Một anh lính Mĩ đứng phía tay trái cô hạ súng xuống, anh ta nhếch một bên khóe môi, đến gần cô.
“ Tôi có thể giúp gì với chiếc xe này của cô không?”
Cô nhún vai, mở cốp máy lên, khói bên trong xe xì ra làm cô ho sặc sụa vội lấy tay xua bớt khói đi.
“ Xe cô thuộc dạng đồ cổ rồi, cũng can đảm khi dùng nó đấy!”, anh ta cuối xuống xem xét chiếc xe, sau đó nhờ đồng đội lấy giúp mình dụng cụ sửa chửa tới.
Trang Thanh nhìn động tác thành thục của anh ta, bĩu môi.
“ Anh cũng giỏi khoản này quá nhỉ?”
Anh chàng liếc cô, gỗ nhẹ trên bugi xe.
“ Tôi từng là tay đua chuyên nghiệp, sửa chửa cũng từng học qua không ít rồi. Cô có thấy con trâu sắc kia không, tôi cũng có thể sửa được nó đấy.”
Nhìn “con trâu sắc” mà anh ta chỉ, hóa ra là một chiếc xe thùng bọc thép, ừm, trong nó có vẻ nặng nề.
Mặt trời đứng bóng, cái nắng gay gắt ở Afganistan lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, cồn cát phía xa được gió thổi bay trên mặt đường trải nhựa tạo thành những vòng xoáy nhỏ cuốn trôi bụi bặm nối tiếp nhau. Trần Thuận nhìn về phía trước, có cảm giác không thực, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày anh lại đến nơi này. Lại nhìn sang anh Lính đang hì hục sửa chiếc xe giúp họ, mồ hôi trên trán thấm đẫm hai bên, tí tách nhỏ giọt xuống thành xe nhưng lại lập tức bốc hơi.
Thở dài, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-oi-chao-nhe/3174658/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.