Khang Tư đứng ở trên lầu thành, nhìn toàn cảnh chiến trường trước mắt.
Lần đầu tiên hắn quan sát được toàn cục cả chiến trường. Rất nhiều phương pháp chỉ huy lúc này hiện rõ trước mắt hắn, vô tình Khang Tư càng thông suốt về chỉ huy tác chiến, có được hiểu biết càng thêm sâu sắc.
Y Đạt nhìn trận chiến nơi xa, không khỏi lẩm bẩm nói:
- Thật hùng tráng.
- A ha, trước tình cảnh mười vạn đại quân bao vây thành, đó mới gọi là hùng tráng.
Một Phó Thiên tướng phòng thủ thành chen vào nói.
Khang Tư quay đầu nhìn gã Phó Thiên tướng cười nói:
- Vất vả cho ngươi quá! Quân địch tới lúc nào?
Phó Thiên tướng giơ tay chào sau đó mới lên tiếng:
- Đại quân của đại nhân rời đi không bao lâu, mười vạn quân phỉ đột nhiên xuất hiện bao vây chặt chẽ thành Khai Nhất, hoàn toàn cắt đứt không cách nào phái người báo tin cho đại nhân. Nếu như đại nhân chậm một ngày nữa mới quay lại, sợ rằng thành này đã mất vào tay giặc rồi.
Nghe nói như thế, Khang Tư và Y Đạt không khỏi lấy làm may mắn là lúc ấy không quyết định ở lại qua đêm, bằng không hậu quả thực không tưởng tượng nổi.
Có điều quả thực cũng hết sức kỳ diệu: chỉ một quyết định vô tình của một người như vậy, lại có thể quyết định thắng bại của một cuộc chiến.
- Tổn thất thế nào?
Khang Tư hỏi.
- Cửa thành mới vừa bị phá, đại nhân đã về tới, trong thành cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-doc-chien-than/2181389/quyen-4-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.