Không biết là do ông Trời có mắt hay lại có chuyện gì xảy ra, đoàn người Khang Tư sau mười ngày hành tẩu với tốc độ như đi bộ, lại phát hiện một lều mục kỳ đã bị tuyết chôn vùi chỉ còn lộ ra nóc lều.
- Ha ha, người này khẳng định là đi ra ngoài thưởng ngoạn, không chú ý ngày bạo tuyết tới nên bị khốn ở nơi này, hắc hắc, cũng không biết hắn có lương thực để ăn hay không? Từ ngày bạo tuyết đến giờ đã qua hai mươi ngày rồi, cho dù không chết đói, thì cũng chết vì rét rồi? Uy Kiệt vẻ mặt hả hê khi thấy người khác gặp nạn.
Tương Văn hung hăng gõ vào đầu Uy Kiệt một cái:
- Đồ đần! Vui cái gì mà vui? Lều mục kỳ này chính là chúng ta trải qua mấy ngày vất vả mới gặp được, chúng ta còn mong người ở trong đó còn chưa có chết, nếu không chúng ta làm sao biết được hiện tại có đi sai đường hay không!
- A? Lều mục kỳ này lại có thể quan trọng như vậy?
Uy Kiệt lập tức nhảy dựng lên hô:
- Lôi Đặc, Lôi Khải, theo ta đào lên nào! Nói xong liền nhảy xuống xe ngựa.
Sau một phen bận rộn, lều mục kỳ rốt cuộc được đào lộ ra.
dẫn đầu tiến vào. Hắn vô cùng kinh ngạc phát hiện bên trong có ba người, hai tráng hán, một người gầy yếu, tất cả sắc mặt đều bị đông lạnh đến xanh tím, hữu khí vô lực.
Trong đó hai tráng hán thì ôm nhau ở một chỗ lấy ấm, còn tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-doc-chien-than/2181329/quyen-7-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.