Chương trước
Chương sau
Nguyên là Đế quốc Áo Đặc Mạn ngạo thị thiên hạ, trong sự mừng rỡ của vôsố nhà đầy dã tâm hoàn toàn lâm vào hỗn loạn, mà phải sinh hoạt trongthời đại hỗn loạn quân phiệt cát cứ.

Dân chúng Đế quốc, lại không có nhiều dã tâm lớn như vậy như các quyền quý.

Bọn họ đều có lão bà con cái bên người, ở nhà tranh chắp vá, thân mặc áo đơn sơ, có thể lấp đầy bụng, dã tâm lớn nhất cũng quá lắm là thế.

Trải qua những ngày ăn, mặc, ở, đi lại đều không cần phải lo. Cho nên dân chúng Đế quốc đều không có hứng thú, cũng không có năng lực đi lưu ý vương kỳ đặt trên đầu tường thành là thuộc về phương nào, tuy nhiên ởtrong thời gian này, các dân chúng Đế quốc đều không nhịn được cùng hàng xóm, thân bằng đồng hương tham khảo một chút chuyện gì đó.

Chuyện thu hút ánh mắt mọi người, chính là người nắm quyền Đế đô Đế quốc Áo Đặc Mạn không biết phát thần kinh gì, lại đột nhiên phái ra hơn vạnsứ giả, mang theo một đạo mệnh lệnh thư tỏa về khắp các nơi toàn quốc,mục đích những sứ giả vừa đến nơi, là lập tức đem mệnh lệnh thư giao cho các quân phiệt quyền quý thổ hào có danh có tiếng chỗ địa phương đó.

Bởi nhân số sứ giả đông đúc, hơn nữa đều treo thân phận sứ giả Đếquốc, đồng thời một đường tuyên dương mang theo mệnh lệnh, cho nên tuyrằng trên đường bị mấy nhà có dã tâm, âm mưu giết đi một bộ phận, nhưngvẫn để những sứ giả này tuyên bố khắp thiên hạ nội dung của mệnh lệnhthư.

Dân chúng Đế quốc đối với mệnh lệnh này chỉ coi như mộtđề tài nói chuyện phiếm, đương nhiên cũng không tránh khỏi một ít dânchúng tử trung với Đế quốc kích động vạn phần.

Đám quân phiệttay cầm quân quyền, nếu không đem mệnh lệnh này ném sang một bên mặc kệ, sẽ là cười nhạo người tuyên bố mệnh lệnh này si tâm vọng tưởng.

Mà mấy hoàng tử công chúa lại kêu gào, không thừa nhận người tuyên bố mệnh lệnh có đủ tư cách tuyên bố cái mệnh lệnh này, yêu cầu lập tứcđình chỉ loại hành vi đi quá giới hạn này!

Chỉ là tuy rằng thế nhân mỗi người mỗi ý, nhưng mọi người đều mở mắt vểnh tai, xem tên đầuđất nào tiếp thu cái mệnh lệnh này!

Vì sao nói tiếp thu cáimệnh lệnh này thì là đầu đất đây? Rất đơn giản, vì mệnh lệnh này là yêucầu quân phiệt các nơi bẩm báo về Đế đô chi tiết quân chế dưới trướngmình, cũng chính là cần đem mình có bao nhiêu sĩ quan binh lính, cótrang bị gì, quê quán sĩ quan ở đâu các loại... báo cáo rõ ràng lêntrên.

Nếu như chỉ riêng là thế, xem chừng đại đa số quân phiệt đều sẽ báo lên, hơn nữa nếu như Đế quốc đồng ý thừa nhận biên chế cũngphụ trách tiếp viện, tin rằng tất cả các quân phiệt đều sẽ tranh nhaubáo lên.

Đáng tiếc, trên mệnh lệnh thư yêu cầu rõ ràng, saukhi báo lên biên chế, Đế đô quyết định kích cỡ biên chế, đồng thời yêucầu bộ đội biên chế phục tùng mệnh lệnh Đế đô.

Mặc dù trêncông văn cũng không nói ra Đế đô có phụ trách tiếp viện hay không, nhưng nếu nghĩ tới Đế đô trở thành hòn đảo đơn độc cũng biết, dù là Đế đôchấp nhận phụ trách tiếp viện, nhất định cũng không đưa ra được.

Trời ạ, những điều kiện này vừa ra, chẳng phải là ngay cả thời đạiquân chính quy trước đây cũng không bằng? Nếu như vậy, những người đãlàm quân phiệt có ai chấp nhận chứ? Đồng ý đúng là đồ đầu đất!

Ngay lúc mọi người đều đang thảo luận xem trên cả Đế quốc có một tênđầu đất nào xuất hiện hay không, ở giải đất biên thùy Đế quốc, tỉnh HảiTân đột nhiên nhảy ra một cái quân phiệt biểu thị chấp nhận tuân theomệnh lệnh, đồng thời còn phái ra nhân thủ đem biên chế quân đội cùng sĩquan binh tịch đưa lên Đế đô.

Đối với đội sứ giả treo cờ xí,hết sức rêu rao giục ngựa chạy về phía Đế đô, dân chúng cùng quan viêntrên đường đều hiếu kỳ dò hỏi cái tên đầu đất kia là ai.

Cứthế, đại danh Thượng tá Khang Tư, theo cơ hội này truyền khắp toàn bộ Đế quốc. Đương nhiên lúc này, hai chữ Khang Tư chính là thay cho danh từđầu đất.

Đế quốc Áo Đặc Mạn, Đế đô, hoàng cung.

Lúcnày, khoảng thời gian còn cách năm mới một tháng một ngày, cũng là ngàymà tân hoàng Đế quốc thượng vị, ước chừng còn cách thời gian hai tháng.

Tuy rằng Hoàng thái tử sắp trở thành hoàng đế, chỉ là khống chế mộtkhối Đế đô này, các địa phương khác đều đã những hoàng tử công chúa cùng đám quyền quý quân phiệt cát cứ rồi, có thể nói là địa bàn diện tíchnhỏ nhất trong các quyền quý trên toàn Đế quốc.

Thế nhưng,khiến kẻ khác không cách nào khinh thường, chính là quân đội trong phạmvi Đế đô lại là tinh nhuệ trên toàn Đế quốc, hơn nữa Đế đô là trung tâmchính trị, đồng thời cũng là trung tâm kinh tế cùng trung tâm tồn trữvật tư, các vật tư tồn kho ở đây đã chiếm tới bốn thành vật tư trên toàn thiên hạ!

Hơn nữa hai cây trụ chống trời đại biểu quân độicùng quan viên đều đứng ở bên người tân hoàng, người Đế đô vẫn còn rấtxem trọng thế lực sở tại của mình. Cho nên mọi người trong hoàng cungđều tận tâm tận lực phục vụ cho người chủ mới của mình.

Lúcnày, bên sườn chính điện hoàng cung, trong thiên điện cho các đại thầnvào triều nghỉ ngơi, Hoàng thái tử Đế quốc hay hoàng đế bệ hạ tương lai--- Duy Nhân - Lại Nhĩ Cáp Đặc, lúc này đang cau mày đi qua đi lại, màhai người Nguyên soái Đế quốc Lạp Đặc Lai Nhân Cáp Đặc cùng Thừa tướngĐế quốc Công tước Ni Khoa Nhĩ Áo Luân Đặc Tư, lại đang ngồi ở một bênrất thích ý nhấm nháp nước trà.

Tổng trưởng tình báo Đế quốcÁo Đặc Mạn - bá tước Đột Lại Nhĩ Khố Tả cùng Tổng giám hiến binh Đế quốc - bá tước Áo Đặc Khải Mễ Lạp, hai người thần tử địa vị tương đối thấpnày, lại có chút gò bó ngồi ở vị trí trên, cùng dùng ánh mắt rất cungkính theo thân ảnh Thái tử điện hạ di động.

Có thể nói, cáctrọng thần đời trước còn đang trong Đế đô thời đại hiện giờ, chỉ còn lại bốn người trong điện này. Nguyên soái cùng Thừa tướng căn cơ đều ởtrong Đế đô, không muốn bỏ đi cũng là rất bình thường, mặt khác haingười thần tử còn lại bởi vì vấn đề chức vụ, trước đây liền thuộc về một phái Nguyên soái Thừa tướng, lão đại nhà mình không đi, tiểu đệ cũngkhông thể đi được, bọn họ vốn không thể nào đi đầu nhập vào người khác,nên chỉ còn cách theo sát chủ tử mà thôi.

Hoàng thái tử sosánh với trước đây hiển nhiên thành thục rất nhiều, trên người cũng xuất hiện khí thế thượng vị giả mà trước kia vốn không có khả năng xuấthiện. Chỉ thấy hắn chợt mạnh dừng bước, xoay người về phía Tổng trưởngtình báo - bá tước Đột Lại Nhĩ Khố Tả nói:

- Bá tước đại nhân của ta, bộ tình báo của ngươi là thế nào vậy?

- Sứ giả ta phái ra đã sớm đạt được mục đích, vì sao thứ ngươi đảm bảo đến bây giờ còn không thuần phục với ta?

Tổng trưởng tình báo lập tức vẻ mặt hoảng hốt đứng dậy nói:

- Điện hạ, ngài cũng biết lãnh thổ Đế quốc mênh mông, có thể là thư thuần phục của bọn họ đang trên đường truyền tới đây.

Hoàng thái tử khoát tay chặn lại:

- Những việc này ta mặc kệ, ta chỉ muốn biết, toàn bộ Đế quốc có thể thuần phục ta rốt cuộc là có bao nhiêu người?

Tổng trưởng tình báo bí mật liếc một chút Nguyên soái cùng Thừa tướng thản nhiên tự đắc, nuốt nuốt nước miếng rồi nói:

- Điện hạ, dựa theo bộ tình báo chúng ta thống kê suy tính, quận phủtrưởng còn đảm nhiệm, đồng thời còn có thể thuần phục điện hạ có lẽkhoảng ba mươi người. Mà sĩ quan khống chế một Liên đội trở lên, cũng có khả năng thuần phục Điện hạ, toàn Đế quốc khoảng cỡ ba, bốn trăm.

Động tác Tổng trưởng tình báo tuy rằng bí mật, vẫn để Hoàng thái tửnhìn vào mắt. Tân hoàng tương lai tuy rằng trong lòng có chút tức giận,nhưng hắn cũng biết, chính mình có thể nhận được nhiều người thuần phụcnhư vậy, tuyệt đối là bởi nguyên nhân hai vị trọng thần Thừa tướng cùngNguyên soái này.

Nếu như làm căng với bọn họ, sợ rằng cả tòahoàng thành cũng sẽ không có người nào giúp mình, cho nên trước mắt chỉcó thể bảo trì cung kính với bọn họ, chút việc nhỏ ấy cũng chỉ có thểlàm bộ không phát hiện.

Hoàng thái tử đối với phân lượng mình nặng nhẹ thế nào rất có tự giác, vẻ mặt cung kính hành lễ với Nguyên soái nói:

- Nguyên soái đại nhân, không biết binh lính chỉnh đốn như thế nào rồi?

Nguyên soái cũng không làm lớn, đứng dậy hành lễ nói:

- Điện hạ, hiện giờ đã huấn luyện chỉnh biên hoàn tất, bao gồm baQuân đoàn bộ binh, hai Sư đoàn kỵ binh, cộng thêm một Sư đoàn Thành vệquân cùng một Sư đoàn Cấm vệ quân, tổng cộng có bốn quân đoàn, 160 vạnbinh lính đang chờ đợi lệnh.

Nghe được con số binh lính khổnglồ như thế, các quốc gia hoặc dân chúng bình thường có lẽ đều sẽ thấtkinh, chỉ nắm giữ thế lực một vòng Thủ đô, lại có thể làm ra 160 vạn đại quân đầy đủ các loại binh chủng, thật là một chuyện hết sức kinh khủngmà.

Nhưng mà Hoàng thái tử lại không hài lòng, chỉ thấy hắn cau mày, thở dài nói:

- Ai, ngẫm lại trước đây, chỉ cần bảy Quân đoàn đồn trú xung quanh Đế đô là 280 vạn người. Không tính Sư đoàn địa phương, trong ngoài Đế đôtổng cộng 21 Quân đoàn chính quy, 800 vạn binh lính kinh nghiệm satrường, giờ còn phải phí khí lực lớn như vậy, mới xây dựng huấn luyệnhoàn tất bốn cái Quân đoàn...

Hoàng thái tử nói đến đây, độtnhiên ý thức được lời này có chút mùi vị oán giận Nguyên soái thiếu bảnlĩnh, không thể lưu lại bảy Quân đoàn, không khỏi vội vã câm miệng.Nhưng trong thời gian ngắn lại không biết nói sang chuyện gì, chỉ còncách hừ hừ vài câu linh tinh đại loại như: ngài Nguyên soái lợi hại,trong thời gian ngắn như thế liền tổ chức huấn luyện xong bốn Quân đoàn, Thái tử Điện hạ hắn rất là cảm kích...

Bốn người quan viên ởđây đều là người thành tinh, lời Hoàng thái tử vừa nói ra, Tổng trưởngtình báo cùng Tổng trưởng hiến binh đều cúi đầu không nói, còn Thừatướng đại nhân lại khẽ chau mày.

Nguyên soái đại nhân ngượclại không có phản ứng hoặc biểu tình gì, chỉ là trong lúc vỗ mông ngựa,rất khách sáo vài câu cái gì: tất cả đều là do uy vọng Hoàng thái tửcùng Thừa tướng đại nhân tạo thành, chính mình mới có thể trong thờigian ngắn như vậy xây dựng huấn luyện hoàn tất bốn Quân đoàn... mấy câukhách sáo đại loại thế.

Nhìn thấy tình trạng như vậy, tronglòng Thừa tướng thầm thở dài, cái Hoàng thái tử này còn có chút chưathành thục mà, biết rõ quân đội hoàn toàn khống chế ở trong tay Nguyênsoái, lại còn dám ở trước mặt hắn ngầm mỉa mai, cho rằng Nguyên soáithuộc về cực kỳ trung thành, mặc cho người khác sỉ nhục cũng không phảnbội sao?

Nhưng mà hoàng đế bệ hạ tương lai nếu như chỉ có chút trình độ đó, đối với thần tử quyền cao chức trọng mà nói, cũng là mộtviệc không sai mà, nếu như gian âm hung ác như mấy cái hoàng tử khác,vậy mấy đại thần thân cận như mình còn không phải cả ngày lo lắng sợ hãi sao.

Nếu như tất cả các hoàng tử đều là một phái thủ đoạn độc ác, vậy thì mình cũng lười đứng ra duy trì tên tuổi Đế quốc Áo Đặc Mạnnữa, đã sớm mang theo người nhà chạy sang các quốc gia khác sống tiêudao rồi.

Hoàng thái tử hiển nhiên không biết đáy lòng bốn vịđại thần này nghĩ như thế nào, nghe được Nguyên soái nịnh hót vài câu,hắn liền đơn thuần cho rằng, một phen lỡ lời vừa rồi của mình cũng không bị người ta chú ý, tâm tình lập tức ổn định xuống, bắt đầu tự hỏi trong khoảng thời gian Đế quốc nội loạn cho tới này xảy ra chuyện gì.

Lúc nội loạn Đế quốc vừa mới bắt đầu, Hoàng thái tử thật là bị dọakhông nhẹ, nên biết rằng cái Hoàng thái tử của hắn chỉ là một chứcsuông, đại biểu thân phận con trưởng hoàng gia của hắn mà thôi, căn bảnkhông có địa vị gì, đương nhiên cũng không có tư cách thừa kế ngôi vị.

Thái tử không quyền vô thế giống như mình, kết quả tốt nhất là tạo ra một cái tước vị thân vương danh nghĩa, trốn ở nông thôn trải qua cuộcsống bình thản. Chỉ là, cái nguyện vọng xa xỉ này ở từ khi Đế quốc dựngnước tới nay, kỳ thật cũng chỉ có mấy Thái tử có thể đạt thành, còn lạiđều bị đệ đệ bọn hắn tiêu diệt.

Thấy hoàng tử cùng các đại thần bắt đầu bỏ chạy, ngay từ đầu Hoàng thái tử cũng hơi giật mình khờ khạo chuẩn bị đào tẩu.

Chỉ là, nhiều năm qua vẫn luôn tìm kiếm cơ hội xung quanh lên nắmquyền, đột nhiên toát ra một cách nghĩ: nếu như tất cả hoàng tử quyềnquý đều rời khỏi Đế đô, vậy cái Đế đô này chẳng phải là của mình sao? Dù sao, mặc kệ nói thế nào, chính mình cũng treo một cái danh vị Thái tử ở trên người mà!

Tuy rằng Hoàng thái tử không quyền không thế,nhưng cũng không thật sự là kẻ đơn độc, từ khi biết Thái tử Đế quốc hắnchỉ là một bề mặt, hắn đã bắt đầu lung lạc nhân thủ rồi. Tuy rằng thuộchạ không có mấy người có mặt mũi trên Đế quốc, nhưng nhiều năm như thế,thủ hạ thực lòng thuần phục cũng phải luôn có một hai người.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, Hoàng thái tử lập tức pháira những nhân thủ tâm phúc này, thừa dịp lời đồn rầm rộ ở bên cạnh châmngòi quạt gió, đồng thời cũng mở rộng tìm kiếm những đại thần có thể ủng hộ mình, đồng thời đồng ý ở lại Đế đô. Người đầu tiên Hoàng thái tửnghĩ đến, cũng không phải vị lão giả Thừa tướng kiêm cậu của Thái tửkia, mà là ngài Nguyên soái bị hắn âm thầm đề phòng.

Nguyênnhân không ngoài chuyện khác, Thừa tướng tuy là cậu của mình, nhưng đồng thời cũng là cậu của tất cả các hoàng tử, công chúa, ai biết trong lòng hắn nhìn trúng ai?

Mà danh vọng cùng uy thế Nguyên soái ởtrong quân đội, tuy rằng khiến Hoàng thái tử cảm thấy đố kỵ cùng đềphòng thật sâu, nhưng Hoàng thái tử cũng biết, cái Nguyên soái này cóchút vì nước vì dân, nói khó nghe một chút là tử trung ngu trung, chỉcần mình khoe khoang miệng lưỡi một phen, cho hắn biết rằng một Hoàngthái tử như hắn chấp nhận ở lại cùng dân chúng Đế đô cộng chung hoạnnạn, không thể thuyết phục hắn quay đầu lại. Đương nhiên, nếu như nhìnlầm Nguyên soái, hắn căn bản không phải ngu trung mà là muốn tự lập, vậy mình đi chẳng bằng chịu chết, tuy nhiên không có phiêu lưu thì sao được thu hoạch chứ?

Nếu như hắn không muốn lặng lẽ im hơi đi tiếp, như vậy cũng chỉ có thể mạo hiểm đánh cuộc.

Kết quả hắn mạo hiểm thành công, Nguyên soái xác thật đúng như dạngmình tưởng tượng, là một thần tử trung tâm, không cần lo nghĩ nhiều,liền biểu thị đồng ý ủng hộ mình đăng cơ làm đế.

Chỉ là Hoàngthái tử thỉnh thoảng cũng sẽ hiếu kỳ, nguyên nhân Nguyên soái sở dĩ đápứng ủng hộ mình sảng khoái như thế, có phải là bởi vì Đế đô chỉ còn cómỗi một hoàng tử mình, không còn lựa chọn nào khác nữa? Hay là thật sựtuyển chọn thuần phục Hoàng thái tử hắn? Mặc kệ nói thế nào, có Nguyênsoái thêm Thừa tướng ủng hộ, vậy là nước chảy thành sông rồi.

Có hai trọng thần trong trọng thần này ủng hộ, phe phái thuộc về Nguyênsoái, Tổng trưởng tình báo chưởng quản tình báo toàn quốc, phe pháithuộc về Thừa tướng, Tổng trưởng hiến binh chưởng quản trị an Đế đô, tựnhiên cũng ngoan ngoãn quay lại đầu nhập. Có bốn trọng thần thực quyềnnày gia nhập, cung đình, cấm vệ quân, thành phòng quân cũng nhẹ nhàngrơi vào trong tay hắn.

Mà có nền tảng cấm vệ quân cùng thànhphòng quân, thì có năng lực hợp nhất các Quân đoàn ngoài thành. Chỉtiếc, mấy huynh đệ tỷ muội của mình cùng đám quyền quý, đã thẩm thấuQuân đoàn ngoài thành quá lợi hại, cuối cùng các sĩ quan quân lính lưulại cho mình hợp nhất chỉ có thể biên chế được hai Quân đoàn hoàn chỉnh, đây còn có nguyên nhân bọn họ là người ở Đế đô. Các sĩ quan binh línhkhác có hơn mười vạn hộ tịch bên ngoài tất cả đều tự ý bỏ chức, đều tựtìm nới nương tựa vào các hoàng tử công chúa quyền quý khác.

Do không còn cách nào, cuối cùng chỉ có mạnh mẽ trưng thu tráng đinhtrong Đế đô bổ sung binh lực. Tuy rằng chiêu mộ đều tân đinh, tân binhtrong tân binh, nhưng độ trung thành tuyệt đối có thể đảm bảo, một đoànbinh lính Đế đô sẽ không bị người ta lôi kéo như vậy, Thái tử hết sứcthỏa mãn, sức chiến đấu không đủ cũng có thể chấp nhận.

Đếnkhi quân chính tiến vào quỹ đạo, đồng thời đã cài cắm nhân thủ thân tínxong, Hoàng thái tử bắt đầu mời chào nhân thủ trắng trợn cùng tham dựquân chính, nếu như không thừa cơ hội trước mắt, lúc Nguyên soái cùngThừa tướng đều cần hắn đứng đầu, hơn nữa bọn họ còn không biểu lộ ra dãtâm nào, mà ra sức làm hành động, nỗ lực xây dựng căn cơ của mình, vậychính hắn đúng là một đứa ngốc rồi.

Sau khi mình có được căncơ nhất định, không biết là Thừa tướng cùng Nguyên soái bày mưu đặt kế,hay là Tổng trưởng tình báo tự mình có chủ ý, nói chung là Tổng trưởngtình báo trình lên một phần kiến nghị, có thể để một nhóm quan viên cùng sĩ quan phân bố trên toàn quốc thuần phục mình.

Đối với kiếnnghị này hắn có chút chần chờ, bởi vì không ai dám cam đoan những thầntử dán nhãn Nguyên soái này, thật sự sẽ theo mình tận trung. Chỉ là cóthủ hạ nhắc nhở, mới phát giác ra được là một phương pháp nhận biết địch ta rất tốt, vì vậy mới làm ra cái hành động tuyên bố mệnh lệnh oanhđộng toàn quốc không lâu trước đó.

Chỉ tiếc, đã nhiều ngàytrôi qua như vậy, nhưng không có bất luận một tin tức nào truyền về,thậm chí ngay cả mấy quan viên văn võ mà Tổng trưởng tình báo vỗ ngựcđảm bảo cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lẽ nào một Hoàng thái tử hắn chiếm cứ Đế đô thật sự chỉcó thể làm một con bù nhìn mà bất cứ kẻ nào cũng có thể coi thường?

Ngay trong lúc Hoàng thái tử chìm đắm trong khổ não, bên ngoài cungđình lại giống như những ngày xưa kia. Do khoảng cách ngày Hoàng thái tử đăng cơ chỉ còn mười mấy ngày, toàn bộ Đế đô đều đang tiến hành trangtrí, hoàng cung thì càng không cần phải nói, thái giám cung nữ tràn khắp cung điện đang bận rộn, căn bản không có một người rảnh rỗi.

Ở trong đám người bận rộn liên tục như vậy, một thái giám nội thị vộivã chạy nhanh có vẻ cực kỳ chướng mắt, chỉ là mấy người bận rộn xungquanh nhìn thấy thái giám này, tất cả đều thối lui hai bên khom lưnghành lễ, nghe bọn họ vấn an hô một tiếng "Tổng quản đại nhân", là có thể biết được thân phận của thái giám này.

Tổng quản thái giámcũng không để ý tới thần sắc nịnh bợ của các thủ hạ xung quanh, hắn mặtđầy mừng rỡ chỉ lo cầm lấy một quyển sách cắm đầu chạy vội vàng.

Cái này khiến một ít tên mắt sắc âm thầm suy đoán, rốt cuộc là vật gì vậy có thể khiến vị Tổng quản đại nhân vui mừng kích động như vậy.

Vệ binh gác cửa đương nhiên biết cái thái giám này là ai, chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn rất ân cần hỗ trợ đẩy cửa điện ra, để cho hắn có thể chạy thẳng vào.

Tổng quản thái giám xông qua chính điện hoàng cung đang trang hoàng, đi tới trước cửa thiên điện dành chođại thần nghỉ ngơi trước hội nghị, lúc này hắn mới thả chậm bước, thởmạnh mấy hơi, bình ổn nhịp tim một chút, cũng không chỉnh lý lại y phục, đầu đầy mồ hôi vọt vào, lớn tiếng hô:

- Điện hạ, có tin tức rồi!

Hoàng thái tử đang trong phiền não thân thể chấn động mạnh, lập tức hỏi:

- Có tin gì?

- Điện hạ, tỉnh Hải Tân biên cảnh Đế quốc, có một vị Thượng tá tên là Khang Tư Lôi Luân Đặc thượng tấu, biểu thị đồng ý phục tùng mệnh lệnh!Đây là tư liệu Thượng tá Khang Tư báo cáo biên chế cùng hộ tịch vừatruyền tới.

Tổng quản thái giám quỳ xuống, mang theo vẻ mừng rỡ, hai tay dâng lên quyển trục kia.

Hoàng thái tử hiển nhiên đối với biểu hiện của Tổng quản thái giámnội cung này rất thoả mãn, lúc cầm lấy quyển trục, cũng thuận miệngkhích lệ một chút.

Cũng không trách lúc này Hoàng thái tử lạicó tâm tư khen người rồi mới xem quyển trục, vừa rồi Tổng quản thái giám nói rõ thân phận quân phiệt phục tùng mệnh lệnh này.

MộtThượng tá tỉnh biên cương Đế quốc - ở cái niên đại quân phiệt đầy đấtnày, là người thì ai không xưng là Thiếu tướng Đại soái, một người chỉxưng là Thượng tá thì có thể tốt tới mức nào?

Ở trong lòngHoàng thái tử, cái Thượng tá Khang Tư này khẳng định là một quân phiệtnhỏ yếu tới đáng thương, khoát cái lớp da hổ phục tùng mệnh lệnh Đế quốc dọa sợ mấy quân phiệt xung quanh mà thôi, căn bản không cần lưu ý.

Hoàng thái tử chìm đắm trong ý nghĩ của mình, có chút tự cho mình làđúng lại căn bản không chú ý tới, ngay lúc Tổng quản thái giám nói ratên Khang Tư, bốn vị đại thần ở đây, có hai vị sắc mặt đều giật giật.Nếu như Hoàng thái tử chú ý tới điểm này, cách nghĩ trong lòng sẽ cảibiến.

Tuy rằng Hoàng thái tử đối với một cái Thượng tá nho nhỏ không có hứng thú, nhưng nói như thế nào hắn cũng là quân phiệt đầutiên tuyên bố rõ ràng với thiên hạ đứng về phe mình, dù là Thượng tá này cực độ vô năng, yếu đến mức chỉ có một Liên đội binh sĩ, vậy cũng phảitrọng thưởng cho tốt một phen.

Phương pháp này chính là thamkhảo một cái điển cố ở quốc gia cổ Viễn Đông, một người nào đó dùng mộtngàn kim tệ mua một bộ xương ngựa, biểu thị cho thế nhân biết tấm lòngyêu ngựa của mình.

Trong lòng Hoàng thái tử kỳ thật cũng không lưu ý nhiều, để biểu thị chính mình cũng coi trọng, mở quyển trục ra tự mình đọc lớn, mới đầu đều là những lời khách sáo, mọi người cũng khôngchú ý nghe, chờ khi Hoàng thái tử đọc đến:

- Biên chế hai Lữ đoàn bộ binh? Mới ba vạn người, ha ha, nửa Sư đoàn cũng không có nữa.

Hoàng thái tử không nhịn được lắc đầu. Chỉ là khi hắn nhìn xuống dòng phía dưới, không khỏi gật đầu nói:

- Một Liên đội kỵ binh? Ừ, không tệ, thực lực coi như có thể.

Cũng khó trách Hoàng thái tử tán thưởng như vậy, tuy rằng trước đâyĐế quốc lôi ra mười vạn kỵ binh là chuyện rất dễ dàng, chuyện phản côngthảo nguyên cũng đã làm qua, nhưng lần trước ba Quân đoàn diệt sạchtrong tay đại thảo nguyên, chiến mã Đế quốc biến mất hơn phân nửa, độhiếm của kỵ binh lập tức lại đề cao không ít.

Hơn nữa ở thờiđại Quân đoàn cát cứ này, chiến mã còn lại đã sớm bị chia cắt sạch sẽ,dù là Đế đô có tiền, có người, có hàng hóa, khổ cực vạn phần cũng chỉmới làm ra một cái Sư đoàn kỵ binh, địa phương nho nhỏ có thể có mộtLiên đội kỵ binh, đúng thật là một chuyện cực kỳ giỏi giang.

- Hả? Không còn biên chế bộ đội nữa?

Hoàng thái tử phát hiện biên chế binh lực đến đây thì không còn,không khỏi hết sức thất vọng chuẩn bị thu hồi quyển trục, nhưng mà hắnđột nhiên phát hiện thứ gì đó gần cuối quyển trục, dùng ngữ khí hết sứcgiật mình nói:

- Kỵ bộ binh trang bị hoàn toàn dựa theo lệ cũphân phối, niên hạn binh lính nhập ngũ: mười năm một thành, năm năm haithành, ba năm bảy thành! Hơn nữa toàn bộ binh lính đều từng trải qua hơn mười trận chiến trở lên! Cái này không có khả năng được!

Lúc này Hoàng thái tử đã trừng to mắt, trừng thật to.

Nghe được Hoàng thái tử nói lời này, vốn bốn vị đại thần cũng khôngchú ý nhiều lắm ánh mắt cũng lập tức chợt lóe. Trên mặt xuất hiện thầntình kinh ngạc. Binh lính ba năm tuổi quân cũng đã coi là tinh binh rồi, mà trải qua mười trận chiến trở lên có thể coi là tinh binh trong tinhbinh!

Tuy rằng hiện giờ ở trong Đế đô có bốn Quân đoàn, trong160 vạn người khẳng định có thể tìm được một Sư đoàn tinh binh, ai cóthể lại đem những tinh binh này tập kết một chỗ? Có nhiều từng trảichiến đấu như vậy, dù vốn là một binh nhì, hiện giờ cũng có tư cách làmột Thượng tá rồi, tập kết nhiều sĩ quan dưới trướng như vậy, bộ đội bên dưới cũng không cần phải dẫn theo nữa.

- Bá tước Khố Tả, việc này là thật sao?

Thừa tướng đột nhiên hỏi Tổng trưởng tình báo.

Bá tước Khố Tả bị hỏi có chút xấu hổ nói:

- Báo cáo của bộ tình báo còn chưa truyền tới.

Hắn dừng một chút, lập tức có chút khẳng định nói:

- Nhưng mà, nếu như vị Thượng tá Khang Tư Lôi Luân Đặc này là cáiThượng tá Khang Tư kia, như vậy tư liệu hắn đưa lên hẳn là thật, cho dùcó nói quá thì cũng không giả bao nhiêu.

Thừa tướng híp mắt cười cười:

- Khố Tả đại nhân nhận thức Thượng tá Khang Tư này?

Bá tước Khố Tả nói trước một câu:

- Hạ quan còn không dám khẳng định.

Tiếp đó hành lễ với Hoàng thái tử nói:

- Điện hạ, hạ quan dám hỏi lý lịch Thượng tá Khang Tư này là...

Hoàng thái tử đã sớm tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, vẫn lưu ý đại thần đối thoại, nhìn dưới quyển trục nói:

- Lý lịch hắn báo cáo lên nói, hắn vốn là tham mưu Liên đội số năm Lữ đoàn số năm Sư đoàn phòng bị địa phương hành tỉnh Hải Tân, sau do trậnchiến tranh biên cảnh, Liên đội số năm toàn quân bị diệt, hắn đảm nhiệmquan phòng thành lâm thời tự động trở thành chủ quan nơi đó. Chiến côngnhận được, do Sư đoàn trưởng phòng bị tỉnh Hải Tân tới bổ nhiệm làmtrưởng quan Liên đội số năm, thăng chức thành Thượng tá.

Theolý Hoàng thái tử không có khả năng giống như văn thư, tiến hành công tác như vậy, chỉ là ai bảo quyển trục ở trên tay hắn, hơn nữa ngoại trừ bốn đại thần lại không có người khác ở đây, Hoàng thái tử không muốn có vẻquá cao ngạo chỉ có thể làm công tác này.

Bá tước Khố Tả vỗ tay:

- Vậy là được rồi, chính là hắn, nói như vậy, hiện giờ ở trong tay hắn nắm giữ ba vạn tinh binh là không sai được.

Tổng trưởng hiến binh rất nghi hoặc hỏi:

- Thế nào? Cái Thượng tá Khang Tư này rất lợi hại sao?

Tổng trưởng tình báo gật đầu:

-Xác thật lợi hại, hắn sớm nhất là thân binh Nguyên soái đại nhân, sau lại...

Tổng trưởng tình báo liền đem chuyện cũ lúc Khang Tư dẫn một đại đội băng ngang qua đại thảo nguyên nói ra.

Bọn người Thừa tướng rất kinh ngạc gật đầu, không trách bọn họ khôngrõ lịch sử uy phong của Khang Tư, đối với những người nhậm chức tầngđỉnh Đế quốc như bọn họ mà nói, cấp Sư đoàn trưởng thì mới lọt vào hiểubiết của bọn họ, sĩ quan dưới Thiếu tướng đối với bọn họ cùng binh línhbình thường không khác gì nhau cả.

Sau khi nghe được chuyệnxưa của Khang Tư, Thừa tướng mặt không biểu tình, Tổng trưởng hiến binhcau mày thật sâu, Hoàng thái tử lại cẩn thận liếc dáng tươi cười xuấthiện trên mặt Nguyên soái.

Nguyên soái cũng phát hiện cử động của Hoàng thái tử, cười nói:

- Điện hạ, kỳ thật hạ quan vẫn để Khố Tả đại nhân chú ý hành tungThượng tá Khang Tư, chỉ là trước kia lãnh địa Thượng tá Khang Tư lọt vào công kích Sư đoàn trưởng phòng bị tỉnh Hải Tuyền, hắn liền mất hết tintức.

- Lúc đó hạ quan cho rằng Thượng tá Khang Tư đã hi sinh,cũng bảo Khố Tả đại nhân đình chỉ chú ý, chỉ là không nghĩ tới Khang Tưnày chẳng những tránh được một kiếp, thậm chí còn có được một đoàn binhlính tinh nhuệ, thật là làm cho người ta bất ngờ mà.

Lúc này Thừa tướng đột nhiên cười nói:

- Ồ, xem ra Khang Tư này chính là hạt giống do ngài bồi dưỡng, khôngbiết hạt giống như vậy còn có bao nhiêu? Có thể nói ra nghe một chútkhông?

Thừa tướng vừa nói ra, khiến trong lòng Hoàng thái tửrun rẩy một trận, chết tiệt, Nguyên soái này rốt cuộc ngầm bố trí baonhiêu nhân thủ chứ!

Nguyên soái lắc đầu chua xót:

-Hắn không tính là ta bồi dưỡng, hắn có thể đạt được bước này, hoàn toànlà dựa vào số phận cùng năng lực của chính hắn, thật sự là không ngờtới, cố tình trồng hoa hoa chẳng nở, vô tâm cắm liễu liễu xanh um.

Hoàng thái tử chớp mắt mấy cái nói:

- Ấy, Nguyên soái đại nhân nói lời này có ý là các hạt giống bồi dưỡng hiện giờ đều...

Nguyên soái gật đầu:

- Không sai, những hạt mầm trước đây vun trồng vì Đế quốc, nếu khôngphải là dã tâm bộc phát tự lập quân phiệt, thì là đầu nhập vào đồng bọnngười khác, còn lại thì nếu không may chết trong chiến loạn, sẽ ẩn cư tị thế, bây giờ còn vừa mắt, cũng chỉ còn có một người Thượng tá Khang Tưnày mà thôi.

Hoàng thái tử âm thầm bĩu môi, vun trồng vì Đếquốc? Chỉ có một người Khang Tư? Hừ! Tin ngươi mới là lạ! Đương nhiên,nghĩ là nghĩ như thế, Hoàng thái tử vẫn còn lộ ra thần tình tiếc nuối,cũng rất cảm khái thở dài.

Thừa tướng mở miệng lần nữa:

- Được rồi, trước cứ mặc kệ hắn làm sao có được những binh lực này,cũng không quản hắn có đủ tinh binh như thế không, hiện giờ chúng ta cần lo lắng, chính là làm thế nào khen ngợi quân phiệt nhỏ đầu tiên trêntoàn Đế quốc thuần phục Đế đô này.

Hoàng thái tử nghe vậy,trong lòng âm thầm chửi bới: "Vì sao nói là thuần phục Đế đô, mà khôngphải là thuần phục hoàng đế tương lai ta chứ? Lão gia hỏa này chứa cáitâm gì?"

Tổng trưởng hiến binh vẻ mặt hàm hậu đề nghị:

-Rầm rộ thăng chức quân hàm hắn, cũng phát xuống một nhóm vật tư cho hắn, như vậy thế nào?

Tổng trưởng tình báo vừa gật đầu lại lắc đầu nói:

- Thăng cấp quân hàm rất đơn giản, chỉ cần một đạo mệnh lệnh là được, chỉ là vật tư này làm sao vận chuyển tới hành tỉnh Hải Tân?

- Không nói đường xá xa xôi, nhưng xung quanh đều là quân phiệt nhìn chằm chằm đó, sợ rằng vật tư này còn chưa rời xa Đế đô đã bị người ta cướpđi rồi.

Hoàng thái tử cau mày nói:

- Cái này cũngphải, chỉ là nếu như chỉ có thăng chức quân hàm mà không cho vật tư.chẳng phải giống như một cái hứa suông sao? Một kiểu mẫu như vậy về sausẽ không hấp dẫn được mấy người đâu.

- Điện hạ, lão thần chorằng, không nói vật tư có thể tới tay Khang Tư hay không, dù là có thểđưa đến, trải qua đường xá hao tổn, chờ khi đến tay hắn rồi, mười phầncòn lại cũng không tới bảy phần, chẳng những không để người ta cảm ơn,còn có vẻ không phóng khoáng, cho nên dứt khoát không cấp vật tư thôi.

Thừa tướng nói.

- Thế nhưng chỉ có đề bạt quân hàm, đồng ý mở rộng biên chế cũngkhông tốt lắm? Như vậy vẫn có vẻ hơi hứa suông cho ra hình dáng.

Hoàng thái tử có chút khổ sở nói.

Thời đại này ai còn quan tâm quân hàm cùng quân chế chứ, quân phiệtcác nơi ngay cả quân hàm Nguyên soái cũng có người dám tự nhận, Thượngtá Khang Tư kia vẫn ngồi quân hàm thực của mình thì đúng như danh hàođầu đất. Sợ rằng trước khi Khang Tư nhận được lời khen ngợi, sẽ trướctiên tỏ rõ khắp thiên hạ mình không muốn tiếp thu khen thưởng này.

Thừa tướng cười nói:

- Ha ha, cũng không phải chỉ thế này, Điện hạ đừng coi thường thânphận đại biểu chính thống Đế quốc của ngài, thân phận này đối với đám dã tâm kia không có chỗ lợi gì, nhưng đối với bình dân Đế quốc lại vẫn cólực uy hiếp như cũ, có chúng ta thừa nhận, Khang Tư sẽ có được địa vịdanh chính ngôn thuận.

- Hơn nữa chúng ta cũng không chỉ banthưởng đơn giản như vậy, chúng ta còn có thể thông qua thương nhân thuộc Liên minh thương nghiệp Duy Nhĩ Đặc chi trả cho Khang Tư một khoảntiền, có tiền, hắn gần biển, còn sợ không có vật tư sao?

Hoàng thái tử gật đầu nói:

- Ừ, biện pháp này rất tốt, tuy rằng thương nhân Duy Nhĩ Đặc ở trongĐế quốc thu mua khắp nơi, giống như quỷ hút máu cướp đoạt mạch máu Đếquốc, nhưng cũng để cho Đế quốc cát cứ tầng tầng không xuất hiện chuyệnvận chuyển vật tư trắc trở. Vậy muốn đề bạt Khang Tư cái quân hàm gì?Đưa bao nhiêu kim tệ?

Thừa tướng cùng Nguyên soái nhìn nhau cười, Thừa tướng mở miệng nói:

- Điện hạ, đây là do ngài quyết định.

Hai tên trùm lớn đều có ý này, vốn hai trùm nhỏ cũng muốn xem mồm đương nhiên chỉ có thể gật đầu thuận theo.

Hoàng thái tử lập tức bắt đầu hưng phấn, tuy rằng hắn ở trước mặt thủ hạ mình uy phong vô hạn, vạn sự đều do mình quyết đoán, không thì hắnsẽ không rèn đúc được khí chất hiện tại, chỉ là lúc gặp phải đại sự, thì đều do bốn tên trùm này thương lượng quyết đình cùng mình, hiện giờ lần đầu tiên gặp phải cơ hội do chính mình quyết định, sao có thể khônghưng phấn được.

Ngay lúc Hoàng thái tử chuẩn bị hạ quyết định, hộ vệ ngoài cửa đột nhiên hô:

- Điện hạ, các vị đại nhân, cấp dưới Tổng trưởng tình báo cầu kiến khẩn cấp.

Tổng trưởng tình báo hành lễ với mọi người chuẩn bị rời đi, tuy nhiên bị Thừa tướng ngăn lại nói:

- Cho thủ hạ ngươi tiến vào báo cáo đi, nhìn xem cuối cùng có chuyện gì lại phải tới tìm ngươi.

Tổng trưởng tình báo thấy mọi người đều gật đầu, chỉ còn cách đểthuộc hạ mình vào bẩm báo. Hắn cũng hiếu kỳ thủ hạ mình sao lại gấp gápnhư vậy chứ, có phải là quân phiệt gần đây xuất hiện dị động chuẩn bịđánh Đế đô?

Trong lòng hắn thầm nghĩ, như thế rất hoan nghênh, bên mình có mấy Quân đoàn hộ vệ Đế đô, địch quân không ở dưới tườngthành tử thương hơn mười vạn, vậy thì ngay cả ngoại thành cũng tuyệt đối không thể đột phá.

Một hán tử bộ dạng phổ thông tiến vào quỳ xuống hành lễ, xong lấy ra một tờ giấy mỏng nói:

- Điện hạ, các vị vị đại nhân, thu được báo cáo Thượng tá Khang Tưdiệt quân phiệt Khải Lỗ Sĩ đối địch, hoàn toàn thay thế được địa vịthống trị quân phiệt nhà Khải Lỗ Sĩ tại khu phía Đông hành tỉnh Hải Tân.

Lời vừa nói ra, năm người ở đây đều choáng váng, vừa rồi còn tưởngrằng Thượng tá Khang Tư này là một quân phiệt nho nhỏ không thèm để vàomắt, không ngờ tới vừa nhảy ra liền thay thế được một quân phiệt đã sớmđứng vững chân!

Hắn thực sự chỉ có ba vạn tinh binh?

Tổng trưởng tình báo lập tức đem nghi vấn này thay mọi người hỏi ra.

Nhân viên tình báo kia lập tức gật đầu:

- Đúng vậy, Thượng tá Khang Tư chỉ điều động hai Lữ đoàn bộ binh cùng một Liên đội kỵ binh, liền dễ dàng tiêu diệt hơn mười vạn đại quân bộbinh nhà Khải Lỗ Sĩ mạnh mẽ chiêu mộ, đồng thời đánh tan hơn mười vạn bộ đội các quân phiệt xung quanh nhân cháy nhà hôi của.

- Tínhđến khi tin tức đưa ra, hai Lữ đoàn bộ binh cùng một Liên đội kỵ binhThượng tá Khang Tư đã khôi phục biên chế xây dựng hoàn chỉnh.

Mọi người lại một lần nữa hít một hơi lạnh, bộ đội Khang Tư này sứcchiến đấu chẳng những mạnh, binh lực chênh lệch một đánh mười còn có thể chiến thắng, hơn nữa tốc độ khôi phục cực nhanh, từ ngày tình báo màxem, thời gian trận chiến này phát sinh chỉ cách ngày Khang Tư báo cáoquyển trục trễ hơn mười ngày mà thôi.

Về phần tình báo cùngquyển trục lại cách xa hơn mười ngày thời gian, làm sao giải thích đây?Rất đơn giản, quyển trục là người đưa đi, tình báo lại có thể sử dụngchim đưa thư.

Cho lui nhân viên tình báo rồi, năm người ở đây nhìn lẫn nhau một chút, một hồi lâu sau, Thừa tướng mới mở miệng nói:

- Điện hạ, ngài đã quyết định khen thưởng Thượng tá Khang Tư thế nào rồi chứ?

Hoàng thái tử thẳng lưng lại, gật đầu, chỉ là hắn còn phải nghĩ một chút, mới dùng ngữ khí có chút không xác định nói:

- Không bằng đề bạt Khang Tư làm Thiếu tướng, biên chế một Sư đoàn, thưởng một vạn kim tệ thế nào?

Lời vừa nói ra, Hoàng thái tử liền phát hiện sắc mặt Tổng trưởng hiến binh cứng đờ theo, mà Tổng trưởng tình báo ở bên cạnh lập tức cúi đầu.

Tuy rằng Nguyên soái cùng Thừa tướng chần chờ một chút mới gật đầuxưng được, nhưng biểu tình những người này đã nói cho Hoàng thái tử, bọn họ nhất định là nghĩ mình quá nhỏ bụng.

Ngẫm lại cũng phải,là người tài giỏi đầu tiên đầu nhập vào mình, hơn nữa đã tiêu diệt mộtcái quân phiệt, lại chỉ có thể thu được phong thưởng thăng lên một cấpcùng một vạn kim tệ?

Người ta chính là quân phiệt cát cứ mộtphương đó, chút chức vụ và tiền tài kia sao có thể lọt vào mắt! Về phầnbiên chế một Sư đoàn? Ở cái thời đại quân phiệt ngươi có thể nuôi đượcbao nhiêu binh lính thì kéo đi bao nhiêu tráng đinh, quyền hạn biên chếcăn bản là một trò cười.

Trong lòng Hoàng thái tử cười mộttiếng, trước tiên trên mặt lộ một bộ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó thay bằng thần sắc có chút ngượng ngùng, có chút ảo não, tiếp đó vẻ mặt có chútchần chờ nói:

- Nếu không, lại bổ nhiệm Thiếu tướng Khang Tư đảm nhiệm Đốc quân hai tỉnh Hải Tân, Hải Tuyền thế nào?

- Đốc quân! Còn là Đốc quân hai tỉnh Hải Tân, Hải Tuyền!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.