Tương Văn trợn trừng mắt nói vẻ không thể tin được:
- Cái gì? Không có một tên sĩ quan nào tồn tại? Không thể nào? Nếu không có sĩ quan, ba vạn người này làm thế nào chiến đấu?
- Thuộc hạ không dám nói bậy, cả tổ thuộc hạ tìm khắp toàn quân, quảthật không có phát hiện một cấp hệ thống chỉ huy nào của quân địch.
Gã mật vệ vội nói.
- Không có hệ thống chỉ huy? Như vậy bọn họ làm thế nào tác chiến? Có cái gì cổ quái đây?
Khang Tư đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Chủ nhân! Bọn họ chia ra bốn hướng vây công thành Long Chiêm, mỗihướng chừng bảy tám ngàn người, sau đó chia làm ba nhóm, thay phiên nhau phát động công kích. Có điều kỳ lạ là, bọn thuộc hạ quan sát thấy: Bấtkỳ một hướng nào, bất cứ nhóm nào cũng không có người nào phát ra mệnhlệnh. Những tên lính đó đều công kích liên tục trong vòng một giờ, bấtkể thương vong như thế nào, chỉ cần thời gian vừa đến liền tự động luira thay đợt thứ hai. Mà chỉ cần màn đêm buông xuống, bọn họ cũng sẽtrước tiên toàn quân quay về doanh trại.
Mật vệ báo cáo tường tận tin tức tự mình nhìn thấy.
- A! Ngươi là nói bọn họ có quy luật phát động công kích như thế,nhưng lại không có người nào ra lệnh? Vậy bọn họ làm sao nắm đúng thờigian công kích liên tục một giờ liền thay phiên?
Khang Tư lập tức hỏi.
Đám người Tương Văn cũng gật gật đầu nghi hoặc, bọn họ thật không cóhoài nghi mật vệ báo cáo tin sai, mà là lấy làm lạ đối phương như thếnào có thể nắm chính xác thời gian thay phiên như thế.
Phảibiết rằng trên chiến trường vừa khởi sự chém giết, căn bản là quên cảthời gian quên cả vết thương đau đớn, nếu không có tiếng khua chiêng gõtrống vang dội nhắc nhở, bọn họ không phải tan rã vì không ngăn đượcđịch nhân công kích, thì cũng vì kiệt sức tự động ngã xuống đất.
- Xin chủ nhân thứ tội, thuộc hạ không có năng lực! Không thể thuđược phương pháp bọn họ làm thế nào xác nhận thời gian thay phiên.
Gã mật vệ có điểm khủng hoảng nói.
Khang Tư không nghĩ rằng trên phương diện này mật vệ vô năng, đối với Khang Tư mà nói, ám sát sĩ quan địch quân là để dẫn tới chỉ huy khôngtiện lợi, hiện tại sĩ quan đối phương ẩn nấp rồi, không thể ám sát, vậycũng không có gì, dù sao cũng phải tiêu diệt đối phương, chỉ có điều hơi phiền toái một chút mà thôi.
- Này sức chiến đấu của quân địch thế nào?
Khang Tư lại hỏi.
- Chiến đấu rất dũng mãnh, hoàn toàn không để ý tới sống chết.
Mật vệ nói lời này cũng không khiến mọi người quan tâm lắm, người trên bán đảo Phi Ba có mấy ai lại tham sống sợ chết chứ?
Hai bên khai chiến, ngoại trừ xem bên nào nhiều người, binh khí tốt,huấn luyện đủ, còn xem bên nào ngoan độc, dưới tình huống nhân số trangbị huấn luyện như nhau, bình thường là bên nào ngoan độc bên đó thắnglợi. Trên bán đảo Phi Ba, hành động của binh sĩ võ sĩ “Không quan tâmtới sống chết” căn bản là không đáng khen thưởng, bởi vì rất bìnhthường.
Tuy nhiên câu nói kế tiếp của mật vệ lại khiến đám người Khang Tư hoảng sợ:
- Bọn họ kỷ luật rất nghiêm minh, tiến thối như một người, hơn nữagiống như không có cảm nhận đau đớn, cho dù là tay chân bị chặt đứt, chỉ cần đầu không rơi, thời gian chưa tới, thì vẫn tiếp tục chiến đấu, thời gian vừa đến dù không đi được cũng bò về doanh trại.
Khang Tư không kìm nổi hít một hơi khí lạnh, kỷ luật của quân địch không ngờnghiêm cẩn đến trình độ này? Xem ra ngày mai chiến đấu khẳng định sẽ rất khó giải quyết đây.
Tương Văn đột nhiên nhíu mày nói:
- Đại nhân! Như thế nào ta cảm giác bọn khốn quân địch này có điều kỳ quái?
- Ồ? Kỳ quái chỗ nào?
Khang Tư nhướng mày lên hỏi, hắn cũng có cảm giác như vậy.
Tương Văn nói:
- Có sĩ quan chỉ huy hay không không cần quan tâm tới chúng, có lẽbọn sĩ quan sợ bị ám sát nên giả dạng trà trộn làm tiểu binh cũng khôngchừng. Thuộc hạ cảm thấy kỳ quái chính là: không ngờ bọn họ có thể có kỷ luật như thế. Dựa theo biểu hiện tin tình báo Uy Kiệt điều tra được,những người này đều xuất thân là võ sĩ. Nói cách khác, bọn họ là xuấtthân gia tộc võ sĩ kế thừa nhiều thế hệ, kém nhất cũng đã làm võ sĩnhiều năm, mà không phải giống binh sĩ của đại nhân là vừa được đề bạtlên. Ngài nghĩ xem: những trận chiến trước kia đều là võ sĩ làm sĩ quan. Đào tạo lâu dài là để cho bọn họ dẫn người tác chiến, để cho bọn họ dẫn quân xung phong cũng là chuyện rất bình thường, nhưng để bọn họ đánhgiết xáp lá cà như binh sĩ thì rất quái dị. Bởi vì gia thần có trungthành đến đâu đi nữa, đối với mệnh lệnh của chủ thượng bắt mình làm tiểu binh tác chiến đều cũng có điểm bực tức, bọn họ như thế nào có thểtrong khoảng thời gian ngắn thích ứng được với thân phận binh lính củamình chứ?
Nghe nói như thế, Khang Tư thầm đồng ý. Binh sĩ bênmình có được thân phận võ sĩ, võ sĩ chỉ là thân phận, chức trách vẫn làbinh sĩ, cho nên lệnh cho bọn họ xung phong tác chiến sẽ không có ngườinào cảm thấy ủy khuất.
Mà võ sĩ của quân địch cũng là có đượcthân phận binh sĩ, đó là sử dụng võ sĩ làm binh sĩ, cũng giống như điềucán bộ xuống cơ sở rèn luyện, người có đầu óc bình thường đều sẽ sinh ra cảm giác ủy khuất.
Hơn nữa bọn họ còn là mấy thế lực riêng lẻ kết hợp lại, mục đích mỗi chủ công cũng bất đồng, có thể giữ được trậnhình thống nhất cũng tính là khá lắm rồi, còn có thể giống như con rốigỗ hoàn toàn phục tòng mệnh lệnh sao?
Con rối gỗ? Khang Tư đột nhiên nhớ tới tên thích khách mật vệ bị chính mình phân thây vẫn khôngchết, tiếp theo lại nghĩ tới những ác ma bị tiêu diệt.
Nghĩ vậy, Khang Tư lập tức hạ lệnh cho mật vệ nói:
- Lập tức phái người tìm bắt một hai binh sĩ quân địch mang về đây,bất luận sống chết cũng được! Tuy nhiên nhớ kỹ, chỉ cần phát hiện bọn họ giết không chết, lập tức hủy bỏ nhiệm vụ lui về ngay!
KhangTư đúng là biết rõ về mật vệ, nếu không nói thêm mệnh lệnh cho phép luilại đó, vậy thì người đi thi hành nhiệm vụ chỉ quay về một người báo cáo nhiệm vụ thất bại, sau đó liền tự sát. Cho nên mỗi lần Khang Tư sử dụng mật vệ đều rất cẩn thận, hắn thực không muốn nhìn thấy mật vệ mình vấtvả bồi dưỡng ra lại hy sinh vô ích.
Nghe được đoạn cuối câu,cho dù mật vệ đã trải qua nhiều thử thách khảo nghiệm cũng không kìm nổi thân mình run lên, hắn biết lời này là có ý tứ gì.
Không nói lời thừa, mật vệ đáp: “Tuân mệnh.” Liền như vậy biến mất.
Tương Văn và Uy Kiệt cũng không phải kẻ ngu ngốc, lập tức hiểu được cùng kêu lên:
- Ngài hoài nghi bọn họ là...
Lời nói còn chưa dứt ngoài soái trướng đột nhiên truyền đến tiếng kèn hiệu chiến đấu, tiếng la hét, tiếng chém giết cùng với tiếng bước chânhỗn loạn:
- Địch tập!
- Hộ giá!
Ba ngườiđồng thời chấn động, chỗ hạ trại cách thành không xa, trong phạm vi mười cây số đều có phái thám báo, ngoài mười dặm lại có doanh cảnh bị tuầntra qua lại.
Hơn nữa phía sau doanh trại, dựa theo chế độ,tuyệt đối là toàn doanh trại đều trong tình trạng chiến đấu tiêu chuẩnnhất, không cần tới cấp trên truyền đạt mệnh lệnh, sĩ quan cấp dưới phải tự động bố trí lính gác tuần tra đề phòng từ đầu. Dưới điều kiện vàtình trạng như vậy, không ngờ còn để địch nhân đánh vào tới doanh trạimới bị phát hiện?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ Trưởng quan địa phương ở nơi này phản bội Lôi gia, đã cấu kết cùng địch nhân?
Nhưng cho dù bọn họ cấu kết cũng không có khả năng, thời gian lúc này vẫn còn là buổi chiều, trời còn sáng, dù là doanh cảnh bị cũng khôngđược phép tới gần doanh trại, địch nhân rốt cuộc làm sao có thể tiến vào doanh trại mà không bị phát hiện?
Tuy rằng không rõ ràng lắmnhư thế nào ban ngày ban mặt địch nhân tiến vào doanh trại sau đó mới bị phát hiện, nhưng có thể kết luận bất luận nguyên nhân gì, ít nhấtTrưởng quan địa phương đã bị nghi ngờ có ý phản loạn, đám người TươngVăn có ý niệm này trong đầu khiến càng căng thẳng hơn lên, bởi vì hiệntại quân địa phương chẳng khác nào địch quân xâm nhập!
Nghe tiếng hỗn loạn càng ngày càng vang to, càng ngày càng gần, Khang Tư mỉm cười, nắm chuôi đao bên hông nói:
- Đi! Ra ngoài xem!
Uy Kiệt nhìn thấy trong căn lều đơn sơ này không có chút công năngphòng ngự nào, chỉ cần địch nhân bắn vào đây một trận mưa tên, ở trongnày chỉ sợ còn chưa kịp phản ứng đã bị bắn chết, tốt hơn là đi ra ngoàitầm nhìn rộng hơn. Cho nên Uy Kiệt cũng không khuyên can, liền rút đaora chuẩn bị lao ra ngoài đầu tiên.
- Đề phòng! Cấm bất cứ người nào tới gần đại nhân trong vòng mười bước!
Tương Văn hét lớn một tiếng, đồng thời kéo Uy Kiệt ra sau quát:
- Ngươi khoe tài anh hùng cái gì? Bảo vệ đại nhân cho ta!
Nói xong liền thoát ra bên ngoài lều.
Uy Kiệt sửng sốt, trong lòng đầu tiên là có điểm không thoải mái,nhưng rất nhanh liền cảm giác như trong lòng được sưởi ấm. Hắn cũngkhông phải kẻ ngu ngốc, biết đây là Tương Văn quan tâm tới mình, bởi vìkhoảnh khắc từ lều trại đi ra ngoài này là rất nguy hiểm.
Khang Tư cười vỗ vỗ vai Uy Kiệt:
- Đi ra đi thôi.
Nói xong giành đi trước đến cửa vén rèm lên.
Động tác của Khang Tư quả thực dọa cho Uy Kiệt nhảy dựng lên, nếuKhang Tư vừa bước ra ngoài đã bị phục kích, vậy chính mình còn không bịđại tỷ đánh chết ư!
Đang lúc Uy Kiệt theo bản năng nhấc chânchuẩn bị giành lên phía trước Khang Tư vén rèm, không biết vì cái gì,vừa giơ tay lên chân hắn không ngờ dừng lại một giây.
Trongthời gian một giây này, rèm cửa đã được Khang Tư vén lên, trong nháy mắt này, chỉ nghe Tương Văn hét to một tiếng vội vàng:
- Chủ nhân cẩn thận!
Uy Kiệt nghe thế trong lòng chấn động, đồng thời cũng khẽ thở dàithầm nghĩ: “Trách không được đại tỷ không muốn làm gia thần của chủcông, thì ra trong lòng hắn vẫn còn nghĩ mình là nô bộc của chủ công,nhìn xem đại tỷ trong lúc vội vàng đã gọi chủ công là chủ nhân thì biết!
Khang Tư đương nhiên không biết giờ phút này Uy Kiệt lại nghĩ bângquơ như thế, trong đầu hắn chỉ biết làm sao đón chặn một làn tên baythẳng vào mình.
Khang Tư không chút suy nghĩ, theo phản xạnghiêng đầu né tránh đồng thời vươn tay chụp một cái, Khang Tư chỉ cảmthấy bàn tay như bị lửa đốt vừa cay nồng vừa tê dại.
Mà lúcnày Tương Văn cùng mấy đám mật vệ đột nhiên hiện ra, lập tức bổ nhào tới trước mặt Khang Tư che chắn kín mít toàn thân hắn.
Khang Tưkhông để ý tới đám người Tương Văn đang khẩn trương, cũng không thèmquan tâm bàn tay nóng bỏng, đó chỉ là lực ma sát lớn mà thôi, cũng không có bị vết thương ngoài da, căn bản không tính là thương tổn.
Hắn ngược lại dựa vào thời cơ được người bảo hộ, quan sát tỉ mỉ mũi tên trong tay. Đây là một mũi tên toàn bộ chế tạo bằng sắt, mũi tên màulam, vừa thấy liền biết là tên tẩm độc chuyên dùng cho cung nỏ.
Ở trên bán đảo Phi Ba rất thiếu hụt quặng sắt, loại vũ khí thật tinh xảo thế này, cũng không phải là ai cũng có được.
Ở thời điểm Khang Tư quan sát mũi tên, gần trăm tên nội vệ cảnh giới ở bốn phía soái trướng, cũng không cần Tương Văn hạ đạt mệnh lệnh, sĩquan cơ sở trước tiên liền dẫn theo bộ hạ khiêng tấm chắn chạy tới vâyquanh Khang Tư bao kín mít. Mà lúc này, quân địch hiển nhiên cũng chú ýtới Khang Tư, lập tức mấy trăm mũi tên nhọn liền bắn lại đây như mưa.
Vừa thấy tình trạng này, sĩ quan lập tức hô:
- Cử thuẫn!
Rầm một tiếng, phía trước và phía trên đều bị tấm chắn ngăn chặn, hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng đám người Khang Tư.
Một tràng tiếng “cốp cốp” vang lên, trận mưa tên hoàn toàn vô dụng.Đám cung tiến thủ còn chưa kịp phóng ra đợt tên thứ hai, đã bị nội vệLôi gia phẫn nộ phóng tới giết sạch.
Mà Khang Tư bên này saukhi tấm chắn hạ xuống, đám người Khang Tư đã không còn thấy người nào,nội vệ bên cạnh cũng không có ngừng lại ở đó, tất cả đều đổi binh khíxông lên phía trước đánh giết địch quân.
Giờ phút này Khang Tư đã thay quần áo và trang bị của nội vệ, đã y hệt như một tên binh sĩ đề đao xông lên phía trước, đám người Tương Văn và Uy Kiệt cũng đã thayđổi đi theo kế bên lúc gần lúc xa.
Trên chiến trường mà trangbị khác người chẳng khác nào nói cho địch nhân biết chính mình là mụctiêu có giá trị, cho nên biện pháp tốt nhất để phòng ngừa bị ám sátchính là giả trang làm một tên tiểu binh.
Mà sở dĩ rất nhanhđã ngụy trang xong như vậy, là bởi vì một khi xuất hiện chuyện như vậy,nội vệ đã phát huy tác dụng theo điều lệ: căn bản không cần hạ đạt mệnhlệnh, sẽ tự động thực hiện.
Đây chính là Tương Văn cùng Khang Tư sau một hồi thảo luận sửa sang lại tuyên bố điều lệ này ra toàn quân.
Điều lệ có rất nhiều, đều là không cần chủ quan hạ lệnh, sĩ quan cấpdưới cũng phải tự động thực hiện. Như vấn đề trạm gác, một khi hạ trại,cho dù chủ quan quên hạ lệnh, cũng sẽ có binh sĩ đảm nhiệm trạm gác.Điều lệ như vậy có thể giảm bớt rất nhiều sức lực và tinh thần của sĩquan, cho nên rất được các sĩ quan hoan nghênh.
Khang Tư vungđao chém trúng một tên địch nắm trường thương, chỉ thấy cánh tay tênđịch rơi xuống, máu tươi phun “vèo vèo” không ngừng, mà tên đó dường như không có việc gì, vẫn như cũ thần thái dữ tợn gầm rú xông lên, Khang Tư nhăn mặt, nghiêng người lách tránh, thuận tay vớt một đao chém rơi đầucủa hắn, tên địch mất đầu ầm một tiếng ngã xuống đất.
Khang Tư ngắm nhìn thi thể trên mặt đất, lại nhìn ra chiến trường xung quanh,thế cục có phần hỗn loạn, mấy ngàn tên địch mặc trang phục bình dân,xuất hiện phía đông một đám phía tây một đám khắp doanh trại.
Tuy rằng quân số quân địch chỉ bằng một nửa quân đội Khang Tư, nhưng bọn chúng phân tán rất lợi hại, hơn nữa năng lực chiến đấu cũng rất dũngmãnh, khiến cho quân Khang Tư chỉ có thể tự mình chiến đấu riêng lẻkhông thể thành lập trận hình cùng đội ngũ đối địch.
Đội ngũnội vệ thật ra còn tốt, kỵ, bộ chiến đều rất tài giỏi, đặc biệt lạithường được huấn luyện hỗn chiến xáp lá cà, cho nên trong phạm vi phụtrách của đội ngũ nội vệ, quân địch đang dần dần bị tiêu diệt gần hết.
Mà doanh kỵ binh so ra không hay ho lắm, bởi vì thân phận của bọn họ, thời gian huấn luyện hết bảy phần là tác chiến trên lưng ngựa, chỉ cóba phần là dùng để huấn luyện bộ chiến, hơn nữa bọn họ được huấn luyệnchủ yếu là dựa vào sức ngựa đột kích xung phong, hỗn chiến trên mặt đấtnhư thế này là điều bọn họ tối kỵ nhất.
Cho nên bị quân địch công kích làm cho bọn họ có phần luống cuống tay chân.
Khang Tư lại chém rơi đầu một tên địch, quay qua hỏi người bên cạnh:
- Sao lại thế này? Bọn nông binh đó vì cái gì đều dũng mãnh không sợ chết như thế?
Nghe được câu hỏi chính là một gã nội vệ bình thường, giờ phút nàyhắn phải phí một hồi khí lực mới tiêu diệt được đối thủ của mình cònđang thở dốc.
Cho nên cũng không thấy là ai hỏi, hắn nói thẳng ra:
- Không biết! Bọn người kia quả thực rất khó chơi, rõ ràng nhìn dángvẻ bề ngoài thấy thế nào cũng là xuất thân nông dân bình thường, nhưngkhí lực của chúng lại đủ để so với nội vệ chúng ta đã trải qua huấnluyện lâu dài. Hơn nữa bọn dân đen này thật quá dũng cảm, chặt đứt taychân vẫn như không có chuyện gì xảy ra, làm như không phải thân thể củachúng, chỉ chém rụng đầu bọn chúng mới có thể làm cho chúng hoàn toànngừng lại.
Khang Tư nhướng mày:
- À! Như vậy bọn chúng ở đâu hiện ra đây?
- Hừ! Cái này ta biết, bọn chúng ẩn núp dưới hầm, nếu không phảichúng ta đào hố làm nhà vệ sinh mới phát hiện bọn chúng, khiến bọn chúng buộc lòng phải phát động công kích trước hạn định, bằng không thì rấtnguy hiểm. Ngươi nghĩ lại xem, nếu đợi chúng ta đang ngủ say bọn chúngmới hiện ra, lúc đó mới là lớn chuyện, nói không chừng bọn chúng có thểtập kích chủ công đấy.
Gã nội vệ nói đến đây chợt quay đầunhìn lại, vừa thấy mặt Khang Tư hắn lập tức khiếp sợ há hốc miệng, thânmình mềm nhũn định quỳ xuống.
Tuy nhiên bọn họ được Tương Vănhuấn luyện qua, nhìn đến Khang Tư hiện tại mặc phục sức binh sĩ, lập tức hắn chợt hiểu ra, chỉ thấp giọng nói chủ công một tiếng, rồi làm nhưkhông có việc gì tiếp tục xung phong đánh chết. Tuy nhiên nhìn hắn chỉchiến đấu quanh quẩn gần bên Khang Tư, thì biết hắn vẫn rất lo lắng chosự an toàn của Khang Tư.
Được mọi người che giấu hành tung, Khang Tư xông tới một chỗ đang đánh giết hỗn loạn.
Nơi này có điểm quái dị, mấy trăm cái hầm được đào sâu cỡ nửa thânngười, bốn phía hầm đều lót phiến đá trộn dất sét. Có thể kết luận những kẻ tập kích đó đúng là ẩn núp ở dưới những hầm hố này.
Tuynhiên có điểm kỳ quái chính là: sử dụng phiến đá như vậy khi người ngựađi lên trên, quả thật không thể phát hiện được hầm hố bên dưới, nhưngnếu như vậy, người núp ở dưới hầm lại không có đủ không khí để thở, chodù là mật vệ cũng không có khả năng ẩn núp được bao lâu.
Nếukhông phải khi đào hố làm nhà vệ sinh bị phát hiện, chỉ sợ bọn họ phảiẩn núp suốt cả ngày, như vậy bọn họ như thế nào bảo đảm sẽ không bịnghẹt thở mà chết?
Hơn nữa điều kỳ lạ nhất chính là: bị pháthiện chỉ là một cái hầm nhỏ, nhưng tất cả người ẩn núp các hầm khác đềucùng một lúc phát động, chẳng lẽ ẩn núp dưới hầm bọn chúng cũng có thểnhận được sự chỉ huy thống nhất?
Khang Tư nhìn những tên địchchân tay bị chém đứt nằm trên mặt đất, máu gần như chảy sạch, nhưng vẫnnhư cũ tinh khí mười phần gào thét quay cuồng đầy đất, khát vọng dùnghàm răng của mình phát động công kích. Nếu không phải thân thể của những kẻ tập kích đó yếu ớt giống như người thường, nếu không phải máu vẫnnhư cũ là màu đỏ, chỉ sợ Khang Tư đã xem bọn tập kích như chủng loại ácma kia rồi.
Bởi vì tố chất thân thể bọn tập kích cũng khôngcường hãn hơn bao nhiêu so với người bình thường, hơn nữa lại chọn banngày làm thời điểm khởi xướng tập kích, tuy rằng dũng mãnh không sợchết, tuy rằng quân đội Lôi gia bị bọn họ làm cho có phần luống cuốngtay chân, nhưng cũng chỉ là kéo dài thời gian một chút mà thôi.
Khi đêm đến, toàn bộ những kẻ tập kích đều bị tiêu diệt hết sạch.
Không phải không định bắt tù binh, Tương Văn cũng từng tự mình ra tay bắt sống mấy tên, nhưng mấy tên bị bắt chỉ biết gào thét kêu la, liềumạng giãy dụa hoặc là vọng tưởng sử dụng hàm răng cắn xé, đánh đập trakhảo thế nào cũng không có phản ứng gì khác. Không có biện pháp, đànhphải hạ lệnh không cần bắt làm tù binh.
Cho nên đến cuối cùng, kẻ tập kích lưu lại gần năm ngàn xác chết không toàn vẹn, trừ Tương Văn bắt ba tên còn sống, còn lại toàn bộ diệt sạch.
Giờ phút nàyquan viên văn võ địa phương được tin tức mới chạy đến, vừa mới tiến vàodoanh trại đã bị nội vệ hung hăng bắt giữ.
Nhìn thấy doanhtrại đông một mảnh tây một khối đầy hầm hố và mấy ngàn xác chết khôngcòn nguyên vẹn, bọn quan viên bản địa đương nhiên biết xảy ra chuyện lớn rồi.
Chỉ cần không là kẻ ngu ngốc, vừa nghĩ là có thể hiểuđược, doanh trại này là bọn chúng chọn lựa địa điểm bố trí, mà thời gian quân đội đến bọn chúng cũng biết rõ ràng, hiện tại trong doanh trại lại sớm đã mai phục từ trước mấy ngàn quân địch, nếu đợi đêm xuống mới nhảy ra tập kích, quân đội trú đóng tại đây có khả năng toàn quân bị tiêudiệt.
Cho nên điều này không phải Lôi gia có phản đồ, thìcũng là có kẻ để lộ tin tức. hai điều hành vi phạm tội này, đám quanviên địa phương sao tránh khỏi bị hoài nghi trước nhất. Cho nên bọn họhoàn toàn không dám phản kháng, chỉ kêu gào bị hàm oan yêu cầu được yếtkiến Khang Tư.
Tương Văn không chấp nhận yêu cầu của bọn họ,đương nhiên, cũng không bắt giam bọn họ vào ngục, càng không có nghiêmhình tra tấn, mà là yêu cầu bọn họ báo cáo ra bên người kẻ nào biếtdoanh trại này, biết thời gian Khang Tư đến.
Bọn quan viên tự nhiên là hết sức phối hợp để chứng minh chính mình trong sạch.
Cho nên không bao lâu sau, Tương Văn liền dẫn theo một đám nội vệxông vào trong nội thành bắt đầu bắt bớ. Đối với Tương Văn mà nói, dámcả gan mưu hại đại nhân nhà mình, thì phải làm cho bọn họ sống khôngbằng chết. Về phần bên trong có ủy khuất hay không, có làm cho cho dânchúng khủng hoảng hay không, cái này cũng không phải vấn đề hắn lo lắng.
Mà Uy Kiệt không biết là đã bị nhắc nhở hay bị khiển trách thế nào,lúc này hắn cũng nghiến răng nghiến lợi tự mình dẫn theo nhân viên ngành tình báo, bắt đầu tìm kiếm tin tình báo khắp vùng.
Về phầnnội vệ cùng kỵ binh còn lại thì tiếp tục an tâm nghỉ ngơi, bọn họ chínhlà chủ lực chiến đấu trong ngày mai, căn bản không thể tham dự nhữngchuyện phiền toái đó.
Đương nhiên, lực lượng canh gác doanh trại, tăng cường gấp mấy lần so với quy định điều lệ.
Qua một đêm bình an vô sự, ngày hôm sau, Tương Văn cùng Uy Kiệt haimắt đỏ bừng trở về bẩm báo tin tức. Kết quả cũng không khiến Khang Tưbất ngờ, suốt cả đêm hai người bọn họ đều không có thu hoạch được chútgì.
Bởi vì không có tin tức gì về quân địch, điều này khôngphải nói rõ nếu không có nội gián, thì tuyệt đối không có khả năng bốtrí mai phục chuẩn xác như thế. Tuy rằng tìm không thấy nội gián, nhưngđạo lý này tất cả mọi người đều hiểu được.
Tuy nhiên nói như vậy, nội gián không phải là người đáng nghi ngờ nhất, thì là người không đáng nghi nhất.
Nhưng hai loại người này nhiều lắm, hiện tại lại là thời điểm chiếntranh, căn bản không có thời gian và không thể dồn sức lực để tìm ra nội gián. Cho nên đành phải tạm thời để đó, chờ sau cuộc chiến sẽ tiếp tụcthanh lý.
Nhận được mệnh lệnh của Khang Tư, Tương Văn cũngkhông có cách nào, trừ phi chính mình ở lại chỗ này xử lý vấn đề khôngtham chiến, nhưng hắn sao có thể nguyện ý tách rời Khang Tư? Cho nênđành phải đồng ý. Mà cả Khang Tư và Tương Văn đều có cùng ý kiến nhưvậy, Uy Kiệt còn có thể có ý kiến gì nữa.
Quân đội tập kết xong, sau một tiếng lệnh, bắt đầu hướng tới thành Long Chiêm.
Nội tuyến tác chiến, dẫn đường, tiếp tế tiếp viện, tĩnh dưỡng các thứ đều không phải là vấn đề, nhưng cũng có phiền toái, đó chính là tạothương tổn thật lớn đối với lãnh địa.
Nhìn xem quang cảnh đổnát suốt dọc đường thì biết, sau cuộc chiến xây dựng lại thành trì bịquân địch hủy diệt vẫn là việc nhỏ, nhưng những đồng ruộng bị đốt cháythành vùng hoang dã đó mới là chuyện lớn.
Bọn địch quân chẳngnhững phát động công kích trong lúc ngày mùa, thậm chí còn làm ra chuyện từ xưa đến nay không một ai làm qua đó là thiêu hủy ruộng lúa.
Tuy nhiên thật có điểm kỳ quái, tuy rằng nông dân ai nấy đều sống chết với đồng ruộng không ai bằng, thế mà đối với kẻ dám cả gan hủy diệtđồng ruộng lại không quản tới, ngược lại người nào người nấy đều ra sứcbán mạng chiến đấu cho chúng.
Nhìn bốn phía vùng hoang dã vốnlà đồng ruộng này lại hoàn toàn không có một thi thể nào còn lại, chẳnglẽ nông dân đã yếu đuối đến nỗi trơ mắt nhìn ruộng lúa của mình bị thiêu hủy, mà lại trốn ở một nơi bí mật nào đó không ra mặt?
Những nghi vấn này chợt lóe qua trong đầu Khang Tư, hắn cũng không có quá mức để ý điều kỳ lạ như thế.
Kỳ thật cũng không có thể trách Khang Tư lơ là thiếu suy nghĩ, từtrước đến nay trừ bán đảo Phi Ba, lúc công kích chiến đấu ở các địaphương khác hắn đều dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hủy diệt đồng ruộng của địch quốc cũng là chiêu số cơ bản của hắn. Vì thế Khang Tư chỉ chorằng đây là thủ đoạn “đất không nhà trống” của mấy thế lực liên hợp nàyhọc tập từ bên ngoài bắt đầu sử dụng mà thôi, cũng thật không nghĩ đếngì khác.
Trước sau trái phải mọi hướng đều rải trinh sát dòla, dưới vòng kiểm soát của đội thám báo tinh nhuệ trong tinh nhuệ này,quân địch không có khả năng tập kích bất ngờ, cho nên đội quân chủ lựcmải miết hành quân tiến tới. Theo thời gian trôi qua, chợt quân thám báo phía trước chạy vội về báo cáo:
- Phát hiện doanh trại quân địch!
Tất cả mọi người đều biết trận chiến tàn khốc sắp bắt đầu.
Sau một tiếng lệnh, toàn quân xuống ngựa nghỉ ngơi, sắp tiến vàochiến trường, có thể khôi phục sức lực chút nào hay chút đó. Tuy nhiênbọn họ đã sớm nghỉ ngơi tốt, hơn nữa hôm nay kỵ binh hành quân cũng chỉlà hành quân bình thường, cũng không có tiêu hao sức ngựa bao nhiều,hiện tại nghỉ ngơi chỉ để khôi phục trạng thái tốt nhất mà thôi.
Binh sĩ có thể nghỉ ngơi, chủ quan nhưng không có thoải mái như vậy,Khang Tư mang theo lão Đao bọn họ mười mấy trưởng quan doanh, trưởngquan bộ chỉ huy và một đám nội vệ, bắt đầu do thám báo dẫn đường chạytới phía trước quan sát tình hình quân địch.
Khi đám ngườivượt lên một ngọn núi nhỏ, khi thành Long Chiêm hiện ra trước mắt, mọingười bao gồm cả Khang Tư đều đứng lặng sững sờ.
Không thấyxuất hiện cảnh công thành mãnh liệt, hiện tượng vây thành cũng không có, mấy vạn tên địch trang bị hoàn hảo kia, giờ phút này đã xếp thành mộttrận tuyến dài ở dưới chân núi.
Nếu không phải dưới chân thành Long Chiêm chồng chất đầy xác chết không nguyên vẹn, còn thêm tườngthành thành Long Chiêm đổ vỡ tả tơi, phía trên cờ Lôi gia vẫn như cũ còn đón gió tung bay, ai cũng sẽ nghĩ rằng quân địch đã sớm đánh hạ đượcthành rồi, đang tập kết nghĩ ngơi và hồi phục, chuẩn bị tấn công mụctiêu kế tiếp đây.
- Nội gián! Trong quân đội chúng ta có nội gián!
Tương Văn đột nhiên tức giận gầm lên, mọi người đều lạnh mình.
Đúng vậy, trong quân đội khẳng định có nội gián, bằng không đốiphương sẽ không trùng hợp đến mức viện quân bên ta vừa tới, còn chưa cóxông vào chiến trường, địch quân liền ngưng tấn công thành, hơn nữa rõràng mục tiêu là nhằm về phía viện quân bên ta dừng quân hạ trại mà đến.
Mà tên thám báo kia thì cuống quít quỳ xuống kêu lên:
- Thuộc hạ không phải phản đồ! Khi thuộc hạ đến đây trinh sát, quảthật phát hiện quân địch đang công thành! Xin chủ công minh xét!
Khang Tư khoát tay:
- Đứng lên đi! Chuyện này không liên quan tới ngươi! Thật sự là quân địch khiến người ta quá bất ngờ.
Tuy rằng Khang Tư chỉ ra vấn đề miễn truy xét, nhưng mọi người vẫn là có điểm hoài nghi tên thám báo này, từ lúc nhận được tin tức tên tìnhbáo quay về báo cáo, đến khi những người mình đến đây quan sát, thờigian đâu có bao lâu chứ?
Quân địch lại có thể chẳng những giải trừ chiến đấu, còn có thể lui về đến đây bố trí trận hình hướng tới bên này?
Tuy nhiên ngẫm lại, nếu đối phương sớm có được tin tình báo, phỏngchừng khi tên thám báo xuất hiện thì đã diễn trò cho hắn xem đây.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là: Ở thời đại này muốn tìm tung tíchđịch quân cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, ngươi phát hiệnquân địch ở điểm A, nếu không có tiếp tục theo dõi giám sát, nói khôngchừng chờ thời điểm ngươi đuổi tới, quân địch đã chạy đến điểm Bhoặc là C rồi.
Cho nên trong thời gian đầu cuộc chiến: lính trinh sát là tàn khốc nhất cũng là trọng yếu nhất.
Nhưng hiện tại tên thám báo còn không có tiếp xúc cùng lính trinh sát địch quân, địch quân đã biết rõ ràng vị trí của ngươi, hơn nữa trướctiên làm ra phản ứng, đây chẳng phải cho thấy đối phương đã nắm rõ hànhtung bên ta sao? Phải biết rằng muốn đến thành Long Chiêm có bảy tám con đường, không có nội gián thì khẳng định không có khả năng xảy ra chuyện như vậy.
- Việc này để sau hãy thảo luận, hiện tại là làm sao chiến đấu. Chúng ta quay lại đi.
Khang Tư quay đầu ngựa, dẫn người chạy như bay trở về.
Mọi người cũng biết hiện tại cũng quản không được cái gì nội gián hay không nội gián, quân địch đã xuất hiện tại trước mặt, vẫn là trở về chỉ huy quân đội tác chiến mới là trọng yếu nhất.
Nhìn thấy đámngười Khang Tư rất nhanh chạy về đến, binh lính đang nghỉ ngơi đươngnhiên biết rõ tình huống không thích hợp, không cần tới cấp trên truyềnlệnh liền đứng dậy sửa sang lại trang bị chuẩn bị sẳn sàng.
- Chúng ta lên núi, sau đó phá tan vòng vây, cấp tốc chạy tới thành Long Chiêm!
Khang Tư phất tay truyền lệnh.
Đối với mệnh lệnh này, các sĩ quan cùng đi theo quan sát tình hìnhquân địch vừa rồi đều gật đầu đồng ý, đối phương toàn bộ là bộ binh, màquanh đây đều là rừng núi, năng lực kỵ binh bị hạn chế rất nhiều. Nếu bị bọn chúng chặn điểm hẹp bao vây tại đây thì quả thực không ổn chút nào, tốt hơn là chủ động phóng ra công kích. Chỉ cần tới được thành LongChiêm thì có thể dựa vào thành lũy chiến đấu, đến lúc đó sẽ không sợ bọn chúng bao vây nữa.
Theo các sĩ quan truyền lệnh xuống, tất cả kỵ binh đều chuẩn bị sẵn sàng, ngay tại thời điểm bọn họ chuẩn bị theoKhang Tư xuất động, phạm vi mấy cây số trên triền núi dưới mặt cỏ, dướirễ cây, đột nhiên đồng loạt xốc tung lên hiện ra vô số hang động hẩm hố, tiếp theo hằng hà sa số đàn ông ăn mặc kiểu nông phu tay cầm dao sắcbén từ trong các hang động hầm hố đó xông ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]