Trên cái bàn tiếp khách, hai người ngồi đối diện.
Cao Thệ khoanh tay, hai chân bắt chéo, quan sát thằng con mới từ đồn cảnh sát về từ trên xuống dưới.
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Cao Sanh ủ rũ cúi đầu, tóc mái vừa dày vừa nặng che khuất hai mắt, trông giống cải súp lơ: “Con cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa.”
Cao Thệ vỗ bàn, rổ quýt trên bàn bị nảy lên: “Không biết chuyện gì xảy ra sao mày lại ở khách sạn?!”
Nói đến nếu Cao Cố Sanh không sợ bị đánh, cậu cũng sẽ vỗ— Không vỗ bàn, chuyển tay cầm lấy một quả quýt.
Cậu vừa lột vỏ quýt vừa nói: “Bố đây tẩn thằng chó má…”
“Bép!”
Lần này bàn tay của Cao Thệ rơi vào đầu Cao Cố Sanh.
“Không được nói tục!”
“Áu—! Đau chết con!”
Cao Cố Sanh qua loa vuốt tóc lại, tóc mái dày cui được vén lên, lộ ra dung mạo khiến người ta phải nín thở.
Cậu chẳng cảm thấy gì, nhẹ nhàng cầm trái quýt đã được lột vỏ và gỡ sạch sợi trắng, cung kính dâng lên cho Cao Thệ.
“Ba ơi, mời ba ăn quýt.”
Cố Cao Sanh nhìn Cao Thệ nhận lấy quả quýt, lúc này mới nghiêm túc nói: “Thật ra hôm nay là sinh nhật của Ôn Lương, anh ta mời rất nhiều bạn bè đến chung vui.”
“Ba cũng biết sức uống của con rồi mà, khai vị bằng nửa lít rượu trắng— Nhưng lần này con chỉ mới uống nửa ly bia liền thấy chóng mặt, tay chân bủn rủn vô lực.”
“Con có để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dua-con-trai-lam-nguoi-me-la-trai-nghiem-gi/2677330/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.