“Có ai tham gia ứng tuyển làm MC cho chương trình văn nghệ tới đây không? Giơ tay tớ ghi tên lại.” 
Trong buổi họp lớp, ủy viên văn nghệ hỏi. 
Trần Đông Lan đang miệt mài làm bài thi vật lý giơ tay lên, tay còn lại vẫn tính đáp án vào giấy nháp. 
“Không phải chứ, Trần Đông Lan?” Ủy viên văn nghệ hơi khó xử, “Lúc báo tên cậu với thầy cô, tớ chẳng biết phải ăn nói thế nào…” 
Trong nhận thức của cả lớp, Trần Đông Lan là con mọt sách hiền lành. Mặc dù cậu vẫn hăng hái xây dựng bài, gần như tiết nào cũng giơ tay lên phát biểu nhưng mà dáng điệu rập khuôn với chất giọng gượng gạo của cậu thật không thể khiến người ta liên tưởng đến MC được. 
Trần Đông Lan ngẩng đầu: “Có quy định là tôi không được báo danh à?” 
Ủy viên văn nghệ cười gượng: “Nào có… Được được, tớ viết tên cậu rồi.” 
Cô bé không tức giận. Bởi vì Trần Đông Lan rất nghiêm túc hỏi xem có quy định nào cấm cậu ghi danh làm MC không, chứ cậu không hề có ý đâm chọc. 
Giữa trưa hôm sau, Trần Đông Lan nhận được thông báo sơ tuyển. 
Mười mấy học sinh đứng đợi ở phòng học gần cầu thang, trong tiếng huyên náo, Trần Đông Lan nhìn khắp xung quanh, tìm thấy Viên Uyên đang đứng gần bục giảng. 
Hắn đang nói chuyện với người khác. 
Trần Đông Lan bước về phía trước nhưng không dám tới gần quá, ngồi xuống một chỗ cách hắn tầm năm bước chân. 
Một lát sau, Viên Uyên nhìn thấy cậu: “Trần Đông Lan?” 
Hắn bước đến chào: “Cậu cũng đến tham gia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-2/1059918/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.