Cao Thệ chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Trời tờ mờ sáng, phía chân trời chuyển sang màu trắng bạc.
Thằng con bên cạnh ngủ tay chân chàng hảng, trông chẳng khác gì mèo con ngủ hở bụng, còn không quên ôm tân sủng con khỉ nhồi bông của mình, khóe miệng vểnh lên, không biết là đang mơ thấy gì.
Cao Thệ thuận tay kéo chăn che cái bụng cậu lại, Cao Cố Sanh vẫn vô tư ngủ ngáy không biết gì.
Cao Thệ nhìn thằng con mình, cơn thịnh nộ trong mơ dần dần tan biến, ánh mắt của anh dịu dàng trở lại, bây giờ mới giật mình nhận ra hình như mình đang nắm gì trong tay.
Anh nghiêng đầu nhìn sang, thấy Ứng Bất Giải.
Ứng Bất Giải ngồi xếp bằng ở đầu giường, một tay của y đang đặt lên mắt anh, tay kia gác bên mép giường.
Anh đúng là ngủ mụ cả đầu, mới nãy Ứng Bất Giải đắp một tay lên mắt anh, vậy mà tỉnh lại tới giờ anh mới nhận ra.
Ứng Bất Giải bị động tác của anh làm thức dậy, y mở mắt ra ngáp một cái, khóe mắt hơi ướt át, sau đó bụng phát ra tiếng rột rột.
Lúc này Cao Thệ mới để ý sắc mặt của Ứng Bất Giải rất trắng, trắng đến đáng sợ.
Anh hết hồn, nhớ tới mùi đàn hương trong mơ, lại nhớ đến tình trạng hồi trước sau khi Ứng Bất Giải làm phép xong, anh vội vàng xuống giường, nói nhỏ: “Đạo trưởng, đi ăn cơm thôi.”
Ứng Bất Giải phản ứng chậm nửa nhịp, y nhìn anh một hồi mới chậm chạp gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dua-con-trai-lam-nguoi-me-la-trai-nghiem-gi/2675975/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.