Chút ánh lửa trên đầu ngón tay của anh vụt tắt.
Ánh trăng trong trẻo vắng lặng chiếu ra đường viền ẩn hiện trên người anh, trong mắt anh hiện ra ảnh ngược của vầng trăng khuyết.
Cao Thệ đứng dựa vào bệ cửa, từ tốn phả ra làn khói trắng, theo gió đêm tiêu tán ngoài cửa sổ.
Phía xa xa có một chiếc xe màu bạc nhanh chóng lái tới, giống như một tia chớp bạc xé toạc màn đêm.
Cao Thệ kẹp điếu thuốc duỗi ra ngoài cửa sổ, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng bóp, tàn thuốc còn sót lại như đom đóm bay vào không trung rồi biến mất.
Tầm mắt của anh xuyên qua phòng khách nhỏ và cửa phòng ngủ khép hờ, nhìn vào Cao Cố Sanh đang nằm ngủ bên trong, trong mắt thoáng hiện lên vẻ dịu dàng.
Sau đó anh dời mắt đi, bước đến chỗ cầu thang.
…
“Anh Cao! Anh Cao! Mẹ Cao của con ơi! Anh không sao chứ?! Nhạc Nhạc đâu?!”
Cửa xe của chiếc xế hộp màu bạc còn chưa mở, tiếng nói oang oang của chủ nhân nó đã lao ra trước.
Rõ ràng một giây trước xe bạc còn cách khoảng mười bước chân, một giây sau quả đầu bạc đã đến sát ngay trước mặt anh.
Là một thiếu niên.
Cậu ta có mái tóc bạc cắt ngắn, đôi mắt màu tím, mặc áo thun màu cam và quần đùi màu trắng.
Nhưng kì lạ nhất là, trên người cậu ta quấn tầng tầng lớp lớp băng vải giống hệt xác ướp.
Đặc biệt ở chỗ tay trái và đùi phải, quấn băng dày đến nỗi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dua-con-trai-lam-nguoi-me-la-trai-nghiem-gi/2677312/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.