Chương trước
Chương sau
Khang Tư thấy tất cả mọi người đều đang cúi đầu suy tư chuyện gì đó,cũng không phát hiện mình và Tương Văn đang nói thầm, mà mật vệ kia lạicàng đáng thương vẫn quỳ trên mặt đất như vậy, bất đắc dĩ cười một chútra hiệu cho mật vệ lui ra rồi mới nói:

- Hiện tại các địa bàn mới chiếm đã chỉnh sửa thế nào rồi?

- Chủ công! Hiện tại các địa bàn mới đều đã đăng ký xong hộ tịch, cấp bậc thân phận dân chúng ở các địa bàn mới toàn bộ đều đã thống nhất,quan viên các nơi cũng đều đã bổ nhiệm, các công việc ở các phương diệnkhác cũng đã triển khai, chỉ là sắp đến năm mới, cho nên quan viên cácnơi cũng chưa làm ra hoạt động gì lớn, mới chỉ chú ý đến vấn đề trú đông và trị an.

Bỉ Khố Đức vừa nói vừa báo cáo tóm tắt tình hình các nơi một chút.

Khang Tư gật đầu, hắn biết thực ra Bỉ Khố Đức không cần phải nóinhiều như vậy, chỉ cần nói đã áp dụng chế độ cấp bậc thân phận là đượcrồi.

Cấp bậc thân phận không chỉ đơn giản đại biểu cho thânphận, địa vị, đãi ngộ cao hay thấp, mà còn bao hàm cả phần lớn vấn đềdân sinh trong đó nữa.

Ngẫm lại, xác nhận thân phận một nô lệ, nô lệ này sẽ được sếp vào một đội ngũ nô lệ nào đó, đội ngũ nô lệ đóhiển nhiên sẽ phải tăng thêm một phần thực phẩm tiêu dùng và công việchàng ngày, xác nhận thân phận một thượng dân, cần phải nộp thuế suất, có thể đảm nhiệm công việc, có thể nắm giữ một chút ruộng đất cùng vài vấn đề liên quan đến Nha môn, đều sẽ được người khác tự động sắp đặt.

Cho nên mới nói chỉ cần hoàn thành chế độ cấp bậc thân phận, vậy sẽkhông gặp phải mấy họa loạn kiểu lưu dân hay lính đảo ngũ gì gì đó.

Bởi vì một khi được hệ thống của Khang Tư xác nhận cấp bậc thân phận, không quản ngươi là nô lệ cũng được, sĩ tộc cũng tốt, đảm bảo ngươikhông chết đói, đảm bảo không một người nào chết đói, đó chính là yêucầu cơ bản mà Khang Tư yêu cầu ở chế độ thân phận.

Thấy vị quan văn Bỉ Khố Đức này nói xong, mấy võ quan cao cấp lập tức thay phiên nhau đứng ra báo cáo công việc:

- Chủ công! Sư đoàn một không có tuyển thêm tân binh, mặc dù trậnchiến lần trước có chút tổn thất, nhưng Sư đoàn một vốn là vượt biênchế, mà hiện tại vẫn là vượt biên chế như trước.

Trải qua trận chiến lần trước, cùng với huấn luyện và khảo hạch nghiêm khắc thời gian gần đây, hạ quan xin cam đoan, tân binh của Sư đoàn một chỉ kém chút ít so với những lão binh lúc đầu, nếu đánh thêm vài trận nữa, nhất định sẽ không khác lão binh.

Những sĩ quan đi theo Khang Tư, không có năng lực chân chính thì không có khả năng đảm nhiệm chức vụ võ quan cấp cao trong thế lực Khang Tư được, ngay cả Liễu Thanh Dương là một Thiếutướng hợp cách của đế quốc, cũng chỉ có thể đảm nhiệm duy nhất một chứcvụ thủ lĩnh hải quân mà thôi.

Bởi vì khả năng của mọi ngườiđều thấp kém, hơn nữa kém nhau cũng không xa, chọn người nào cũng sẽkhiến mọi người không phục, cho nên Khang Tư dứt khoát để cho bọn họthay phiên nhau đảm nhiệm vị trí đứng đầu võ quan này (Như Nguyên soái ở đế quốc, tạm thời gọi là thủ tịch luân phiên = NS tạm thời).

Nói đến đây, một võ quan giữ chức vị thủ tịch luân phiên này, vắt óc suy nghĩ một chút rồi nói:

- Sư đoàn hai Lữ đoàn một và Lữ đoàn hai đã kiến lập thành công, đang tăng cường huấn luyện, trang bị vật tư cũng không thiếu, tuy nhiên Lữđoàn trưởng Lữ đoàn một Lý Tuấn Nhiên đề nghị mở rộng quy chế cấp bìnhhộ mệnh, hy vọng những sĩ quan không có thân phận võ sĩ cũng có thể cóđược.

Tương Văn cười lạnh một tiếng nói:

- Cứ chiếu theo phần thưởng, hơn nữa quy chế đã quy định rõ ràng chỉ có sĩ tộc mới có thể có được bình hộ mệnh, Lý Tuấn Nhiên này lại có dũng khí đi xinphần thưởng cho thủ hạ của mình? Quả là không thức thời rồi?

Tương Văn nói xong câu này, các quan viên có mặt trong lòng đều giậtmình, không ngờ khiến cho Tương Văn có ấn tượng không tốt, Lý Tuấn Nhiên này xui xẻo rồi, sợ rằng ăn một bữa cơm nhiều ít bao nhiêu, ăn baonhiêu miếng cũng đều bị ghi chép lại đây!

Đối với loại hànhđộng người đứng đầu chưa mở miệng mà đã tranh lời phát biểu ý kiến trước như kiểuTương Văn, nếu là trong các thế lực khác tuyệt đối bị coi làhành vi lũng đoạn triều chính mà chỉ có đại quyền thần mới dám làm.

Chỉ là, trong hệ thống của Khang Tư lại căn bản không tính là chuyệngì nghiêm trọng, bởi vì Khang Tư căn bản chưa hề lập ra loại quy củ liên quan đến phương diện đi quá giới hạn hay không này.

Trong khi Khang Tư họp bộ chỉ huy cao cấp, nếu người nào cảm thấy có vấn đề không hợp ý mình lập tức đứng ra phản bác, là chuyện rất bình thường, ngay cả lời nói của Khang Tư cũng từng bị người khác phản đối.

Bởi vì trên hội nghị quyết định phương hướng của thế lực cũng có thể như thế,những phương diện khác lại càng dễ dàng hơn rồi. Trong địa giới thuộcKhang Tư không có quy định ngươi phải ăn mặc thế nào, chỉ có thể sống ởnơi nào, mà hoàn toàn được tự do. Đương nhiên, ngươi tự ý mặc quân phụcgiả dạng quân nhân, hoặc là tự ý cho rằng mình là đại nhân, nếu vậy bịbắt đem đi giết cũng không trách ai được. Muốn trách chỉ có thể tráchngươi ngu ngốc đến mức lấy hành động khiêu chiến căn cơ của chế độ đểmua vui mà thôi.

Bỉ Khố Đức hiểu rõ ấn tượng của Tương Văn đối với Lý Tuấn Nhiên giờ phút này đã rất xấu, hắn cũng không muốn chiêubài Lý Tuấn Nhiên dùng để chào mời quân phiệt các tỉnh phía Đông đầuhàng lại bị Tương Văn hủy đi như vậy, vội vàng lên tiếng nói:

- Lý Tuấn Nhiên cũng là bởi quá quan tâm đến an toàn của thủ hạ mới đềnghị như vậy, nhất là chứng kiến Sư đoàn một đa số mọi người đều có, màSư đoàn hai lại chỉ rất ít người có, cho dù là ai cũng sẽ suy nghĩ nhưvậy.

Tương Văn nháy mắt mấy cái, dù sao quan hệ giữa mình vớiBỉ Khố Đức cũng khá tốt, hơn nữa đây cũng là chuyện nhỏ, nên nhắm mắtlại cũng không so đo nữa.

Bất quá Tương Văn không ngờ được giờ phút này mình nhượng bộ, khiến cho các quan viên văn võ phía dưới giật mình cỡ nào.

Tương Văn đại nhân này ngoại trừ chủ công mở miệng ra, căn bản sẽkhông thay đổi suy nghĩ của mình, hiện tại lại bởi vì Bỉ Khố Đức nói mỗi câu mà ngậm miệng sao? Bỉ Khố Đức đại nhân cùng Tương Văn đại nhân cóquan hệ tốt từ khi nào vậy? Không phải nói Tương Văn đại nhân rất khóhòa đồng sao? Xem ra cần phải quan hệ gần gũi với Bỉ Khố Đức đại nhânhơn một chút mới được.

- Chủ công! Thần cho rằng hay là cứ đáp ứng thỉnh cầu của Lữ đoàn trưởng Lý Tuấn Nhiên, các sĩ quan từ cấp úytrở lên đều được cấp bình hộ mệnh, như vậy vừa khiến cho các sĩ quan hồi tâm, cũng vừa khiến cho binh lính có hi vọng.

Bỉ Khố Đức nóixong câu này, trong lòng thầm tự đắc ý, Tương Văn cấp cho mình mặt mũi,địa vị của mình trong mắt đồng liêu lập tức sẽ khác, mà bây giờ mình lại vừa giải vây cho Lý Tuấn Nhiên, vừa tỏ vẻ đồng ý đề nghị của hắn, lầnnày cấp cho Lý Tuấn Nhiên mặt mũi thật sự lớn như vậy, Lý Tuấn Nhiên hẳn là sẽ cảm kích mình lắm đây?

Bỉ Khố Đức không sợ không cóngười nào nói cho Lý Tuấn Nhiên chuyện mình trượng nghĩa giúp hắn, mộtLữ đoàn trưởng quan hệ tốt lại không có một bằng hữu nào trong triềuthần, như vậy thực sự rất kỳ lạ rồi. Nếu như thực sự không có, vậy nóirõ Lý Tuấn Nhiên này bất quá cũng chỉ như thế, cũng không có gì đáng đểý.

Hiện tại Bỉ Khố Đức hoàn toàn vì bố cục quyền thế tương lai mà sắp đặt.

Hắn dự định trước như vậy là rất bình thường, Bỉ Khố Đức không tin,Khang Tư lại trăm cay nghìn đắng đánh chiếm địa bàn rồi lại đi quy thuận một vị hoàng tử nào đó, bởi vì mọi người đều biết, quyền thần xuất thân quân phiệt như Khang Tư, một khi đã đầu nhập vào một thế lực đại định(cường đại + ổn định),tuyệt đối sẽ trở thành đối tượng bị chèn ép vàdiệt trừ, cho nên chỉ cần là người có chút đầu óc sẽ không tự chui đầuvào tử lộ.

Hơn nữa quan trọng nhất là, các quan viên văn võdưới trướng Khang Tư, ngoại trừ một số nhân vật xuất thân từ đế quốc ra, những người khác người nào không trông mong Khang Tư xưng vương xưngbá, để những người vốn xuất thân thấp hèn này, có thể truyền lại cho hậu nhân một thế giới vinh hoa phú quý a!

Bỉ Khố Đức suy nghĩ như thế, nhưng biết mình chưa phải người đứng đầu hệ thống quan văn (Thừatướng),cho nên mới sớm kết giao đồng liêu và giao hảo với sĩ quan chỉhuy quân đội.

Về phương diện quân đội mình nên vì đồng liêutranh lợi, tất nhiên phải gật đầu đồng ý, mà Tương Văn vốn sẽ không đểchuyện này trong mắt, phải biết là chính hắn từng đề nghị toàn quân được trang bị bình hộ mệnh không hạn chế, mới trải qua khoảng thời gian cựcngắn đi chinh phục đế quốc, hắn căn bản không có khả năng phản đối.

Mà những người theo bản năng vốn muốn phản đối hệ thống quan văn này, thấy ngay cả Tương Văn đại đầu mục cũng không phản đối, hơn nữa coi như đây cũng là mình bầu một phiếu cho thủ tịch hệ thống quan văn, đã vậy,mình đồng ý là tốt rồi. Tất cả mọi người đồng ý, chỉ cần Khang Tư gậtđầu một cái, lệnh này sẽ được thi hành áp dụng, nhưng đúng lúc mọi người chờ Khang Tư gật đầu, Khang Tư lại ngoài ý muốn mọi người lắc đầu nói:

- Việc này trái ngược với quy cũ đã lập ra, hoàn toàn phá vỡ chế độ cấp bậc thân phận đang thi hành.

Khang Tư nói xong, Bỉ Khố Đức giống như bị sét đánh, toàn thân run run.

Bất quá hắn không hổ là kinh nghiệm phong phú trong giới quan trường, lập tức vẻ mặt hoảng sợ quỳ xuống, nói cái gì bản thân bởi vì lo lắngvừa mới gia nhập quân đội nhận được đãi ngộ khác biệt với người khác màcó chút không cam lòng, bởi vì nóng vội mà quên đây là chuyện phá hư quy củ, mới có thể có dũng khí đồng ý thỉnh cầu như vậy, thực sự là chếtvạn lần cũng không thể hết tội, cuối cùng nói một câu:

- Thần ngu độn! Xin chủ công xử phạt!

Mới kết thúc một phen nước miếng này.

Chứng kiến bộ dáng Bỉ Khố Đức, Khang Tư bất đắc dĩ lắc đầu, cũng đột nhiên cảm khái vạn phần.

Không phải cảm khái bởi Bỉ Khố Đức vì một việc nhỏ đó mà làm ra hànhvi giả bộ kinh sợ thỉnh tội, mà cảm khái vì lòng người hay thay đổi màthôi.

Nhớ lúc Bỉ Khố Đức còn là Tỉnh trưởng, mình chỉ là mộtThiếu tá, đối phương đường đường là một trưởng quan chính trị một tỉnh,khi đó Bỉ Khố Đức chỉ dùng một loại khuôn mặt tươi cười, thần thái caocao tại thường xuất hiện trước mặt mình, tâm tính hắn đối với mình chính là từ trên nhìn xuống.

Tiếp đó hai bên cùng buôn lậu mưu lợi, đôi bên liền trở thành quan hệ hợp tác, cái loại thần thái cao cao tạithượng lập tức biến mất, nhưng thay vào đó là khinh miệt, khi đó tâmtính hắn đối với mình chính là coi thường.

Sau đó, khi hắn bịKhải Nhĩ Đặc đuổi giết, mình tiếp nhận hắn, sự khinh miệt hoàn toàn biến mất, nhưng cái loại cao ngạo trong xương tủy này vẫn còn tồn tại nhưtrước, bất quá đối với mình, tâm tính hắn đã biến thành ngang hàng.

Đi tới bán đảo Phi Ba, thấy thế lực của mình càng ngày càng cườngthịnh, sau khi trở thành gia thần của mình đồng thời dốc sức cho mình,sự cao ngạo trong xương tủy của Bỉ Khố Đức đã không còn nữa, tâm tínhngang hàng cũng đổi thành ngưỡng mộ, chỉ là tính kiêu ngạo trong conngười hắn vẫn tồn tại.

Bởi vì một loạt sự việc nên mình quaytrở lại đế quốc rồi phát triển lớn trở lại, thời điểm Bỉ Khố Đức hiếnkế, mình cảm nhận được sự kiêu ngạo trong người Bỉ Khố Đức đã biến mất,thay vào đó là một loại cẩn thận cùng bé nhỏ, một chút tâm tính ngưỡngmộ, lại càng trở nên căn bản không dám ngẩng đầu.

Trải qua mấy năm ngắn ngủi, mình ở trong lòng Bỉ Khố Đức hoàn toàn thay đổi thànhmấy dạng người là vì sao?Là quyền thế sao? Thật sự khiến cho người tacảm khái vạn phần mà!

Những ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu Khang Tư, hắn cười cười khoát tay nói:

- Đứng lên đi! Ngươi cũng là suy nghĩ cho đại cục, không cần như thế.

Thấy Bỉ Khố Đức cẩn thận đứng ở một bên, Khang Tư đột nhiên cảm giácđược có chút trống trải, nhưng lại rất nhanh ném cảm giác này sang mộtbên, vừa cười vừa nói:

- Đương nhiên, ta không đồng ý làkhông đồng ý chỉ cần là sĩ quan có thể có được bình bảo mệnh, ít nhấtcần chú ý tâm tính binh lính của chúng ta một chút.

Mọi ngườilại ngơ ngẩn lần nữa, cảm giác chủ công không phải cấm không phân phốibình bảo mệnh cho người mới, mà là muốn tất cả mọi người đều được cấpsao? Chỉ là, như vậy chẳng phải là trái ngược với lời nói vừa rồi cái gì vi phạm quy củ sao? Ai lại tự mình vả miệng mình chứ?

Gặpphải chuyện như vậy, những quan viên có kinh nghiệm quan trường khôngphong phú căn bản không biết làm sao bây giờ, mà Bỉ Khố Đức kinh nghiệmphong phú căn bản không dám mở miệng, hắn bởi vì vừa rồi tự hù dọa chính mình, khiến mình sợ đến chết khiếp, làm sao còn dám tự đi tìm chuyệnnữa.

- Ý của ta là, tân binh chỉ cần đạt được một phần cônghuân thì có thể lấy để đổi một phần bình bảo mệnh, có điều sau khi đổirồi phần công huân này sẽ không còn nữa.

Nếu muốn trở thành võ sĩ, trước tiên phải đạt được ba phần công huân trở thành thượng dân,sau đó kiến lập tiếp công huân mới có thể đạt được.

Đồng thời để cổ vũ võ quan anh dũng giết địch, quan văn cố gắng làm việc, chấpthuận cho bất cứ nhân viên quân sự hay chính trị nào trong hệ thống cóthể dùng mười điểm công huân đổi lấy một phần bình bảo mệnh, như vậycũng sẽ cho phép đổi bình bảo mệnh để buôn bán trao đổi, không hạn chế,ngay cả bán cho địch nhân cũng không quản.

Lời này của KhangTư khiến cho mọi người lại ngẩn ra, Bỉ Khố Đức là người đầu tiên hiểuđược mấu chốt trong đó. Thứ nhất, quy củ này vừa ra, những sĩ quan vốndựa vào quan hệ đi lên trước đó chưa trở thành sĩ tộc thì không đượcphân phối bình bảo mệnh. Nếu muốn đạt được, vậy phải tự mình dẫn binh đi giết địch.

Những sĩ quan đi lên dựa vào quan hệ này, ở trongSư đoàn hai mới thành lập kia khẳng định có rất nhiều, dù sao binh línhSư đoàn hai phần lớn xuất thân dưới trướng Lý Tuấn Nhiên. Có thể nói,điểm thứ nhất chính là chuyên áp chế ý tưởng mạng lưới quan hệ nhân tình trong Sư đoàn hai.

Còn như muốn lúc ghi chép công huân cấukết nhân viên ghi chép cướp đoạt công lao binh sĩ sao? Binh lính hãm hại cướp đoạt công lao của nhau sao? Trong quân Khang Tư, chuyện như vậycăn bản đừng nghĩ tới, không kể bản ghi chép từng bậc từng bậc công huân kia, ngoại trừ Khang Tư, không có bất luận kẻ nào có thể tự tiện sửachữa mà không bị người khác biết đến, muốn thu mua nhiều người như vậy?Nghĩ cũng đừng nghĩ đến, số người tham dự một khi vượt qua ba người,chuyện gì cũng sẽ không còn là bí mật nữa.

Mà trừ điều đó ra,còn có hệ thống những người giám sát có thân phận mật vệ thần bí kia, sợ rằng ngươi vừa nảy sinh ý niệm này trong đầu lập tức đã bị bắt rồi.

Chế độ nghiêm khắc như vậy, còn có mấy cái kỷ luật chiến trường ngaycả mấy đứa nhỏ cũng sợ hãi, mà đế quốc gần một ngàn năm kia đến bây giờvẫn còn sử dụng, chiếm đoạt quân công người khác trở thành một hành vimạo hiểm cực cao, trả giá cực lớn, hơn nữa loại hành vi gây tội phạmthượng này, thậm trí liên lụy đến cả người đề cử mình.

Cho nên đám quan viên nếu không có nắm chắc mười phần, sẽ không đề cử người nào tiến vào quân đội, bởi vì không thể nói nhãn quang không chính xác,không chuẩn, cho dù Bỉ Khố Đức cấp bậc quan văn cao nhất là Thừa tướng,cũng bởi vì một sĩ quan nhỏ bé mà gặp xui xẻo.

Đương nhiên,quy củ này rất được hoan nghênh, bởi vì đây chính là lựa chọn đảm bảoquan và binh cùng thăng tiến, có thể hoàn toàn dựa vào công huân lớn nhỏ để quyết định, có khả năng hạn chế cực lớn việc bởi vì quan hệ mà khiến cho quân đội xuất hiện những sĩ quan bất tài.

Thứ hai, chủcông vừa đề xuất mười phần công huân có thể đổi lấy một phần bình bảomệnh, hơn nữa không hạn chế bất cứ điều gì, kỳ thật đây chính là thu mua nhân tâm.

Binh lính có được bình bảo mệnh của mình, sau khithử qua hiệu quả, khẳng định sẽ muốn mua một lọ để dành cho chính mìnhdùng để phòng thân sau khi xuất ngũ, hoặc là vì an toàn của thân nhânnhà mình mà buôn bán bình bảo mệnh, đây sẽ là lựa chọn của binh línhkhát vọng đối với sinh mệnh.

Còn đối với binh lính khát vọngtiền tài? Bán bình bảo mệnh như vậy có thể có được bao nhiêu tiền? Không rõ lắm, nếu như không phải mình có thể được cấp, khẳng định dù khuynhgia bại sản cũng phải mua lấy một bình. Bất quá có thể khẳng định, bánđi tuyệt đối nửa đời còn lại không phải lo buồn nữa.

Về việcbình bảo mệnh truyền ra ngoài thì sao? Có gì mà sao, bí phương điều chếra bình bảo mệnh phỏng chừng không mấy người biết, hơn nữa nếu chủ côngdám nói không quản ngươi mang bình bảo mệnh đi đâu, như vậy khẳng địnhlà không sợ người khác có thể phục chế ra được.

Sinh mạng,tiền tài, hai dạng quan trọng này đều liên quan đến bình bảo mệnh, màchủ nhân của bình bảo mệnh này chỉ chấp nhận cho dùng công huân để đổi,cứ như vậy ngươi muốn buôn bán bình bảo mệnh, cũng chỉ có thể liều mạnglàm việc hoặc anh dũng giết địch thu lấy công huân.

Tin tứcnày một khi truyền ra ngoài, không cần nhiều lời, lực chiến đấu của quân đội Khang Tư cùng hệ thống chính trị nhất định sẽ lập tức dốc sức tănglên nhiều lần.

Đồng thời, trong lời chủ công còn ẩn hàm một ý, chỉ cần tiêu hao mười điểm công huân đổi lấy bình bảo mệnh và khôngquản ngươi mang đi đâu, tiêu hao mười điểm công huân! Cũng chính là bathêm một phần ba thượng dân (Dg:3 1/3 =10/3),sáu bảy mươi mẫu ruộng đất cứ như vậy biến mất. Đổi càng nhiều, tiêu hao công huân càng nhiều, cấp bậc cũng theo đó càng hạ nhanh! Thủ đoạn này hoàn toàn là vì hạn chế số lượng sĩ tộc không được quá lớn đây!

Phải biết rằng sĩ tộcmặc dù bản thân có thể hưởng thụ sự cung cấp bình bảo mệnh, nhưng ngườinhà bọn hắn lại không có, người trong nhà có ai mà không xót, trước kiakhông có cơ hội đành chịu, hiện tại có quy củ này, vậy sao còn khôngnhanh chân lên? Dù sao chỉ cần chết đi, công huân gì cũng không thể buôn bán được nữa nha!

Nhất tiễn hạ tam điêu này của chủ công thực lợi hại, mình bội phục sát đất rồi!

Bỉ Khố Đức hiểu rõ những điểm mấu chốt đó lập tức vỗ mông ngựa liêntục về phía Khang Tư, đã có người dẫn đầu, những quan viên khác cho dùkhông hiểu, hoặc là đã hiểu cũng coi như không hiểu, lập tức khen ngợiKhang Tư anh minh thần vũ.

Đám quan viên vỗ mông ngựa cứ nhưnước thủy triều khiến cho Khang Tư cảm thấy xấu hổ không biết làm sao,bởi lẽ mới tạo dựng được chút cơ nghiệp liền tính kế đám công thần dướitrướng mình, thực sự có chút cảm giác như mình vong ân phụ nghĩa.

Nhưng đây cũng là chuyện không có biện pháp khác, ai bảo dưới trướngmình có một sư đoàn sĩ tộc chứ! Nhân khẩu cả khu vực kể ra cũng đến trăm vạn người, hưởng thụ các loại ưu ái và đãi ngộ cùng cấp với quý tộc thì có đến tám chín vạn người, chờ đến lúc tinh binh ra trận giết địch càng nhiều thì sao đây? Sợ rằng một quân đoàn sĩ tộc cũng có!

Nếu cứ như vậy dân sinh làm sao mà phát triển?

Trực tiếp cướp đoạt thân phận những sĩ tộc đó, hủy bỏ ưu ái và đãingộ của bọn họ khẳng định là không có khả năng, nhân tâm chính là nhưthế, lúc khiến người cảm kích thì sẽ yên tâm thoải mái, cũng dần dầnhình thành cảm giác đương nhiên, cho nên lúc thu hồi lại, khẳng định sẽgiống như cừu hận hủy gia diệt tộc vậy, ngay cả những người vốn một mựctrung thành, lúc đó cũng sẽ tạo phản.

Nếu không thể dùng biệnpháp mạnh, vậy không thể làm gì khác hơn là dùng biện pháp đổi sang mộtloại khác, tiêu hao công huân của bọn họ, khiến cho bọn họ cam tâm tìnhnguyện hạ cấp, đó chính là biện pháp tuyệt vời nhất rồi.

Màthứ gì có thể khiến cho bọn họ tự nguyện tiêu hao công huân? Vậy cũngchỉ có một thứ cùng cấp là bình bảo mệnh. Chiếu theo lý lẽ đó, sĩ tộcnào không có thân bằng hữu, con cháu hậu thế? Sĩ tộc nào không có hồngnhan tri kỷ, tâm phúc thân tín? Sĩ tộc nào không cần thu mua nhân tâm?

Chỉ cần sĩ tộc có những vướng bận đó, bọn họ nhất định phải vì nhữngvướng bận đó mà theo đuổi khả năng có thể giúp bọn họ có thêm nhiều bình bảo mệnh!

Mình sở dĩ có thể nghĩ ra phương pháp này, là bởivì mật vệ đã bẩm báo bắt gặp không ít sĩ tộc sử dụng bình bảo mệnh mộtmình hoặc chuyển nhượng cho người khác. Đã có nhu cầu này, vậy nhân cơhội mà chế độ hóa nó đi.

Khang Tư lắc đầu, phất tay ngăn cản đám thủ hạ vỗ mông ngựa rồi nói:

- Tốt lắm! Những lời vừa nói lập thành quy củ, tiến hành dán cáo thị trong phạm vi khống chế của chúng ta.

- Rõ! Thần sẽ làm thỏa đáng!

Sau khi Bỉ Khố Đức đại biểu cho quan văn tiếp lệnh, đại biểu võ quan luân phiên đứng ra xin lệnh:

- Chủ công! Nếu Khải Nhĩ Đặc vẫn đang trong tỉnh Hải Tuyền, hay làchúng ta khống chế hoàn toàn Đông Tỉnh trước đi? Dù sao địa bàn mớichiếm cũng phải chỉnh hợp lại, xin chủ công cho phép chúng thuộc hạtrước năm mới vì ngài đánh một trận thắng lớn, làm lễ vật năm mới đi?

Lúc Khang Tư đang định nói cái gì, một mật vệ đột nhiên xuất hiệnphía trước Khang Tư, giữ nguyên tư thế quỳ một gối hành lễ gấp giọngnói:

- Chủ nhân! Tỉnh Hải Tuyền xuất binh rồi!

Cácvõ quan sửng sốt, sau đó vẻ mặt vui mừng mà xoa xoa nắm tay, thì thầmnói cuối cùng cũng xuất hiện câu nói này. Giờ phút này bọn họ không córỉ tai thì thầm, không có nhảy ra phía trước hoan hô, tất cả đều vểnhtai lên nghe mật vệ báo cáo.

- Thời gian, mục tiêu, số lượng, tướng lĩnh.

Khang Tư như là rất tùy ý nói ra tám chữ.

- Đêm hôm qua, mục tiêu của quân địch không có phát ra mệnh lệnhchính xác, chỉ là toàn quân hành quân tiến về địa phương của chúng ta.Số lượng là một Sư đoàn kỵ binh hoàn chỉnh, tướng lĩnh do Khải Nhĩ Đặcđích thân đảm nhiệm.

Mật vệ trả lời ngắn gọn.

Tương Văn lập tức dậm chân mắng:

- Đáng chết! Một Sư đoàn kỵ binh? Hắn lại dám nghĩ ra chiêu này? Chorằng chúng ta là một cái thôn nhỏ sao? Lần này nhất định phải khiến hắncó đến mà không có về!

Tất cả mọi người đều rõ Tương Văn kích động như vậy là vì chuyện gì.

Việc Khải Nhĩ Đặc đuổi Khang Tư xuống biển, sau khi Khang Tư trởthành đốc quân hai tỉnh, những quân phiệt đối địch kia không kiêng nể gì tuyên truyền khắp nơi, có thể nói chỉ cần không phải kẻ ngu cũng biếtchuyện này. Mọi người sau khi cùng chung kẻ thù, đột nhiên cảm giác được có chút buồn cười.

Đại biểu võ quan kia không nhịn được nói:

- Ha ha! Trước kia chủ công chỉ chiếm một thôn nhỏ, mấy ngàn binhlính, hắn vẫn dùng một sư đoàn kỵ binh đến tập kích, hiện tại chủ cônghùng cứ mười mấy vạn kilomet vuông, dưới trướng mười mấy vạn binh línhtinh nhuệ, hắn cũng dẫn một Sư đoàn kỵ binh đến tập kích, Khải Nhĩ Đặcthật đúng là ngu ngốc mà!

Mọi người nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, bất quá trong nháy mắt, mọi người biến sắc, trước kia hắn là Sư đoàn trưởng Sư đoàn cảnh bị toàn tỉnh, hiện tại lại khống chế chủ tử vốn làThất Hoàng tử, Khải Nhĩ Đặc sao có thể là kẻ ngu ngốc được?

Nếu hắn không phải kẻ ngốc, vậy hắn điều động một Sư đoàn kỵ binh làm gì? Tập kích bất ngờ sao?

Không thể nào lại đơn giản vậy chứ?

Lúc đám quan viên đang khổ tâm suy nghĩ, Khang Tư mở miệng nói:

- Không cần nghĩ nhiều như vậy, làm tốt công việc của mình là đượcrồi. Hệ thống mật vệ tiếp tục giám sát, mệnh lệnh hai Lữ đoàn đóng quânlân cận tỉnh Hải Tuyền sẵn sàng chiến đấu, quan viên địa phương sơ tándân chúng, tổ chức tiếp tế tiếp viện, nô lệ địa phương biên chế vào hậucần, phân phát binh khí điều ra biên giới thống nhất chỉ huy. Lệnh chocác Lữ đoàn khác đều lưu lại hai Liên đội thủ vệ, cả ba Lữ đoàn lập tứchành quân tới biên giới Hải Tuyền.

- Tuân lệnh!

Mọi người lập tức hét lớn đáp lời.

Nhìn những thủ hạ nhanh chóng khẩn trương lui ra, Khang Tư thở dài trong lòng, lại muốn khai chiến rồi!

Giải đất tiếp giáp giữa tỉnh Hải Tuyền và tỉnh Hải Tân, vô số binh lính đang thong thả giục ngựa tiến tới.

Những kỵ binh này tạm thời bị chuyển chức làm mã phu (người chăn dắtngựa),phi thường không hài lòng với mệnh lệnh của thủ trưởng, lại bắtnhững kỵ binh tôn quý xa hoa này nửa đêm canh ba tiến hành hành quân?Ngày đầu năm căn bản không người nào đi đường đêm cả, phải biết rằng con đường này tùy thời có thể khiến người ta té ngã mà chết.

Bấtquá đám kỵ cũng thầm nhủ may mắn thủ trưởng không có ra lệnh những kỵbinh mình tiến hành công kích, nếu là như thế, một sư đoàn kỵ binh sợrằng sẽ có hai phần ba phải chết trên con đường này.

Mặc dùtrong lòng cực độ bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh,ai kêu lãnh đạo trực tiếp lại là thủ trưởng của mình, là cha mẹ cơm áocủa mình, là người chính thức nắm tỉnh Hải Tuyền trong tay chứ?

Chỉ là đám kỵ binh vẫn không nhịn được nghi hoặc, nửa đêm hành quânkhông để ý nguy hiểm như vậy, mục tiêu chinh thảo rốt cuộc là ai đây?Tại sao cho tới bây giờ cũng chưa có thông báo chính xác vậy?

Ở giữa đội ngũ, hơn mười cây đuốc thong thả di động đi tới trước, khiếncho người khác quái dị chính là, chỉ có binh lính giơ đuốc, nơi ánh sáng cũng không có bất cứ một quý nhân nào được binh sĩ chiếu sáng.

Mà phía sau những cây đuốc đó, bởi vì đối lập với ánh sáng nên càngtrở nên âm u hơn, một nam tử khôi giáp đầy đủ chắp tay sau lưng chậm rãi tiến tới, binh sĩ tinh tráng xung quanh tất cả đều trong trạng tháicảnh giới, đao ra khỏi vỏ, mặc thiết giáp, tay giơ thuẫn chắn.

Nhìn ánh sáng do mấy cây đuốc phía trước tạo nên, nam tử khuôn mặt đã bị hắc ám bao phủ đột nhiên lên tiếng hỏi:

- Quân tiên phong đã tới nơi nào rồi?

Nghe thanh âm chỉ biết nam tử này tuổi đã trung niên rồi.

Phía sau nam tử lộ ra một thân ảnh, thanh âm một người tuổi còn trẻ vang lên:

- Hồi bẩm đại soái, quân tiên phong đã đi qua núi Dương Câu.

- Ừ! Truyền lệnh toàn quân nghỉ ngơi, mệnh lệnh toàn quân lấy đơn vị Đại đội tập trung bố trí cảnh giới.

Nam tử nói.

Câu này vừa dứt, một đám mây chậm rãi tản ra, ánh trăng chiếu lên mặt hắn, bất ngờ đây chính là người thực tế nắm tỉnh Hải Tuyền trong tay-Khải Nhĩ Đặc!

Người tuổi trẻ sau khi truyền mệnh lệnh xuống,cũng bố trí tốt các trạm canh gác, liền trở lại bên người Khải Nhĩ Đặc,Khải Nhĩ Đặc cũng không có đãi ngộ gì đặc thù, trực tiếp giống như cácbinh lính, ngồi dựa bên đường nghỉ ngơi.

Chỉ là trước khi Khải Nhĩ Đặc ngồi xuống, đám hộ vệ cứ như một đám bị thần kinh, cứ đâm loạnvào hư không trước mặt trong phương viên vài thước một hồi, sau đó lạicầm trường thương cẩn thận đâm xuống mặt đất, sau đó mới để cho Khải Nhĩ Đặc ngồi xuống.

Những hành động kỳ quái này cũng không khiếncho binh lính xung quanh chú ý, dù sao trong khoảng thời gian gần đây,chính mình đã từng thấy thần thái kỳ lạ này của thủ trưởng.

Tên tướng tuổi trẻ kia, dường như do dự một chút mới cố lấy dũng khí lên tiếng hỏi:

- Đại soái! Kỳ thực ngài căn bản không cần tự mình dẫn binh ra ngoài, hơn nữa có ngài ở lại trong tỉnh, trong tỉnh cũng có thể yên bình hơn.

Khải Nhĩ Đặc liếc mắt nhìn tiểu tướng một cái, cười nói:

- Ài! Ngươi cũng nói như vậy, xem ra ngay cả ngươi cũng cho rằng ta biến Thất hoàng tử thành con rối sao.

Tiểu tướng kia nghe vậy hơi sửng sốt, lời này nói thế nào cũng không có ý tứ biến Thất hoàng tử thành con rối sao?

Nhưng điều này sao có thể? Quân chính cả tỉnh Hải Tuyền đều nằm trong tay đại soái điều khiển mà, thị vệ thị nữ bên cạnh Thất hoàng tử đều là người do đại soái an bài, nói như vậy có ai dám tin? Nói chuyện với tâm phúc như mình cũng phải dối trá như thế sao? Chẳng nhẽ không coi mìnhlà tâm phúc?

Có nhận thức như vậy, tiểu tướng mặc dù tâm lýkhông thoải mái, nhưng không có biểu lộ ra mặt, nhưng không biết chuyệngì xảy ra, Khải Nhĩ Đặc dường như lại nhìn ra suy nghĩ của tiểu tướng,nói ra một câu:

- Kỳ thật Thất hoàng tử chỉ có trở thành mộtcon rối không có quyền lực bị người khác điều khiển, mới có thể an toànsống sót đến bây giờ đó.

Tiểu tướng lại sửng sốt lần nữa, trong khi hắn còn chưa hiểu rõ lời này là có ý gì, Khải Nhĩ Đặc lại nói thêm một câu:

- Biết mẫu thân của Thất hoàng tử chứ?

Lời này khiến cho tiểu tướng kia nhất thời không suy nghĩ theo kịp, tại sao đột nhiên lại nói đến vấn đề này?

Nhưng hắn vẫn gật đầu nói:

- Nghe nói sinh ra Thất hoàng tử là Vinh quý phi, tuy xuất thân làcon gái một gia đình nghèo, nhưng lại là người ôn nhu thiện lương nhấttrong cung.

- Ha ha, không chỉ đơn giản là trong cung, mà là ôn nhu thiện lương nhất đế quốc, cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất.

Khải Nhĩ Đặc ngữ khí rất ôn nhu nói.

Tiểu tướng kia nghe được lời nói tràn ngập hồi ức cùng tưởng niệm như thế, lập tức mồ hôi lạnh chảy ra.

Thì ra đại soái biết Vinh quý phi, hơn nữa hình như còn có quan hệmập mờ, chỉ là dựa theo tuổi đại soái mà nói, mặc dù không biết Vinh quý phi bao tuổi, nhưng dựa theo tập tục đế quốc thì phụ nữ hai mươi támtuổi mới được kết hôn, so sánh với tuổi Thất hoàng tử một chút, vậy Vinh quý phi có làm con gái của đại soái cũng còn nhỏ ấy chứ!

Có ý niệm này trong đầu, kết hợp với lời đại soái cho rằng biến Thất hoàngtử thành con rối là vì an toàn của Thất hoàng tử, trong lòng tiểu tướngđã có chút hiểu ra.

Chỉ là chuyện này là chuyện hết sức riêngtư, tiểu tướng cũng không dám tùy ý đáp lời, ai biết được đại soái saukhi cảm xúc xong có thể thẹn quá hóa giận hay không mà khai đao vớimình.

Một hồi yên tĩnh, tiểu tướng phát hiện mọi người không ai lên tiếng cảm giác rất khó chịu, không nhịn được hỏi:

- Đại soái! Mục tiêu lần này của chúng ta là quân Khang Tư sao?

Nói đến đây tiểu tướng không nhịn được nhìn đánh giá xung quanh, tựa hồ rất sợ bị người khác nghe được vậy.

- Khang Tư!? Ha ha, có phải thế không?

Khải Nhĩ Đặc nói đến đây, đầu cũng rung động một chút, dường nhưchuẩn bị quét nhìn đánh giá xung quanh giống như tiểu tướng, chỉ là hắnsớm khống chế được, sau đó cười tự giễu nói:

- Thực ra hiệntại nói ra cũng không sợ quân Khang Tư biết được tin tức, tại sao nóinhư vậy? Thứ nhất, khẳng định giờ phút này đối phương đã biết được tintức chúng ta xuất binh hơn nữa đã bắt đầu triệu tập binh mã rồi, chỉ làbởi vì chúng ta im lặng không nói, cho nên bọn chúng mới không thể xácđịnh phương hướng chúng ta đột phá.

Đương nhiên, chúng ta đitới vị trí này, khẳng định bọn họ có thể xác định phương hướng, chỉ làcũng phải mất không ít thời gian, mà ngay buổi trưa ngày mai chúng ta đã tới được mảnh đất phía đông thảo nguyên thuộc tỉnh Hải Tân, ở trên diện tích rộng rãi này thích hợp cho kỵ binh tác chiến nhất, kỵ binh chúngta không dám nói là vô địch, nhưng thực sự cường hãn đó.

ThấyKhải Nhĩ Đặc đã không còn cái loại tình cảm yếu ớt như vừa nãy, tiểutướng không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, đại soái cuối cùng cũng khôi phụcbình thường rồi.

Nghĩ vậy, tiểu tướng hăng hái vội vàng hỏi:

- Đại soái! Mặc dù mảnh đất đó rất thích hợp cho kỵ binh chúng ta tác chiến, nhưng nơi đó không có thành trì quan trọng nào của Khang Tư cả,thuộc hạ thậm chí có thể cam đoan, ở trên đồng cỏ đó căn bản không códân chúng sinh sống.

Bởi vì nghe nói dân chúng ở địa bàn Khang Tư, đều được bố trí sắp xếp quy củ ở gần thành thị.

Khải Nhĩ Đặc cười nói:

- Ha ha! Bước đầu tiên của chúng ta khi tiến vào tỉnh Hải Tân là ổnđịnh chỗ đặt chân, đồng cỏ đó đối với Sư đoàn kỵ binh chúng ta mà nói,vừa tiện lợi cho nghỉ ngơi hồi phục lại vừa thuận tiện cho việc tácchiến.

Cho dù lúc này đối phương đã tập kết được binh lực haiSư đoàn tiến tới mặt đông thảo nguyên, chúng ta cũng có thể tranh tiêntiến vào thảo nguyên trước hơn nữa còn ngăn cản không để cho quân địchluân phiên công kích.

Nếu như tiến vào từ phương hướng khác, ở trên địa hình núi rừng cây cối khắp nơi này, trước tiên công kích củakỵ binh không còn ưu thế nữa, hơn nữa khẳng định sẽ bị địa hình chia cắt thành vài bộ phận, đến lúc đó bị bộ binh quân Khang Tư tập kích mộtlần, sợ rằng ngay cả một nửa binh lực cũng không còn mà quay về.

Tiểu tướng gật đầu, nhìn những tính toán mà đại soái khổ cực nghĩ ranày, ước chừng cho cả một Sư đoàn kỵ binh, tiểu tướng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Các tỉnh duyên hải phần lớn đều là nhiều đồinhiều núi nhiều cây cổ thụ, ở những nơi này kỵ binh có thể phát huy mộtnửa thực lực đã đáng mừng rồi, địa phương có thể phát huy uy lực chínhthức của kỵ binh, chỉ có các vùng trung tâm đế quốc và biên cương phíabắc đế quốc. Nếu như ở những địa phương đó, chỉ với một Sư đoàn kỵ binh, sợ rằng đại soái đã khống chế thêm mấy tỉnh rồi.

- Kỳ thật mục tiêu lần này cũng không phải công chiếm địa bàn quân Khang Tư.

Khải Nhĩ Đặc vừa nói hết câu này, tiểu tướng lập tức mắt choáng váng, triệu tập nhiều nhân mã như vậy, tổn hao khí lực lớn như vậy, lại hoàntoàn không phải đi đánh đối phương? Đây chẳng phải là đánh hổ không chết ngược lại bị hại sao? Tiểu tướng vội vàng khuyên can.

Khải Nhĩ Đặc cười nói:

- Chuyện này cũng không có biện pháp, kỵ binh có thể công thành sao?Không thể! Một binh chủng đơn độc rất khó cướp đoạt một thành trì, nhưng nếu mang theo các binh chủng khác, chúng ta sẽ bị địch nhân chặn đứngtrên những con đường núi đó, tùy thời toàn quân sẽ bị diệt.

- Chúng ta xuất binh lần này là để làm gì?

Tiểu tướng vội vàng hỏi.

- Ha ha, quân Khang Tư không giống như chúng ta lại bố trí tuyệt đạibộ phận con dân cùng các ngành sản xuất quan trọng ở trong thành, condân của Khang Tư cùng các loại xưởng đều tập trung xây dựng ngay sátxung quanh thành.

Mà kỵ binh chúng ta chỉ cần không bị quânđịch ngăn chặn, tuyệt đối có thể tiêu diệt các thôn xóm ngoài thành trìtrong địa bàn Khang Tư, như vậy cho dù không thể phá hủy căn cơ củaKhang Tư, cũng có thể khiến cho hắn không có nổi nửa cái mạng!

Nói đến câu sau, quang mang trong mắt Khải Nhĩ Đặc có thể so với ánhsáng trăng rằm! Đối với điểm này, tiểu tướng không cần hỏi cũng biết đại soái đã quyết định đúng.

Đại khái trải qua chừng một canh giờ, Khải Nhĩ Đặc đứng dậy vung tay lên hô lớn:

- Được rồi! Nghỉ ngơi vậy đủ rồi, tiếp tục hành quân!

Đội ngũ lại chậm rãi tiến lên.

Sau khi Khải Nhĩ Đặc rời đi, địa phương gần chỗ hắn vừa nghỉ ngơirung động một chút, một bóng đen toàn thân hắc ý thoáng hiện rồi biếnmất, bởi vì tiền quân đã đi, hậu quân còn chưa đuổi tới, cho nên căn bản không có bất kỳ người nào phát hiện bóng đen này. Khu vực quân Khang Tư trú đóng, theo một tiếng kèn quân lệnh vang lên, truyền đến từng nơitrú đóng của quân Khang Tư, biên chế tập kết lập tức tăng lên một cấp.

Trung tâm nơi quân Khang Tư trú đóng, thời điểm tập kết tới biên chếLiên đội, tự động đình chỉ tập kết, sau đó bắt đầu nhằm hướng tỉnh HảiTuyền hành quân.

Mà Liên đội lưu lại thủ vệ lại tản ra theobiên chế đại đội tiến vào trú đóng trong các thành trì trọng yếu xungquanh, trật tự trị an cũng được giao cho đội cảnh vệ tạm thời mới thànhlập từ thượng dân và sĩ tộc.

Ngoại trừ đội tuần tra được thành lập từ dân bản xứ thường xuyên bắt gặp trên phố ra, những dân chúng địa phương căn bản không cảm nhận được bầu không khí chiến tranh đang đến,cuộc sống vẫn diễn ra như trước. Mà quân Khang Tư đóng quân nơi biêngiới, đặc biệt quân đội đóng quân nơi tiếp giáp tỉnh Hải Tuyền, đangnhanh chóng tập kết theo biên chế Liên đội, rồi lập tức hướng cùng mộtphương hành quân, tiếp đó vừa hành quân vừa tập kết, cuối cùng hìnhthành hai lữ đoàn.

Mà các thôn xóm rải rác ở nông thôn, dướisự chỉ huy của thượng dân và sĩ tộc, thu thập đồ đạc, di chuyển về cácthành trì gần đó, sau khi các thôn dân rời đi, những địa phương vốn luôn tranh cãi ầm ĩ lập tức không có hơi người, yên tĩnh không một tiếngđộng, tất cả vật dụng có thể chuyển đi đều được chuyển đi rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.