"Xin chào!" Phận làm nữ phụ, đi đâu cũng gặp nữ chính, à cả nam chính nữa... Cái gì? Nam chính?
"... Tạm biệt!"
Cô chạy cái vèo. Mary vừa định mở miệng chào, Dylan đuổi theo gầm thét.
"Ami, cô đứng lại cho tôi..."
Dylan sắp đuổi kịp rồi, cô hận. Tại sao chân anh ta lại dài như vậy?
Có một bóng đen vụt đến kéo cô lên xe, phóng đi. Cô ngồi trên xe, thờ phù một cái, quay lại nhìn Dylan đang đứng chỉ chỏ cô mà không nói được gì, cười cười. Phong cách điềm tĩnh lạnh lùng của nam chính đâu mất rồi?
Cô giật mình quay lại. What? Là ai cứu cô, hay lại bắt cóc mổ bụng.
"Anh là ai? Bắt tôi làm gì? Nhà tôi không có tiền tài gì cả, trên có mẹ già dưới có... em nhỏ. Anh vui lòng tha cho tôi..." Cô làm bộ khẩn khoản.
(Haha, vui lòng...)
"Chị hai, chị bình tĩnh, em là người của anh hai..." Armber sắp không nhịn được mà cười phá lên rồi.
"Anh hai nào? Tôi chẳng quen anh hai nào cả. Anh đón nhầm người rồi!"
"Anh Luke..."
"Luke nào?... À... không nói sớm làm tôi hết hồn!" Cô vuốt vuốt ngực.
Nhìn Armber cũng... đẹp trai, cô cười cười làn quen.
"Anh tên gì nhỉ?"
"Em tên Armber!"
"Anh đang mang tôi đi đâu?"
"Về nhà ạ! Mà chị có thù oán gì với tên Dylan đó vậy?" Nhìn bộ mặt muốn giết người của Dylan, Armber rùng mình một cái.
"Sỉ nhục hắn chút thôi mà, không sao!"
"... Chị đừng nên động vào tên Dylan đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-duoc-em-la-thanh-cong-lon-nhat-cua-anh/2231291/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.