Trong cuộc đời, có nhữnggiai đoạn chúng ta đi cùng nhau trên cùng một con đường. Nhưng trong cuộc đời,có hàng trăm, hàng ngàn ngã rẽ, tất phải có một người rẽ trước.
Đó là lời bài hát mà tôirất thích. Cuộc đời vốn là những sự ly biệt nói tiếp nhau. Chúng ta liên tụcgặp những con người mới. Chúng ta đi rồi dừng lại, có lúc đứng quay đầu nhìnlại, có lúc cứ thế mà thẳng tiến.
Mặc dù những năm cấp III,việc phân ban bị phản đối và lên án rất nhiều song rốt cuộc, năm lớp Mười một,chúng tôi vẫn phải phân thành hai ban: Tự nhiên và Xã hội.
Ngày cô Vu phát cho chúngtôi tờ đơn chọn ban, chúng tôi không nói với nhau câu nào.
Không nói ra là bởi vìtrong lòng cả hai đang có quá nhiều do dự và dằng xé. Sợ rằng chỉ cần một ngườinói ra thôi thì người kia sẽ không lựa chọn theo đúng sở trường của mình nữa.Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy cái tinh thần sẵn sàng hi sinh bản thân vì người mìnhyêu đó làm tôi cảm thấy xúc động vô cùng.
Tôi chỉ muốn có thể ở bêncạnh Hứa Lật Dương cả đời, cả kiếp này.
Tôi chỉ muốn ngày ngàyđược thấy cậu ấy, cho dù chỉ là một cái liếc nhìn. Tôi chỉ mong muốn ngày nàocũng được chia sẻ với cậu ấy, cho dù chỉ là một ánh mắt từ phía xa thôi cũng đãđủ để lấp đầy khoảng cách về không gian và sự xa cách về thời gian.
Ngày hôm sau, sau khi nộpđơn, tôi nhìn thấy Hứa Lật Dương đứng ở của sau lớp học đợi tôi.
Tôi đã điền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2288948/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.