Chuyện bên ngoài đều có thủ hạ dưới tay đi bố trí, Khang Tư chỉ ở trong phòng yên lặng nghỉ ngơi đọc sách.
Đột nhiên, một hắc y nhân hiện ra quỳ một gối trước mặt Khang Tư, Khang Tư vội vàng buông sách xuống hỏi:
- Thu thập tin tức thế nào?
- Dạ! Chủ thượng! Tổng bộ bang Tuyết Lang ở trong thung lũng cáchtrấn Lâm Đầu hơn ba trăm cây số, nhân viên võ trang hơn ba ngàn người,tạp dịch cùng gia quyến chừng năm ngàn người, trang bị cho quân đội đúng tiêu chuẩn.
Giáp Linh nói một hơi.
Sau khi pháthiện các thành viên Cục quân chính đều rất có thành ý rất vui lòng tiếpnhận thân phận Cục quân chính, Khang Tư liền phái Giáp Linh đi dò la tin tức của bang Tuyết Lang.
Không có cách nào khác, phát hiệnmình phải nuôi sống một số đông người, Khang Tư chỉ có cách cố gắng liều mạng kiếm tiền, mà tiêu diệt bang Tuyết Lang chính là chuyện kiếm tiềntốt nhất lúc này. Khang Tư sở dĩ phải tiêu diệt bang Tuyết Lang, tuyệtđối không phải nguyên nhân là tinh thần trọng nghĩa cái quái gì cả màchỉ bởi vì tiền mà thôi.
Ở thời đại này, mọi người đều rấtthực tế, nếu không liên quan tới ích lợi của chính mình, quản làm chingươi giết người hay là phóng hỏa chứ? Nhưng một khi liên quan đến íchlợi của mình, dù ngươi là thánh nhân giải cứu thế gian, thì cũng phảitiêu diệt!
Không nên nói hắn không có tấm lòng chính nghĩa gìđó, dù sao sống ở thời đại vũ lực trên hết, ai nấy cũng phải chấp nhậncuộc sống như vậy.
Về phần chính mình rơi vào tình huống không thể tiêu diệt bang Tuyết Lang, thậm chí ngược lại bị bang Tuyết Langtiêu diệt, Khang Tư nghĩ cũng không có nghĩ tới.
Bởi vì hắn có chỗ ỷ lại thật lớn mới dám làm càn, đó chính là Giáp Linh tên mật vệ giết không chết này.
Nếu thật sự đánh không lại, cùng lắm thì cho Giáp Linh mỗi ngày ámsát vài người bang Tuyết Lang, đến khi nào diệt sạch toàn bộ bọn chúngkhông phải là được rồi sao?
- Ba ngàn võ trang? Không ngờ chỉ bằng vào chút lực lượng như vậy mà phá tan thành Bỉ Khắc?
Khang Tư hiển nhiên cảm thấy có điểm không thể tin được.
Hắn quả thực biết rõ tình hình ở thành Bỉ Khắc, cho dù bị điều đinhiều người như vậy, nhưng khẳng định các thương đoàn sẽ lưu lại lựclượng quân thủ thành tinh nhuệ nhất, tối thiểu cũng đủ quân để bảo đảmvề phương diện phòng ngự và vận hành công việc.
Một thành trìnhư vậy, dưới tình huống không có nội ứng, ít nhất phải mấy vạn quân mới có thể công phá được. Đoàn cường đạo bang Tuyết Lang kia với ba ngànquân võ trang đúng là đủ để hoành hành khắp Công tước lĩnh, nhưng nếumuốn đánh phá thành Bỉ Khắc thì rõ ràng không đủ.
- Giáp Linh ngươi có phát hiện có người của các thế lực khác thường lui tới bang Tuyết Lang hay không?
Khang Tư hỏi, hắn vốn không tin bang Tuyết Lang tấn công thành Bỉ Khắc lại không có ẩn tình bên trong.
- Chủ thượng! Thuộc hạ không có để ý.
Câu này đổi lại là người khác khẳng định sẽ bị mắng như té nước vàomặt. Bị Giáp Linh ung dung nhẹ nhàng nói ra. Khang Tư lại có cảm giácnhư muốn vỗ vỡ cái đầu mình, chỉ đành ngửa mặt lên trời thở dài mà thôi.
Giáp Linh này năng lực đúng là cao siêu, đáng tiếc đầu óc lại khôngbiết quyền biến, không biết suy nghĩ để ứng phó với những việc dù rấtbình thường.
Phái hắn đi thi hành nhiệm vụ nhất định phải nóirõ ràng từng chi tiết, bằng không những chuyện phát sinh hắn sẽ khônglàm hoặc là thi hành lung tung. Thật hết cách! Lần này chỉ kêu hắn đi dò tra tổng bộ cùng binh lực của bang Tuyết Lang, quả thực hắn chỉ điềutra hai dạng này, hết biết!
Tuy nhiên quên đi, ít nhất hắntuyệt đối phục tòng mệnh lệnh, làm lỗi cũng là chính mình không có biểuđạt ý đồ rõ ràng mà thôi.
Kỳ thật vấn đề này cũng không cầnquá nhiều lo lắng, nếu dựa theo suy luận nói đến âm mưu thu lợi, kẻ núpphía sau màn thông đồng với bang Tuyết Lang thực rất có thể chính là Bátước Bỉ Khắc.
Tuy nhiên cho dù là Bá tước đại nhân thì như thế nào chứ? Nếu có người tiêu diệt được bang Tuyết Lang, Bá tước nghĩ muốn trả thù cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, mức thưởng phải cấp cứ vẫn theo đó cấp, bằng không đối với một kẻ bề trên như Bá tước mà nói quả thựcchính là tự mình đoạn tuyệt khắp thiên hạ.
Còn như ngấm ngầm hãm hại, vậy thì chưa biết ai sợ ai à nha?
Hiểu rõ những điều này Khang Tư cười cười, bảo Giáp Linh giao tintình báo cho Giáp Nhất. Giáp Nhất tự nhiên sẽ dựa theo giải thích củaGiáp Linh, vẽ ra vị trí cùng phân bố binh lực của bang Tuyết Lang, sauđó vây quanh bản đồ này bắt đầu định kế hoạch tác chiến, đồng thời cũngtiếp tục thăm dò mọi động tĩnh của bang Tuyết Lang.
Thật nếunói đến năng lực sĩ quan, xem qua các thế lực nhỏ ở trấn Thanh Hươngphái nhân thủ ra tranh đoạt chức sĩ quan, Khang Tư thấy rằng mật vệ caocấp của mình trước kia đều đủ năng lực để đảm nhiệm Thiên phu trưởng bên Tuyết quốc này.
Đương nhiên, cũng không thể dựa vào điểm ấyliền nói sĩ quan Tuyết quốc thiếu hụt, dù sao nơi này chỉ là vùng đấtnghèo nàn mà thôi, ai có thể cam đoan nơi Công quốc đó sẽ không có nhiều nhân tài hơn chứ?
Những chuyện xa vời này không cần suy nghĩnhiều, hiện tại điều cần lo lắng là nên làm sao huấn luyện binh sĩ, phải trang bị cho binh sĩ như thế nào mới đúng.
Tiêu diệt bangTuyết Lang, tiền tài cùng thanh danh tự nhiên sẽ đến. Một khi giảithưởng chấn động khắp Tuyết quốc như thế bị chính mình nắm lấy, như vậyhuy hiệu Bạch Mạn Mân Côi tự nhiên sẽ vang danh tận mây xanh; người cólòng biết tình hình tự nhiên sẽ tìm tới cửa, chính mình cũng không cầncứ ngồi chờ Thị Tòng Trường ở nơi đó bắt chẹt nữa.
Lão ThịTòng Trường thật đúng là lão già thành tinh. Cũng không biết vì cái gìlão lại băn khoăn lo ngại, hay là lão không biết chi tiết tình huống,cũng có thể là lão muốn bắt chẹt mình. Dù sao sau khi thành lập Cục quân chính đích thân mình lập tức tìm lão dò hỏi tin tức, đáng tiếc lão toàn nói vòng vo tam quốc, rồi dường như lại hé lộ chuyện bản thân mình cóliên quan tới Vô Ưu Cung mà làm như không phải là lão nói ra.
Chính mình cũng đã phái Giáp Nhị đi tìm hiểu chuyện tồn tại của “Vô ƯuCung”, đáng tiếc trừ biết được tin: “Vô Ưu Cung” là vương triều Cổ bắcquốc thời kì cường thịnh, một người quyền quý nào đó tạm thời trú ở trấn Thanh Hương này. Thậm chí ngay cả họ của gia tộc quyền quý này cũngchưa biết là gì, càng không nói tin tức gì khác.
Lúc trướcnghe được cái tên “Vô Ưu Cung”, còn tưởng rằng là hành cung của Quốcvương Cổ bắc quốc. Nhưng sau khi nghe ngóng rõ ràng mới hiểu được: thờikì Cổ bắc quốc, chẳng những vương công quý tộc đều có thể dùng “Cung” để hình dung nơi ở của mình, ngay cả phú hộ có tiền, chỉ cần diện tích khu đất của mình lớn một chút đều có thể gọi là “Cung A Cung B gì đó”, nóicách khác, “Cung” là một cái danh từ ai cũng có thể dùng!
Tuyrằng làm cho người ta không ngờ, nhưng cùng lúc cũng làm cho người tahiểu được, thời kì Bắc quốc gia cổ cường thịnh, không phải “Cung” là nơi ở của vương quyền, mà ý nghĩa của “Cung” này ở Bắc quốc gia cổ thì ýnghĩa không khác gì “Lâu” hoặc “Trang viên” ở các nước khác.
Mất đi manh mối dễ dàng nhất để thu được tin tức này, Khang Tư đành phải chuyển hướng tìm kiếm ở địa phương khác.
Ở nơi Cáp Nhĩ lĩnh chủ hắn cũng đã từng dò hỏi, ở nghiệp đoàn línhđánh thuê cũng đã hỏi thăm, đáng tiếc kết quả đều giống như tin tức nhận được từ dân gian. Cứ như vậy cho nên Khang Tư biết rằng cũng chỉ từ nơi Thị Tòng Trường mới có thể biết được.
Nhưng cho dù Khang Tưtrực tiếp tỏ rõ thái độ tùy ý muốn cái gì thì mới nói ra, Thị TòngTrường cũng chỉ bày ra vẻ mặt “thời cơ chưa tới”. Quả thực chuyện nàykhiến Khang Tư hận đến ngứa cả hàm răng.
Thứ mình truy tìmchính là đồ vật ngay tại bên người, tiếc rằng vẫn không thu được kết quả gì. Nếu không phải bản tính Khang Tư vốn không đủ hung tàn thì sớm đãcho bắt Thị Tòng Trường dùng nghiêm hình tra tấn rồi.
Lắc lắcđầu tạm thời vứt bỏ chuyện này qua một bên, dù sao nhất thời cũng khôngthể nóng lòng được. Khang Tư đoán chừng sau khi tiêu diệt bang TuyếtLang xong khẳng định sẽ có kết quả.
Công tác huấn luyện vệ đội, Khang Tư trước sau như một quyết định phải đích thân mình làm.
Một là quân đội lập nghiệp tư nhân của mình phải đồng tâm hiệp lựccùng nhà mình, mà làm được yêu cầu bước cơ bản này, chính là phải cùngăn cùng ở và cùng luyện tập.
Hai là Khang Tư không tin tưởng lắm vào đám thủ hạ lính đánh thuê chuyển làm sĩ quan có đủ năng lực huấn luyện binh sĩ.
Ba là Khang Tư cũng nghỉ ngơi suốt cả mùa đông giá rét rồi, xương cốt gần như đều sắp rỉ sét, hơn nữa trải qua nhiều năm chỉ huy binh sĩ,binh sĩ ít ỏi cũng có chút không thoải mái. Hiện tại có hơn một ngàn một trăm người nghe theo chỉ huy của mình như vậy, dù sao cũng phải nhào vô cho đã ghiền mới được.
Sở dĩ nhiều ra hơn một trăm người, đólà vì đoàn lính đánh thuê của Khang Tư cũng không có giải tán, trực tiếp từ đám dịch phu đó hắn cho tuyển chọn ra nhân viên ưu tú bổ sung quânsố.
Cứ như vậy Khang Tư tự nhiên có thêm một đội trăm người.
Lĩnh chủ ngầm thành lập đoàn lính đánh thuê, kỳ thật là truyền thốngcủa Tuyết quốc, tuy nhiên phần lớn chỉ có một vài đoàn lính đánh thuêcấp ba cấp bốn. Dù sao lĩnh chủ cũng không có nhiều sinh lực và tài phúđể thành lập lực lượng vũ trang đắt tiền ngang với quân đội như vậy, chỉ là xem bọn họ như đội quân thần kỳ để sử dụng lúc cần mà thôi.
Một số chuyện ám muội không thể công khai ra tay, thường thường đềugiao cho các đoàn lính đánh thuê như vậy thi hành. Đây cũng là một trong các nguyên nhân vì sao mỗi khi lĩnh chủ khai chiến đều có đoàn línhđánh thuê tham chiến.
Nhìn thấy lĩnh chủ đại nhân tự mình dẫndắt huấn luyện cho mình, hơn nữa lĩnh chủ còn dẫn theo tất cả sĩ quancùng ăn thức ăn giống như mình, đồng thời cùng va chạm rèn luyện trênthao trường. Thêm vào đó hàng ngày đều có thịt thà cá mắm ăn no đủ; cuối cùng còn đặc biệt có tuyển chọn ra một đội chấp hành ở một bên như hổrình mồi, cứ như vậy tất cả binh sĩ vệ đội tự nhiên đều bán mạng luyệntập.
Về phần luyện binh, Khang Tư đối với các binh sĩ bìnhthường tấn chức làm sĩ quan sau đó bắt đầu tự tay huấn luyện binh sĩ,căn bản mà nói không có gì trở ngại, cho nên hắn còn có thể rút ra thờigian nhàn hạ để lo lắng vấn đề trang bị cho binh sĩ.
Tuy rằngthời điểm các thế lực giao binh sĩ tới hợp nhất đều trang bị vũ khí chobọn họ, nhưng khẳng định cũng không tốt chút nào. Trong đó hơn quá nửalà số đao thương sứt mẻ, về phần hộ giáp thì lại càng hiếm hoi chỉ vàigã sĩ quan mới có bì giáp.
Khang Tư kiểm kê số kim tệ tồn khosau đó lập tức cho dựng lên chiêu bài: bắt đầu mời chào thợ rèn cùng thợ giày, lại cắt khu đất ở bờ sông thành lập một xưởng binh khí.
Tuy rằng ở bản địa tìm được thợ thủ công đều là bậc thấp khiến người ta không biết làm sao hơn. Nhưng mặc kệ nói thế nào, xưởng binh khí đầutiên của trấn Thanh Hương cứ như vậy quang minh chính đại hiển lộ ratrước mặt mọi người.
Về phần quặng sắt, nhiên liệu cần thiếtcho xưởng binh khí, tự nhiên có thương nhân đưa hàng tới cửa, đừng quêntrấn Thanh Hương chính là một thành trấn bến cảng, có đủ loại thươngnhân ở đó.
Tuy rằng mặc dù binh xưởng này còn chưa sản xuấtđược binh khí nào đúng tiêu chuẩn, nhưng theo lệnh của Khang Tư chế tạora một số binh khí có trình tự làm việc đơn giản nhất ít tốn kém nhất,như mũi sắt nhọn bịt đầu thương, phần thân thương là cây gỗ giản dị.Nhưng cứ như vậy sau khi tiêu hao một lượng lớn đợt sản xuất vũ khí lầnnày ra lò, cũng làm cho vị lĩnh chủ Khang Tư này được tăng thêm vài phần kính trọng.
Sau khi giải quyết xong vấn đề căn bản quân bịnày, Khang Tư còn mời gọi thương đội tới, mua sắm một số quân giới,không có khí giới công trình, chỉ là trang bị các thứ binh khí bìnhthường như: trường thương; đại đao; trường cung; nỏ cung; tên; bì giáp;thiết thuẫn các loại...
Có số trang bị này, cộng thêm các giaquyến của vệ đội đặc biệt làm ra áo choàng đồng phục màu trắng nhưtuyết. Toàn thân vệ đội trắng toát phối hợp với trang bị tiêu chuẩn lậptức liền có cảm giác giống như quân đội. Nói cách khác, sức chiến đấu có thể còn hơi kém, tuy nhiên đã có đủ phong cách của quân đội.
Ngay tại thời điểm vệ đội Khang Tư bắt đầu chính quy hóa, Kỵ sĩ Phổ Đặc cũng đang đón binh sĩ của các đồng liêu phái tới.
Nhìn năm đội trăm người này, Phổ Đặc có vẻ bất mãn bĩu môi. Nghe nóiđám khốn kia phái tới là binh sĩ tinh nhuệ, nói cho cùng kỳ thật chẳngqua cũng chỉ là một đám tráng đinh mà thôi.
Tuy nhiên đối vớiđiều đó, Kỵ sĩ Phổ Đặc cũng không hề so đo tính toán, dù sao đổi lại làmình cũng không có khả năng giao ra binh sĩ tinh nhuệ cho người kháckiến công lập nghiệp.
Hơn nữa những người này tuy rằng khôngphải quân tinh nhuệ, nhưng cũng là lực lượng vũ trang có thể chém có thể giết, cộng với đội quân của mình, tiêu diệt đoàn lính đánh thuê chỉ cómột trăm người thật còn không phải như đi du ngoạn sao.
Cho nên Kỵ sĩ Phổ Đặc biên chế một đội ngũ sơ sài xong, liền bắt đầu dẫn thủ hạ chậm rãi hành quân tới trấn Thanh Hương.
Ở trong lòng gã Kỵ sĩ Phổ Đặc thầm tính lộ trình chỉ cách trấn ThanhHương có mấy chục cây số, hơn nữa hiện tại còn có thể dùng xe trượttuyết, chỉ nửa ngày là có thể tới nơi.
Chút thời gian đó, trấn Thanh Hương nhiều lắm chỉ mới tập trung binh sĩ xong, chờ khi mình vừabiểu lộ rõ ràng chỉ tới công kích tên Huân tước tay sai may mắn kia, thì tin rằng các thế lực ở trấn Thanh Hương thấy rõ chênh lệch binh lựcgiữa song phương, khẳng định sẽ lập tức khoanh tay đứng nhìn. Nói khôngchừng lại có mấy người muốn nịnh bợ thế lực của mình nhân cơ hội trợgiúp mình tiêu diệt tên Huân tước kia. Đến lúc đó bọn khốn này khẳngđịnh sẽ khúm núm dâng một khoản hiếu kính đây.
Về phần chiếm lĩnh Thanh Hương lĩnh ư?
Có ngu ngốc mới định tâm nuốt gọn cái thứ chết tiệt này, không thấytên Khang Tư kia bởi vì Tử tước sai lầm mới nhặt được một vùng đất rộnglớn, nhưng không bao lâu liền bị người ta mưu hại sao? Cho nên mình tốthơn là vẫn giữ khoảnh đất vườn nhà mình an ổn sống qua ngày là được rồi.
Cứ như vậy, gã Kỵ sĩ Phổ Đặc vừa nằm mộng giữa ban ngày vừa diễu võdương oai, quang minh chính đại, một lần nữa nghênh ngang phát độngchiến tranh quý tộc.
Thanh Hương lĩnh bên này, hệ thống mật vệ của Khang Tư vừa mới thành lập, trước mắt quả thực chưa đủ năng lựcbiết tình hình của Kỵ sĩ Phổ Đặc.
Thậm chí đại quân của Kỵ sĩPhổ Đặc tiến vào địa giới Thanh Hương lĩnh, nếu không phải gần sát vớitrấn Thanh Hương, tin rằng hệ thống mật vệ khẳng định cũng không kịpphản ứng.
Bởi vì hệ thống mật vệ mới vừa thành lập còn đangtrong thời kì tập trung rèn luyện, căn bản chưa có người tung ra theodõi các thế lực chung quanh.
Nhưng, đừng quên trấn Thanh Hương là cái gì tồn tại, đây là một trấn thương nhân, lính đánh thuê, hắcbang, người miền núi, dân lưu lạc đủ loại thế lực tạo thành thôn trấn,khẳng định là vùng đất long xà hỗn tạp, là nơi tập trung mọi phần tử hạlưu côn đồ.
Một nơi có thế lực hỗn tạp như vậy, bởi vì vị trígiai tầng của bản thân cùng với vấn đề quan hệ, đối với tình huống quanh thân là nhạy cảm nhất cũng là tin tức nhanh nhạy nhất.
Chonên, ở thời điểm gã Kỵ sĩ Phổ Đặc chờ đợi lực lượng vũ trang của cácđồng liêu đến, các thế lực tại đây đã biết tin rồi. Ngay lúc Kỵ sĩ PhổĐặc mới vừa tuyên bố xuất binh, tin tức đã nhắn tới các thế lực trongtrấn Thanh Hương.
Khi các thế lực trấn Thanh Hương vừa biếtđược tin tức Kỵ sĩ Phổ Đặc điều động quân đội, mới đầu còn chuẩn bịthông báo cho Khang Tư. Tuy nhiên ở thời điểm thống nhất lực lượng vũtrang trấn Thanh Hương, thủ hạ dưới tay Khang Tư quá mức lợi hại, KhangTư giở trò ăn dày chơi không đẹp lắm, cho nên tất cả các thế lực đều cóđiều oán hận, liền giấu kín mọi tin tức này.
Một mặt các thếlực sở dĩ dám cả gan ỉm đi tin tình báo, phần lớn là nguyên nhân oán hận Khang Tư. Mặt khác lớn hơn nữa là vì bọn họ đều biết rõ Kỵ sĩ Phổ Đặcđã chuẩn bị tỏ rõ chỉ thảo phạt một mình Khang Tư, cho nên tất cả đềutâm tình bình tĩnh chuẩn bị đứng ngoài xem náo nhiệt.
Bọn họnghĩ rằng: chỉ cần Kỵ sĩ Phổ Đặc hiểu được lực lượng của mình, đồng thời nếu nguyện ý chấp nhận sự tồn tại của Cục quân chính, vậy thì nhữngngười mình có thay lĩnh chủ đảm đương chức thủ tịch Cục quân chính cũngkhông phải là chuyện không thể, với lại có lẽ còn tốt hơn nữa đấy.
Mấy tin tức này người nhanh nhạy đều biết Kỵ sĩ Phổ Đặc nhờ đâu cónhiều binh sĩ như vậy: có sự giúp đỡ của một đám lĩnh chủ phong thần doTử tước Cáp Nhĩ ban phong đó, khẳng định so với Khang Tư một quý tộc mới tấn phong này tốt hơn nhiều.
Đương nhiên, điều kiện tiênquyết là phải chấp nhận sự tồn tại của Cục quân chính. Hoặc nói cáchkhác chính là thừa nhận địa vị và quyền lợi của những người mình ở trấnThanh Hương này, nếu Kỵ sĩ Phổ Đặc coi thường không để bọn mình vào mắt, vậy thì đương nhiên phải làm cho hắn khó nhai rồi!
Tuy nhiênthấy đối phương chỉ biểu lộ cho thấy chuẩn bị thảo phạt Khang Tư, có thể từ đó nhìn ra hắn vẫn còn kiêng dè mình, Chứng tỏ gã quý tộc này vẫncòn tự biết sức mình, so với tên Khang Tư không tự hiểu lấy mình thì vẫn tốt hơn nhiều.
Các thế lực trấn Thanh Hương sở dĩ ngay tạitrước trận chiến giữa Khang Tư và Phổ Đặc lại dao động như thế, thậm chí hoàn toàn mặc kệ ân đức của Khang Tư thành lập Cục quân chính, ngượclại có phần nghiêng về bên Kỵ sĩ Phổ Đặc, ngoại trừ nguyên nhân vì Khang Tư trắng trợn nuốt gọn binh sĩ của họ, còn có một nguyên nhân trọngyếu: Đó chính là Khang Tư tuyên bố chuẩn bị tiêu diệt bang Tuyết Lang.
Ở các thế lực này xem ra, Khang Tư tuyên bố như thế là hoàn toànkhông biết tự lượng sức mình, một người lĩnh chủ mà không biết mình biết ta như vậy, thật đúng không phải là một tên lĩnh chủ bình thường, thậmchí còn có thể cấp mang đến phiền toái cho mình. Vì thế khi Kỵ sĩ PhổĐặc xuất hiện, bọn họ liền chuẩn bị vứt bỏ Khang Tư.
Từ đó có thể thấy được, giữa các thế lực với nhau, cái gì cũng đều giả dối, chỉ có lợi ích mới là thực tế.
Khang Tư tuy rằng không rõ ràng lắm tình huống biến đổi ngoài trấn,nhưng biến đổi trong nội trấn cũng có thể cảm giác được. Ít nhất bộ dáng của đám thành viên Cục quân chính đều có vẻ lơ là biếng nhác, hơn nữaxem vẻ mặt của họ, dường như là muốn đứng ngoài xem náo nhiệt.
Ở thời điểm Khang Tư đang thành lập mật vệ, Giáp Nhị phái ra đi điềutra không bao lâu, Khang Tư liền biết được tin tức các thế lực đó chegiấu.
Trước đã nói qua, trấn Thanh Hương long xà hỗn tạp, tuyrằng trấn Thanh Hương hùng mạnh, có mười bốn thế lực gia nhập Cục quânchính, nhưng cũng không phải trấn Thanh Hương chỉ có mười bốn thế lựctồn tại, ngoại trừ mười bốn thế lực ngành nghề chính yếu này, còn cónhiều thế lực nhỏ yếu tồn tại.
Các thế lực nhỏ có lẽ không cómạng lưới tình báo lớn mạnh, nhưng tin tức vẫn nhanh nhạy, chỉ cần tạicác địa phương khác, thậm chí có thể trực tiếp dò biết được tin từ mườibốn thế lực nơi đó mà biết được tin Kỵ sĩ Phổ Đặc xuất binh.
Trong số thế lực nhỏ có một số học theo thế lực lớn giấu nhẹm tin tức,đương nhiên cũng có một số lấy tin tức đó chuẩn bị bán ra một mối nhântình hoặc là đổi chút tiền tiêu vặt là được.
Vì thế lúc này đứng trước mặt Khang Tư là ba gã hán tử trung niên.
Nhìn ba gã hán tử Khang Tư thấy có hơi quen quen, bởi vì bọn họ đềulà đầu lĩnh cái gọi là bang phái ở khu dân đen. Sau khi Khang Tư đượcphân chia đến khu dân đen, những người này liền trở thành thuộc hạ ngoại hệ của hắn.
Khi Khang Tư trở thành lĩnh chủ, đám đầu lĩnhngoại hệ này đều có điểm tự đắc, đặc biệt là sau khi Khang Tư thành lậpCục quân chính, đám đầu lĩnh này đều có dã tâm bừng bừng.
Cho nên vừa nhận được tin tức, ba tên đầu lĩnh lập tức tiến đến khoe thành tích.
- Các ngươi nói Kỵ sĩ Phổ Đặc suất lĩnh gần ngàn tên lính tiến đến thảo phạt ta? Hắn lấy danh nghĩa gì thảo phạt ta chứ?
Khang Tư có hơi kinh ngạc.
Hắn đương nhiên biết Kỵ sĩ Phổ Đặc ở địa phương nào, sau khi được Cáp Nhĩ sắc phong, Khang Tư đúng là đã thu thập trong tay mọi tư liệu vềđám phong thần của Cáp Nhĩ.
Đối với Phổ Đặc chỉ là một gã Kỵsĩ không ngờ mang binh tới gần một ngàn quân, bởi vì Khang Tư suy bụngta ra bụng người, cảm thấy rằng khi mình không phải lĩnh chủ cũng có thể mang binh gần ngàn quân, lĩnh chủ không có hạn chế binh ngạch, chíchcần có khả năng chu cấp thì bao nhiêu cũng được, cho nên hắn không kỳquái một Kỵ sĩ nho nhỏ lại có nhiều binh sĩ như vậy.
Hắn lấy làm lạ chính là: bản thân mình không trêu chọc ai, gã Phổ Đặc này vì sao lại đến tấn công mình chứ?
- Lĩnh chủ đại nhân! Kỵ sĩ Phổ Đặc đối ngoại tuyên bố là bởi vì ngàibất kính với hắn, làm nhục gia tộc của hắn, cho nên mới hưng binh thảophạt. Kỳ thật nguyên do là các phong thần dưới trướng Tử tước Cáp Nhĩkhông quen nhìn ngài có lãnh địa quá rộng lớn như vậy. Thủ hạ của Kỵ sĩPhổ Đặc lần này chỉ có năm đội trăm người, nhưng đám phong thần của Tửtước phái binh tới giúp.
Đám đầu lĩnh lập tức báo cáo kỹ càng tỉ mỉ với Khang Tư tin tức nhận được.
Đương nhiên, tuy rằng Kỵ sĩ Phổ Đặc là địch nhân của Khang Tư, nhưngbọn hắn vẫn có thói quen tôn kính quý tộc, mà còn xưng hô theo tước vị.Bởi vì quan hệ giữa các quý tộc rất biến thái, buổi trưa hôm nay là cừuđịch buổi chiều lại biến thành minh hữu, cho nên mặc kệ quý tộc là cóquan hệ đối địch hay không, đám tiểu dân ăn bữa có bữa không bọn họ vẫngiữ thái độ cung kính là được rồi.
“Tới không đến một ngànngười, trong đó năm trăm người là quân đội đồng minh, ba trăm người làdịch phu. Nói cách khác binh sĩ chính thức của gã Kỵ sĩ Phổ Đặc cũngkhông tới hai trăm người?” Khang Tư thật không biết nói gì thêm.
Gã Kỵ sĩ Phổ Đặc này không có điều tra tình hình quân số của bên mình sao? Bản thân mình trước kia đã có một trăm binh sĩ mấy trăm trángđinh, hiện tại càng không cần phải nói, ước chừng hơn một ngàn binh sĩ,hắn chỉ mang tới một đội quân ngàn người hỗn tạp thảo phạt mình ư?
Về phần lý do thảo phạt, hiện tại Khang Tư cũng không thèm để ý. Hóara ở Tuyết quốc chỉ cần tạo một cái cớ là có thể khai chiến, cũng khôngquản lý do này là thật hay giả.
- Kỵ sĩ Phổ Đặc đã tuyên bố,lần này thảo phạt chỉ đối phó một mình lĩnh chủ đại nhân ngài, cùng cácthế lực trấn Thanh Hương khác không quan hệ. Phỏng chừng là bởi vì vậy,Kỵ sĩ Phổ Đặc mới cho là nắm chắc phần thắng trong tay.
Đámđầu lĩnh vội giải thích. Bọn họ cũng không phải kẻ ngu ngốc, đương nhiên đã cân nhắc Khang Tư có bao nhiêu phần thắng mới quyết định đến khoethành tích.
Nhìn thấy Khang Tư nhíu mày, mấy tên đầu lĩnh đưa mắt nhìn nhau một cái bắt đầu tố khổ các thế lực kia:
- Lĩnh chủ đại nhân! Ngài nghĩ tin tức này mấy bang phái nhỏ chúng ta đều có thể biết được tường tận như thế, vậy mười bốn thế lực lớn củaCục quân chính kia so với chúng ta khẳng định đã sớm biết rõ chuyện này.
Ý kế tiếp mấy tên đầu lĩnh cũng không nói ra. Nếu nói thẳng ra chẳngkhác nào hạ thấp giá trị của mình, gây ấn tượng xấu trong lòng lĩnh chủđại nhân; về phần mười bốn thế lực lớn Cục quân chính có nói cho KhangTư biết hay không, cứ nhìn vẻ mặt của Khang Tư khi mới vừa biết tin tứcPhổ Đặc xuất binh thì đủ hiểu.
Khang Tư gật gật đầu ra vẻhiểu, chỉ có điều Khang Tư lại không thèm để ý. Song phương vốn chỉ liên minh vì ích lợi, vậy thì vì ích lợi mà tách rời là chuyện rất bìnhthường.
Hơn nữa hiện tại cũng không tính là tách rời, chẳngqua là đối phương nghĩ muốn ở một bên chờ xuất hiện người chiến thắng mà thôi, chỉ cần mình giành được thắng lợi, như vậy mọi người vẫn theo đólà đồng minh của mình.
Mấy tên đầu lĩnh đương nhiên không rõràng lắm ý nghĩ của Khang Tư, nhìn đến Khang Tư vẫn lạnh nhạt không phản ứng gì, tự nhiên họ biết rõ cứ theo lẽ thường mà làm là được.
Nếu lĩnh chủ biểu hiện rất xúc động phẫn nộ, vậy thì mình cũng phảihoài nghi không biết lĩnh chủ này có thể giành được thắng lợi cuối cùnghay không.
Đương nhiên, bọn họ cũng tự nhận là mặc dù Khang Tư không có biểu hiện ra ngoài, nhưng khẳng định sẽ có ấn tượng không tốtvới mười bốn thế lực lớn kia, mà đây chính là điều mình theo đuổi.
Tuy rằng không có đề cập tới không có truy hỏi, nhưng Khang Tư cũngkhông có lập tức cho bọn họ rời đi. Người chỉ huy cần phải thưởng phạtphân minh, xử lý công việc cũng phải làm như thế. Mấy tên đầu lĩnh nàycó thể mang đến tin tình báo như thế, đương nhiên phải khen thưởng. Vìthế Khang Tư liền tiện tay thưởng cho mỗi người một trăm kim tệ.
Nhưng chuyện này khiến mấy tên đầu lĩnh kích động đến tim đập dồn dập muốn nghẹt thở, ưu đãi nào khác không biết, nhưng lợi ích trước mắt này thật đúng là khiến bọn họ vì hành động khoe thành tích của chính mìnhmà tự bội phục sâu sắc.
Lĩnh chủ đại nhân này quả thực hàophóng, báo cái tin liền thưởng mỗi người một trăm kim tệ! Nếu như tácchiến cho lĩnh chủ đại nhân thì sao đây?
Mấy tên đầu lĩnh đưa mắt nhìn nhau, không nói gì thêm, chỉ cảm động đến rơi nước mắt cáo lui.
Mấy tên đầu lĩnh vừa đi xuống, Giáp Nhị đúng dịp trở về vội bẩm báo,kết quả cũng giống như báo cáo của mấy tên đầu lĩnh kia. Đương nhiên,bởi vì vội vàng, tin tức nhân số quân địch không có chính xác, dù saoGiáp Nhất so ra không hơn được Giáp Linh tên sinh vật bất tử không biếtmệt mỏi kia.
Đáng tiếc đã phái Giáp Linh đi xâm nhập dò thámtin tức bang Tuyết Lang, bằng không nếu là Giáp Linh, tin rằng Phổ Đặcmặc khố màu gì hắn cũng biết rõ từng chi tiết.
Tuy nhiên chỉ cần biết đại khái nhân số cùng hướng xuất binh, đối với Khang Tư cũng quá đủ rồi.
Khang Tư lập tức hạ lệnh:
- Triệu tập tất cả mọi người chuẩn bị xuất binh!
- Lĩnh mệnh!
Khi Giáp Nhị trở về báo cáo, Giáp Nhất cũng tới kịp lập tức lĩnh mệnh lui ra. Ngoài cửa truyền vào tiếng la ó chói tai, tiếp theo tiếng bướcchân hỗn loạn cùng tiếng hô quát vang lên.
Đối với tình trạngvệ đội còn là đám tân binh trên phương diện kỷ luật yếu kém, Khang Tưbất đắc dĩ lắc lắc đầu. Dù sao những tên tân binh địa phương này so racòn tốt hơn một chút là đều trải qua quá trình chiến đấu, trong đó gầnnhư còn có một phần ba đã lăn lộn trên chiến trường máu lửa, mặt kháctất cả đều đã từng tham gia chuyện đánh nhau như cơm bữa, xem như cũngcó kinh nghiệm chiến đấu.
Tuy rằng trận đánh ác liệt, trận tửchiến, phục kích khẳng định chưa thể đánh được, nhưng chiến đấu trựcdiện hoặc là du kích chiến hẳn là không có vấn đề gì. Tuy nhiên con sốthương vong có thể không cách nào được như ý muốn.
Vệ đội tậpkết xong, bọn họ cũng từ miệng Giáp Nhất biết được sắp đối mặt là địchnhân nào rồi. Vì không muốn cho đám binh sĩ vệ đội vừa mới thành lập sợhãi thực lực quân đội địch, Giáp Nhất còn cố ý chỉ ra đại khái nhân sốcùng kết cấu hình thành phía quân địch.
Vừa thông báo ra tìnhhình địch quân, binh sĩ vệ đội lập tức thả lỏng, tâm tình không yên biến mất. Tuy rằng binh lực quân địch cùng bên mình không sai biệt lắm,nhưng quân địch là đội quân do nhiều phe phái kết hợp thành, hoàn toànkhông giống như quân mình là một chỉnh thể.
Xem ra trận chiến này bên mình đã chiếm tiện nghi rồi.
Ở thời điểm Khang Tư ra tới, nhìn thấy binh sĩ vệ đội tuy rằng hưngphấn, nhưng không có cái loại nhiệt tình muốn thử, không có cái khí thếmuốn lập tức khai chiến, tinh thần kém quá xa so với một trăm tên xuấtthân đoàn lính đánh thuê cùng với đám lính đánh thuê tân binh đang xắntay múa chân kia.
Hiểu được những tên tân binh này còn khôngcó vì tâm tính của đoàn thể mà đánh mất nhiệt huyết, Khang Tư không khỏi cười hài lòng.
Khang Tư quét mắt nhìn mọi người một vòng sau đó cao giọng nói:
- Trước khi xuất phát, ta nói trước một chút chế độ quân công củađoàn thể chúng ta: Giết chết một tên địch phần thưởng một mẫu ruộng dất, mỗi tháng tăng lương một kim tệ; giết chết hai tên địch phần thưởng hai mẫu ruộng đất, mỗi tháng tăng lương hai kim tệ, từ đó suy ra, giếtnhiều ít phần thưởng tương ứng.
Trên phần đất ban thưởng chocác ngươi, tùy ý các ngươi muốn làm gì thì làm. Chỉ cần lĩnh chủ ta cònsống, những công điền này các ngươi có thể trọn đời kế thừa, chỉ cầnruộng đất còn trong tay con cháu của các ngươi, thuế ruộng đất đều miễntrừ hết thảy.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để giữ đượccông huân là các ngươi có phục tòng mệnh lệnh hay không! Nếu không phụctòng mệnh lệnh, cho dù các ngươi lập được công lao lớn mấy đi nữa cũngsẽ bị nghiêm khắc xử phạt! Trận chiến lần này là ở vùng đất tuyết, chonên dựa theo đơn vị nhỏ nhất là “ngũ”, để thống nhất tính toán cônghuân.
Nghe nói như thế, trong lòng tất cả mọi người tại hiện trường đều chấn động.
Tuyết quốc đất rộng người thưa, hơn nữa gió tuyết quanh năm, nhu cầucủa dân chúng đối với đất đai cũng không lớn, nhưng nhu cầu không lớncũng không phải dân chúng không có khát vọng đất đai. Bởi vì ở Tuyếtquốc có được đất đai đều thuộc về giới quý tộc, trừ phi cùng quý tộc kýkết mua bán mới có được quyền sở hữu tư nhân.
Chỉ có điều quýtộc đều xem đất đai như vận mạng của mình, rất hiếm khi bán đất cho dânchúng bình thường. Thường chỉ có thế lực lớn thương đoàn các thứ mớiđược cho phép thực hiện giao dịch này.
Nói đi nói lại cũng chỉ có một ý: ở Tuyết quốc chỉ cần làm nghề nông, vậy thì tá điền đều không có quyền sở hữu đất đai tư nhân.
Cho nên Khang Tư đưa ra mứcthưởng ruộng đất thật sự khiến bọn họ tim đập thình thịch. Đương nhiênbọn họ biết rõ Khang Tư lĩnh chủ Thanh Hương này có đất đai rộng lớn bao nhiêu, hơn nữa mức tiền thưởng quả là hào phóng trước sau như một. Hiện tại nếu hắn đã khẳng khái đưa ra mức thưởng này, vậy đã nói lên bọn họsẽ có một ngày cũng có được đất đai tư nhân!
Một mẫu đất thoạt nhìn không lớn gì lắm, nhưng cũng không nhỏ, ít nhất nếu dùng để làmnền tảng căn bản thì rất không tệ rồi. Hơn nữa chỉ cần giết chết một tên địch liền có thể nhận được đất đai có thể truyền lại đời sau. Nếu maymắn và có đủ năng lực hùng mạnh, nói không chừng chỉ dựa vào giết địchthì có thể kiếm được một tòa trang viên vào tay rồi!
Người tại đây cũng không phải kẻ ngu ngốc, cho dù là kẻ ngu ngốc người bên cạnhcũng không ngốc. Chỉ trong nháy mắt hiểu được ưu đãi trong đó, đám binhsĩ lập tức hoan hô ầm lên, toàn bộ đều xắn tay áo hoa chân múa tay chuẩn bị vì con cháu mình xây dựng cơ nghiệp.
- Tốt lắm! Xuất phát!
Khang Tư nhìn thấy sĩ khí binh sĩ đã sôi sùng sục, liền phất tay truyền lệnh xuất quân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]