Từ lúc chuyển ra khỏi nhàcủa Dịch Trì, đi tham quan bất cứ chỗ nào ở thành phố này, tôi cũng không cònthấy hứng thú nữa. Ngày ngày tôi chỉ mong chờ Hứa Lật Dương đưa tôi đến trườngchơi. Đến đó may ra tôi có thể được gặp Dịch Trì, bởi vì Dịch Trì ngày nào cũngsẽ chơi bóng rổ ở sân vận động.
Đừng bao giờ để người yêucủa bạn và bạn của bạn ở một mình với nhau, cho dù bạn có chắc chắc về họ đếnmấy, chỉ cần họ là một nam, một nữ, không xấu xí và không xấu xa, thì đừng baogiờ để họ có cơ hội ở một mình với nhau.
Tôi và Dịch Trì chính làví dụ sống cho chuyện đó. Chỉ mới có một ngày không gặp Dịch Trì thôi àm mặc dùở bên cạnh Hứa Lật Dương, đầu óc tôi vẫn luôn nghĩ vẩn vơ.
Cuối cùng, sau mấy ngàykhông chơi bóng rổ, Hứa Lật Dương bắt đầu ngứa ngáy. Tôi vội vàng trang điểmrồi đi cùng anh. Lí do cần phải trang điểm là vì tôi muốn trông mình xinh đẹpmột chút khi gặp bạn trong đội của Hứa Lật Dương, tôi muốn anh mở mày mở mặtmột chút.
Hứa Lật Dương nhìn thấytôi đánh phấn liền nói: “Em đừng đánh thêm phấn nữa, em đã trắng lằm rồi.”
“Anh đừng có đùa. Da emđen trông xấu lắm.” Tôi cứ nghĩ là Hứa Lật Dương đang muốn giục tôi nhanh chóngđể đi.
“Ai nói da em đen nào?Như em mà đen á? Đến Dịch Trì cũng nói là da em rất trắng, anh ta cứ tưởng emđánh phấn, sau này mới nhìn ra là không phải em đánh phấn, còn ca cẩm với anhcả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2288980/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.