Lúc Trần Đông Lan tỉnh lại trời vẫn còn tối mịt. 
Ngày nào cậu cũng ngủ cố định bảy tiếng, ngủ muộn dậy sớm, ngủ sớm thì dậy sớm hơn. 
Vì hồi trung học, nhà cách trường khá xa nên cậu có thói quen dậy sớm cho dư giả thời gian vào buổi sáng. 
Trần Đông Lan ngồi bên giường xem giờ, bốn giờ sáng. 
Trong điện thoại có tin nhắn của Tiểu Đức, mấy tiếng trước cậu với Olivia đã lên máy bay về nhà, chắc giữa trưa hôm sau đến nơi, lúc đó cậu sẽ gọi điện báo bình an. Cậu còn bảo lúc đưa Trần Đông Lan về được Viên Uyên mời uống trà, hắn còn lái xe đưa cậu với Olivia đến sân bay, nhờ Trần Đông Lan gửi lời cảm ơn. 
Trần Đông Lan thẫn thờ nhìn màn hình. 
Tối hôm qua, dù cậu say mê man nhưng vẫn lờ mờ giữ được chút ý thức. Khi cậu được Viên Uyên cõng lên vai, cảm nhận được độ rung mỗi khi hắn nói chuyện thì mới ngủ thiếp đi. 
Trên thế giới này, cậu không tìm thấy một nơi nào khiến mình an tâm như ở bên Viên Uyên. 
Cậu bật đèn bàn, đọc sách giết thời gian. Khi sắc trời hửng sáng dần, Trần Đông Lan mới biết đêm qua tuyết rơi, ngoài kia mênh mông trắng xóa. 
Cậu vào bếp làm đồ ăn sáng, đang tự hỏi nên nấu gì, Viên Uyên bước ra khỏi phòng. 
“Chào buổi sáng.” 
“Chào buổi sáng, sáng nay ăn bánh trứng tráng được không?” 
“Ừ.” Viên Uyên đáp một tiếng, đứng ngoài phòng bếp nhìn bóng lưng cậu. 
Trần Đông Lan cảm nhận được, liền quay đầu lại đối mắt với hắn: “Sao thế?” 
Viên Uyên lập 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-2/1059920/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.