Thấy văn thư sử dụng văn tự đúng là của đế quốc Áo Đặc Mạn, lúc này Khang Tư mới xác định thảo nguyên quả thật không có văn tự riêng của mình.
Nói như vậy, nền văn minh của thảo nguyên rất lạc hậu đây.
Không biết có phải là do tác dụng của chiếc nhẫn kia của Khang Tư hay không, viên văn thư cùng hai Bách phu trưởng kia nói thầm vài câu, một người trung niên được phái làm hướng đạo cho Khang Tư.
Ở dưới sự hướng dẫn của trung niên hướng đạo, đám người Khang Tư tiến vào khu hội chợ.
Vừa tiến vào khu hội chợ, mùi súc vật cùng phân và nước tiểu nồng nặc tanh hôi lập tức xông vào mũi, tiếp theo là một loại không khí náo nhiệt sôi nổi ập đến trước mặt.
Thật vất vả mới quen với mùi vị khó chịu này, lúc đó mọi người mới chú ý tới bố cục ở bên trong.
Từng nóc lều mục kỳ cao cao tốp năm tốp ba bao chung quanh, tạo thành từng mảng địa bàn cách khoảng thành đôi một, mà những nóc lều mục kỳ này, chính là mặt tiền cố định của các cửa hàng buôn bán, và khoảng đất trống giữa chúng, là nơi bày bán hàng ở ngoài trời.
Dòng người ở khu hội chợ mặc dù không nói là người chen chúc người, nhưng cũng nườm nượp người qua lại không dứt, trừ tiếng ồn ào náo nhiệt, còn nhiều hơn là tiếng rao bán hàng, tiếng kêu cha gọi mẹ nháo nhào.
Đám người Khang Tư lúc này đều cực kỳ chú ý tới lời nhắc nhở của Kiệt Lạp Đặc, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-doc-chien-than/2181352/quyen-7-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.