Chương trước
Chương sau
Đối với đề nghị này nhóm quan văn đều trầm trồ khen ngợi, về phần nhómvõ quan vốn mới mở đầu còn gật gật đầu, khi nghe tiếp phần sau, bất kểlà Thiếu tướng hay Thiếu tá, tất cả đều nhảy dựng lên kháng nghị:

- Nội các dựa vào cái gì phụ trách sự vụ quân chính? Nội các từ khi nào thì có thể quản lý chuyện quân đội?

- Cái gì Nội các không Nội các! Chúng ta đều là thần tử phụ tá phủĐại Đô đốc, cho nên chỉ cần duy trì biên chế của phủ Đại Đô đốc là đượcrồi.

Một sĩ quan đột nhiên nói ra lời này, nhóm võ quan sửngsốt một chút, đột nhiên nhớ tới phủ Đại Đô đốc này chính là quân độiquản lý chính vụ, không khỏi lập tức khen ngợi ầm lên, nhưng điều nàylại đến phiên nhóm quan văn không muốn.

Trong lúc nhất thời toàn bộ Phòng nghị chính liền ồn ào như một cái chợ nhốn nháo không chịu nổi.

Nghe tiếng ồn ào này, trên trán Tương Văn gân xanh nổi vồng lên, hắnvỗ mạnh tay ghế, “ầm” một tiếng cả tay vịn nát tan thành bột phấn!

Mọi người theo tiếng nổ ầm nhìn lên, vừa thấy ánh mắt đằng đằng sátkhí của Tương Văn, còn có bột phấn bay mù mịt: nhóm quan văn đều rụt cổlại, bọn họ không tiếp xúc nhiều cùng Tương Văn, tuy rằng biết Tương Văn quyền lực rất lớn, nhưng cũng không để ý nhiều lắm, hiện tại bọn họtheo lời triệu tập lại đây chính là nể mặt Tương Văn mà thôi.

Mà võ quan thì lại khác, võ quan ở đây bảy tám phần là xuất thân giathần từ trước, bọn họ đều biết rõ Tương Văn lợi hại, trong đó không ítngười bị Tương Văn đánh cho phải ngoan ngoãn nghe lời, hiện tại nhìnthấy Tương Văn nổi cơn thịnh nộ, tất cả đều run sợ trong lòng ngậm miệng im thin thít.

Vốn Lý Tuấn Nhiên có hơi kiêu ngạo: Khang Tưkhông còn, chính mình vốn xuất thân là Lữ đoàn trưởng quân phiệt hẳntheo lý nên bỏ đi mở rộng quyền lợi. Lý Tuấn Nhiên vốn nghĩ như vậy,nhưng khi nhận được tin tức, hắn cũng ảo não vì mình lại ở ngay phụ cậnphủ Đại Đô đốc, nhận được mệnh lệnh lại đây, muốn kháng cự cũng khôngtìm được cơ hội, bởi vì kỵ binh nội vệ dòm ngó như hổ rình mồi, khẳngđịnh vào thời điểm mình kháng lệnh, liền rút đao chém chết tại chỗ. Cònbọn thủ hạ của mình không biết rõ tình hình nhất định sẽ không trợ giúpmình. Không có biện pháp nào khác hắn đành phải chạy tới dự hội nghị.

Lý Tuấn Nhiên rất muốn châm chọc khiêu khích một chút xem thử uyphong của Tương Văn, nhưng hắn không phải kẻ ngu ngốc. Nhìn bộ dáng sợhãi của các lão nhân bên cạnh, hắn liền biết cái gì Tổng trưởng đại nhân giống như thị nữ bên người Khang Tư này tuyệt đối không phải loại người đơn giản như vậy.

Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, nếu thực đúng là loại người bình thường, có ai lại bán mặt mũi cho hắn chứ?

Cho nên Lý Tuấn Nhiên lập tức thay đổi thái độ, làm ra vẻ mặt công chính nói:

- Nếu ý kiến mọi người đều không giống nhau, không bằng nghe ý kiếncủa Tương Văn đại nhân xem sao. Tương Văn đại nhân nhiều năm đi theo bên người Đại Đô đốc, khẳng định đã học hỏi sâu sắc từ Đại Đô đốc. TươngVăn đại nhân giải thích khẳng định sẽ giúp chúng ta mở mang tầm nhìn.

Lý Tuấn Nhiên vừa nói ra lời này, các sĩ quan đang không tìm đượchướng đi lập tức phụ họa theo, đồng thời còn tâng bốc nịnh bợ Tương Văn. Tuy nhiên cứ như vậy, liền có vẻ Lý Tuấn Nhiên ở trong quân tràn đầy hy vọng của mọi người, hơn nữa còn là Lữ đoàn trưởng một sĩ quan cấp bậccao nhất, thật sự là có tiền đồ thực sao.

Chú ý tới điểm ấy nhóm quan văn đều thầm đánh chủ ý ở trong lòng.

Các sĩ quan tỏ thái độ, ở dưới dẫn dắt của Bỉ Khố Đức nhóm quan văncũng tỏ thái độ theo, dù sao mọi người tranh chấp không ít lần, nghe một chút ý kiến của đại nhân quản lý tình báo cùng nội vệ thử xem sao cũngtốt.

Tương Văn không để ý đến Lý Tuấn Nhiên lấy lòng, mà là thẳng thắn nói:

- Nếu các ngài đều cho là như vậy, thì ta sẽ nói một số ý kiến ta tâm đắc.

Chờ mọi người đều vãnh tai nghe, Tương Văn mới tiếp tục nói:

- Chủ thượng từng nói qua, dân chính về dân chính, quân chính về quân chính, tài chính về tài chính, thế ba chân vạc mới có thể ổn thỏa cơ sở cùng thượng tầng, hơn nữa phối hợp tổ chức tình báo làm trung gian,toàn bộ thế lực tự nhiên có thể vận hành suôn sẻ. Cho nên ta có ý kiếnlà: dân chính làm một bộ, quân chính làm một bộ, tài chính làm một bộ,tình báo lại là một bộ, toàn bộ thế lực chia làm bốn bộ. Mỗi bộ có mộtthủ lãnh và các phó thủ lãnh. Mà bốn thủ lãnh cộng thêm mỗi tỉnh mộtngười hiền đức cùng kết hợp tạo thành Nội các. Tuy nhiên để tránh ngoạinhân xoi mói, Nội các gọi là Thủ Các. Báo cáo chính vụ của thủ lãnh cácbộ bình thường chỉ do đại hiền giả kiểm tra bản ghi chép, cũng không đưa ra Thủ Các bình luận. Thủ lãnh các bộ chỉ cần phụ trách chính vụ của bộ mình là được. Chỉ khi nào có chuyện lớn, ví dụ như xuất binh tác chiếnvậy thì khi đó cần nhiều bộ phối hợp, mới cần thiết phải vào Thủ Cáctiến hành thương nghị đồng thời quyết định sách lược.

Nghexong Tương Văn nói, tất cả đều ngẩn người, cảm giác còn có điểm đạo lý,tuy rằng vẫn như cũ chỉ có thể sử dụng quyền lực vị trí của mình hiệntại, cũng không thể mở rộng quyền lực đến địa phương khác được, nhưngcũng không còn lo lắng các bộ ngành khác nhúng tay vào, có thể nói làtất cả đều vui mừng.

Ở thời điểm tất cả mọi người gật gù đồng ý, còn có một số người đưa ra vấn đề:

- Nhưng nếu ý kiến của thủ lãnh bốn bộ không thống nhất vậy như thếnào quyết định? Đến lúc đó bỏ phiếu là được, nhưng một nửa đối một nửathì làm sao bây giờ?

- Đừng quên mỗi tỉnh có một đại hiền giả, bọn họ cũng là thành viên Thủ Các, cũng có được quyền bỏ phiếu, rất khó có một nửa đối một nửa.

Tương Văn lơ đểnh nói, tuy nhiên hắn nói xong còn chêm thêm một câu:

- Việc bỏ phiếu này chỉ ở thời điểm chủ thượng không thể thực hiệnquyền lực mới được thực hành, một khi chủ thượng có thể thực thi quyềnlực, lúc đó lấy ý của chủ thượng làm ý chỉ! Đây là quy củ không thể viphạm!

Người tại đây cũng không phải kẻ ngu ngốc, toàn bộ đềulà loại người vô cùng lanh lợi khôn khéo, cho nên bọn họ rất nhạy cảm,từ trong lời nói của Tương Văn đã thấy được cơ hội.

Nếu dựatheo đầu phiếu để quyết định quyền lực, người nào lôi kéo nhiều đại hiền giả, người đó liền có thể nhận được quyền lực thật lớn, chẳng khác nàoquyền lực của quân chủ, nếu bất cứ một đề nghị nào đều được thông qua,vậy có khác gì quân chủ đâu?

Tất cả mọi người hiểu rằng, hiệntại nếu muốn gây nội loạn, không lo lắng có người có khả năng muốn nổilên hay không, chỉ cần muốn nổi lên thì thế nào? Không có kẻ ngu ngốcnào ảo tưởng chính mình có thể ngồi trên vị trí của Khang Tư. Có thể xác định, Khang Tư lĩnh một khi xảy ra nội loạn, nhiều lắm chỉ là biếnthành hơn mười quân phiệt mới mà thôi, dưới tình trạng chia rẻ ấy, địchnhân ở chung quanh như hổ rình mồi, hoàn toàn bằng như muốn chết!

Nếu không muốn chết, nhưng lại có cơ hội thông qua khống chế Thủ Cácthông qua kẻ mê quyền lực, ích lợi của mình cũng sẽ không bị bóc lột,như vậy còn có gì tốt hơn mà còn phải tính toán chứ?

Tại đâymọi người đều gật đầu đồng ý với đề nghị của Tương Văn. Tuy rằng đối với phần sau câu nói của Tương Văn, mọi người đều không quan tâm.

Nếu Khang Tư còn sống, đương nhiên tất cả quyền lực đều ở trong tayKhang Tư: nói làm cái gì thì làm cái đó, nói đề bạt ai thì đề bạt ngườiđó, muốn ai chết thì người đó chết, ai cũng không dám có ý kiến, dù saongười ta chính là quân chủ của mình!

Đáng tiếc cũng may màKhang Tư không có người thừa kế, bằng không tồn tại một người thừa kếchính thống, kẻ nào dám cả gan dám sinh lòng tà, không cần Thiếu chủphát lệnh, đám đồng nghiệp cấp trên cũng sẽ cắt đầu người kia xuống, đưa đến trước mặt Thiếu chủ rồi.

Nhưng hiện tại không phải không có Thiếu chủ mà thôi, hơn nữa Khang Tư không phải cũng mất đi sao?

Thật đúng là không tin có người bị long quyển phong cuốn đi rồi cũngcòn có thể quay về, dù sao không có khả năng xuất hiện, nhưng khi điềunày chưa được xác định chắc chắn, coi như cấp cho “tiên chủ” một cái mặt mũi đi.

Dù sao nếu người ta thật sự trở lại, kêu lên mộttiếng, vậy khẳng định là vạn dân sẽ tập hợp đáp lại, những người mìnhchỉ có thể ngoan ngoãn dập đầu dưới trướng, bằng không binh sĩ dướitrướng mình đương nhiên sẽ cắt đầu mình đi đổi lấy công huân. Thì cứ như vậy cũng coi như là chừa một con đường mai sau đi, ít nhất không tínhlà phản bội.

Trải qua một hồi tranh cãi, Bỉ Khố Đức không cóai dị nghị trở thành thủ lãnh bộ Dân chính, dựa theo các loại chính vụkhác nhau, tỷ như nông chính, quản lí giao thông, kiến thiết, giáo dụcvân vân, quyền lực phân chia ra, không ngờ lại có tới mười mấy phó thủlãnh, phía dưới những phó thủ lãnh là một đám đầu mục.

Bỉ KhốĐức khôn ngoan biết rằng: xem ra mình giống như đã không có quyền lực,nhưng kỳ thật vẫn quyền to như trước, hơn nữa càng thêm vững chắc, bởivì quyền đề nghị bổ nhiệm miễn nhiệm phó thủ lãnh đều nằm trong tay lão.

Tuy rằng không phải trực tiếp bổ nhiệm miễn nhiệm, mà phải thông quaThủ Các đồng ý, nhưng ngoại trừ mình là một thủ lãnh dân chính, căn bảnkhông có người nào khác có được quyền đề nghị phó thủ lãnh dân chính,vậy còn không phải cũng giống như nằm trong tay mình sao.

Cứnhư vậy chẳng những công tác có người làm, chính mình thoải mái rấtnhiều, hơn nữa quyền uy lại lớn hơn, quan văn nếu muốn thăng cấp, phảixem sắc mặt của mình.

Về phần thủ lãnh bộ Quân chính bởi vì ai cũng không phục ai, thật bất ngờ lại để Do An Sư đoàn trưởng sư đoànthứ hai kẻ lý lịch lâu năm nhất đảm nhiệm, không có biện pháp, kẻ cóthâm niên ngang với hắn không phải đều ở bán đảo Phi Ba thì đã đổi nghề, hoặc cấp bậc thấp hơn nên phải chọn hắn.

Đương nhiên, đừngnhìn hắn là thủ lãnh bộ Quân chính, quyền lực so sánh với Bỉ Khố Đức căn bản là cách xa một trời một vực. Bởi vì hắn ngoại trừ danh nghĩa là thủ lãnh bộ Quân chính, nhưng quyền lực gì cũng không có, tất cả đều bị các phó thủ lãnh của mình phân chia hết.

Bộ Quân chính không cómạnh như Bộ Dân chính, tuy nhiên cũng chia làm hải quân, lục quân, hậubị phục dịch, trang bị nghiên cứu, tham mưu, hiến binh, huy hiệu quân lễ v. v... mấy ngành.

Liễu Thanh Dương không hề có đối thủ cạnhtranh đảm nhiệm phụ trách phó thủ lãnh sự vụ hải quân, duy chỉ có phóthủ lãnh phụ trách sự vụ lục quân là cạnh tranh kịch liệt nhất, ngoài ra mấy phó thủ lãnh khác đều không có cạnh tranh nhiều lắm.

Chuyện này cũng không có biện pháp, mấy cấp bậc Sư đoàn trưởng đều điđảm nhiệm phó thủ lãnh các bộ ngành khác, Lữ đoàn trưởng còn lại chỉ cócạnh tranh chức này.

Cuối cùng, Tương Văn nói một câu dựa theo quân công để tính toán, Lý Tuấn Nhiên Lữ đoàn trưởng này tiêu diệt được mấy liên đội quân địch nên thích đáng vinh hạnh được tuyển chọn phó thủ lãnh phụ trách sự vụ lục quân.

Bộ Tình báo không có người nào tranh giành với Tương Văn, tuy nhiên thật kỳ quái Tương Văn lại khôngtự mình đảm nhiệm, mà giao chức vụ này cho một tên mật vệ thủ hạ chuyểnsang phụ trách.

Tuy rằng mọi người đối với chuyện tên mật vệnày thoáng cái được lên hương đều không rõ ràng chi tiết lắm, nhưng cũng không ai đàm tiếu, bọn họ là người ngoài ngành căn bản không có tư cách tham dự sự vụ tình báo.

Cuối cùng chính là chức vụ trưởng bộTài chính, chẳng những nhóm quan văn như hổ rình mồi, chính là đám võquan cũng là hằm hè nhào vô. Không có biện pháp, ai kêu bộ Tài chính làthần tài làm chi.

Bởi vì mọi quyền lực có liên quan tới tiềnbạc thu chi Tương Văn đều giao cho bộ Tài chính. Nói cách khác, dù làbổng lộc quan viên văn võ, hay là thu nhập từ thuế các nơi cùng quânphí, hay là phí dụng duy tu thành trì trang bị thuyền bè, hay phí dụngnghiên cứu binh khí chiến hạm dược vật, hoặc tiền chi thu mua quan viênđịch quân, điều phái mật vệ v. v... hết thảy mọi khoản chi thu, đều dobộ Tài chính phụ trách.

Nói trắng ra, ngươi chỉ muốn xây dựngnhà vệ sinh, chỉ cần chi trả tiền, vậy thì cứ nhằm vào bộ Tài chính đòitiền là được. Một bộ ngành trọng yếu như thế ai mà không muốn nằm trongtay mình, cho dù chiếm không được dính dáng một chút cũng tốt.

Ở thời điểm mọi người gần như tranh nhau đến sắp thượng cẳng tay hạcẳng chân, Tương Văn đề nghị ra mấy nhân viên khiến mọi người đều nghẹnhọng: Ngả Lệ Ti làm thủ lãnh bộ Tài chính, Y Ti Na làm phó thủ lãnh khâu chi, Tiểu Cầm làm phó thủ lãnh khâu thu, Cung Huân Đại làm phó thủ lãnh thẩm tra.

Ngả Lệ Ti và Y Ti Na ngơ ngác tiếp nhận chức vụ.Phần Tiểu Cầm nhận được thông tri tạm thời gia nhập mặc dù có hơi kinhngạc, nhưng cũng thản nhiên tiếp nhận chức vụ. Chỉ có Cung Huân Đại mặtngoài ngạc nhiên vui mừng, nhưng trong lòng khiếp sợ vạn phần.

Nàng thật sự không sao hiểu được, Tương Văn vì sao lại để một thị nữnhư mình, trở thành quan viên trọng yếu như thế. Không có chút năng lựcgì, lại không có khả năng sao được làm quan chứ. Tuy nhiên nhìn thấykhông ai kháng nghị, biết không thể từ chối, nàng cũng liều tiếp nhận.

Kỳ thật trong lòng Cung Huân Đại hết sức vui mừng, mặc kệ nói như thế nào, đây cũng là chức vụ trọng yếu trong một tổ chức lớn mạnh nha.

Đến lúc này, kế hoạch quấy rối trong nội đình của Khang Tư sớm đã bịCung Huân Đại vứt vào thùng rác. Một là người cũng không còn, còn muốnlàm cái quái gì nữa, hai là chính mình trở thành đại quan, đâu còn thờigian để gây rối loạn?

Các quan viên văn võ biết rõ về đámngười Ngả Lệ Ti, đành cam chịu theo đề nghị của Tương Văn, mà ngườikhông biết tình tiết, nhìn thấy tình huống không thích hợp muốn khángnghị lại không dám mở miệng, Lý Tuấn Nhiên chính là nhân vật như vậy.Bởi vì tất cả mọi người không dám hé răng, việc bổ nhiệm tự nhiên cứ như vậy có hiệu lực.

Ngay tại thời điểm mọi người nghĩ sắp giảitán, Tương Văn đột nhiên đưa ra thêm một vị trí bí thư của Thủ Các, nghe ra vị trí này không có quyền lực gì, chỉ là một bộ ngành nhỏ phụ tráchquản lý giám sát mức độ thi hành chế độ cấp bậc thân phận trong lĩnh địa Khang Tư, cho nên người phụ trách là Áo Khắc Đức tuy rằng đa số mọingười cũng không quen biết lắm, nhưng tất cả cũng không quan tâm gìnhiều.

Tuy nhiên cũng không phải toàn bộ đều như thế, ít nhấtBỉ Khố Đức cùng Liễu Thanh Dương hai người sau khi nghe đến tên Áo KhắcĐức ánh mắt chợt lóe sáng.

Bọn họ đều biết Áo Khắc Đức làthuộc hạng người gì, cũng biết phụ trách chỗ bí thư này sẽ mang đếnquyền lực thế nào: đó đúng là một ngành gần như có thể quản lý tất cảmọi người trong lĩnh địa Khang Tư!

Cuối cùng, Tương Văn khôngcó đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì, tuy nhiên người sáng suốt đều biết rõ,Tương Văn kiêm nhiệm hai chức vụ Tổng trưởng Mật vệ, Tổng trưởng Nội vệcũng không có bị chia cắt, cũng không có nằm trong Thủ Các, ngược lạiđộc lập ở ngoài hệ thống quân chính. Có thể nói ngoại trừ không biết cótiền hay không, chẳng những Tương Văn có được mạng lưới tình báo độclập, còn có được một lượng lớn thích khách cùng đội quân sự độc lập.

Tuy nhiên người sáng suốt cũng không có người nào lên tiếng kháng nghị với kẻ quyền lực dọa người này.

Một là quyền lực này khi còn Khang Tư đã thuộc về Tương Văn, hai làmạng lưới quan hệ của Tương Văn trải rộng khắp hai hệ thống văn võ, thực ra nói quyền lực lớn nhất vẫn là Tương Văn.

Có một người nhưvậy ở bên cạnh chú ý, tin rằng những người mình cho dù có tranh đấu cũng sẽ không mở rộng được chỗ nào. Có thể củng cố thế lực hữu hiệu, nếu như vậy ai hơi đâu lại làm chuyện thừa chứ.

Tất cả chức vụ bổ nhiệm xong, Tương Văn mời thủ lãnh bốn bộ tiến hành thảo luận chính vụ lần đầu tiên ngay tại chỗ.

Thứ nhất là chấp hành mệnh lệnh mới nhất của Khang Tư, trong khoảngthời gian ngắn nhất, không quản ảnh hưởng của thiên tai phải mau chóngnuốt gọn ba tỉnh Hải Bình, Hải Quảng, Hải Vũ.

Thứ hai là thuthập hết thảy vật tư có thể tìm thấy, trong đó quan trọng nhất là...lương thực, củi lửa, dược vật, chuẩn bị ứng phó với ba tháng thời tiết u ám mưa dầm.

Thứ ba là kiểm tra toàn bộ lãnh địa, cứu tế phòng thiên tai.

Ba cái đề nghị này rất nhanh liền được tán thành và thực hiện, sau đó kết thúc hội nghị. Quan viên văn võ đều hưng phấn rạt rào bắt đầu cương vị công tác của mình, hoàn toàn không có vì mất đi người thủ lãnh mà để cho quân chính ngưng trệ chậm trễ phát triển chút nào.

Vìthế, khi tin Khang Tư mất tích truyền khắp thiên hạ, thế nhân mới pháthiện sau ngày Khang Tư mất tích, các bộ ngành quyền lực thế lực đã tiếnhành cải cách, thay đổi để thích ứng với thủ lãnh Khang Tư vắng mặt.

Mà thế lực Khang Tư này từ các cơ cấu quyền lực mới tinh cấu thành,đã vận hành trôi chảy qua một đoạn thời gian rồi, hơn nữa chế độ vậnhành so với thời kì quân chủ xem ra còn tốt hơn.

Các thế lựcmuốn kiểm tiện nghi nhìn đến tình trạng này, đành phải đau khổ tăngcường phòng vệ thêm lên, để tránh cho không kịp phản ứng bị người kiếmtiện nghi ngược lại.

-------------------

Bán đảo Phi Ba tại bến cảng thành Thanh Nguyệt, nguyên vốn là địa phương náo nhiệtnhất, giờ phút này đã lặng yên không tiếng động, thỉnh thoảng hiện ramột đội năm binh sĩ khoác áo tơi giơ cao đèn lồng tuần tra trên đường,có thể nói là ngoài đường không một bóng người.

Tuy nhiên cũng khó trách, dưới thời tiết âm u, sóng biển dâng cao hàng mấy trượng, còn có mưa rền gió dữ liên tục không ngừng, dù là kẻ ngu ngốc cũng khôngthèm chạy ra đường lúc này, cũng chỉ có các binh sĩ làm tròn phận sự,không có cách nào phải ra ngoài tuần tra dự phòng tình hình tai nạn màthôi.

Bên ngoài tuy rằng mưa gió đã mấy ngày liền, nhưng trong các tòa kiến trúc vững chắc vẫn ấm áp khô ráo.

Ngay tại lúc mưa gió không thể làm gì Nhị đệ Áo Kha Nhĩ hiện là đương chủ Lôi gia cùng lão Đại giáo chủ thần bí, lại đang ở trong một gianphòng nhìn cảnh trời qua song cửa sổ tận tình đối ẩm.

Hai nhân vật tuổi tác cách biệt thật lớn này không biết đang nói chuyện gì đó buồn cười, đồng thời nổi lên cười ha hả.

Sau một hồi cười khoái chí, Áo Kha Nhĩ châm rượu cho Đại giáo chủ.Đại giáo chủ bưng chén rượu lên mỉm cười đang muốn nói điều gì, độtnhiên biến sắc mặt, thân hình lay động mạnh một hồi, “bộp” một tiếngchén rượu rơi xuống đất.

Áo Kha Nhĩ vội vàng bước tới dìu đỡ, lo lắng hỏi:

- Giáo phụ! Ngài làm sao vậy?

Đại giáo chủ thở hổn hển một lúc thở dài:

- Ôi! Ta cùng mật vệ kia mất đi liên hệ, hắn đã không còn bị ta khống chế nữa rồi.

Theo lời nói trên mặt lão xuất hiện vẻ mặt cực kỳ đau xót.

Áo Kha Nhĩ khẽ nhướng mày, dùng vẻ mặt lơ đểnh nói:

- Thì ra như thế, tuy nhiên ngài không cần lo lắng, tuy rằng đại canhà ta khống chế mật vệ nghiêm khắc, nhưng gia tộc Cung Tá vẫn được đặc ý cho phép có được một số mật vệ, chúng ta dùng chút thủ đoạn bắt mấyngười, đủ để bổ khuyết tổn thất của ngài rồi.

Đại giáo chủ khoát tay:

- Nếu dễ dàng như ngươi nói thì tốt rồi. Ta cho mật vệ kia dùng Ác ma phấn nhất đẳng, hơn nữa được ta ngâm trong máu tươi, chẳng những thânthể mềm mại như người thường, mà còn có thể nói chuyện, có thể suy nghĩ. Có thể nói trừ tấm thân bất tử, thì không khác gì người bình thường.Một mật vệ hoàn hảo như vậy có thể so với một trăm tên mật vệ trước kia, hoặc là nói bọn họ chỉ là con kiến hoàn toàn không cách nào so được.

- A! Không ngờ quý báu như thế? Vậy giáo phụ ngài sao lại phái hắn đi ra ngoài làm gì? Giữ ở bên người tốt hơn chứ.

Áo Kha Nhĩ lộ vẻ mặt ảo não hỏi.

Đại giáo chủ trừng mắt nhìn Áo Kha Nhĩ một cái:

- Còn có thể vì cái gì? Ta cho mật vệ đi thi hành hai nhiệm vụ: thứnhất là ám sát Khang Tư, thứ hai là nếu không thể ám sát Khang Tư thìgiết hại con dân ở Khang Tư lĩnh. Đáng tiếc! Không ngờ trời phạt lạibùng nổ ngay lúc đó, thiên tai thịnh nộ khiến ta hoàn toàn mất đi mật vệ này rồi.

Trong mắt Áo Kha Nhĩ chợt lóe sáng, hắn không hỏi vì cái gì muốn ám sát Khang Tư, mà trực tiếp hỏi:

- Vì sao thay đổi thời tiết lại quấy nhiễu sự khống chế của giáo phụ ngài với ác ma vậy?

Đại giáo chủ nhặt chén rượu lên, tự rót đầy chén rượu uống cạn sau đó mới lên tiếng nói:

- Đừng tưởng là nhóm mật giáo chúng ta thật sự dựa vào loại dược vậtnày nọ thành lập cơ sở, tuy rằng dược vật quả thật trọng yếu, nhưng lựclượng trong cõi u minh cũng quả thật tồn tại. Chỉ cần nghĩ tới dược vậtmới có thể làm cho người ta không sợ sống chết, không sợ đau đớn, nhưngnó có thể làm cho thân thể tách rời một lần nữa dung hợp lại không?Không có lực lượng thần bí thì tuyệt đối không có khả năng xuất hiệnloại tình huống này.

- Ồ! Lực lượng thần bí đó như thế nào.”

Trong mắt Áo Kha Nhĩ lập tức toát ra tia sáng cực nóng, hắn thậtkhông tin chỉ đơn giản dựa vào dược vật liền có thể chế tạo ra ác ma như sinh vật xuất hiện trong truyền thuyết. Hiện tại nghe được Đại giáo chủ nói như vậy, Áo Kha Nhĩ có thể xác định suy đoán của mình.

Nếu chính mình có thể nắm giữ lực lượng thần bí này, vậy chẳng phải là muốn gió được gió muốn mưa được mưa sao?

Đại giáo chủ cười lạnh nói:

- Hừ! Hiện tại ngươi đừng nghĩ thu được lực lượng như vậy, biết Giáohoàng vì sao là Giáo hoàng không? Là bởi vì Giáo hoàng bệ hạ nắm trongtay loại lực lượng này, bằng không ngươi nghĩ xem sao kẻ bề trên lạihoàn toàn không thèm quan tâm bọn thủ hạ dưới tay tranh quyền đoạt lợi,không thèm để ý tới bọn họ liều mạng khuếch trương lực lượng của bảnthân? Đó bởi vì những kẻ dưới tay tất cả hoàn toàn nằm trong tay khốngchế của bề trên, thoát ly ân sủng kẻ bề trên ban cho, vậy thì cái gìcũng không còn.

Áo Kha Nhĩ ánh mắt tối sầm lại, không ngờ lựclượng thần bí này lại trọng yếu như thế? Hơn nữa nghe ý tứ này dường như chỉ có Giáo hoàng mới có thể học tập được đây.

Đại giáo chủ liếc mắt nhìn Áo Kha Nhĩ một cái, cười nói:

- Áo Kha Nhĩ! Biết chuyện ta nói với ngươi là gì không? Biết vì cáigì tuy rằng ta đau cắt da cắt thịt... nhưng vẫn phái mật vệ đi ám sátKhang Tư không? Phải biết rằng ta sử dụng là Ác ma phấn cao cấp nhất!Thế nhưng cứ như vậy mất đi, quả thực quá đau xót!

Nói đến này, trên mặt lão hiện ra vẻ thương tiếc xót xa.

Áo Kha Nhĩ là người tinh ranh, đương nhiên biết lão già này vì saoluôn lập đi lập lại chuyện này, còn không phải là muốn từ nơi mình kiếmđược thứ gì đó để đền bù tổn thất thôi sao.

Tuy nhiên Áo Kha Nhĩ lập tức dồn sự chú ý vào phần đầu câu nói của lão Đại giáo chủ.

Đúng vậy, vì cái gì lại nói cho mình biết chuyện Giáo hoàng có được lực lượng thần bí chứ?

Dựa theo thân phận, bản thân mình tuy rằng được Đại giáo chủ nhận làm giáo tử, nhưng dựa theo bản ghi tên để suy xét, chỉ có thể xem như làtín đồ mà thôi, căn bản không có tư cách biết chuyện cơ mật như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt mê hoặc của Áo Kha Nhĩ, Đại giáo chủ cười cười:

- Sở dĩ ta nói cho ngươi biết điều ấy, sở dĩ nguyện ý chịu đựng tổnthất thật lớn, cũng phải phái mật vệ đi ám sát Khang Tư, bởi vì đây làta định đề cử ngươi trở thành người thừa kế Giáo hoàng.

- Người thừa kế Giáo hoàng?

Lần này đến phiên Áo Kha Nhĩ đánh rơi chén rượu trên sàn gỗ, hơn nữatròng mắt hắn gần như lồi ra khỏi hốc mắt, nghĩ đến vỡ đầu hắn cũngkhông bao giờ nghĩ đến là vì nguyên nhân này!

Đại giáo chủ cười nói:

- Không cần giật mình kinh ngạc như vậy, hiện tại tuổi của Giáo hoàng đương nhiệm còn lớn hơn so với ta, cho nên dựa theo quy định bắt đầu từ trong giáo tông chọn ra người thừa kế, mà điều kiện thứ nhất của nhữngngười thừa kế chính là cần phải có người đề cử. Ngươi không cần kỳ quáivì sao người thừa kế không lựa chọn trong số các Đại giáo chủ chúng ta,nếu các Đại giáo chủ chúng ta tuổi trẻ chừng ba mươi tuổi, vậy thì tuyệt đối không tới phiên các người tuổi trẻ ngươi.

- Nhưng vìnguyên nhân gì tuyển ta mà không phải các giáo chúng khác chứ? Đừng nóivới ta rằng trong đạo giáo ngài nhiều năm như vậy nhưng lại không có thủ hạ dưới tay tâm phúc.

Áo Kha Nhĩ cũng không dám tùy tiện đápứng chuyện này, ai biết đây là mỹ thực hay là độc dược chứ! Trước khi ăn nhất định cần phải làm rõ chuyện mới được.

- Ha ha! Bởi vìcon người ngươi chẳng những dã tâm mười phần, hơn nữa có được thế lựcvững chắc, trong đó quan trọng là... thế lực. Đừng thấy mật giáo chúngta rất lớn rộng, nhưng mà thế lực lại rất nhỏ. Có lẽ ngươi sẽ hỏi cónhiều chư hầu như vậy để chúng ta lựa chọn, vì sao cố tình tuyển chọnngươi? Một là vì ngươi là thành viên trong nội bộ chúng ta, mà ngươi rất giả dối phi đạo đức, giả dối đến mức chính ngươi cũng cho là thật sự.Biết vì sao ta nói như vậy không? Ngươi biết rõ ta phái người ám sátKhang Tư đối với ngươi rất có lợi, ngươi lại làm không có chuyện gì xảyra, tuy nhiên cũng may mắn là như thế, nếu ngươi tỏ vẻ khiếp sợ, tangược lại nhìn ngươi không khá nổi đâu.

Đại giáo chủ vẫn ung dung nói thẳng ra.

- Dạ! Vậy đa tạ giáo phụ tài bồi.

Áo Kha Nhĩ cũng là người thức thời, lập tức cười hì hì nói.

- Ừ! Chỉ cần ngươi nhớ kỹ ta là giáo phụ của ngươi là được rồi. Lầnnày cắt đứt liên hệ với mật vệ đó, cũng không biết hai nhiệm vụ giao cho hắn có hoàn thành hay không. Tuy nhiên bất kể thế nào, Áo Kha Nhĩ ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, ngay thời điểm chấm dứt trời phạt, ngươiphải phát triển lực lượng ở đại lục, bán đảo Phi Ba này không lưu lạiđược nữa rồi.

Đại giáo chủ vẫn không ngẩng đầu lên nói.

- Dạ!

Áo Kha Nhĩ nheo mắt thầm nghĩ: “Xem ra lão già này còn giấu một sốchuyện không cho mình biết đến đây! Không ngờ nói bán đảo Phi Ba khônglưu lại được? Chẳng lẽ các mật giáo bọn họ chuẩn bị tranh đoạt ruộngthuốc trên bán đảo Phi Ba? Thực rất có khả năng, xem ra đúng là nên sớmchuẩn bị mới được.

-------------

Đại lục Hi Nhĩ Đạt, tại địa giới Khi Hồng Quốc trước đây, toàn bộ Khi Hồng Quốc đã bị HắcNham Quốc cùng Tử Tâm Quốc chiếm cứ hai phần ba, còn lại một phần ba thì bị Nhị hoàng tử Hắc Nham Quốc là Ân Nặc - Khám Tư Nạp - Uy Đặc chiếmcứ, lấy Hoàng Kim Sư Tử làm cờ độc lập.

Nguyên các chư hầu của Khi Hồng Quốc trước đây, nếu không bị Hắc Nham Quốc cùng Tử Tâm Quốctiêu diệt, thì đều đầu phục Hoàng Kim Sư Tử.

Vốn các chư hầuđó cho dù là cùng đường ngoài hai cường quốc cũng sẽ không lựa chọnHoàng Kim Sư Tử, đáng tiếc Hắc Nham Quốc và Tử Tâm Quốc bởi vì đều tựnhận mình là kẻ thắng thế, hoàn toàn không thèm quan tâm tới các chư hầu đầu nhập vào, ngược lại còn chuẩn bị đuổi tận giết tuyệt bọn họ, đểthuận tiện lấy đất đai tưởng thưởng cho công thần mới.

Nếu đã không còn lựa chọn nào khác, các chư hầu đành phải đầu nhập vào Hoàng Kim Sư Tử vốn bọn họ cũng không xem trọng lắm.

Hoàng Kim Sư Tử này không biết do cực độ đói khát hay là quá chínhtrực, dù sao cũng không cự tuyệt kẻ nào đến với mình. Gần như tất cả chư hầu còn sót lại đều được bọn họ tiếp nhận.

Có những kẻ hiểubiết không khỏi lo lắng thay cho Hoàng Kim Sư Tử, bởi vì tiếp nhận vàonhiều thế lực chư hầu phức tạp như thế, cho dù không xảy ra trường hợpbị đảo khách thành chủ, thì cũng chia rẻ thành năm bè bảy phái.

Nhưng ngay tại thời điểm mọi người lo lắng, Hoàng Kim Sư Tử không biết đã dùng thủ đoạn gì, không ngờ lại khiến các chư hầu này tự nguyệnbuông bỏ quân quyền của mình, đồng thời đều tỏ ý sẳn lòng giao lãnh địacho Hoàng Kim Sư Tử, chính mình chấp nhận đứng ở dưới sư tử thành kẻhưởng phúc.

Việc này tuy rằng khiến cho thế nhân phỏng đoánlung tung, nhất là đám bộ hạ của các chư hầu đó kinh sợ không thôi,nhưng gia chủ đã nói như thế cũng đã làm như thế, thì kẻ dưới còn có thể làm gì khác được chứ?

Bởi vậy, kẻ có dã tâm vốn hy vọng Hoàng Kim Sư Tử xảy ra nội loạn đều rất thất vọng. Hoàng Kim Sư Tử tiếp nhậnchư hầu xong không ngờ chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn liền ổn địnhcục diện, đồng thời thu dùng lực lượng của chư hầu mở rộng chính mình.

Vốn những kẻ lang thang cứ như vậy ở giữa giáp công của hai cườngquốc, lại không muốn đầu nhập vào bên nào, trừ một số bị nghiền nát nhưquả trứng gà ngoài ra gần như không có lựa chọn nào khác.

Nhưng Hoàng Kim Sư Tử lại trái với lẽ thường, chẳng những vẫn duy trìđộc lập công bằng, còn có thể từ hai cường quốc kiếm được chút ưu đãi để tăng cường lực lượng chính mình.

Hoàng Kim Sư Tử sở dĩ có thể làm được như vậy, do hắn có được nhân số con dân tới gần cả vạn người,lãnh thổ tới mấy trăm vạn cây số vuông, gần mười vạn thiết kỵ, gần bamươi vạn bộ binh tinh nhuệ!

Quân đội cường hãn giúp hắn vững chắc như đá tảng, bất cứ bên nào muốn nuốt gọn hắn đều phải chuẩn bị sứt đầu mẻ trán.

Ngoài ra, còn vì thân phận của Hoàng Kim Sư Tử.

Tuy rằng thân phận Thân vương của hắn trước đây sau khi độc lập đã bị Hắc Nham Quốc tước bỏ, nhưng hắn vẫn như cũ là thành viên hoàng tộc của Hắc Nham đế quốc, trong giới quan lại quý tộc ở dân gian, hắn vẫn códanh vọng hiển hách như trước đây.

Hoàng đế Hắc Nham Quốc tuyrằng tuyên bố hắn là phản nghịch, nhưng cũng không thể tùy ý làm bậytriệu tập đại binh tấn công Hoàng Kim Sư Tử, một là sẽ để Tử Tâm Quốc có thể lợi dụng cơ hội, hai là sẽ khiến dân chúng nghĩ rằng Hoàng đế lòngdạ hẹp hòi không có lượng bao dung. Bởi vì dân chúng phần lớn cho rằng,chỉ cần tiêu diệt xong Tử Tâm Quốc, Hoàng Kim Sư Tử là người hiểu rõnhân tình tự nhiên sẽ một lần nữa trở về với quốc gia.

Nếu như vậy, Hoàng đế Hắc Nham Quốc cũng không sao cả.

Dù sao sau khi tiêu diệt Tử Tâm Quốc, nếu đệ đệ phản nghịch của hắnkhông hiểu chuyện, lúc đó hắn có giết chết đệ đệ mình, dân chúng cũng sẽ đồng tình hoan hô mà không phải nhiều ý kiến chống lại như bây giờ.

Về phần Tử Tâm Quốc bên kia cũng là vì thân phận của Hoàng Kim Sư Tử.

Bọn họ biết rất rõ mối quan hệ hiện nay của Hoàng Kim Sư Tử cùng đạica hắn, cũng hiểu rõ mâu thuẫn của bọn họ, chỉ hận không thể thấy HoàngKim Sư Tử hùng mạnh lên, chạy về Hắc Nham Quốc tranh quyền đoạt lợi dẫntới chấn động rung chuyển đất nước, vì thế Tử Tâm Quốc đâu muốn tiêudiệt Hoàng Kim Sư Tử, để giúp không cho Hắc Nham Quốc giảm đi mối họatâm phúc lớn đó chứ!

Cũng bởi vì hai cái ý tưởng của tầng lớptrên như vậy, hơn nữa Hoàng Kim Sư Tử cũng không phải dễ đối phó, đồngthời hai cường quốc đều có quan viên quý tộc bị hắn mua chuộc ở một bênkhuyên cản, vì lý do đó nên Hoàng Kim Sư Tử mới có thể yên ổn nhiều nămnhư vậy.

Tuy nhiên, hôm nay sự yên bình của Hoàng Kim Sư Tử đã bị đánh phá. Cục diện đánh vỡ thế yên bình này không phải ai khác,chính là chủ nhân của vùng lãnh thổ này, chính là bản thân Hoàng Kim SưTử.

Trên quảng trường rộng lớn tại thành Sư Tử kia, lúc này đã tập trung đông nghìn nghịt quân đội võ trang hạng nặng, bên cạnh cũngchen chúc đầy dân chúng, nhưng hơn mười vạn người tập trung cùng mộtchỗ, lại không có mảy may một chút tiếng động nào.

Không cóngười nào quan tâm tới thời tiết âm u, không có ai để ý tới tiếng hạtmưa rơi tí tách trên người, càng không có kẻ nào để ý tới vào thời điểmthiên tai buông xuống, còn làm ra loại chuyện thật ngược đời này. Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào gã võ sĩ trên đài duyệt binh.

Người võ sĩ này mặc khôi giáp màu vàng kim, có tóc màu vàng kim, tướngmạo cương nghị tuấn mỹ, dưới ánh đuốc chiếu rọi xuống, cả người hắngiống như một thiên thần hiện ra giữa vầng mặt trời, có một loại thần bí khó thể diễn tả thành lời.

Không cần nhiều lời, có thể đứng ở chỗ này cũng chỉ có Hoàng Kim Sư Tử: Ân Nặc - Khám Tư Nạp - Uy Đặc.

Ân Nặc - Khám Tư Nạp - Uy Đặc nhìn quét một vòng đám người dày đặcdưới đài, “xoát” một tiếng hắn rút thanh kiếm vàng ánh bên hông chỉ lênbầu trời, sau đó hô lớn:

- Hỡi các con dân của ta! Hỡi cácbinh sĩ của ta! Thời khắc chúng ta chờ đợi nhiều năm đã đến! Hãy kíchthích luồng máu nóng và lòng cuồng nhiệt chúng ta tích tụ nhiều năm! Hãy mang đến hy vọng cho đại lục Hi Nhĩ Đạt! Hãy mang đến hòa bình vĩnh cửu cho vùng đất mẹ dưỡng dục chúng ta đi! Toàn quân xuất động!

“Vạn tuế!”

Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang vọng khắp chân trời, sau đó độiquân đông nghịt liền theo hai lá cờ Hoàng Kim Sư Tử rời khỏi thành thị,phân biệt một hướng đi về Hắc Nham Quốc và một đi về phía Tử Tâm Quốc.

Có thể đoán trước được: bất cứ ai cũng không hề nghĩ đến lại có người phát động chiến tranh vào thời điểm trời phạt buông xuống. Khởi đầukhẳng định sẽ là thế như chẻ tre có thể đánh cho đối phương hôn mê mấtphương hướng. Tuy nhiên, sau đó khi đối phương có chuẩn bị, sẽ khôngbiết còn có thể bảo trì thế công như vậy hay không. Thậm chí thật có thể bởi vì bị kích thích quá mức cuồng tính đối phương sẽ phản kích lại thì thế nào đây?!?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.