Chương trước
Chương sau
__Cao Cố Sanh: Thoát khỏi con đường quần chúng nhân dân là điều bất khả thi__

Giọng nữ trong điện thoại vốn nhỏ nhẹ từ tốn giờ đây trở nên chói tai đáng sợ, đâm thẳng vào tai khiến màng nhĩ đau nhức, trong giọng nói xen lẫn tiếng cười ma quái, bất thình lình một cánh tay lạnh lẽo thò ra khỏi màn hình điện thoại, nắm chặt lấy cổ tay của Cao Cố Sanh.

Cao Cố Sanh cắn vào chóp lưỡi, cơn đau khiến cậu giữ được tỉnh táo, cái tay còn lại nắm chặt lấy bùa hộ mạng đeo trên cổ.

Đây là được Cao Thệ lấy về từ Sở Linh Quản, có thể ngăn chặn đòn tấn công của quỷ quái trong một lần.

Nhưng khi cậu chạm vào bùa hộ mệnh liền nhận ra sự khác lạ.

Bùa hộ mạng rất mềm.

Vốn bên trong đựng một lá bùa, dù cách một lớp vải thì đáng lý ra phải có góc cạnh mới đúng.

Chỉ có một khả năng.

Lá bùa đã được sử dụng một lần.

Cao Cố Sanh nhớ lại lần trước shipper tới giao hàng nhầm nhà, tiếng gõ cửa cũng vang lên ba lần một lượt như hôm nay, tần số lại càng giống hệt nhau.

Mùi thơm trên người Cao Cố Sanh càng nồng, làm người ta cứ ngỡ đi lạc giữa biển hoa, khắp nơi đều là ánh chiều rạng rỡ.

Cánh tay của con quỷ kia như bị bơm máu gà, tốc độ chui ra khỏi điện thoại càng nhanh, từ hành động của cánh tay quỷ cho thấy rất phù hợp với dòng chữ ‘vã không kịp đợi’.

Cánh tay quỷ hóa thành làn khói xanh, chui vào trong cơ thể của Cao Cố Sanh.

Cao Cố Sanh mất đi kiểm soát với thân thể.

Cậu băng qua phòng khách, cũng băng qua tầng tầng lớp lớp phòng vệ.

Tất cả phòng vệ đều mất tác dụng.

Bởi vì chủ nhân của chúng muốn đi ra khỏi vòng bảo vệ.

[Đù má! Mau tỉnh lại!!]

Cao Cố Sanh trong lòng cố gắng vùng vẫy, mùi thơm trên người cậu càng nồng như muốn làm người ta sặc chết— Có lẽ thứ ngoài cửa cũng bị kích thích, tiếng gõ cửa theo quy luật ba lần một lượt dần biến thành tiếng đập cửa ầm ầm như đòi nợ. thuyngu.wordpress.com

Cao Cố Sanh mở cửa ra.



Ánh nắng ngoài cửa rất đẹp, nhưng Cao Cố Sanh lại thấy cả người rét căm căm— Không phải lý trí vẫn còn thì cậu tưởng đâu mình đang ngâm trong nước đá, xương cốt bên trong cũng bị lạnh cóng.

[Ba ơi cứu con! Thằng con đẹp trai bá cháy ngọc thụ lâm phong của ba sắp bị bắt đi rồi nè!!]

Thân thể của Cao Cố Sanh bị điều khiển, từng bước vật vờ đi trên con phố sầm uất.

Trong lúc này, quỷ quái càng lúc càng xâm chiếm toàn bộ cơ thể của cậu, nên tư thế đi đường dần trở nên tự nhiên hơn.

Cao Cố Sanh thầm nghĩ giờ có lo sốt vó cũng chẳng nên cơm cháo gì.

Nơi càng đông người hơi thở càng hỗn tạp, sau khi cậu đi vào trong thành phố thì sẽ mất dấu, không thể truy tìm.

Thiếu niên đi giữa đám đông, mùi thơm trên người cậu như mồi câu thơm ngon, những người đi lướt qua không tự chủ ngoái đầu nhìn lại.

Nhưng không thấy cái gì hết.

Cao Cố Sanh cũng nhận ra điểm khác lạ này, những người đi xung quanh cậu giống như bị ai đó làm phép che mắt, người ngoài nhìn vào không thấy cậu đâu.

[Cứ xem như đây là một lần được trải nghiệm cảm giác tàng hình đi dạo phố đi… Hy vọng quý cô quỷ điều khiển thân thể mình không đi vào toilet nữ, mình không muốn trước khi rời khỏi thế giới xinh đẹp này bị mang tiếng biến thái đâu.]

Cao Cố Sanh tìm vui trong khổ thầm nghĩ.

Có lẽ hơi thở quá hỗn tạp nên người truy lùng không đuổi theo nữa, Cao Cố Sanh bị điều khiển đi tới một nơi vắng vẻ.

Nhưng ngay lúc này, mùi thơm nồng nặc trên người cậu gần như biến thành thực thể.

Người đi ngang qua kiềm lòng không đặng ngoái lại nhìn về phía Cao Cố Sanh, rõ ràng không thấy ai nhưng lại vô thức đi theo sau lưng cậu.

Trong lúc vô tình, sau lưng Cao Cố Sanh thế nhưng đã có một hàng người dài nối đuôi đi theo, có nguy cơ gây ra tắc nghẽn.

Cao Cố Sanh trong lòng gãi cằm.

[Ủa kỳ vậy, sao có nhiều người đi theo mình thế?]

[Quý cô quỷ này có lẽ không được sáng dạ, nói không chừng sau khi kẻ chủ mưu thấy mình, còn được tặng kèm hàng ngàn quần chúng nhân dân sau lưng mình?]

Cao Cố Sanh bị tưởng tượng của mình chọc cười.

Nhưng mà kẻ chủ mưu rất nhanh chú ý đến tình huống này, ngay sau đó Cao Cố Sanh thấy tầm mắt xoay mòng mòng, một bước đi biến thành mười mấy bước.

[?!]

Súc địa thành thốn trong truyền thuyết!

[Bỏ bà, sắp thoát khỏi quần chúng nhân dân rồi!]

Nhưng Cao Cố Sanh còn chưa bước tiếp, bất ngờ có một bàn tay duỗi tới đè lại vai cậu.

Sau đó, bên tai vang lên tiếng nữ kêu gào thảm thiết.

Cao Cố Sanh giành lại quyền kiểm soát thân thể.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Cao Cố Sanh đần mặt một lát mới quay đầu nhìn lại, cậu thấy một thanh niên mặc bộ đạo bào trắng tuyết. thuyngu.wordpress.com

Thanh niên nhìn cậu nói: “Thân thể dẫn linh?”

Cao Cố Sanh ngơ ngác: “Cảm ơn đạo trưởng đã cứu… Nhưng thân thể dẫn linh là gì?”

Thanh niên không đáp.



Y lấy ra một lá bùa vàng từ trong vạt áo trước ngực, cắn chảy máu đầu ngón tay rồi quẹt mấy đường lên lá bùa, Cao Cố Sanh nhìn thấy lá bùa kia phát ra ánh sáng vàng.

Tiếp đó, ánh sáng vàng tắt dần, thanh niên đưa lá bùa cho cậu: “Có thể phong ấn tạm thời.”

“Cảm, cảm ơn.”

Cao Cố Sang cuống quýt cất lá bùa vào, chẳng biết tại sao cậu lại có cảm giác rất thân thiết với người này.

“Đạo trưởng, cảm ơn anh, không biết…”

Vị đạo trưởng này đã cứu cậu một mạng, Cao Cố Sanh chưa nghĩ ra làm sao để hậu tạ y, nên muốn xin số liên lạc trước rồi quay về nói với Cao Thệ.

Nhưng khi ngẩng đầu lên thì không thấy đạo trưởng đâu.

Cao Cố Sanh đứng trong hẻm nhỏ, trước sau không có một bóng người, yên tĩnh đến lạ, mà vị đạo trưởng đó cứ thế bốc hơi tại chỗ.

Cao Cố Sanh mở to mắt.

Theo đạo trưởng rời đi, bức tường vô hình che chắn cũng nhanh chóng tan vỡ, trong hẻm nhỏ phát ra tiếng xì xào bàn tán.

“Ủa? Sao tôi lại đi tới đây?”

“Hình như vừa rồi ngửi thấy một mùi hương rất thơm, sao giờ không còn ngửi thấy nữa.”

“Trời ơi xe bán kẹo hồ lô của tôi còn để trên vỉa hè!”

Mọi người chẳng hiểu mô tê gì đứng ở đầu hẻm một lúc rồi tản đi hết.

Cao Cố Sanh chờ bên ngoài không còn tiếng nói nữa mới thở phào một hơi, rón rén ra ngoài ngó dáo dác, may qua đi hết rồi.

Cậu gãi cằm suy tư.

[Mới nãy bọn họ nói gì nhỉ? Mùi thơm? Là cái mùi mà chú Trần đã ngửi thấy sao?]

[Nhưng mình và ba sao không ngửi thấy ta?]

Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ, Cao Cố Sanh nhớ bàn tay quỷ lạnh lẽo thò ra hồi nãy, thở dài lắc đầu.

[Quả nhiên, thoát khỏi con đường quần chúng nhân dân là không sống lâu.]

Cao Cố Sanh nghĩ mãi mà không ra nguyên nhân, quyết định về nhà rồi tính sau.

Thiếu niên tuấn tú đi ra khỏi hẻm nhỏ, trông cậu như điểm sáng duy nhất ở đây, các cô gái cười nói với bạn bè đi lướt qua trước mặt cậu bỗng tắt tiếng; tài xế đang mắng xa xả vì kẹt xe nhìn thấy thiếu niên liền quên mất phải chửi gì tiếp; cô chủ tiệm hoa nhân lúc vắng khách tỉa tót lại cho khóm hoa vô tình thấy cậu, lỡ tay cắt đứt một đóa hồng.

Thiếu niên giống như cánh hoa được ánh mặt trời vàng nhạt dịu dàng hôn lên, phảng phất như một giấc mộng đẹp sau giấc ngủ trưa hè dưới bóng cây râm mát. thuyngu.wordpress.com

“Trời ơi…”

Không biết là ai hít mạnh một hơi, kéo mọi người đang chìm đắm trong giấc chiêm bao mùa hè về lại thực tại.

Thiếu niên đã đi xa.

Một bàn tay nhặt lên đóa hồng rơi trên đất, cô chủ tiệm hoa kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy khách tới nhặt lên dùm mình vội rối rít nói cảm ơn, giơ tay muốn nhận lại đóa hồng: “Cảm ơn quý…”

Nhưng người khách không trả lại đóa hồng cho cô, ngón tay thon dài của hắn vuốt ve cánh hoa mềm mại, động tác quyến rũ sắc tình, giống như đang vuốt ve da thịt của người yêu. thuyngu.wordpress.com

Hắn đeo kính râm to, trên mặt ửng đỏ bất thường, nhìn theo hướng thiếu niên rời đi.

“Quả là một đóa hồng xinh đẹp.”



***

“Khi nào anh Cao mới tỉnh lại đây?”

“Hu hu hu anh Cao ơi, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.”

“Khóc cái gì, đội trưởng còn chưa chết, cậu khóc như đưa tang vậy hả.”



Cao Thệ không nghe thấy tiếng nói của đội viên và chiến hữu của mình.

Sau khi đạo bào biến mất, cơn đau đầu bén ngót bất ngờ tấn công anh.

Anh cố chịu đựng đợi Ngân Linh tới, chỉ nói một câu ‘không thấy người đâu’ liền ngất lịm.

Anh lại nằm mơ.

Trong mơ, Cao Cố Sanh bị thương tích khắp người, mắt bị mù một bên, hai chân bị gãy, giống như một con búp bê hư bị vứt trên đất.

Trên người cậu còn đầy rẫy vết cắn xé dữ tợn.

Một người đàn ông không nhìn rõ mặt kéo một con quỷ quái đang cắn xé trên người Cao Cố Sanh ra, truyền tới cơn đau giống như kéo ra một mảnh linh hồn làm cho ánh mắt đờ đẫn mất tiêu cự của cậu lóe lên tia sáng, nước mắt sinh lý tuôn rơi. thuyngu.wordpress.com

Gã đàn ông nhìn Cao Cố Sanh, khẽ ‘chậc’ một tiếng rồi nắm tóc dựng đầu cậu lên.

“Đừng giả chết.”

Một con mắt còn lại của cậu nhìn gã đàn ông, nói nhỏ: “Tôi rất hối hận, lúc đầu không nên vì lòng tốt mà cứu anh.”

Gã đàn ông cười lạnh một tiếng.

“Chỉ là mồi câu thôi, có tư cách gì hối hận.”

“Dù có chết, linh hồn của cưng cũng thuộc về ta.”

Gã đàn ông nắm tóc cậu, không chút thương tiếc hôn mạnh bạo.

Một giọt máu chảy ra từ răng môi giao hòa của hai người, nhỏ xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.