Trần Đông Lan cũng cười, rồi lại hạ mắt xuống. Bất cứ khi nào nhìn thấy Viên Uyên mỉm cười, cậu đều không dám nhìn lâu.
“Cậu uống nước không?” Trần Đông Lan nói vội như thần tử muốn dâng vật quý lên hoàng đế.
Viên Uyên nhìn lại căn phòng xập xệ của cậu: “Nước thì không cần, cậu đói chưa?”
Nghe hắn hỏi xong, Trần Đông Lan mới nhận ra họ vội vã trở về, còn chưa kịp ăn tối.
Thế là Trần Đông Lan nói: “Cậu đói chưa? Giờ tôi đi làm cơm nhé.”
“Đến cái bình gas cậu còn không có, làm kiểu gì?”
“…”
Trần Đông Lan quên khuấy mất. Cậu dọn đến đây lâu thế rồi nhưng chưa từng nấu cơm. Phòng bếp rỗng tuếch, chỉ còn đống dụng cụ bếp được bày là lượt trên giá.
Viên Uyên nhướn mày, hỏi cậu: “Trước giờ ở đây cậu ăn gì, ra ngoài ăn à?”
Trần Đông Lan chợt nhớ đến thùng mì ăn liền đã vơi nửa dưới gầm giường với mấy túi bánh quy trong tủ, úp mở bảo: “Ừm… Cũng gần như thế, tan ca xong thì tiện ăn bên ngoài luôn.”
“Thật à?” Viên Uyên hỏi tới cùng.
“Thật mà…” Trần Đông Lan cảm giác như bị hắn nhìn thấu, đáp yếu xìu. Không phải cậu cố ý ăn linh tinh, mà khi ở một mình, ăn chỉ để thỏa mãn nhu cầu thiết yếu của cơ thể, chẳng có gì thú vị. Kể cả có nhọc lòng làm một bữa cơm thịnh soạn cũng chẳng thấy ngon hơn bánh quy, mì ăn liền là mấy.
Đương nhiên Viên Uyên biết Trần Đông Lan đang lừa hắn. Cậu sẽ mua những túi bánh quy to đùng rồi cất chúng vào tủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-2/1059912/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.