Chương trước
Chương sau
Lịch đại lục cuối năm 1741, một tin tức khiếp sợ từ biên cương đông namtruyền khắp toàn Đế quốc, được Đế đô sắc phong, trước mắt là quân phiệtxưng hào Đốc quân duy nhất trên toàn Đế quốc - Khang Tư Lôi Luân Đặc,không một chút báo trước tuyên bố sử dụng quyền lực Đốc quân đối vớihành tỉnh Hải Tuyền.

Tin tức này vừa truyền ra, các quân phiệt một mảnh xôn xao.

Đại đa số mọi người cười nhạo Khang Tư không biết tự lượng sức mình,thời đại bây giờ lại còn có thể dựa vào thân phận tuyên bố sử dụng cáiquyền lực gì chứ, một tên chỉ chiếm một khối địa bàn nho nhỏ, lại dámvọng tưởng chiếm lấy một hành tỉnh bị người ta khống chế hoàn toàn nhiều năm? Hoàn toàn là chuyện đi tìm chết mà.

Nhưng lại làm ngườita kinh ngạc, chính là Sư đoàn phòng bị Đế quốc khống chế tỉnh Hải Tuyền đối với lời tuyên bố của Khang Tư không hề có phản ứng, mà con rối bịkhống chế - Thất hoàng tử lại nhiệt tình biểu thị hoan nghênh.

Theo quận phủ các nơi tỉnh Hải Tuyền, quân đội còn có các nhân vật thếlực địa phương càng ngày càng biểu thị hoan nghênh đối với Khang Tư, thế nhân mới giật mình phát hiện, có lẽ tỉnh Hải Tuyền đã rơi vào trong tay Khang Tư rồi.

Có phát hiện này, để cho dân chúng ủng hộ Đếquốc chính thống, lập tức kích động vạn phần tán thưởng công tích củaKhang Tư, còn những người khác, đặc biệt đám quân phiệt tỉnh Hải Tân,thì trong lòng lại run sợ đến mức không biết làm sao.

Trời ạ,nguyên lai quân Khang Tư chỉ có một khối địa phương nhỏ đã rất mạnh rồi, hiện giờ có cả một hành tỉnh, vậy chẳng phải là mạnh tới vô biên sao?Mấy quân phiệt bé nhỏ như mình làm sao đối mặt với một quái vật lớn nhưvậy chứ?

Trong lúc đám quân phiệt tỉnh Hải Tân thấp thỏm bấtan, âm thầm tự đánh giá xung quanh dải đất đông nam, Khang Tư mang theođội nội vệ của mình, xuất hiện nơi Thiếu tá Khang Tư lĩnh ở tỉnh HảiTuyền.

Nhìn Thiếu tá Khang Tư lĩnh đã từng phồn hoa, từng bịhủy không còn, hiện giờ lại là một công trường lớn đang chờ xây dựngmới, Khang Tư, Tương Văn cùng với đám lão binh đều tràn đầy cảm xúc, khi xưa chật vật mà chạy, hiện giờ lại quang minh chính đại trở về, thế sựthật là kỳ diệu mà.

- Chủ thượng, dựa theo tiến độ, khoảngtháng hai sang năm, nơi này sẽ trở thành bến cảng xinh đẹp nhất tiện lợi nhất tỉnh Hải Tuyền, là nơi gần nhất nối liền Đế quốc với bán đảo PhiBa.

Tương Văn nói.

Khang Tư nhìn ra khung cảnh đằng xa, lắc đầu cười nói:

- Kỳ thật không cần đặt nhiều tinh lực ở chỗ này, dù sao nơi nàykhông cách nào xây dựng cảng khẩu, chỉ có thể xây dựng một bến cảng nhỏmà thôi.

- Vâng, nhưng mà chúng thần cho rằng đây là khối lãnh địa đầu tiên của chủ thượng, chính là nơi lập nghiệp, còn phải nên bỏcông xây dựng mới được.

Tương Văn nói.

- Ấy, ừ, cũng phải.

Lúc này Khang Tư mới nhớ tới, cái Thiếu tá lĩnh này đúng thật là nơimình lập nghiệp, tuy rằng không muốn lãng phí tinh lực xây dựng cái địaphương nhỏ này, nhưng nếu thủ hạ đều cho rằng là một chuyện rất có ýnghĩa, vậy mình cũng nên thuận theo ý nguyện thuộc hạ thì hơn.

Đang nói chuyện phiếm, một mật vệ đột nhiên xuất hiện bẩm báo:

- Chủ thượng, ba vị tiểu thư Ngả Lệ Ti, Y Ti Na, Tiểu Cầm đã bến cảng tỉnh Hải Tân.

- Chủ thượng, đưa các nàng tiếp tới phủ Đại soái, hay là lưu lại phủ Đốc quân?

Tuy rằng Tương Văn đối với mấy nữ tử không theo mệnh lệnh Khang Tư tự ý rời bán đảo Phi Ba thật không có hảo cảm gì, nhưng xuất phát từ trách nhiệm vẫn lên tiếng hỏi an bài các nàng.

Khang Tư thuận miệng nói:

- An trí ở phủ Đốc quân đi, tuy rằng quân lực chủ yếu tỉnh Hải Tuyềnđều đã hợp nhất sửa đổi, nhưng các tộc lớn địa phương đều chỉ biểu thịthuần phục trên miệng mà thôi, hơn nữa thủ hạ Khải Nhĩ Đặc lưu lại tuyệt đối sẽ không dễ dàng tiếp thu thân phận nô lệ. Cho nên nói chúng ta chỉ mới khống chế bề ngoài tỉnh Hải Tuyền mà thôi, phương diện an toànkhẳng định không thể nào so sánh với địa bàn tỉnh Hải Tân.

- Rõ.

Tương Văn lĩnh mệnh.

Nhóm Ngả Lệ Ti thẳng hướng tới hành tỉnh Hải Tân, trên đường đi tớiphủ Đốc quân, tin tức sau khi các nàng rời thuyền mới nhận được, khiếncác nàng nhịn không được líu lưỡi.

Thời gian Khang Tư dẫnngười rời bán đảo Phi Ba mới có bao lâu chứ, chẳng những đứng vững chân ở Đế quốc, còn được Đế đô bổ nhiệm làm Đốc quân hai tỉnh, đồng thời dễdàng thôn tính một hành tỉnh Đế quốc, cái này thật là quá lợi hại đichứ?

Các nàng Ngả Lệ Ti mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũngchỉ là có một chút mà thôi, ở trong mắt các nàng, Khang Tư làm ra thànhtích như vậy là rất bình thường, cho nên liền khôi phục lại rất nhanh.Đến lúc đi vào phủ Đốc quân, Ngả Lệ Ti một bộ thần sắc cao ngạo quétnhìn một chút thị nữ tới nghênh tiếp.

Đến khi nàng nhìn đến ởgiữa có mấy người thị nữ dung mạo mỹ lệ, cử chỉ ưu nhã, đồng thời chotới giờ mình cũng chưa từng gặp qua, trong mắt chợt lóe sáng, lúc mởmiệng định nói gì, ống tay áo đã bị Y Ti Na lôi kéo.

Ngả Lệ Ti quay đầu nhìn lại, phát hiện Y Ti Na vẻ mặt lo lắng lắc đầu. Mà thiếpthân thị nữ Cung Huân Đại bên người càng liều mạng đánh mắt ra hiệu vớimình.

Ngả Lệ Ti được dạy dỗ chuẩn bị thành người thừa kế quốcgia, đồng thời cũng thật sự nắm trong tay triều chính một thời gian,phản ứng nhanh nhạy, lập tức đem lời sắp nói nuốt trở vào, rất lễ phéphồi lễ với các thị nữ.

Tiểu Cầm bên cạnh chú ý tới điểm này,trong lòng cười trộm, cái công chúa điện hạ này thật đúng là liều lĩnhmà, nếu như không phải tiểu thư nhà mình nhắc nhở, sợ rằng sẽ đắc tộimột đám người rồi.

Tiểu Cầm đương nhiên biết tiểu thư nhà mình cùng công chúa điện hạ này tới làm gì, chính là vì mấy người cung nữ mà Hoàng thái tử ban cho đại nhân Khang Tư.

Nhưng dù có như vậy, cũng không thể vừa bước tới liền răn dạy những thị nữ này được.

Thị nữ của đại nhân Khang Tư, ngoại trừ đại nhân Khang Tư ra ngườinào có tư cách răn dạy? Một là chủ mẫu, hai là Tổng trưởng nội đình, hai cái thân phận này, tiểu thư nhà mình cùng công chúa đều không có được.

Nếu không danh không phận như vậy, mới vừa tới liền ra vẻ chủ mẫu giáo huấn các thị nữ này, người ta sẽ nghĩ như thế nào?

Nghĩ vậy, Tiểu Cầm không nhịn được trách cứ tiểu thư nhà mình tỷ muội tình thâm, nếu như cứ mặc kệ công chúa xằng bậy, nói không chừng ấntượng công chúa ở trong lòng đại nhân Khang Tư cùng các đại thần sẽ suygiảm mạnh, như vậy tiểu thư nhà mình liền có cơ hội rồi, thật là đángtiếc mà.

Khó trách Tiểu Cầm có cách nghĩ như vậy, lúc còn AnTái Kháng bảo hộ, Tiểu Cầm đã bị các tiểu thị nữ khác của An Tái Khángđối xử khác biệt, kéo theo không ít địch ý cùng hãm hại của các nữ tínhcó ý với An Tái Kháng.

Mà sau khi có Khang Tư bảo hộ, có đượcthân phận đối tượng ái mộ của tam đệ chủ công, địch ý cùng hãm hại củacác nữ tính khác càng bay lên trên diện rộng.

Sinh tồn trong quyền lực tối cao, nhiều năm qua, người có thuần khiết đi nữa cũng sẽ trở nên tràn đầy tâm kế.

Hiện giờ Tiểu Cầm chỉ ngầm hy vọng Ngả Lệ Ti làm lỗi, mà không có làm hành động để Ngả Lệ Ti phạm sai, sở dĩ như vậy còn là bởi đi theo tiểuthư Y Ti Na địa vị siêu nhiên này, không phải chịu quá nhiều ô nhiễm,không thì Tiểu Cầm đã sớm không từ thủ đoạn trợ giúp tiểu thư nhà mìnhđạt thành tâm nguyện rồi.

Cách nghĩ của Cung Huân Đại lại hoàn toàn tương phản với Tiểu Cầm, thấy Ngả Lệ Ti không có đương trường quát lớn các thị nữ, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ởtrong lòng nàng không nhịn được bắt đầu mắng to: "Cái Ngả Lệ Ti ngu ngốc này! Thật coi mình trở thành một nhân vật sao? Đừng quên ngươi là đangsống trong cảnh ăn nhờ ở đậu! Không chú ý ngôn hành cử chỉ, một ngày bịngười ta chán ghét đuổi đi cũng không nên làm liên lụy tới ta!"

Thị nữ phủ Đốc quân, ngoại trừ một bộ phận là Tương Văn mang từ Lôigia đến ra, cái khác đều chọn ra từ nữ quyến các quyền quý bị xét nhàbiếm làm nô lệ, lúc Tương Văn đi chọn thị nữ, nữ quyến quyền quý đều coi đây là cơ hội thoát ly bể khổ.

Nếu như không phải thấy TươngVăn mỹ mạo hoa, chuyện đám nữ quyến lấy thân thể hối lộ khẳng định tấpnập không dứt. Về phần tiền tài? Đều xét nhà ai còn có tiền chứ.

Bởi vì việc làm này của Tương Văn, khiến cho trong phủ Đốc quân củaKhang Tư, tụ tập tuyệt đại bộ phận mỹ nữ tỉnh Hải Tân Hải Tuyền. Tuynhiên hành vi này của Tương Văn cũng không dẫn tới tác dụng phụ nào lêndanh tiếng của Khang Tư, trái lại để quyền quý xung quanh cảm giác Khang Tư là đồng loại với mình.

Cái này rất bình thường, mục tiêuTương Văn tìm đều là nữ quyến quyền quý bị biếm làm nô lệ, những ngườinày ước gì đem nữ quyến nhà mình tống đi, nào có chuyện dài dòng chứ?

Còn dân chúng đương nhiên càng không có ý kiến gì, ngược lại cho rằng đương nhiên, cùng lắm chỉ là nhàm chán thì dùng ngữ khí hâm mộ thì thầm vài câu mà thôi.

Bởi vì Tương Văn cho rằng những thứ tốt nhất hẳn phải thuộc về chủ thượng mình, cho nên lúc Ngả Lệ Ti đi trong phủĐốc quân, sắc mặt lại càng ngày càng khó xem.

Bởi vì nàng phát hiện mỹ nữ càng ngày càng nhiều, hơn nữa càng tiếp cận nội cung, thị nữ này lại càng mỹ lệ, khí chất cũng càng tốt, tới sau thậm chí xuất hiệnmỹ nữ tương xứng với nàng!

Ngả Lệ Ti cơ hồ muốn nghiến nátrăng, nàng không nghĩ tới Khang Tư đi tới Đế quốc rồi lại biến thành như vậy! Nàng muốn nhảy tới đám thị nữ kia lớn tiếng quát mắng, thế nhưngvừa rồi Y Ti Na nhắc nhở nói cho nàng, chính mình không danh không phận, căn bản không có tư cách trách mắng những thị nữ này.

Vì sao lửa giận của mình không thể tiết ra? Rất đơn giản, bởi vì chính mình không phải là người nào của Khang Tư cả!

Vừa nghĩ vậy, đột nhiên trong đầu Ngả Lệ Ti nhảy ra một ý nghĩ, thếnhưng lập tức đặt ánh mắt trên người Y Ti Na, chờ khi Y Ti Na chú ý tới, khi chuyển mắt nhìn sang, Ngả Lệ Ti đã thu hồi tầm mắt.

Nhìnthần sắc trong mắt Ngả Lệ Ti, nàng đã có quyết định, Cung Huân Đại vẫntỉ mỉ lưu ý, trong lòng giật mình, cái chủ tử này muốn làm gì? Làm saoánh mắt lại cổ quái như vậy?

Vốn là phủ Đại soái tỉnh HảiTuyền, lúc này cương vị gác cửa cùng đường phố bốn phía, đều thay bằngquân binh Khang Tư đằng đằng sát khí, các nhân vật có máu mặt ở tỉnh Hải Tuyền, đều theo Thất hoàng tử dẫn đầu yên lặng chờ ở cửa lớn.

Bọn họ đều thu được thông báo phát ra từ phủ Đốc quân, ngày hôm nay Đốc quân sẽ triệu kiến bọn họ, cho nên đã sớm chạy tới nơi này chờ đợi.

Mặc dù mọi người ở nơi này đều biết, Đốc quân đại nhân - người nắmgiữ chân chính tỉnh Hải Tuyền đã sớm dạo vòng quanh tỉnh Hải Tuyền mấyngày rồi, có thể nói đến bây giờ mới tới tiếp kiến mấy người mình, tuyệt đối là một chuyện không nể mặt mũi. Nhưng thời đại này, ai dám so đoĐốc quân đại nhân nắm chắc thực quyền không để cho mình mặt mũi? Cho nên mọi người đều coi như không có chuyện này.

Người ta là thượng cấp, muốn lúc nào triệu kiến thì lúc đó triệu tập, mình thân là thuộchạ dám có ý định ý kiến gì? Nếu có ý kiến cũng là Thất hoàng tử, dù saohắn là hoàng tộc, mà Đốc quân đại nhân là thần tử. Nhưng Đốc quân đạinhân là người của Thái tử, ai cũng biết cố ý thờ ơ Thất hoàng tử là ýcủa hoàng tộc nào? Hy vọng Thất hoàng tử đừng tự tìm chuyện mất mặt.

Mà bên mấy người này, chỉ cần người đương quyền hiện tại chấp nhậntiếp thu mình biểu trung, có thể bảo trụ vinh hoa phú quý của mình vàgia tộc là được, những cái khác đừng để ý tới nhiều như vậy.

Thiếu niên Thất hoàng tử thông minh này, đương nhiên biết rõ cách nghĩ mấy quyền quý bên cạnh.

Hắn cũng biết Khang Tư đi vào tỉnh Hải Tuyền, không tới bái kiến mình trước, ngược lại đi dạo xung quanh trong tỉnh Hải Tuyền, là hết sức đại nghịch bất đạo.

Thế nhưng Lữ đoàn trưởng vốn ủng hộ mình đãsớm mang theo toàn bộ Lữ đoàn đầu nhập vào Khang Tư rồi, nhìn lại chínhmình thân là hoàng tử trực hệ tiên đế lại phải tới đây nghênh tiếp đốiphương, liền biết tình huống đã tới mức nào rồi. Biết rõ như thế mà mình lại còn ngu ngốc đến mức đi bảo trì cái gì cẩn trọng và kiêu ngạo củahoàng tử sao?

Một hồi móng ngựa va vào nền đá thanh thúy từ xa xa truyền đến, mà một tiếng "Kính lễ" cũng theo sát mà tới.

Khi thấy một đoàn kỵ binh xuất hiện ở đầu đường, vệ binh hai bênđường theo một tiếng mệnh lệnh, đồng loạt soàn soạt một cái quân lễ, mấy người tai to mặt lớn ở đây, lập tức sửa sang bề ngoài một chút, bày ramột thần thái cung kính, mà Thất hoàng tử đang tuổi thanh xuân lại bàyra thần thái hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn xa.

Kỵ binh hàng đầu đềulà mặc trang phục binh lính, ai cùng biết đó là tiên phong mở đường,những kỵ binh này vượt qua phủ Đại soái mấy chục thước, sau đó quay đầumột lượt, chặn kín đường lại, lúc này kỵ binh phía sau mới vây quanh một Tướng quân Đế quốc trẻ tuổi chậm rãi thúc ngựa tới.

Toàn bộ quân Khang Tư chỉ có một Tướng quân, cho nên ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tướng quân này.

Cái nhìn đầu tiên, cảm giác trực tiếp hiện ra trong đầu mọi người,cái Tướng quân này dung mạo phổ thông, tuyệt đối không xưng là anh tuấnsoái khí, nhưng góc cạnh rõ ràng ngũ quan đoan chính, hơn nữa có một cổkhí khái nam tử.

Nhìn lại lần nữa, mọi người đều phát hiệnTướng quân này thần thái thoải mái tự tại, giống như đi dạo ở sau vườnnhà mình, loại cảm nhận này để mọi người có cảm giác quái dị.

Người ta có bộ dáng này, biểu thị đối phương đã vững vàng nắm chắc tỉnhHải Tuyền trong tay, khó trách bỏ mặc mấy người mình nhiều ngày như vậy.

Thấy Khang Tư đã dừng ngựa trước cửa, cũng không biết là ai dẫn đầu, không đợi Khang Tư xuống ngựa liền trực tiếp khom lưng hànhlễ:

- Tham kiến Đốc quân đại nhân!

Thấy Thất vươngtử cùng khom lưng hành lễ như những người khác, Khang Tư cười cười, cònTương Văn lại tức giận ấn lấy bội đao, ánh mắt tràn đầy lửa giận quétnhìn mấy tên cúi người khom lưng kia.

Thật là đáng chết! Lẽnào bọn người kia không biết lễ nghi sao? Lại để chủ thượng nhà mìnhngồi trên lưng ngựa nhận lễ, tuy rằng biết lễ tiết này rất cung kính,nhưng tuyệt đối sẽ làm người ta cho rằng chủ thượng nhà mình cao ngạobất cận nhân tình!

Đặc biệt Thất hoàng tử cũng hành lễ nhưvậy, cái này chẳng phải muốn thế nhân cho rằng, chủ thượng nhà mình đãkhông đặt hoàng tộc vào mắt nữa sao?

Dù coi như Hoàng thái tửước gì Thất hoàng tử bị khi dễ, nhưng cũng sẽ không vừa lòng thủ hạ mình lại dám lớn gan làm loạn, chẳng biết phân tôn ti như thế!

Đây tuyệt đối là chia rẽ ly gián! Mình nhất định phải tìm ra tên hỗn đản này, nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết!

Ngay lúc đám người đang chờ Khang Tư hô "Miễn lễ", một đám lại chờxem Khang Tư xấu mặt, Khang Tư xoay người xuống ngựa, tới chỗ Thất hoàng tử quỳ một gối, tay trái đặt lên ngực nói:

- Hạ quan tham kiến Điện hạ.

Loại lễ tiết này vốn là lễ tiết cao nhất trong quân, thông thường chỉ có khi quân hàm song phương kém nhau ba cấp trở lên, cùng với lúc đạiđiển đối mặt với thành viên hoàng tộc mới sử dụng, chỉ là thời đại nàyđừng nghĩ tới chuyện quân phiệt sử dụng lễ tiết này với người khác.

Hiện giờ Khang Tư vừa ra chiêu này, hầu như mọi người đều ngẩn ra,Thất hoàng tử cũng bị dọa choáng váng, Khang Tư này sao lại làm như thế? Lẽ nào hắn chuẩn bị tới thuần phục mình? Chính mình sẽ không mệnh tốtnhư vậy chứ?

Mà một ít người đầu óc tương đối phức tạp lại âmthầm gật đầu, Khang Tư chỉ là một cái lễ tiết liền rũ bỏ được ác danhkhông biết tôn ti.

Tuy rằng Thất hoàng tử không thể tin được sẽ xuất hiện sự tình như vậy, nhưng vẫn phản xạ có điều kiện chuyển mặt cười nói:

- A, mau mau đứng lên, bản Điện hạ làm sao có thể...

Còn chưa nói xong, liền phát hiện Khang Tư đã đứng dậy, sau đó KhangTư coi như không thấy thân ảnh Thất hoàng tử, như không có chuyện gì nói với những người khác đang chắp tay khom lưng:

- Miễn lễ, đều đứng lên đi.

Càng quá phận là Khang Tư vừa nói xong liền phất áo choàng, đạp lên bậc thềm đi vào phủ Đại soái.

Lần này mọi người đều choáng váng, sắc mặt Thất hoàng tử cũng khôngnhịn được đổi đổi, cái này tính là gì? Chẳng những không đáp lời mình,còn coi như mình hoàn toàn không tồn tại! Nếu như vậy vì sao còn phảihành đại lễ như vậy? Đây không phải là trước cung kính sau ngạo mạn sao!

Vẫn là mấy người suy nghĩ sâu sắc biết rõ, chiêu này là Khang Tư biểu thị mình vẫn tôn kính hoàng tộc, đồng thời lại không để Thất hoàng tửvào mắt, là làm cho Hoàng thái tử xem thôi.

Không nghĩ tới một vấn đề lễ tiết nho nhỏ lại có nhiều tính toán như vậy, xem ra cái Đốcquân đại nhân này cũng không phải kiểu dễ đối phó, không binh khôngquyền như mình ở cái thời loạn thế này nên theo đuôi người ta thì tốthơn.

Tương Văn hung hăng trừng mắt Thất hoàng tử, sau đó theosát phía sau Khang Tư đi vào phủ Đại soái, sau đó mấy nội vệ đẳng cấpcao càng đằng đằng sát khí nhìn Thất hoàng tử đang nghẹn khuất mấy lần.

Thất hoàng tử cũng không phải mặt hàng phổ thông, rất nhanh liền biết rõ nguyên nhân trong đó, lập tức khiến cho trên mặt đầy thần sắc kinhhoàng, một bộ dáng khúm núm cẩn thận đi theo.

Thất hoàng tửlại rõ có người đang đùa giỡn Khang Tư, chỉ là loại đùa giỡn này, bấtluận kẻ nào cũng sẽ nghĩ là chính hoàng tử hắn không cam lòng bày ra!Cái này thật là quá sức oan uổng! Chính mình sẽ ngu ngốc như thế sao? Ai biết cái Đốc quân đại nhân này có xấu hổ hóa giận hay không mà trựctiếp rút đao chém mình, đúng là oan không có chỗ để tố mà! Ta nguyền rủa mười tám đời tổ tông cái tên hãm hại kia!

Trong lúc đám quyền quý theo thứ tự vào phủ Đại soái, trong đám người đi cuối cùng có mộtnam tử lơ đãng nhìn về bóng lưng Khang Tư trong đám người, lộ ra thầnthái nghiến răng nghiến lợi tức giận bất bình.

Chỉ là hắnkhông có ngờ tới, chính mình vừa mới vô thức lộ ra biểu tình phù hợp với tâm tình hiện tại, đột nhiên cảm thấy đầu óc tê rần, sau đó cái gì cũng không biết nữa.

Tên quyền quý đi trước vô ý quay đầu nhìn một chút, hơi nghi hoặc chớp mắt mấy cái, vừa rồi phía sau mình không phảicòn một người sao, làm thế nào không thấy đâu nữa? Ngược lại mình trởthành một người cuối cùng? Lẽ nào là mình hoa mắt?

Tên quyềnquý lắc đầu mê hoặc, lúc này rồi còn nghĩ tới có hay không nữa, cho nênnhanh chóng ném nghi hoặc của mình sang một bên.

Nội vệ KhangTư đương nhiên thấy được hai người mật vệ đột nhiên xuất hiện đánh bấttỉnh tên quyền quý đi cuối cùng trong đoàn người, cũng nhanh chóng mangtheo tên quyền quý này biến mất.

Bọn họ ngoại trừ âm thầm suyđoán cái quyền quý này phạm phải chuyện gì ra, thần sắc trên mặt tuyệtđối coi như không có chuyện gì mới phát sinh.

Sau khi đi vàođại đường phủ Đại soái, Khang Tư rất lễ phép mời Thất hoàng tử ngồi ởchủ vị, Thất hoàng tử không phải ngu ngốc, đương nhiên biết đây là vấnđề khách sáo, vừa rồi một cái lễ tiết đã khiến quân Khang Tư thù hậnmình, hiện giờ lại ngồi một cái chủ vị, sợ rằng sắp có người tới ám sátmình mất.

Vừa nghĩ như vậy, Thất hoàng tử vội vàng lại chỗngồi ở vị trí thứ nhất kế chủ vị, chỉ cần mình ngồi xuống rồi, Khang Tưcòn có thể kéo mình lên ngồi chủ vị sao? Thấy bộ dạng Thất hoàng tử nhưvậy, Khang Tư cũng chỉ có thể thôi, đám quyền quý này lại càng nhu thuận y theo địa vị cao thấp ngồi ở phía dưới.

Tuy rằng ngồi xuốngrồi, có mấy người phát hiện hình như thiếu người, nhưng lúc này đều làtự quét tuyết trước cửa nhà mình là được, không có ai ngu xuẩn tới mứcnói ra, ai biết tên mất tích kia là thứ gì chứ?

- Ừm, lần nàyvì nghĩa cử khôi phục hành tỉnh Hải Tuyền, phải dựa rất nhiều vào các vị tương trợ, cũng bởi vì có các vị ủng hộ, cho nên chiến sĩ Quân đoàn sốhai mươi mới có thể dễ dàng khôi phục vinh quang hành tỉnh Hải Tuyền...

Đã chuẩn bị sớm, Khang Tư bắt đầu khuếch đại tác dụng mấy quyền quý này.

Tương Văn đứng ở phía sau Khang Tư, tỉ mỉ quan sát biểu tình mấy người bên dưới.

Tương Văn phát hiện những quyền quý này có người đắc ý, có lại kinh sợ, cũng có người chỉ hơi nhíu mày một chút.

Thấy vậy, Tương Văn không khỏi lập tức đặt lực chú ý lên mấy người quyền quý này.

Tương Văn phụ trách chỉ huy hệ thống mật vệ, rất rõ ràng mấy ngườinày là ai, một người là Hội trưởng Liên minh thương hội tỉnh Hải Tuyền,một người là Lữ đoàn trưởng quân đồn trú địa phương, chính là cái Lữđoàn trưởng bỏ rơi Thất hoàng tử đầu nhập vào chủ thượng nhà mình, còncó một cái chính là quan Quận trưởng quận phủ bên dưới.

Bangười này chính là mấy người suy nghĩ có vẻ linh hoạt, địa vị bọn họngồi còn không đáng để Tương Văn chú ý quá mức, cho nên chỉ là nhớ kỹkhuôn mặt ba người này, rồi cũng đặt sang một bên.

Theo lờiKhang Tư kết thúc, những quyền quý này tranh nhau nói trước không dámnhận, nhưng một một câu Khang Tư nói tiếp để cho bọn họ đều dựng lỗ tailên:

- Nếu mọi người ủng hộ Quân đoàn khôi phục tỉnh Hải Tuyền, như vậy chuyện kế tiếp cũng hy vọng các vị có thể tiếp tục hỗ trợ.

Nghe nói như thế, tuyệt đại đa số mọi người sắc mặt đều có chút khócoi, theo bọn họ nghĩ, hỗ trợ chính là cống hiến tiền tài, cái quan mớinhậm chức nào mà không quang minh chính đại vơ vét tài sản một phen chứ? Hiện giờ chỉ kỳ vọng là cái Đốc quân đại nhân này đừng có há mồm sư tửngoạm thôi.

- Hiện tại tỉnh Hải Tuyền mới vừa khôi phục, cầnlượng lớn nhân thủ, các vị đều là các nhân vật có mặt mũi, giáo dụctrong nhà khẳng định cũng làm rất khá, cho nên bản Đốc quân yêu cầu cácvị đem con cháu ưu tú trong nhà tiến cử một hai người lên đây, trợ giúpbản Đốc quân quản lý tỉnh Hải Tuyền, chẳng hay các vị có đồng ý hỗ trợhay không?

Khang Tư giọng điệu nhẹ nhàng nói ra.

Vốn đám quyền quý đã chuẩn bị đau lòng vỗ ngực, nghe vậy hai mắt lập tứcsáng lên, chính mình còn đang lo không có cơ hội tiến vào hệ thống Đốcquân đại nhân đây, hiện giờ trên trời lại rớt xuống một cái cơ hội tốtnhư thế? Cái này chẳng những có thể miễn trừ quan hệ cùng Sư đoàn trưởng Khải Nhĩ Đặc trước đây, còn có thể để gia tộc mình phất lên cao.

Ngay lập tức, mọi người đều vui mừng tỏ thái độ vui lòng lập tức đềcử mấy người hậu bối cống hiến sức lực vì Đốc quân đại nhân, tuy rằng ai cũng biết chuyện này ngang với bậc làm con tin, nhưng đây cũng làphương pháp để song phương đều yên tâm, không phải tốt sao?

Chỉ là, người không biết chế độ nội bộ quân Khang Tư trong lòng đang tựhỏi đem con cháu vô dụng nào trong gia tộc ném sang Khang Tư, người biết chi tiết tình hình nội bộ quân Khang Tư, ngược lại đang tự hỏi chọn hậu bối ưu tú nào đề cử cho Khang Tư.

Hai loại tư duy tuyệt nhiên bất đồng khiến cho đại đường xuất hiện một bầu không khí quái dị, Khang Tư kiến thức rộng rãi vừa thấy thần sắc mấy người liền biết sao lại thế này, cười khẽ một tiếng nói:

- Nếu mọi người đều không có ýkiến, như vậy trở về chuẩn bị một chút, trước buổi trưa ngày mai liềnđưa danh sách hồi báo lên.

Mọi người đều là người cơ trí, vừanghe lời này liền biết tiễn khách rồi, vội vàng không ngừng đứng dậyhành lễ xin cáo lui, Thất hoàng tử cũng muốn theo chân rời đi, lại bịKhang Tư lưu lại, động tác vừa ra, đám quyền quý như là hận không thểvắt chân bỏ chạy, thoáng cái liền biến mất.

Nhìn Thất hoàng tử dung mạo non nớt, thần sắc thấp thỏm bất an trước mắt, trong lòng Khang Tư thở dài, dùng ngữ khí rất tùy ý nói:

- Điện hạ, tạm thời ngài cứ ở lại phủ Nguyên soái đi.

"Mẹ nó, cái tên Khang Tư này còn không quyết định xử trí bản Điện hạthế nào hay sao? Xem ra lại phải run rẩy kinh hoàng một đoạn thời gianrồi."

Tuy rằng trong lòng Thất hoàng tử nghĩ như vậy, nhưngtrên mặt vẫn hiện thần sắc an tâm lại, rất cảm kích nói lời cảm tạ vớiKhang Tư, sau đó theo vệ binh đi dàn xếp xuống dưới.

Thấy đại đường không có người ngoài, Tương Văn hỏi:

- Chủ thượng, nhân thủ Thất hoàng tử ẩn giấu xử lý thế nào?

Khang Tư cân nhắc một chút nói:

- Ừm, tạm thời bắt đầu giám thị, nếu như không có nguy hại đến chúng ta thì không cần để ý quá mức.

- Vậy Thất hoàng tử thì sao? Không bằng áp giải hắn tới Đế đô giaocho Hoàng thái tử đi? Không thì vạn nhất ở trong tay chúng ta xảy rachuyện, đúng là một phiền phức lớn mà.

Tương Văn đề nghị.

Khang Tư trầm tư một chút:

- Tạm thời giam lỏng ở chỗ này, dù sao chỉ là một thiếu niên thôi.

Tương Văn nghe đến đó chần chờ một chút.

Hắn biết chủ thượng nhà mình là thương xót Thất hoàng tử kia, ngungốc cũng biết đem hắn đưa cho hoàng tử ở Đế đô, tuyệt đối sẽ nhanhchóng bặt tin sinh tử chẳng biết, chỉ là ở nơi này tự tiện giam lỏnghoàng tử đối với danh tiếng chủ thượng mình sẽ có hại, nhưng lại cònrước lấy Hoàng thái tử nghi kỵ.

Chỉ là Tương Văn lập tức tựgiễu, chính mình thật là đem Quân đoàn số hai mươi trở thành một hệthuộc Hoàng thái tử rồi sao? Lại còn lo lắng sắc mặt Hoàng thái tử màhành sự? Hừ, chỉ cần chủ thượng nhà mình hài lòng, giam lỏng hoàng tửthì thế nào? Có nghi kỵ thì có thể làm gì được chủ thượng nhà mình chứ?

Nghĩ tới đây, Tương Văn lập tức cung kính nói:

- Vâng, chỉ là thần có chỗ nghi hoặc, vì sao phải để các quyền quýtỉnh Hải Tuyền này đi vào hệ thống chúng ta? Chỉ bằng vào nhân tài chúng ta tự mình bồi dưỡng cũng đủ để bù vào nhân thủ cần thiết toàn tỉnh Hải Tuyền rồi mà.

Đối với chuyện này Tương Văn rất không giải thích được.

- Đây là một kiểu dáng, cũng là vì bổ sung máu mới, chào mời bọn họđi vào hệ thống, một là vì muốn thu mua lòng người, hai là vì cải biếnhình tượng Quân đoàn khinh thường thổ hào địa phương trước đây, ba là vì một lần nữa thay đổi kết cấu thành viên sĩ tộc của Quân đoàn.

Khang Tư nói rất bất đắc dĩ, cái loại hằng ngày mỗi lời mỗi câu đềuphải lo nghĩ tới sách lược cả chỉnh thể thật là không dễ chịu mà, thếnhưng nếu mình đã là thủ lĩnh, vậy đây là trách nhiệm, có khổ cũng phảilàm, ừm, thật là hoài niệm những ngày chỉ cần phục tùng mệnh lệnh màthôi.

Nghĩ đến đó, Khang Tư không khỏi lắc đầu tự giễu.

Tuy rằng Tương Văn cảm giác được tâm tình chủ thượng nhà mình khôngđược tốt, nhưng là không biết khuyên giải thế nào, thậm chí không muốnđi khuyên bảo, chủ thượng nhà mình sở dĩ tâm tình không tốt là bởi không thể tự thân đánh giết, chuyện như vậy có thể khuyên giải được sao?

Nhưng hắn cũng là người cơ trí, lập tức chuyển đề tài:

- Chủ thượng, dựa theo tin tức sứ giả truyền về, sang năm bọn họ sẽvào năm mới ngày một tháng một đến Đế đô, vừa vặn gặp phải đại điển đăng cơ, chỉ là thời gian vừa khớp như vậy, bọn Hoàng thái tử có thể tìmchúng ta gây chuyện hay không?

Khang Tư thở dài, khoát khoát tay nói:

- Hiện tại tuyệt đối sẽ không, nhưng không biết được sau này có thểhay không, cũng phải xem bụng dạ Hoàng thái tử có rộng rãi hay không. Đi làm chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta trở về phủ Đốc quân.

Trong lòng Tương Văn vui vẻ, xem ra ngày chủ thượng khống chế chặc chẽ hai tỉnh trong tay ngày càng gần.

Phủ Đốc quân tỉnh Hải Tân, người hầu bận rộn ngoài cửa vẻ mặt vui mừng mang theo một tia ngạo nghễ.

Lão gia nhà mình đã khống chế một hành tỉnh, vốn cho rằng lão gia sẽ ở phủ Đại soái qua năm mới, không ngờ tới được thông báo sẽ tổ chức lễmừng năm mới ở phủ Đốc quân, như vậy đương nhiên phải bố trí lễ mừng cho thỏa đáng, đây là chuyện liên quan tới mặt mũi Đốc quân đại nhân.

Về phần tia ngạo nghễ trong lòng đám người hầu, là bởi vì có khách nhân tìm tới cửa tặng lễ nối dài không dứt.

Những người khách này tất cả đều là thân tín đám quân phiệt quyềnquý, ngay cả quân phiệt thổ hoàng đế đều phải tặng lễ năm mới cho lãogia nhà mình, hơn nữa mỗi người thần thái cung kính tột cùng, như vậysao không để cho mấy người hầu kỳ vọng vào một người chủ tốt tự ngạođây.

- Ngả Lệ Ti ngươi đang suy nghĩ cái gì?

Bên trong phủ đình Đốc quân, Y Ti Na phát hiện mấy ngày nay Ngả Lệ Ti đều rất trầm mặc, không khỏi lên tiếng hỏi.

Ngả Lệ Ti chần chờ một chút, có điểm u oán nói:

- Ngươi nói chúng ta ăn nhờ ở đậu đợi ở bên người Khang Tư như bây giờ, rốt cuộc tính là cái gì?

Y Ti Na hiển nhiên không nghĩ tới Ngả Lệ Ti lại lo lắng chuyện như vậy.

Bởi Y Ti Na ở trong hệ thống giáo dục Lôi gia kiêm một hư chức, chonên cũng không có cảm giác ăn nhờ ở đậu, Ngả Lệ Ti lại chỉ ở trong nộiđình học tập không đi ra làm việc, sẽ nghĩ như vậy không có gì kỳ quái,chỉ là hiện tại ngẫm lại, chính mình hình như cũng có bộ dạng được người ta nuôi vậy.

Lập tức Y Ti Na tâm tình đại loạn không nghĩ ra nên nói thế nào, không còn cách nào chỉ phải thuận miệng nói:

- Ấy, không phải ngươi đã ủy thác Khang Tư giúp ngươi phục quốc sao?Chúng ta đợi ở bên người Khang Tư tính là giám sát được chứ?

Nghe nói như thế, Ngả Lệ Ti bất đắc dĩ mỉm cười một chút, bảo người tahỗ trợ phục quốc, nhưng chỗ tốt nào cũng không đưa, ngược lại ở bên nhàngười ta ăn không ở không, Khang Tư coi như là không có lỗi với mình.

Vừa nghĩ vậy, vốn thần sắc có vẻ cô đơn, đột nhiên Ngả Lệ Ti đỏ mặtliếc nhìn Y Ti Na, khiến Y Ti Na thấy không rõ thế nào, ngay khi Y Ti Na chuẩn bị mở miệng hỏi, Ngả Lệ Ti đột nhiên nói ra một câu khiến cảngười Y Ti Na như bị sét đánh:

- Không bằng chúng ta cầu hôn Khang Tư đi?

Nghe nói như thế, chẳng những là Y Ti Na, dù là Tiểu Cầm cùng CungHuân Đại cũng choáng váng, cầu hôn? Nữ tử cầu hôn nam tử? Cái này, hìnhnhư có chút không biết xấu hổ, có lẽ nói thật ra quá bưu hãn đi chứ!

Y Ti Na nhanh chóng tỉnh táo lại cũng nói một câu khiến mọi người có chút đầu óc hôn mê:

- Ý của ngươi là để Khang Tư ở rể?

Tiểu Cầm còn chưa nói gì, còn Cung Huân Đại đã mắng to trong bụng:"Trời ạ! Hai cái bà cô này muốn chồng phát điên rồi! Khang Tư người tachẳng những là gia chủ Lôi gia, còn là Đốc quân tỉnh Đế quốc Áo Đặc Mạn, dân chúng dưới trướng mấy trăm mấy ngàn vạn, binh lính chục vạn! Đườngđường anh hùng hảo hán lại bảo hắn ở rể?"

"Nhưng lại còn là ởrể một vương thất đã mất nước, chỉ còn dư lại một cái công chúa một cáithần quan, cuối cùng còn muốn người ta ra tiền xuất lực đi hồi phục quốc thống quốc gia nào đó? Loại chuyện mất mặt như thế ai lại chịu làm?Thật là coi Khang Tư như là ngu ngốc sao?"

Ngả Lệ Ti không nghĩ tới Y Ti Na sẽ nói như vậy, vội vàng đỏ mặt lắc đầu:

- Không phải, không phải, ta nói là chúng ta không danh không phận ởtrong nội cung Khang Tư thật sự là không phải chuyện tốt, cho nên tamuốn bức Khang Tư xác nhận thân phận chúng ta, ngươi cũng biết người như Khang Tư không buộc hắn không được.

Y Ti Na nhìn Ngả Lệ Ti đã lâu không có e thẹn, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng.

Đoạn thời gian mất nước lưu vong, Ngả Lệ Ti tự đề nghị ấm giường cũng không đỏ mặt qua, bởi vì nàng biết nàng không có thời gian đi hỏi mấychuyện này, khi đó mục tiêu duy nhất của nàng chính là phục quốc, chẳngnhững thủ hạ bên dưới, mà ngay cả cô ta cũng đã chuẩn bị hy sinh. Màtheo Khang Tư tiếp lấy trọng trách, cũng được Khang Tư bảo vệ vượt quamấy ngày này, rốt cuộc lại khôi phục e thẹn nữ nhi một lần nữa.

Chẳng qua đột nhiên Y Ti Na nhớ tới gì đó, vẻ mặt khiếp sợ nói:

- Ngươi, ngươi nói chúng ta? Đây là ý gì? Cái này, cái này không liên quan đến ta mà!

Hiện giờ Y Ti Na rất hoảng loạn, bởi vì lúc này nàng mới nhớ tới, bắt đầu từ câu nói đầu tiên, Ngả Lệ Ti đều một mực sử dụng một từ "chúngta" này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.