Chương trước
Chương sau
Người đất Tuyết bởi vì hoàn cảnh sống cho nên mỗi người đều có thân thểcường tráng, thêm vào đó cuộc sống gian khổ, lại càng giống dân bạt mạng nơi rừng thiêng nước độc.

Chính bởi vì trong lòng bọn họ đềukhông muốn thừa nhận sự hợp pháp của công quốc, mà người cầm quyền lạimuốn dùng cường quyền áp bức, cho nên việc chống nộp thuế thường hay xảy ra.

Có thể nói từ ông già tám mươi cho tới trẻ ba tuổi đềuxem như gặp qua cảnh máu me, thậm chí có người đích thân dính vào máu.Cho nên chuyện cướp sạch người xa lạ đối với bọn họ mà nói căn bản không là chuyện to tát gì. Duy nhất sợ là trêu chọc tới quý tộc võ sĩ mangđến phiền toái cho gia đình. Nếu đã không có quan hệ với quý tộc, võ sĩvậy thì cần gì phải lo lắng?

Ước Hàn cũng nghĩ như thế, vì vậy bèn hung hăng gật đầu nói:

- Việc này phải làm! Nhưng phải làm cho ông chủ quán phối hợp chúngta. Dù sao ba người kia mặc dù có một người hôn mê nhưng hai người khácđều rất lợi hại!

Tất cả mọi người gật gật đầu, có ông chủ quán bỏ thuốc vậy dễ giải quyết hơn rất nhiều. Hơn nữa loại chuyện này cũngkhông phải là lần đầu tiên, không sợ ông chủ quán không đồng ý.

Đàn ông trong quán rượu nhìn thấy Ước Hàn tụ tập một nhóm người ởtrong góc thì thầm cái gì, tất cả mọi người đều biết cho nên đều muốntham gia.

Tuy rằng sau khi xong việc toàn bộ người trong thôntrấn đều nhận được một, hai tiền đồng nhưng người tham gia lại được chia càng nhiều. Tuy nhiên việc này cũng không phải muốn tham gia là được,lão Đại không nói gì vậy tỏ vẻ không cần nhiều người như vậy. Nhữngngười khác sau khi đợi một lúc, thấy Ước Hàn đại ca kêu giải tán, cũngkhông kêu những người khác, đành phải quay về nhà.

Bầu trờivốn xám xịt chậm rãi tối dần cuối cùng biến thành một mảnh tối đen. Ánhlửa bếp lò chập chờn trong bóng đêm cũng chậm rãi tắt đi, cuối cùng toàn bộ trấn Lâm Đầu chìm vào yên tĩnh. Trừ bỏ tiếng gió, tiếng tuyết rơithì không còn tiếng động gì khác.

Một đêm trôi qua, tuy rằnggió tuyết như trước nhưng trời vẫn sáng lên. Mặc kệ có nguyện ý haykhông, người dân trấn Lâm Đầu vẫn phải dậy, bà chủ nhà mang con cái kiểm tra vấn đề an toàn phòng ốc, mà chủ nhà phải đội tuyết ra ngoài tìm xem có củi hay cái gì khác có ích.

Tuy nhiên nếu là bình thườngthì mọi nhà cũng sẽ không sớm ngủ dậy như vậy, sở dĩ không hẹn mà cùngtỉnh dậy chính là vì chờ đợi việc chia của sắp tới. Bởi vì tất cả mọingười ở đây đều biết, đêm qua nhóm người Ước Hàn đại ca đều qua đêm ởquán rượu.

Trong đầu óc thiếu hiểu biết của bọn họ, gần mườitên tráng hán đi giải quyết ba người gầy yếu căn bản không xảy ra vấn đề gì. Hiện tại đều đang suy nghĩ xem mình có thể được chia bao nhiêu tiền đồng.

Các chủ gia đình đều đội gió tuyết ra ngoài, toàn thânđược che trong áo da chó, dẫm lên tuyết đọng cao đến đầu gối, khó nhọcđi tới quán rượu.

Bởi vì trấn Lâm Đầu cũng không lớn, tuy rằng đường khó đi nhưng cũng chỉ là chuyện trong chốc lát. Vốn còn tưởng cúi đầu trực tiếp đi vào trong quán rượu nhưng mọi người rất nhanh liềnngây cả người ra, ở trước cửa quán rượu khi nào treo một loạt túi lớn?

Tất cả mọi người tập trung nhìn liền sững sờ tại chỗ, đây có phải làtúi gì đâu. Đó là hàng loạt xác chết đông cứng lạnh ngắt!

Vàolúc những người này ngẩn ngơ, cánh cửa quán rượu “Ầm” một tiếng mở ra,Giáp Nhất Giáp Nhị đi ra, tay cầm chuôi đao lạnh lùng quét mắt nhìn quamọi người.

Ánh mắt này lập tức khiến mọi người cảm thấy đượcmột luồng hơi lạnh từ trong ra ngoài dâng lên, ngay cả quần áo trênngười không thể ngăn được.

Giáp Nhất chỉ vào những xác chết này, dùng lời nói thật lạnh nhạt nói:

- Những người này xâm phạm đại nhân chúng ta, cho nên xử tử toàn bộ.Theo lý thì phải truy cứu trách nhiệm toàn bộ trấn các ngươi, nhưngchúng ta cũng không hy vọng gây ra phiền toán cho nên các ngươi liền tựtản đi, không nên muốn làm phiền chúng ta.

Nói xong xoay người đi vào trong quán rượu, “ầm” một tiếng đóng cửa quán lại.

Vẻ mặt mọi người u ám nhìn mười xác chết kia. Đây chính là người quan của mình, thậm chí còn là người cầm đầu. Nhưng nếu biết đối phươngkhông phải mình có thể trêu chọc, như vậy ngay cả việc nhặt xác cũngkhông ai dám làm. Không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều quay về nhà.

Không phải nói những người này máu lạnh, cũng không phải nói ngườinhà những xác chết này quên thù hận. Bọn họ biết rõ nếu ba người đốiphương có thể dễ dàng giết chết mười người mạnh nhất, thông minh nhấttrong trấn như vậy cũng có thể dễ dàng diệt sạch toàn bộ thôn trấn. Dùsao người ta cũng đã khoan dung không xử phạt tội liên đới, nếu khôngthức thời còn muốn trả thù, vậy thì sẽ mang đến tai nạn cho cả thôntrấn.

Lại nói thời đại này sống chết thật bình thường, nhịn một hồi cũng qua đi.

Tuyết vẫn rơi, trong quán rượu ấm áp dễ chịu, Giáp Nhất yên lặng đứng canh ở cạnh Khang Tư, Giáp Nhị thì nấp đi. Vốn hai người đều muốn ẩnnấp, dù sao cũng là thói quen. Nhưng dù sao cũng phải có một người bưngtrà rót nước, vì thế hai người bắt đầu chế độ thay phiên.

Lúc này Khang Tư đã sớm tỉnh lại, miệng vết thương trên người cũng khép lại, thân thể hoàn toàn không có vấn đề gì.

Chuyện xảy ra khi hôn mê Khang Tư đã biết, Khang Tư không có ý kiếngì đối với chuyện Giáp Nhất Giáp Nhị tiêu diệt ông chủ quán rượu cùngvới những tên ác ôn kia, cùng với việc chiếm cứ quán rượu này. Ngược lại hắn cho rằng đó là chuyện nên làm, Khang Tư vẫn thờ phụng chủ nghĩangười không phạm ta ta không phạm người.

Nhìn bếp lò, Khang Tư đột nhiên cảm thấy được thật thoải mái.

Tuy rằng bên ngoài tuyết lớn vẫn rơi, nhưng củi dự trữ trong quánrượu cũng đủ cho ba người bọn họ dùng một năm có thừa, hoàn toàn khôngcần lo lắng làm thế nào vượt qua thời tiết như vậy.

Khang Tưlại càng không cần suy nghĩ chuyện lãnh địa, bởi vì có nghĩ cũng khôngtác dụng. Hắn từ trong miệng những người kia biết được nơi này là côngquốc Băng Diệu phương bắc, cách lãnh địa của mình hàng vạn dặm. Hơn nữaai có thể nghĩ tới người bị gió lốc cuốn đi vẫn có thể sống sót.

Phỏng chừng lãnh địa của mình đã phát tang cho mình, có lẽ xuất hiệnthủ lĩnh mới, hoặc đã chia năm xẻ bảy, cũng chẳng quan hệ gì với mình.Cùng lắm thì bọn họ ngẫu nhiên nhớ lại vài người thân quen mà thôi.

Trách nhiệm thật lớn đột nhiên biến mất, toàn thân đều cảm thấy thoải mái khiên cho đầu óc Khang Tư cũng không phải tự hỏi cái gì. Hắn cứ thế cảm thụ độ ấm ngọn lửa, lắng nghe tiếng gió điên cuồng thổi qua, tiếngtuyết nhẹ nhàng rơi xuống.

Khang Tư không biết tại sao lại vậy, đột nhiên cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tồi.

Chuyện gì đều không cần phải xen vào, cũng không phải làm cái gì,không lo ăn mặc, không sợ nóng lạnh. Hoàn toàn dùng tâm lý thỏa mãn cảmnhận thế giới này, đây chính là việc mà hắn chưa từng hưởng thụ qua.

Tuy rằng liên tiếp vài ngày như thế, nhưng Khang Tư lại cảm thấy được mình chẳng những không có suy sút ngược lại càng thấy thoải mái. Tinhthần trạng thái hắn trở về thời kỳ tham gia quân ngũ, cảm giác so vớinăm đó nhẹ nhàng đi nhiều.

Hôm nay lắng nghe tiếng động ngoài cửa, Khang Tư đột nhiên lên tiếng hỏi:

- Gió tuyết ngừng sao?

Giáp Nhất đi nhanh mở cửa thò đầu nhìn, quay lại nói:

- Chủ thượng. Gió mạnh đã ngừng, tuy nhiên vẫn còn tuyết rơi.

- Ha ha. Chuyện nhỏ, ngày không có gió to cũng vẫn có tuyết rơi làchuyện thường. Hai người các ngươi theo ta ra ngoài một chút, nhiều ngày như vậy ở trong phòng, cảm giác có chút mệt mỏi.

Khang Tư đứng dậy nói.

- Vâng. Chủ thượng!

Giáp Nhất hơi luống cuống tay chân giúp Khang Tư mặc thêm quần áo,đeo đai lưng, binh khí. Tuy rằng đàn ông làm công việc này khiến choKhang Tư có vẻ không quen, nhưng nhìn bộ dáng cố gắng của Giáp Nhất,Khang Tư cũng không lên tiếng mặc cho hắn chuẩn bị cho mình. Trong lònghắn cười nhạo mình hủ bại rất nhiều, được người hầu hạ không ngờ còn giữ được trạng thái bình thường.

Giáp Nhị vừa hiện ra nhìn thấy bộ dạng đầu đầy mồ hôi của Giáp Nhất, khóe miệng không khỏi mỉm cười.

Nhưng rất nhanh hắn cũng toát mồ hôi, bởi vì chế độ thay phiên côngtác tin tưởng chính mình cũng sẽ gặp chuyện như vậy. Bởi thế trong lúctoát mồ hôi cũng quan sát cẩn thận để học tập, miễn khi đến chính mìnhlàm việc tay chân luống cuống làm mất thời gian của chủ thượng.

Bởi vì Khang Tư là chủ thượng của bọn họ, cho nên bọn họ cũng khôngcảm thấy việc mật vệ tinh nhuệ đi làm việc của tỳ nữ có gì không ổn.

Đi ra cửa quán, bầu trời vẫn ảm đạm như cũ, nhưng lại sáng hơn bầutrời ở tỉnh Hải Tân đế quốc Áo Đặc Mạn rất nhiều. Sở dĩ như vậy có thểlà độ cao so với mặt nước biển, tầng mây bạc khiến cho mặt tuyết tăngthêm mức độ phản xạ của ánh sáng.

Tuy nhiên không ai đi quản những chuyện này, dân chúng toàn trấn đều đi ra quét dọn tuyết đọng.

Dân chúng đang cầm xẻng gỗ nhìn ba người Khang Tư đứng ở cửa, bọn họ yên lặng nhìn ba người Khang Tư.

Khóe miệng Giáp Nhất Giáp Nhị lộ ra nụ cười khinh thường. Sau đó haingười rút binh khí, “xoát xoát” vung lên mấy đao, tuyết đọng trước cửaquán rượu giống như bị người đánh mạnh, vỡ ra trong tiếng “ầm ầm”, tuyết lập tức bay lên, che phủ ba người Khang Tư.

Sau khi màn tuyết biến mất, dân chúng đều hoảng sợ nhìn thấy tuyết đọng ở cửa quán rượukhông ngờ đều chồng chất ở hai bên. Công việc quét dọn tuyết đọng cầnmất một hồi lâu mới làm được, không ngờ được hai võ sĩ kia dùng mấy đaolà giải quyết!

Dân chúng toàn thân run lên, cúi đầu dọn dẹp tuyết đọng trước cửa, cũng không dám nhìn chằm chằm vào ba người Khang Tư nữa.

Khang Tư nhìn một chút mười xác chết đóng băng treo dưới mái hiên, thầm hít vào một hơi, nói:

- Đưa bọn họ đi chôn đi.

Nói xong rút đao chặt bỏ bốn sợi dây thừng gần nhất, một tay ôm haixác chết đóng băng đi ra hướng ngoài thị trấn. Giáp Nhất Giáp Nhị khônghỏi gì, đều tự khiêng ba xác chết đuổi theo.

Nhìn trộm thấy cử động của ba người Khang Tư, vẻ lạnh nhạt trong mắt đám dân chúng cóchút thay đổi. Ánh mắt mỗi người trở nên có chút bi ai, lại có chút nhẹnhõm.

Vào lúc dọn dẹp xong tuyết đọng trước cửa, mọi nhà khói bếp bốc lên thì một hồi tiếng cho sủa xa xa truyền lại.

Dân chúng còn ở bên ngoài nhà mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, nhónchân nhìn ra xa. Mấy người gấp gáp thậm chí còn lên nóc nhà để nhìn, tuy nhiên người lên nóc nhà lập tức ngã xuống dưới.

- Là người Tuyết Lang bang!

Người nọ hét thảm một tiếng, lăn một vòng đứng lên chạy về nhà.

Những người dân khác trên mặt trắng bệch, sau một hồi tiếng lách cách gấp gáp, từng người vào nhà, từng nhà đóng cửa chính cửa sổ. Trấn LâmĐầu chìm vào trong yên tĩnh.

Theo tiếng chó sủa ngày càng gần, một loạt tiếng vật thể trượt trên mặt đất truyền tới.

Chỉ chốc lát, hơn mười con chó lớn bị dây thừng buộc thành một chuỗilôi kéo năm cái xe trượt tuyết xuất hiện ngoài thôn trấn.

Trên mỗi một xe trượt tuyết đều có ba người đàn ông ăn mặc giống như gấuchó. Một người phía trước lái xe trượt tuyết, một người cầm thương ngồi ở bên cạnh, một người đứng ở phía sau xe giương cung cảnh giới. Ở giữa có một vật cao đến thắt lưng được vải bạt trùm kín.

Đầu thương mỗi một người cầm thương trên xe trượt đều treo một lá cờ hình đầu sói trắng đón gió tung bay.

Đây là băng cướp hoành hành trong phạm vi trăm dặm quanh đây, giốngnhư thuế quan hàng tháng cướp bóc một lần thôn trấn xung quanh. Bởi vìbang này sử dụng hình đầu Tuyết Lang làm cờ, cho nên được gọi là TuyếtLang bang.

Năm cỗ xe trượt tuyết này đi vào trấn Lâm Đầu, mộtchiếc cuối cùng dừng ở ngoài trấn, chiếc đi đầu đi xuyên qua thôn trấndừng ở đầu bên kia. Chỉ có ba xe dừng trước cửa quán rượu trung tâm củathôn trấn.

Ba xe trượt tuyết này dừng lại, đám người trên xenhảy xuống, hoạt động thân hình một chút. Một người trong đó cởi miếngda che mặt, lấy từ trên xe xuống một cái thanh la đồng gõ lên.

Tiếng thanh la bằng đồng chói tai vang lên trong trấn nhỏ Lâm Đầu.

Tám người đàn ông bộ dáng như gấu chó căn bản không để ý, ngược lạiđứng tụm một chỗ nói chuyện cười đùa. Tuy nhiên sau khi tiếng thanh lađồng ngừng, chín người bọn họ nhận ra điểm quái dị. Bởi vì toàn bộ thôntrấn chẳng những không ai đi ra, thậm chí ngay cả thanh âm cũng khôngphát ra.

Người gõ thanh la đồng xanh mặt, hung hăng ném thanhla đồng một cái. Hắn một bên rút lưỡi dao sắc từ sau thắt lưng, một bênhùng hùng hổ hổ đi tới quán rượu:

- Mẹ nó! Ăn gan hùm à, không ai coi chúng ta ra gì!

- Các ngươi muốn chết phải không? Hay là cảm thấy Tuyết Lang bangchúng ta thu tiền của các ngươi theo thường lệ rất dễ nói chuyện phảikhông? Các ngươi…

Tên gõ thanh la đồng của Tuyết Lang bang một bên chửi bậy một bên đá văng cửa quán rượu lập tức câm miệng.

Toàn bộ quán rượu không có một bóng người.

Một thành viên Tuyết Lang bang có vẻ cao to mạnh khỏe đẩy tên gõ thanh la đồng, nhìn sơ sơ một cái, nhướn mày vung tay nói:

- Lục soát cho ta!

Mấy tên Tuyết Lang bang phía sau bao gồm cả tên gõ thanh la lập tứclục soát khắp nơi. Một hồi lâu sau một tên Tuyết Lang bang tay cầm mộtít hoa quả khô cùng vò rượu mới chạy đến bẩm báo:

- Đội trưởng. Không có ai. Bọn họ khẳng định là không muốn nộp thuế cho Tuyết Lang bang chúng ta cho nên trốn đi rồi.

- Bọn ngu ngốc lại đần độn các ngươi! Trốn đi? Đồ vật các ngươi cướpđược đủ để bọn họ nộp thuế ba tháng! Nếu bọn họ muốn trốn đi còn để lạinhiều rượu và đồ nhắm như thế sao?

Tên đội trưởng lửa giận tận trời chỉ tay vào thủ hạ quát:

- Đuổi hết dân chúng ra ngoài! Để xem ông chủ quán này cùng đầu mụcthôn trang này muốn làm gì! Chẳng những không nghênh đón chúng ta lạicòn dám trốn đi! Hỏi rõ cho ta là bọn họ đầu nhập vào người khác hay làsao?

Những người ở Tuyết Lang bang đứng nghiêm hô “dạ” mộttiếng, sau đó mang theo binh khí nhanh chóng xông ra ngoài. Căn bảnkhông có loại hành động kêu ầm ĩ hỗn loạn của bọn cướp.

Màđộng tác tiếp theo của bọn họ càng làm cho người ta kinh ngạc. Ba ngườibắn cung nhanh chóng nhảy lên nóc nhà ba phía cầm cung cảnh giới. Dựatheo vị trí của bọn họ, mảnh đất trống trước cửa quán rượu hoàn toànkhông có góc chết.

Mà năm tên cướp khác tụ lại một chỗ, xua đuổi toàn bộ người trong từng nhà ra mảnh đất trống trước cửa quán rượu.

Từng nhà có già có trẻ, không có bất kỳ nhà nào có thể chống lại nămtên cướp võ trang đầy đủ. Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, già trẻ lớn béđứng cùng một chỗ, chậm rãi đi ra phía quán rượu.

Chẳng đượcbao lâu, toàn bộ trấn gần bốn mươi nhà, gần hai trăm người đã bị năm tên cướp võ trang đầy đủ xua tới trước cửa quán rượu, khiến mảnh đất khônglớn này chật ních.

Tên đội trưởng Tuyết Lang bang đứng ở trước cửa quán rượu, căn bản không thèm để ý nhân số cực kỳ chênh lệch haibên, xoa thắt lưng vẻ mặt dữ tợn quát:

- Nghe rõ! Bọn dân đenchết tiệt các ngươi! Bởi vì hành vi trốn nộp thuế của người đứng đầu các ngươi khiến cho Tuyết Lang bang chúng ta phi thường phẫn nộ! Cho nên ta quyết định các ngươi phải nộp gấp ba lần để răn đe!

Đám dân vốn có chút chết lặng lập tức bối rối, một ít tráng hán nóng máu giậm chân gầm rú:

- Nộp gấp ba lần? Khốn nạn. Như vậy chúng ta chẳng phải là chết đói! Không được, tuyệt đối không được.

Mà một số người tuổi có vẻ lớn, đặc biệt là một số ông già nhìn thấymấy người bắn cung trên nóc nhà đã kéo cung lắp tên, cuống quít hô:

- Người đứng đầu chúng ta không phải là trốn nộp thuế. Bọn họ đã bịngười lạ giết chết, quán rượu cũng bị bọn họ chiếm đoạt, các ngươi muốnlàm khó dễ thì đi tìm bọn họ. Không phải là các ngươi thu phí bảo hộ cho chúng ta sao? Như vậy, bảo hộ chúng ta không bị người lạ bắt nạt lànhiệm vụ của các ngươi!

Vừa nghe lời này, tất cả dân chúng đều bỗng tỉnh ngộ quát to lên.

Đúng lúc này, bọn họ mới nhớ tới chính mình vì sao tự nhiên phải nộp thuế cho Tuyết Lang bang.

Mọi người còn không phải là vì có thể bình ai sao? Hiện tại người lạđánh tới, Tuyết Lang bang các ngươi chẳng những không giúp đỡ, ngược lại nâng cao phí bảo hộ? Thiên hạ nào có đạo lý như thế?

Chho nên bọn họ đều tức giận tận trời.

Gần hai trăm người nổi giận đùng đùng vặn hỏi khiến cho chín người Tuyết Lang bang trong lòng không khỏi căng thẳng.

Những tên dân đen này thật sự không muốn sống sao, chỉ cần một tiểu đội của mình dễ dàng giết chết bọn họ?

Đúng rồi? Bọn họ nói cái gì?

Người lạ giết người đứng đầu của bọn họ, rồi lại còn chiếm quán rượunày? Khó trách đồ vật trong quán rượu vẫn đầy đủ hết như vậy!

Tên đội trưởng trong lòng căng thẳng.

Nguyên lai người đứng đầu trấn Lâm Đầu cùng với ông chủ quán rượu đều thân với Tuyết Lang bang. Sự có mặt của bọn họ khiến cho người của trấn Lâm Đầu vừa chịu lĩnh chủ bóc lột đồng thời còn phải gánh chịu việc nộp phí bảo hộ cho Tuyết Lang bang mà không tạo phản. Hiện tại cái gọi làngười lạ kia không cướp đồ vật, những người khác không giết mà lại giếtngười đứng đầu cùng với chủ quán. Đây là ý gì?

Chẳng lẽ bọn cướp từ bên ngoài đến chuẩn bị cướp địa bàn?

Vừa nghĩ vậy, tên đội trưởng này lập tức rống to:

- Im lặng! Các ngươi nói cái gì? Người lạ giết người đứng đầu của các ngươi? Vì sao không lập tức báo cáo cho chúng ta? Chẳng lẽ các ngươicho rằng Tuyết Lang bang chúng ta giống bọn quý tộc, chỉ biết lấy tiềnmà không làm gì sao?

- Mọi người yên tâm! Tuyết Lang bangchúng ta thu phí bảo hộ của các ngươi, như vậy chắc chắn cam đoan sự antoàn của các ngươi. Nhất định sẽ giúp các ngươi đánh đuổi người lạ. Hiện tại nói cho ta biết người lạ đi đâu rồi?

Dân chúng trầm mặc một lúc, sau đó đồng loạt giơ ngón tay chỉ ra ngoài thôn trấn.

Trong đầu đội trưởng mới toát ra ý niệm người lạ đi rồi, tiếng cảnhbáo chói tai vang lên từ bên ngoài trấn truyền vào, đội trưởng lập tứcrút đao rống to:

- Quân địch đánh lén!

Lời nói vừa dứt, trước mặt đội trưởng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông gầy yếu hoàn toàn giấu trong áo da.

Đám chó tuyết vốn im lặng lập tức hướng về người đàn ông che mặt sủangậu lên. Không chờ đội trưởng kịp phản ứng lại, cổ hắn đã bị người bịtmặt nắm lấy, tiếp theo “rắc” một tiếng bị vặn gãy. Trên mặt đội trưởngcho tới chết còn lộ ra vẻ mê mang kinh ngạc.

Người bịt mặt mặc áo da nhặt lên thanh đao của đội trưởng, thân hình chợt lóe, ba mũi tên nhọn cắm trên mặt đất đuôi lắc lư, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng chósủa không ngừng vang lên.

Dân chúng khủng hoảng nhìn xungquanh, phát hiện tám tên Tuyết Lang bang còn lại, bao gồm cả ba tên bắncung ở cách nhau khác xa ở ba nơi khác nhau đều bị đầu bay trên không,cổ phun máu tươi ngã xuống đất mà chết.

Tất cả dân chúng đềubị chuyện kỳ lạ này làm sợ tới mức toàn thân run rẩy nép sát vào nhau,những phụ nữ trẻ em càng hoảng sợ la hét.

Tuy nhiên người bịtmặt áo da bỗng dưng lại xuất hiện trước cửa quán rượu làm cho bọn họtheo bản năng an tĩnh lại, nhìn về phía người bịt mặt này.

Khi nhìn đến binh khí vấy máu, tất cả mọi người đều biết những người TuyếtLang bang này đều bị người bị mặt biết ẩn thân này giết chết. Mà khinhìn ánh mắt màu đỏ của người bịt mặt, tất cả mọi người đều rùng mình,run rẩy cả người.

Chỉ có những con chó tuyết này không sợ hãigì sủa lên. Tuy nhiên đám chó này chỉ dám ở tại chỗ sủa lên mà không dám vồ tới, hiển nhiên chúng nó cũng biết người trước mặt này nguy hiểm tới mức nào.

Người bịt mặt này trừng con mắt đỏ bừng, chậm rãinhìn mọi người ở đây một cái, dùng một loại thanh âm lạo xạo khó nghe,gằn từng tiếng nói:

- Kẻ địch của chủ nhân là kẻ địch của ta!

Nói xong một tiếng liền biến mất.

Mọi người đã bị khiếp sợ nghe nói thế không kìm được đoán lung tung.Đúng lúc này, một hồi tiếng tuyết bị bắn lên từ bên ngoài trấn truyềntới, mọi người quay đầu nhìn. Một chiếc xe trượt tuyết chó kéo đang chạy đến bên này.

Đám dân chúng trong lòng cả kinh sợ hãi TuyếtLang bang giận cá chém thớt trút giận lên người mình. Bọn họ vốn định về nhà nhưng khi nhìn đối phương chỉ có ba người, uất ức và sợ hãi đãchuyển thành sát khí. Vài tráng đinh đều nhặt binh khí bên cạnh xác chết mấy người Tuyết Lang bang, chuẩn bị liều mạng với ba người này.

Tuy nhiên khi xe tuyết đến nơi, mọi người đều choáng váng.

Điều khiển xe trượt tuyết này không ngờ là ba người lạ kia.

Khi nhìn trên mặt xe trượt tuyết xác một con gấu chó, còn có trườngthương treo cờ đầu Tuyết Lang, một thanh khảm đao, một cây cung cùng với một ít quần áo đặt ở bên cạnh, trong lòng mọi người đều dâng một trậnlạnh lẽo.

Bọn họ tuy rằng thiếu hiểu biết, nhưng cũng có thểtưởng tượng được ba người này đi ra ngoài săn gấu chó khi trở về gặpngười Tuyết Lang bang canh gác ở bên ngoài. Hai bên nổi lên xung đột,kết quả như thế nào không cần nói cũng biết.

Đây là nguyênnhân tiếng cảnh báo ở bên đó vang lên… Nói như vậy, người bịt mặt giốngnhư quỷ thần kia chẳng phải là cùng một bọn với ba người lạ này?

Vừa nghĩ thế, tráng hán cầm binh khí lập tức ném xuống đất nhanhchóng trốn vào trong đám người. Tất cả mọi người khẩn trương nhìn bangười Khang Tư xuống xe trượt tuyết, chỉ có hơn mười con chó tuyết củaba xe trượt trước cửa quán rượu sủa linh tinh.

Khang Tư rấtnghi hoặc quan sát xác chết trên mặt đất một chút, lại nhìn gần hai trăm người dân này, xem bộ dạng sợ hãi e dè của bọn họ liền biết không phảilà bọn họ làm.

Giáp Nhất Giáp Nhị nhanh chóng kiểm tra miệng vết thương của xác chết, sau đó sắc mặt ngưng trọng chạy đến bẩm báo:

- Chủ thượng. Đao pháp phi thường gọn gàng, tương tự thủ pháp mật vệ chúng ta.

- Ồ? Là mật vệ theo tới hay là một lực lượng khác ở bản địa?

Khang Tư nhíu mày nói.

Theo sau hắn cùng Giáp Nhất Giáp Nhị liếc nhìn nhau một cái, Giáp Nhị không kìm được mở miệng hỏi:

- Chủ thượng. Người xem có phải là ác ma kia gây ra hay không?

- Hỏi bọn họ một chút, xem bộ dáng lo lắng hãi hùng của bọn họ khẳng định là tận mắt thấy chuyện xảy ra.

Khang Tư chỉ vào dân chúng nói, tiếp theo chuyển sự chú ý lên đám chó tuyết đang sủa không thôi này.

Đối với Khang Tư mà nói, chỉ cần có chuẩn bị thì ác ma mật vệ kia căn bản không thể mang cho mình bất kỳ thương tổn nào. Trước kia còn sợ hắn giết thủ hạ của mình, hiện tại chỉ có ba người mình, nhưng mỗi ngườiđều lợi hại vậy thì sợ cái gì?

Đám chó tuyết vốn sủa khôngngớt, nhìn Khang Tư lại đây tất cả đều “ô ô” kêu lui ra phía sau, vẻhoảng sợ khép cái đuôi nhìn chằm chằm Khang Tư.

Nhưng khi nhìn khuôn mặt tươi cười của Khang Tư, tất cả chó tuyết đều bộ dáng như làchần chờ, sau đó cái đuôi đang khép chậm rãi dựng lên, rồi theo Khang Tư đi tới gần mà bắt đầu vung vẩy.

Khi bàn tay Khang Tư bắt đầuvuốt ve đầu cổ chó tuyết, hơn mười con chó tuyết này lập tức lè lưỡi rasức vẫy đuôi, hơn nữa vây quanh Khang Tư vui sướng “uông uông” kêu làmnũng.

Thấy cảnh như vậy tất cả người dân đều ngây ngốc. Bọn họ xuất thân Tuyết quốc, nhưng là phi thường rõ ràng động tác này của chótuyết là cái gì.

Trung thành, thông minh, dũng cảm, chịu khổnhọc là đại danh từ của chúng nó. Quý tộc thậm chí còn đặc biệt làm ratước vị “kỵ sĩ chó tuyết” để sắc phong cho kỵ sĩ trung thành.

Nói cách khác, trừ bỏ chủ nhân của chó tuyết cùng với người bọn họ chophép ra, không có người nào có thể khống chế chó tuyết từng được huấnluyện này. Càng không nói khiến cho những con chó tuyết này thuần phụccho người khác.

Mà Giáp Nhất Giáp Nhị lại không có cảm giác gì với điều này. Thứ nhất là bọn họ không biết đặc tính chó tuyết, thứ hai là chủ thượng của bọn họ có thể được Đại Hắc Lang to như con ngựa thuần phục. Đối phó với giống chó này vậy không phải là chuyện dễ như trở bàn tay?

Nếu sau khi chủ thượng phát ra thiện ý mà những con chó này còn muốn tấn công, vậy mới là chuyện lạ.

Không biết là bởi vì hành vi thu phục chó tuyết của Khang Tư, hay làbị hành vi dễ dàng giết chết nhiều người làm cho sợ hãi, dù sao mọingười dân đều cực kỳ phối hợp trả lời mọi câu hỏi của Giáp Nhất, GiápNhị.

Cho nên Khang Tư liền biết được ác ma mật vệ đuổi theo,tuy rằng kỳ quái ác ma mật vệ này chẳng những không ám sát chính mình,ngược lại còn lấy lý do “Kẻ địch của chủ nhân là kẻ địch của ta” giếtchết đám tay sai Tuyết Lang bang này.

Nhưng Khang Tư cũngkhông thèm để ý, dù sao bằng vào năng lực ba người mình, chỉ cần cóchuẩn bị căn bản không cần để ý tên mật vệ ác ma kia có thể gây rathương tổn gì.

Mặc dù có chút phiền não ác ma mật vệ này theobên người, mà thuật ẩn thân của ác ma so với mật vệ đặc cấp còn cao siêu hơn. Đối phương nếu muốn trốn, căn bản không thể tìm được, bằng khônglần trước Khang Tư cũng sẽ không bị ác ma kia đâm một đao.

Nếu không có biện pháp khác, Khang Tư cùng Giáp Nhất Giáp Nhị đành phải âmthầm chuẩn bị nghênh đón ác ma này đến. Ai cũng không cho là ác ma nàybuông tha cho nhiệm vụ ám sát. Từ khi người này chạy từ thành ThanhNguyệt đến, liền mạo hiểm uy lực trời phát đến ám sát, liền biết là loại vĩnh viễn không buông tha.

Giáp Nhất Giáp Nhị tuần tra thôntrấn một phen, phát hiện ba thành viên Tuyết Lang bang ở đầu kia trấncũng bị giết. Nói cách khác một đội mười lăm tên tay sai của Tuyết Langbang đi ra thu phí bảo hộ đều bị diệt.

Đối với xác chết nhữngtên tay sai Tuyết Lang bang này, Khang Tư không khách khí như vậy. Toànthân quần áo bị cởi sạch, xác chết ném vào một vùng đất tuyết ngoàitrấn, tự nhiên sẽ có động vật bụng đói mốc meo giải quyết bọn họ.

Lần trước sở dĩ không có lột sạch đó là lo lắng cảm tình của dânchúng bản địa. Dù sao không thể khiến cho người ta nổi giận rồi giếttoàn bộ mọi người trong trấn?

Nếu bọn họ tràn ngập cừu hận bởi vì cướp bóc không thành mà bị giết, vậy thì giết sạch bọn họ cũng chảcó gì. Nhưng nếu bởi vì hành vi xúc phạm xác chết thì thật sự là hèn hạ.

Bởi vì Khang Tư mạnh mẽ, cho nên đồ vật của đám người Tuyết Lang bang đều thuộc về hắn. Dân chúng tuy rằng thèm muốn nhưng không dám khángnghị. Cho dù đối phương chỉ có ba người bọn họ cũng không dám lên tiếng. Ở ngoài sáng chỉ có ba người, nhưng ai biết ngầm ẩn núp bao nhiêungười.

Dưới sự nỗ lực của Giáp Nhất Giáp Nhị, chiến lợi phẩm đã kiểm kê ra.

Năm mươi lăm con chó tuyết, năm xe trượt tuyết. Năm thanh trườngthương, năm cây cung, tên gỗ đuôi ngỗng đầu bịt sắt mười ống hai trămmũi tên. Khảm đao năm thanh, da lông ba mươi miếng, thịt hun khói hơnbảy trăm khối. Mười lăm bao tải lương thực, ba thất vải thô, hai mươi bó củi, hai trăm mười ba tiền đồng, bảy tiền bạc.

Nhìn đốngchiến lợi phẩm, Giáp Nhất Giáp Nhị không khỏi lắc đầu không dứt. Cho tới bây giờ không nghĩ tới Tuyết Lang bang này thu phí bảo hộ lại là nhữngthứ phế phẩm này.

Mà nhìn bộ dáng chảy nước miếng của dân địaphương, phỏng chừng những thứ phế phẩm này đều phi thường quý báu. Nhưvậy xem ra Tuyết quốc thật sự là nghèo đến đáng thương. Phải biết rằnghàng hóa như vậy ở trong đế quốc Áo Đặc Mạn, chỉ sợ là ngay cả bọn cướpcũng không thèm.

Khang Tư chú ý lại không phải những thứ này,hắn phát hiện dây buộc chó từ nguyên liệu, kiểu dáng đều là giống nhau.Hơn nữa chất liệu gỗ năm cỗ xe trượt tuyết cũng giống nhau như đúc, điều này làm cho Khang Tư cảm thấy được có phần kỳ lạ.

Bởi vì đểcó thể chế tạo đồ vật giống nhau thì phải có một quy mô nhất định, xưởng quy hoạch thống nhất. Có phải là Tuyết Lang bang cướp được một nhóm vật tư như vậy, hay là Tuyết Lang bang có một đống sản nghiệp như vậy?

Nếu Tuyết Lang bang có thể cướp được vật tư như vậy, nói rõ thực lựcTuyết Lang bang mạnh tới mức có thể công thành. Bởi vì những sản nghiệpchú trọng phương diện chi tiết này chỉ trong thành mới có. Nếu nói Tuyết Lang bang có sản nghiệp như thế, vậy càng khủng khiếp.

Chỉ là một băng cướp không ngờ lại có cái xưởng như vậy thoạt nhìn có vẻ không quan trọng như vậy!

Bất luận Tuyết Lang bang có phải là được người nào dựng lên haykhông, đều có thể khẳng định Tuyết Lang bang mưu đồ cao xa. Nếu thế thìthực lực khẳng định cũng sẽ không quá yếu.

Khang Tư day day mi tâm, cười khổ lắc đầu. Mình giống như rất dễ gây ra phiền toái, hơn nữa nhất định là gây ra phiền toái lớn.

Tuyết Lang bang tới báothù là khẳng định, không có một tổ chức nào sẽ bỏ quy kẻ địch xúc phạmquyền uy của mình. Sau khi được tin tức, bọn họ khẳng định đầu tiên sẽcùng lực lượng mạnh nhất tiêu diệt để làm gương.

Tuy rằng bangười mình không sợ, nhưng trốn đông trốn tây cũng làm cho người ta buồn rầu. Nếu như không cẩn thận trúng bẫy, thật sự có thể bị hãm hại, dùsao nhiều người lực lượng lớn vẫn là có đạo lý.

Khang Tư bất đắc dĩ thở dài, mình thật sự là muốn an ổn một đoạn thời gian cũng không thể được, thật sự là mạng khổ.

Đối với vận mệnh của mình, Khang Tư đã có nhận thức rất sâu sắc.

Từ lúc tòng quân mình liền bận rộn không ngừng, không phải bị ép buộc thì cũng là tự nguyện. Tuy nhiên những ngày như thế cũng chẳng có gì,dù sao đều là thói quen của mình.

Khang Tư cùng với Giáp NhấtGiáp Nhị đưa năm xe trượt tuyết ra trước cửa quán rượu, thả đám chótuyết cho chúng nó tự do hoạt động. Sau đó cực kỳ dễ dàng dỡ hàng hóatrên xe đưa vào trong quán rượu.

Nhóm vật tư này thêm vàolượng dự trữ trong quán rượu cũng đủ cho ba người và năm mươi lăm conchó kia sống thoải mái. Cho dù thêm trăm người thì dùng tiết kiệm cũngcó thể được ba bốn tháng.

Giáp Nhất Giáp Nhị để vật tư ở trong quán rượu, mà Khang Tư thoải mái ngồi ở cửa. Một mặt cảm thụ cảm giáctuyết rơi, một mặt cầm một khối thịt hun khói lớn thi thoảng cắn mộtmiếng ném cho đám chó tuyết này.

Năm mươi lăm con chó tuyếtkia tranh nhau biểu hiện mình ở trước mặt Khang Tư. Động tác nhảy quayvòng để đớp miếng thịt cũng đều coi là bình thường.

Khang Tưmắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, trước tiên liền chú ý tới bangười dân trốn trong góc. Bởi vì không cảm nhận được sát ý cùng cừu hậntrên người bọn họ, cho nên Khang Tư cũng không để ý, tiếp tục chơi đùavới mấy con chó.

Không biết có phải là người trốn trong gócrốt cục không kìm nổi hay không, không hề trốn nữa mà thoải mái đi tớichỗ Khang Tư. Đây là ba người đàn ông quần áo cũ nát.

Haingười hai bên dáng đi cực kỳ mất tự nhiên, vừa nhìn là biết người chưaqua trường hợp lớn. Tuy nhiên người ở giữa dáng đi có vẻ ổn đinh, cảmgiác như là từng đi lính, nhưng cấp bậc chắc cũng không cao, cùng lắmcũng chỉ là Thập phu trưởng.

Tuy rằng Khang Tư không để ý ba người này, nhưng đám chó tuyết rất lưu ý.

Nháy mắt năm mươi lăm con chó tuyết vây quanh bọn họ sủa loạn, bọn họ sợ tới mức cuống quít hô:

- Đại nhân, chúng tôi không có ác ý.

Khang Tư cười xua tay, đám chó tuyết rất nhanh lùi về bên cạnh KhangTư, sau đó giống như xếp hàng, ngồi thành hàng chồm hỗm dưới đất. Chiêunày khiến cho ba người đàn ông quần áo cũ nát trừng mắt thiếu chút nữarớt con mắt ra ngoài.

- Các ngươi có việc gì?

Khang Tư vừa hỏi, vừa tiếp tục xé từng miếng thịt cho chó tuyết.

Ba người đàn ông vốn nhìn miếng thịt nuốt nước miếng, gần như quêntrả lời câu hỏi của Khang Tư. Tất cả đều ngây ngốc nhìn đám chó tuyếttheo thứ tự há mồm, mà miếng thịt cũng theo thứ tự rơi vào miệng chúngnó.

Nhận thấy Khang Tư nhìn mình, người đứng giữa có chút bộdạng quân nhân lập tức ho một tiếng đánh thức đồng bọn, sau đó tiến lênvài bước, khom người thi lễ:

- Xin chào đại nhân.

Hai người bên cạnh vội thi lễ theo.

Khang Tư không lặp lại câu hỏi, chỉ gật đầu mỉm cười nhìn.

Ba người đứng trước mặt Khang Tư, chần chờ hồi lâu.

Hai người bên cạnh cúi đầu, chỉ có người đứng giữa vẫn ngẩng đầu. Tuy nhiên hắn cũng chỉ tạm dừng một lúc sau đó tiếp tục lên tiếng:

- Đại nhân. Không biết lương thực của các ngài có dư thừa hay không.

Khang Tư gật gật đầu:

- Có.

Ba người lập tức thoáng nhìn nhau, người đứng giữa có vẻ thật ngượng ngùng nói:

- Không biết có thể cho chúng ta vay một ít lương thực hay không? Xin đại nhân yên tâm, khi tuyết ngừng chúng tôi sẽ đi săn mồi trả lại chongài.

Khang Tư cười nói:

- Không thành vấn đề. Tuy nhiên các ngươi có cái gì có thể dùng để gán nợ?

Ba người vốn nghe câu nói phía trước vẻ mặt hiện lên vui mừng, nhưng sau khi nghe câu phía sau, không khỏi choáng váng:

- Gán nợ?

- Đúng vậy. Gán nợ, chúng ta không quen biết, hơn nữa ta cũng không ở lại đây lâu. Không có sự đảm bảo ta làm sao yên tâm cho các ngươi vaylương thực? Các ngươi nói đúng không?

Khang Tư tự nhiên nói.

Trước kia Khang Tư không cần những người này mở miệng yêu cầu cũng sẽ phân lương thực cướp được cho tất cả người dân. Nhưng sau khi trở thành thủ lĩnh, đặc biệt sau khi có thành Thanh Nguyệt, hắn bắt đầu hiểu được không thể tự dưng mà cho dân chúng đồ vật. Không phải là chuyện dânchúng có cảm ơn hay không, mà sẽ làm cho dân chúng có cớ lười biếng cùng ỷ lại.

Hơn nữa trong quá trình thống trị lãnh địa, Khang Tưhiểu được dù bất cứ chuyện gì cũng phải hai bên cùng có lợi mới có thểlâu dài được. Một bên chỉ biết chi ra, mà một bên chỉ biết nhận, kết quả không phải không thể chống đỡ, chỉ là lòng tham không đủ rắn nuốt voi.Ngược lại chính là quan hệ đôi bên sẽ bởi vậy mà tan vỡ.

Ba người sau khi nghe nói thế, không tự chủ được gật gật đầu lập tức muốn lui ra.

Nếu không phải bởi vì trong nhà cái gì cũng không có, hơn nữa dânchúng trong trấn mất đi người đứng đầu. Thiếu đi người cam đoan, ai cũng không chịu cho vay, bọn họ cũng không mạo hiểm đắc tội những người lạnguy hiểm này mà mở miệng vay lương thực.

Đi được hai bước,nghĩ tới người ở nhà kêu khóc vì đói, người đàn ông đi giữa trong đầucực kỳ đắn đo một phen. Hắn đột nhiên cắn răng dừng bước, quay đầu lạiđi nhanh mấy bước, “bụp” quỳ trên mặt đất, dập đầu hô:

- Đại nhân. Chỉ cần ngài đồng ý cho vay lương thực, ta nguyện ý trở thành đầy tớ cho ngài!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.