Từ trong lòng anh cô ngẩng đầu lên nhìn sâu vào mắt người kia, dưới ánh lửa lập lòe hơi ấm bao phủ khắp mọi nơi trên cơ thể cô.
“ Để tôi đoán thử xem em đang nghĩ gì nhé.”
Trần Dạ lười nhác từ trong lòng anh phát ra một tiếng ừm.
“ Chắc hẳn bây giờ em đang rất cảm động và nghĩ rằng tôi rất tuyệt đúng không?”
“ Đúng vậy!”
Anh có vẻ hơi ngạc nhiên về sự thành thực của cô.
“ Vậy … em có thể yêu tôi được không?”
“ Có thể tôi sẽ suy nghĩ …”
“ Còn phải suy nghĩ nữa sao? Tiêu chuẩn của em cũng thật là cao đó.”
Anh siết nhẹ cô trong lòng ra vẻ sẽ trừng phạt vì câu nói vừa rồi của cô.
“ À… ừm … hứ … Thưa tướng quân có vẻ như tôi xuất hiện không đúng lúc thì phải?”. Lâm đứng phía sau hai người họ, anh chàng có vẻ hơi bối rối.
Trần Dạ vội tách ra khỏi lòng Rose, cô ngượng ngập, hai người họ trở nên mờ ám tự bao giờ vậy chứ! Thật là ngượng quá đi mất.
Tâm trạng của Rose lúc này rất thoải mái, anh vui vẻ vỗ vai Lâm vài cái dường như không có ý định sẽ trách tội anh ta. Quân lính từ phía trên miệng hố ra hiệu cho bọn họ có thể tiến lên, một tốp lính đang dần xuống miệng hố bọn họ mang theo cả một cái cáng nằm được căng hai bên đầu dây, cấu trúc như ròng rọc.
Trần Dạ nằm lên đó, chỉ cần thắt nút an toàn là có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-oi-chao-nhe/3174644/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.