Lão đầu Thượng tá nhìn thanh đao trên bụng, nhìn Mãnh Lôi cười cười:
- Tiểu tử kia! Nếu như ta trẻ lại 10 tuổi, ta đã sớm chặt rơi đầu của ngươi rồi.
Mãnh Lôi cả người đầy vết thương gật đầu:
- Cái này ta thừa nhận. Lão đầu! Nhà của ngươi ở đâu? Ta sẽ phái người đem thi thể ngươi trở về.
- Không cần, tập quán quân nhân Đế quốc là chết đâu chôn đó.
Lão đầu nói đến đây, quay đầu nhìn lại thủ hạ của mình, cười cười, nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Mấy binh sĩ còn sót lại, lập tức quỳ xuống hô:
- Trưởng quan xin chờ!
Sau đó không chút chần chờ rút đao tự vận ngã xuống.
Nhìn một màn bi tráng này, các sơn tặc đều lẳng lặng không nói gì, một hồi lâu mới vang lên từng tiếng thở dài.
- Thúc thúc! Tiểu điệt vô năng, tốn nhiều sức như thế mới thu thập được lão đầu này, xin thúc thúc trách phạt.
Mãnh Lôi hướng Đường Phong thỉnh tội.
Đường Phong lắc đầu cười nói:
- Ngươi đã làm tốt rồi, đối phương tuy niên kỷ đã già, nhưng vẫn là một binh sĩ dũng mãnh như xưa, đáng để chúng ta kính nể, đừng cắt đầu bọn họ, hậu táng.
- Phải! Tộc Sơn Việt chúng ta bội phục dũng sĩ như vậy, nhất định sẽ hậu táng.
Mãnh Lôi gật đầu nói.
Theo lệnh xuống, đám sơn tặc bắt đầu quét dọn chiến trường, hai chú cháu đứng trên cao lẳng lặng nhìn. Hồi lâu sau, Mãnh Lôi đột nhiên hỏi:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-doc-chien-than/2181241/quyen-14-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.