Vì sao Áo Đặc Hàn mới từ miệng tên lính liên lạc biết được danh sách mời lại không hề nhắc nhở tới vậy?
Áo Đặc Hàn vừa bước vào phòng trong liền cười nói:
- Thiếu gia trước tiên triệu tập chúng ta, ngươi nói hắn muốn làm gì?
Một gã tráng hán cười lạnh đáp:
- Nếu triệu tập tất cả phong thần thì chính là chuẩn bị tiến côngKhang Tư. Nếu chỉ chiêu tập mấy người chúng ta, như vậy là định diệtkhẩu đây, ai bảo chúng ta tham gia âm mưu phản nghịch chứ! Hơn nữa cònnhìn thấy lão đại nhân có lá cờ kia.
Những người này cũngkhông phải kẻ ngu ngốc, sớm trước đó từ trong lời đồn đãi liền biết thân phận của Khang Tư, cũng hiểu rõ Tử tước Cáp Nhĩ tiền nhiệm vuốt ve mặtlá cờ kia không phải cờ của Khang Tư.
Áo Đặc Hàn cũng dựng thẳng ngón cái:
- Lợi hại! Thiếu gia lần này triệu tập danh sách chỉ có mấy người chúng ta.
- Mẹ nó! Thằng nhỏ này còn tưởng mình thật là một Tử tước đại nhân, phản rồi! Gã tráng hán giận dữ hét lên.
Áo Đặc Hàn khoát tay cười nói:
- Chúng ta trừ tham gia mưu đồ phản nghịch không chỉ là để làm phảnthôi, ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, không biết các ngươi thì sao?
- Ha ha! Mọi người đều nghĩ như nhau! Binh sĩ tinh nhuệ dưới trướngcủa ta, lần này ta dùng danh nghĩa đội hộ vệ mang theo đến đây.
Một gã tráng hán cười nói, tráng hán khác cũng cười ha hả:
- Đúng vậy! Mọi người đều giống nhau.
- Tốt! Đã như vậy chúng ta hãy đi bái kiến Thiếu gia đáng thương kiađi! Sau đó chúng ta chia Cáp Nhĩ Tử tước lĩnh này làm bốn phần Nam tướclĩnh đi!
Áo Đặc Hàn cười nói.
- Hừ! Phục vụ cho lãoTử tước Cáp Nhĩ bố nhiều năm, không ngờ đến hiện tại đều vẫn còn là mộttên Kỵ sĩ. Lại còn giúp Tử tước mới lập nhiều công huân, nhưng trừ tiềntài ra, đất đai hoàn toàn không có gia tăng. Nếu đã như vậy thì đừngtrách chúng ta không khách sáo!
Một gã tráng hán dường như tăng thêm can đảm nói.
Lời này dẫn tới đồng tình của mọi người, nếu không vi thời gian dàinhư vậy đều ngưng lại ở tước vị Kỵ sĩ này, bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm kết hợp nhau nổi lên tạo phản.
Áo Đặc Hàn định nói gì đó, nhưng chỉ phất tay một cái ra hiệu, mọi người liền lần lượt đi ra.
Đến lúc này bốn tên đầu lĩnh tạo phản đều bắt đầu cảnh giác với người bên cạnh mình, bởi vì kế tiếp Cáp Nhĩ Tử tước lĩnh này chính là thuộcvề bốn người bọn họ. Nói cách khác chỉ cần chính mình muốn trở thành Tửtước, như vậy địch nhân sau này cũng chỉ có thể là ba người kia.
Kết quả khởi đầu của sự việc coi như thuận lợi, Tử tước Cáp Nhĩ bởivì muốn diệt khẩu, cho nên tuyệt đối không thể triệu tập toàn bộ binh sĩ trong thành chỉ có thể mai phục mấy tên thân tín mà thôi.
Màbốn tên phản nghịch sớm có chuẩn bị đầu tiên là vừa tới liền diệt sáchmấy tên thân tín của Tử tước Cáp Nhĩ, sau đó dùng đội hộ vệ khống chế Tử tước Cáp Nhĩ và cả tòa thành Cáp Nhĩ, cuối cùng mượn danh nghĩa Tử tước Cáp Nhĩ triệu tập tất cả phong thần đến bàn bạc làm sao để đối phó vớiKhang Tư.
Tuy nhiên tới đây, sự việc đã xảy ra dị biến.
Dù sao các phong thần kia cũng không phải không có cơ sở ngầm bêntrong tòa thành, nên bốn đại phản nghịch có hành vi cổ quái với Tử tướcCáp Nhĩ, đặc biệt là có thi thể bị chuyển ra ngoài tòa thành, mà nhữngtử thi này lại đều là người thân tín của Tử tước Cáp Nhĩ, tin tức nàyvừa truyền ra ngoài, kẻ ngu ngốc cũng biết vì sao lại thế.
Cho nên đám phong thần của Tử tước Cáp Nhĩ, có người làm như không cóchuyện gì xảy ra, có người làm như không nhận được mệnh lệnh cứ ở lạilãnh địa của mình.
Một số người nhảy ra chửi ầm lên trách mắng Áo Đặc Hàn, còn có một số trực tiếp tuyên bố bởi vì phong quân bị hãmhại, chính mình không phục tòng mệnh lệnh nữa, quyết định độc lập!
Dù sao phong thần mặc kệ chuyện phong quân bị hãm hại thế nào, chuyện thứ nhất đám phong thần này làm chính là tăng cường biên chế quân độivà trang bị chuẩn bị chiến tranh.
Đám người Áo Đặc Hàn hiểnnhiên không có dự liệu sự tình lại chuyển biến như vậy, không ngờ khôngcó một phong thần nào nguyện ý nghe lệnh tới đi tìm cái chết. Bọn họđành phải làm ngược đời chửi bới thói đời thay đổi: “Vậy mà không còntồn tại trung thần nào”, một mặt cùng tăng cường biên chế quân đội và vơ vét tài sản trong tòa thành.
Sau khi chia tài sản và trángđinh trong tòa thành, bốn tên phản nghịch lập tức mang theo nhân mã vậttư chạy về lãnh địa, để lại thành Cáp Nhĩ trống rỗng cho Tử tước Cáp Nhĩ bị ép bức sắp biến thành tên khờ mất trí.
Giờ phút này Tửtước Cáp Nhĩ trông thật vô cùng thê thảm, toàn bộ tòa thành chỉ còn mấylão già không đi nhanh được ở lại, người khác gồm cả gia nhân của Tửtước Cáp Nhĩ, toàn bộ bị bốn tên phản nghịch chia nhau mang đi; lươngthực thì một đấu cũng không chừa lại; tiền tài các thứ càng không cầnphải nói, ngay cả chuông treo trên vách tường cũng bị vơ vét đi.
Tử tước Cáp Nhĩ không còn lại gì, khóc không ra nước mắt. Thật lâusau mới từ trong phòng tư liệu mà bốn tên phản nghịch không để ý mới cóthể còn nguyên vẹn, tìm được văn khế đất đai của tòa thành Cáp Nhĩ. Hắnchạy đến công hội lính đánh thuê thế chấp được một khoản tiền, sau đóliền biến mất vô tung vô tích.
Hắn thật không tin đám phongthần trực thuộc lúc này còn tiến đến “cần vương”. Hơn nữa cho dù có tới, cũng là mang lòng dạ bất lương muốn mượn dùng danh nghĩa của mình màthôi.
Nếu bị người giam khống đến sống không bằng chết, còn không bằng tự mình nắm lấy tự do trong tay mình vậy.
Đến đây gia tộc Cáp Nhĩ chiếm cứ Cáp Nhĩ Tử tước lĩnh nhiều năm hoàntoàn biến mất. Cáp Nhĩ Tử tước lĩnh cũng từ đó mất đi chủ nhân hợp pháp.
Mà Thanh Hương lĩnh sắp trở thành trung tâm cơn lốc xoáy, giờ phútnày khắp nơi đều là cảnh tượng nhiệt náo khí thế ngất trời.
Tiến vào ranh giới Thanh Hương lĩnh, phàm là tới vùng đất đai phì nhiêugần các con sông dòng suối nhỏ, rất đông già trẻ phụ nữ và trẻ em đangkhai khẩn ruộng nương.
Hiện tại băng tuyết đã tan, đất đai đãlộ ra, không thừa dịp đúng lúc này gia tăng canh tác, thì thật đúng làmột hạt thóc cũng không có mà thu.
Trong những người này chỉcó một phần nhỏ là người nhà ruộng công, còn lại đại đa số tuy rằng trên danh nghĩa là thân thích, nhưng trên thực tế lại đều là tá điền làmcông.
Chẳng qua là các tá điền đó không có mặt ủ mày ê như tá điền ở các địa phương khác, mà trên nét mặt đều tươi cười rạng rỡ.
Sở dĩ có như vậy, bởi vì lĩnh chủ Thanh Hương lĩnh đặt ra một quyđịnh, bất luận là thân thích làm ruộng công hay là khai khẩn đất hoang,đều phải giao nộp một phần mười thuế nông nghiệp cho phủ lãnh chúa.
Mà thân nhân họ hàng ruộng công thì phải giao nộp thêm một phần mườithuế nông nghiệp cho chủ nhân mãnh đất, coi như là chi phí mượn dùngdanh nghĩa thân thuộc làm công điền.
Nói cách khác ở ThanhHương lĩnh, chủ nhân ruộng công chỉ cần giao nộp một phần mười thuế nông nghiệp, mà tá điền thì chính là hai phần mười thuế. So với các địaphương khác thấp nhất đều là hơn năm phần mười thuế nông nghiệp, thì mức thuế này nhẹ hơn rất nhiều.
Gặp được chuyện tốt như vậy, không vui mới là lạ.
Bởi vì mức thuế nông nghiệp nhẹ như thế, nên gần như khi dân chúngbiết được tin tức đều bỏ cả nhà cửa dẫn người chạy đến Thanh Hương lĩnh. Trải qua một phen thu hút, hiện tại ở Thanh Hương lĩnh đất hoang có thể khai phá trồng trọt đã đều có chủ. Nông dân có được đất đai đều là báncái mạng già ra sức khai khẩn đủ để mình có thể quan tâm chăm sóc đượcmới thôi.
Bởi vì bọn họ biết, hiện tại khai khẩn càng nhiều, thì thời điểm thu hoạch mình càng gặt hái nhiều.
Liên quan đến sự đền đáp công lao của mình, không có người nào lại không quan tâm.
Tuy nhiên khiến người ta cảm thấy có hơi kỳ quái là, những nông dânđó đều là lão già yếu, phụ nữ và trẻ em, không có người tráng niên nào.
Sở dĩ như vậy, bởi vì tất cả tráng nam trong Thanh Hương lĩnh đều đến phủ lãnh chúa mộ binh. Một bộ phận tráng đinh ưu tú nhất cường trángnhất, được thu vào vệ đội lĩnh chủ, hơi yếu một chút thì thu vào vệ độilàm phụ binh, còn lại toàn bộ được thu vào đại đội tu sửa đường xá.
Cho nên hiện tại nơi tụ tập nhiều tráng đinh nhất, chính là con đường bùn đất kéo dài từ thành trấn đến khu đất rộng ở sâu trong rừng rậm. Vô số tráng đinh cùng hô khẩu hiệu, từ trong rừng rậm hoặc khiêng hoặc kéo cây ra ngoài, chuyển tới xưởng gỗ ở bìa rừng.
Ở đó những câygỗ sẽ nhanh chóng được xẻ thành những tấm ván gỗ, cọc gỗ, trụ gỗ cácloại vật liệu gỗ, sau đó những vật liệu này lại nhanh chóng được chuyểnlại vào trong rừng rậm.
Ngoại trừ bỏ những việc đó, trên conđường bùn đất còn có vô số tráng đinh dùng đá nghiền nát lót mặt đường,hoặc dùng dây thừng cột chặt trụ đá tảng đầm đất nện mặt đường.
Dựa theo tình hình thi công thì thấy, con đường lớn này không cần baolâu thời gian nữa là có thể làm xong. Đến lúc đó xe ngựa bốn bánh loạilớn chở nặng đã có thể trực tiếp từ thôn trấn đi vào sâu trong rừng rậmrồi.
Mà hai bên đường cứ cách một đoạn thì có một nhà ăn.Trong đó đầu bếp cùng người giúp việc bếp núc nếu không bận bịu nấu canh thì đang quay nướng hun thịt miếng, hoặc là bận rộn làm bánh mì.
Đám người đi ngang qua ngửi được mùi thịt nướng, nuốt nuốt nướcmiếng, nhưng chẳng những không có dừng lại, mà còn tăng nhanh thêm tốcđộ làm việc của mình.
Một người trẻ tuổi chừng mười tám mườichín tuổi, vác một cây trụ to cỡ bắp đùi, nhìn những miếng thịt bốc mùithơm ngát, hắn nuốt nước miếng ừng ực, ừng ực.
Một tráng hánkhoảng ba bốn mươi tuổi cũng vác một cây trụ như vậy, nhìn thấy gã thanh niên này chậm chân gần như ngừng lại, hắn không khỏi bước nhanh tới gần nói:
- Đi mau! Không được cản đường đi chỗ này!
Người trẻ tuổi quay đầu nhìn lại, phát hiện người phía sau đều bị chậmchân lại, mà mép đường bên kia thì tất cả đều tay không tiến vào rừngrậm, còn bên phía mình mọi người đều đang khiêng vác gỗ.
Tuyrằng không hiểu vì sao phải phân chia một bên vào một bên ra, nhưngngười trẻ tuổi cũng biết chính mình cản đường đi, lập tức mặt hắn đỏbừng đi nhanh lên phía trước.
Tráng hán trung niên kia cười khì một tiếng, đuổi vài bước theo kịp hỏi:
- Thế nào? Hôm nay mới tới làm à?
Người trẻ tuổi gật đầu:
- Đúng vậy! Sao huynh biết?
- Ha ha! Chỉ có người mới tới mới nhìn thấy thức ăn ngon đi không nổi như thế. Chờ khi ngươi nếm qua một lần liền hiểu được vì cái gì chúngta lại không thèm để ý tới.
Người trung niên cười nói.
- Vì sao vậy?
Người trẻ tuổi rất ngạc nhiên.
- Đơn giản thôi! Bởi vì mỗi người đều có phần, không ăn cũng không được. Cho nên mọi người mới không khẩn trương như vậy.
Người trung niên nói.
- Mỗi người đều có phần?! Toàn bộ đều có thịt ăn?!
Người trẻ tuổi quay đầu lại nhìn những miếng thịt chất như ngọn núi nhỏ trong nhà ăn xa xa, không kìm nổi kinh hô:
- Lĩnh chủ đại nhân nơi này không ngờ lại hào phóng như thế!?
Người trung niên gật gật đầu cười nói:
- Hà! Lĩnh chủ đại nhân chúng ta đương nhiên hào phóng, có lẽ ngươicũng là vì nghe đồn “một phần mười thuế’ mới chạy tới phải không? Tuynhiên ngươi cũng đừng ảo tưởng hàng ngày có thịt ăn. Vốn là một tuần lễăn một lần, lần này là trường hợp đặc biệt, cho nên vận khí của ngươicoi như không tệ.
- Đúng vậy! Nghe được tin tức này ta liền dẫn theo người nhà chạy tới đây.
Người trẻ tuổi còn muốn hỏi nguyên nhân, phát hiện đã tới xưởng gỗrồi, vội vàng buông gỗ xuống, sau đó vô thức đi theo sau người trungniên.
Từ miệng người trung niên, gã trẻ tuổi biết, ở đội tusửa làm đường này, phải cố gắng làm việc mới có ăn ngon còn có tiềnthưởng. Nếu dùng mánh khoé lười biếng thì sẽ bị đuổi đi, thậm chí còn có thể bị tước bỏ thân phận thân thuộc công điền đuổi ra khỏi Thanh Hươnglĩnh.
Gã trẻ tuổi nghe nói thế, thầm tự quyết định phải biểu hiện cho thật tốt.
Bởi vì thời gian này rất khó kiếm ăn, thật vất vả mới gặp được mộtchỗ lánh nạn đói tốt bụng thế này, đương nhiên phải làm sao cho mìnhcùng người nhà sống qua những ngày tốt đẹp này mới được.
Tiếng kèn vang lên, đội làm đường trên đường đi tới lập tức “ào” một tiếngtản ra, cũng nhanh chóng dựa theo biên chế đội ngũ bao quanh nhà ăn.
Gã trẻ tuổi cùng người trung niên vừa khéo cùng một đội, liền cùng nhau ăn cơm chung.
Thức ăn rất ngon, gã trẻ tuổi rất tò mò hỏi:
- Vừa rồi không phải huynh nói lần này ăn thịt là trường hợp đặc biệt, nguyên nhân vì sao vậy?
- Rất đơn giản, bởi vì lĩnh chủ đại nhân chuẩn bị sắc phong phongthần, cho nên tất cả cơ cấu hạ tầng ở phủ lãnh chúa, đều có thể nhậnđược khen thưởng đấy. Đội làm đường chúng ta chính là được thưởng mộtphần thức ăn ngon. Còn binh sĩ nghe nói trừ thức ăn ngon, còn đượcthưởng kim tệ. Đúng rồi, ngươi tuổi trẻ như vậy vì sao không được chọnvào quân đội?
- Ôi! Thân thể không được.
Gã trẻ tuổi bất đắc dĩ lắc đầu.
Người trung niên thật rất nghi hoặc, gã trẻ tuổi này khiêng cây gỗlớn đi đứng so ra còn thoải mái hơn mình, bản thân mình nếu không vìtuổi hơi lớn thì đã sớm được tuyển vào quân đội rồi.
Tuy nhiên hắn cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng người ta không muốn tham gia quân đội, lại muốn ở tại chỗ này, cho nên mới phải gia nhập đội làmđường.
Cho nên người trung niên cảm thán nói:
- Ôi!Ngươi vậy thật đáng tiếc! Lĩnh chủ chúng ta không giống như các lĩnh chủ khác, quân đội của hắn phỏng chừng là tốt nhất toàn bộ Tuyết quốc! Tanếu không lớn tuổi, khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Thực khôngbiết vì sao quân đội của lĩnh chủ đại nhân phải hạn chế tuổi như thếchứ? Các lĩnh chủ khác cứ là nam đinh liền kéo vào quân đội càng nhiềucàng tốt.
Gã trẻ tuổi cười nói:
- Nếu nói như vậy, đãi ngộ của quân đội đó cũng không thể thu hút được huynh rồi.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lơ đãng hỏi:
- Đúng rồi đại ca! Chúng ta tu sửa con đường này làm gì?
- Cái này ngươi cũng không biết à? Xây dựng tòa thành đấy.
Người trung niên có vẻ nghi hoặc.
- Xây tòa thành hả, nhưng vì sao không xây dựng tòa thành ở gần thôn trấn? Ngược lại phải xây dựng ở trong rừng rậm vậy?
Người trẻ tuổi thật rất tò mò.
- Hà! Người khác có lẽ không biết, nhưng ta rất rõ ràng, nghe nói khu đất xây dựng tòa thành lần này, trước đây là cái nền cũ của Vô Ưu CungCổ quốc, nghe nói lĩnh chủ đại nhân chính là hậu nhân của Cổ quốc đó.
Người trung niên cảm thấy rất là đắc ý vì sự thông thạo tin tức của mình.
- Hậu nhân của Cổ quốc? Ta nghe nói đã mấy trăm năm không có hậu nhân nào của Cổ quốc xuất hiện, cái này có thể hay không là...
Gã trẻ tuổi có chút chần chừ nói.
- Hừ! Quản hắn thiệt giả làm chi, dù sao chịu cấp cơm cho ta ăn là được rồi.
Người trung niên đầu tiên là nói thế, tiếp theo ra vẻ ta đây hiểu biết nói:
- Tuy nhiên hẳn là đúng thực! Nghe nói chiếc nhẫn trên tay vị lĩnhchủ đại nhân này có huy hiệu Cổ quốc xưa. Dựa theo quy củ huy hiệu quýtộc không truyền ra ngoài, vị lĩnh chủ đại nhân này cho dù không phảihậu duệ vương thất Cổ quốc, thì cũng có thể là hậu duệ của giới quyềnquý Cổ quốc.
Gã trẻ tuổi không có đáp lời, chỉ dạ dạ gật đầuphụ họa theo, ai cũng không có chú ý tới khi hắn nghe được huy hiệu xưa, trong mắt hắn chợt lóe sáng.
Mặt ngoài phủ lãnh chúa đã chỉnh đốn và hồi phục lại rất khí thế sạch sẽ, thành viên vệ đội đứng thẳnglưng ở cửa lớn, lặng lẽ chăm chú nhìn nhân viên quân chính đi vào phủlãnh chúa.
Nhìn đám vệ đội lĩnh chủ bưu hãn dị thường đó, đầulĩnh các thế lực trấn Thanh Hương tới tham dự nghi thức phong thần, đặcbiệt là các thành viên Cục quân chính, trong lòng đầy cảm thán.
Nguyên vốn tưởng rằng có thể áp chế được gã lĩnh chủ trên danh nghĩanày, nhưng không nghĩ rằng người ta động tay một cái, liền cấp cho hắnvệ đội lĩnh chủ một đội ngàn người, sau đó dựa vào đoàn vệ đội lĩnh chủtiêu diệt sạch bang Tuyết Lang!
Vừa nghĩ vậy, thành viên Cục quân chính liền hận không thể vả vào miệng mình.
Lúc trước như thế nào lại thuận miệng nói cái gì vệ đội lĩnh chủ đánh hạ được địa bàn nào thì thuộc sở hữu của lĩnh chủ, không có liên quangì với các thành viên Cục quân chính chứ? Nếu lúc trước mình phái ra một trăm người hỗ trợ, có lẽ hiện tại chính mình cũng có thể nhận được mộttước vị Nam tước rồi.
Ôi! Đây đều là vận mệnh cả! Ai có thểnghĩ tới một vệ đội lĩnh chủ có ngàn người lại có thể tiêu diệt bangTuyết Lang! Hơn nữa lập tức bằng vào phần công lao này chiếm được củacải kếch xù cùng tước vị Tử tước Nam tước, thật đúng là khiến người tavừa nghĩ tới liền chảy nước miếng đây.
Hơn nữa gã lĩnh chủđáng hận này, không ngờ lại dựa vào địa vị và tiền tài, chẳng những mởrộng vệ đội lĩnh chủ của mình đến năm lần, mà còn phân biệt thành lậpmột đội quân năm ngàn người thuộc Tử tước Quỳ Lạp, một đội quân một ngàn người thuộc Nam tước Lâm Tuyết.
Tuy rằng các đội quân đó đềuđược hắn đặt tên tương ứng với lãnh địa đóng giữ, nhưng năm ngàn quân vệ đội lĩnh chủ lại ở Thanh Hương lĩnh!
Gã lĩnh chủ này thật đủtham lam, lại chiêu mộ hết tráng đinh trong phạm vi mấy trăm cây số vàohệ thống lĩnh chủ: người khỏe tham gia quân đội; người bình thường làmhậu cần; bình thường nữa làm đường; người già yếu phụ nữ và trẻ em khaikhẩn ruộng đất.
Chiêu này vừa thực hiện, cứ như vậy đất đailãnh địa mở rộng, nhân lực tài nguyên đều rơi hết vào tay gã lĩnh chủhùng mạnh đó.
Tuy rằng các thành viên Cục quân chính được phép khuếch trương vệ đội, nhưng vệ đội hai trăm người thì có thể làm đượccái nỗi gì chứ! Không nói lực lượng của mình có nổi lên cũng không phảiđối thủ của vệ đội lĩnh chủ, dù có là đối thủ cũng không dám nhúc nhích.
Bởi vì lĩnh chủ đại nhân địa vị thăng lên tới Tử tước, hơn nữa trongtay kim tệ hàng bó lớn, đã được dân bản xứ cam tâm tình nguyện phụctùng.
Đặc biệt lần này sau khi phong thần, tất cả quân độitrong lãnh địa đều sẽ thần phục dưới trướng lĩnh chủ đại nhân, mà ngườingoài hệ thống thì dùng trăm phương nghìn kế muốn nhận được sự chấpthuận của lĩnh chủ đại nhân.
Chính mình còn dám bức bách lĩnhchủ hoặc là trực tiếp tạo phản như trước kia sao? Chỉ sợ mới vừa nhennhóm lên ý tưởng như thế đã bị thủ hạ của chính mình bán đứng rồi.
Ai da! Đang núp bóng dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu!
Xem ra Cục quân mình trước đây đã áp chế quyền lợi lĩnh chủ, nay chỉcó thể làm thủ hạ của lĩnh chủ thôi. Tuy nhiên còn giữ được đặc quyềnnày cũng coi như có chút an ủi vậy!
Kỳ thật ngẫm lại, từ khitin tức lão già trong hội Liên Nghị kia truyền ra, đám người mình cũngkhông ủy khuất gì, ngược lại hẳn là phải vinh quang, dù sao lĩnh chủ đại nhân cũng là hậu duệ vương thất Cổ quốc đấy.
Đương nhiên,việc này chưa biết thiệt giả, dù sao Cổ quốc đã bị diệt vong nhiều nămnhư vậy, có lẽ là sự thật, cũng có lẽ là lĩnh chủ cùng Thị Tòng Trườngcấu kết với nhau âm mưu làm ra chuyện này.
Nhưng vậy thì đãsao? Có thể nâng cao địa vị tổ chức thuộc về mình, có thể thay đổi xuấtthân của đám người mình, ngược lại như vậy cũng là chuyện tốt đây.
Thị Tòng Trường không biết trong lòng đám đồng nghiệp sau lưng đangnghĩ điều gì, giờ phút này lão đang cau mày lắng nghe thủ hạ bẩm báo. Gã thủ hạ dưới tay này thật không lễ phép: Lão đang tiến vào phủ lãnh chúa lại chặn lão lại.
Vốn định nổi giận, nhưng sau khi nghe tintức, lão biến sắc, ánh mắt phức tạp nhìn lướt về phía phủ lãnh chúa.Dường như lão đang phân vân giữa hai dòng ý tưởng đối chọi nhau. Rốt cục lão thở dài nói thầm vài câu với tên thủ hạ, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn thấy Thị Tòng Trường rời đi, đồng thời nghe được người của hộiLiên Nghị xin lỗi vệ binh của phủ lãnh chúa, nói cái gì hội Liên Nghịđột nhiên xuất hiện vấn đề, Thị Tòng Trường phải chạy trở về xử lý, thật đáng tiếc không thể tham dự nghi thức phong thần, vạn mong lĩnh chủ đại nhân thứ tội.
Biến hóa này, khiến các thành viên Cục quân chính khác đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ thật không tin hội Liên Nghị có phát sinh đại sự quái gì, cũng không tin Thị Tòng Trường lại khơi khơi đắc tội với lĩnh chủ đại nhân.Nhưng thấy đối phương đã tới cửa rồi lại cứ như vậy bỏ đi, khẳng định có nguyên nhân trọng đại. Nguyên nhân này làm cho bọn họ cũng không dámtùy tiện bước vào phủ lãnh chúa.
Mà đám thành viên Cục quân chính cũng không có đợi lâu, chỉ chốc lát sau, thủ hạ bọn họ đều tìm tới thì thầm vào tai.
Khi đám thành viên Cục quân chính nghe được Khang Tư chính là hậu duệ vương thất Cổ quốc vốn nửa tin nửa ngờ, chỉ có điều trong lãnh địa tintức thông thoáng không ngờ truyền khắp thiên hạ. Hơn nữa sau khi quý tộc khắp thiên hạ đều biết tin này: chỉ cần quý tộc tồn tại, thì nhất địnhphải đeo cái danh hiệu “Phản nghịch”, trở thành tử địch với hậu duệvương thất Cổ quốc, tất cả đều sôi nổi muốn trừ khử, rồi sau đó rấtnhanh tất cả đều toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
Trời ạ! Quý tộc khắp thiên hạ đều là địch nhân?! Đây chẳng phải là chống lại cùng lực lượng cường đại nhất thiên hạ hay sao?
Dù là lĩnh chủ đại nhân có hùng mạnh mấy chục lần đi nữa cũng khôngcó khả năng thắng được! Khó trách lão cáo già Thị Tòng Trường lập tứcquay người bỏ đi một nước!
Mẹ nó! Cũng không thèm thông báocho chúng ta một tiếng, chỉ lo chính mình, thật đúng là quá đáng mà! Nếu mình không hiểu rõ tình hình cứ như vậy bước vào phủ lãnh chúa, vậychẳng phải là mình sẽ trở thành mục tiêu của quý tộc khắp thiên hạ sao?!
Cái mạng già này cũng phải giữ chứ!
Nghĩ vậy, một số tên đầu óc không linh mẫn hoặc là đầu óc quá sángsuốt, đều lập tức quay đầu bước đi, có người để lại lý do, có người mộtcâu cũng không lưu lại, chỉ mong sao càng giảm bớt quan hệ với Khang Tưcàng tốt.
Đương nhiên có một ít thành viên Cục quân chính cứng đầu hay có máu mê cờ bạc thì vẫn ở lại.
Một người là Ngã Long thủ lãnh thương đoàn Ái Đặc nghiến răng nghiếnlợi, coi như là đánh bạc tất cả bản thân và người nhà của mình.
Một người là Tiệp Khắc thủ lãnh đoàn lính đánh thuê Tiệp Khắc thần thái tỏ vẻ bất cần.
Hai người nhìn thấy toàn bộ Cục quân chính cũng chỉ còn lại có hai người, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Tiệp Khắc vẻ mặt rất thoải mái nói:
- Ta là bởi vì tất cả người của đoàn lính đánh thuê đều là người địaphương Thanh Hương lĩnh, hơn nữa cũng không có gì vướng bận, cho nên dùđối mặt với toàn bộ quý tộc cũng không sao cả. Còn ngài? Ngài nhưngchính là đại quản gia của thương đoàn Ái Đặc mà. Không ngờ cũng khôngthèm thông báo một tiếng, liền ép toàn bộ thương đoàn theo mình? Khôngsợ thương đoàn các người sau khi nhận được tin tức sẽ cách chức của ngài sao?
Ngã Long có vẻ miễn cưỡng gượng cười nói:
-Đoàn trưởng thương đoàn Ái Đặc là cha ta, tuy nhiên đã qua đời rồi, talại không có huynh đệ tỷ muội cũng không có người nhà, cho nên thươngđoàn hoàn toàn thuộc về một mình ta. Về phần vì sao đánh canh bạc lớnnhư vậy, là bởi vì ta thật rất hối hận chuyện bang Tuyết Lang, hiện tạilại là lựa chọn như vậy, cho nên ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc lần này.Có thất bại cũng chỉ một cái mạng mà thôi, nhưng nếu một khi thành công, gia tộc của ta khẳng định có thể kéo dài cảnh phong quang nở mày nở mặt mấy trăm năm!
- Ha ha! Nhìn không ra ngài còn là một dân cờ bạc, bội phục!
Tiệp Khắc cũng không có bất ngờ Ngã Long chính là chủ nhân của thương đoàn Ái Đặc, nhìn hắn trước nay trong thương đoàn Ái Đặc xảy ra chuyệngì hắn vẫn luôn tự quyết định cũng không cần xin chỉ thị của người nàothì đã biết.
Tại đây vì có nhiều người Cục quân chính nghe thủ hạ thì thầm, sau đó bọn họ lập tức rời đi như vậy, người quan sát đềucảm thấy họ có điểm hoang mang căng thẳng, mà đám thủ hạ của các thủlãnh đó cũng không toàn bộ đều là người kín miệng, nên rất nhanh tin tức liền truyền ra. Hơn nữa nhiều người nhiều miệng, tin tức càng truyềncàng lan rộng càng phóng đại, tới cuối cùng không ngờ biến thành tin tức quý tộc triệu tập mười vạn đại quân tiến đến tiêu diệt hậu duệ vươngthất Cổ quốc.
Thủ lãnh các thế lực khác đến chào mừng ngheđược tin, cũng đều tản đi, chỉ có mấy thủ lãnh khu dân đen, mắt cũngkhông chớp một cái đạp bước đi vào phủ lãnh chúa.
Bọn họ đương nhiên nghe được tin tức khủng bố này, tuy nhiên vậy thì sao chứ? Chínhmình đã bỏ lỡ cơ hội hai lần rồi, lần này nếu còn bỏ qua nữa, thì dứtkhoát tự cắt cổ kết thúc cuộc đời cho xong.
Ở trong lòng bọnhọ, mặc kệ bên ngoài truyền tới tin gì, cho dù là liên quân mười vạnthật sự tới trước mặt, bọn họ cũng tin tưởng Khang Tư sẽ đạt được thắnglợi.
Bởi vì bọn họ đúng đã chứng kiến hai lần, thời điểm aicũng không cho rằng Khang Tư có thể thắng lợi, thì Khang Tư lại thật sựthắng lợi, cho nên bọn họ đã tôn sùng và tín nhiệm Khang Tư một cách mùquáng.
Dân chúng thật ra không có lòng tin mạnh như vậy, tấtcả đều kích động không chịu nổi cùng nhau bàn bạc, sau đó phần đông lànhanh chóng quay đầu về nhà thu xếp hành lý chuẩn bị chạy trốn.
Bên ngoài phủ lãnh chúa vốn đang cực kỳ ồn ào náo nhiệt lập tức biến thành trống vắng, có vẻ tĩnh lặng buồn tẻ dị thường.
Vệ binh canh gác, đương nhiên cũng có nghe những lời đồn đãi đó, cũng không kìm nổi sắc mặt biến đổi.
Tuy rằng trong lòng bọn họ kích động, nhưng nghĩ đến lĩnh chủ nhàmình cũng không có phản ứng gì, đám lính nho nhỏ mình cớ gì phải kíchđộng chứ? Dù sao mình ăn cơm của lĩnh chủ, lĩnh lương của lĩnh chủ, nhưvậy có bán mạng cho lĩnh chủ cũng là điều phải làm.
Dù sao đều là đánh giặc, đánh nhau với một quý tộc, hay đánh nhau với vô số quýtộc thì có gì khác nhau đâu, có khác chỉ là nhiều người hơn mà thôi.
Vệ đội lĩnh chủ lại khiếp sợ đông người sao? Bang Tuyết Lang là nhưthế còn đánh hạ được? Có tâm tình này nên đám vệ binh đều ổn định lại,tiếp tục canh gác.
Bên trong phủ lãnh chúa, các sĩ quan chờđợi cùng tham gia nghi thức sắc phong, cũng nhận được tin tức. Thời điểm mới vừa nghe được tin tức này, mọi người đều cả kinh luống cuống mộthồi, nhưng rất nhanh ổn định tâm tình lại.
Một là, bản thânmình là sĩ quan của lĩnh chủ, khẳng định các quý tộc sẽ không bỏ qua cho mình; hai là, mình ở nơi này nhận được đãi ngộ tốt, chỉ cần lập đượccông cuối cùng cũng có lúc có thể trở thành quý tộc, ở các địa phươngkhác nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Ba là, quý tộc cho dù thực lựccường hãn, bọn họ cũng không có khả năng lập được liên quân đầy đủ, chodù bọn họ lập được đủ liên quân, cũng không có khả năng đoàn kết nhấttrí chân chính, thực sự đối mặt chiến đấu cũng chỉ là một hai quý tộc mà thôi.
Điều cuối cùng, lĩnh chủ đại nhân cũng không phải làngười bình thường, nói không chừng lại giống như chiến dịch bang TuyếtLang vừa rồi lấy ít thắng nhiều.
Nếu bây giờ mình bỏ đi, sau này có thể ngay cả khóc hận cũng không có chỗ mà khóc!
Hiểu được điều đó, các sĩ quan liền khôi phục bình tĩnh, lẳng lặng đợi khai mạc nghi thức phong thần.
Ở bên trong nội đình phủ lãnh chúa, Khang Tư lắng nghe Giáp Nhị báocáo các biến hóa ở bên ngoài, sau khi nghe xong, Khang Tư không khỏicười cười:
- Ngã Long, Tiệp Khắc tuy rằng tính cách hai ngườilà dân cờ bạc, nhưng dù thế nào cũng tốt hơn lão lọc lõi Thị Tòng Trường đó. Chờ sau khi nghi thức phong thần kết thúc, lập tức đuổi ra khỏi Cục quân chính mấy tên hiện đang chùn bước này cũng tốt.
- Chủ thượng! Cục quân chính thật sự rất vướng bận, dứt khoát hủy bỏ luôn đi?
Giáp Nhị đề nghị.
Khang Tư lắc đầu:
- Không! Cục quân chính tất yếu phải có! Bởi vì đây là để giúp đỡlĩnh chủ trên phương diện quân chính. Không có Cục quân chính này, nhưvậy tất cả việc lớn nhỏ lĩnh chủ đều phải tự mình quản lý, muốn nghỉngơi một chút cũng không được đấy.
Nói đến đây nhìn thấy Giáp Nhị có điểm không cho là đúng, Khang Tư không khỏi cười nói:
- Kỳ thật Cục quân chính này chính là cơ cấu để giúp ta được nhàn hạ. Bởi vì một khi vận hành ổn định, cho dù ta có rời khỏi Tuyết quốc, Cụcquân chính này vẫn như cũ có thể cai quản xử lý mọi chuyện trong lãnhđịa thật tốt đấy.
Nghe được câu: ‘rời khỏi Tuyết quốc”, Giáp Nhị dường như có chút suy nghĩ gật gật đầu.
- Đúng rồi! Sĩ quan và binh sĩ của chúng ta cảm xúc so ra ổn định,nhưng đám dân chúng đó mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là thật, vậy xửlý thế nào?
Khang Tư hỏi.
- Chủ thượng! Nếu dânchúng mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là sự thật, chúng ta dựa theo thói quen này đến dẫn dắt bọn họ, khảo hạch thật đơn giản một lần cứ coi như thành lập hệ thống mật vệ mới đi. Tuy rằng bọn họ năng lực bình thường, nhưng chuyện tung lời đồn dẫn dắt dư luận, tin rằng họ sẽ không làm chủ thượng thất vọng.
Giáp Nhị cười nói.
- À! “Lấy lời đồn đối phó lời đồn”, dân chúng chính là dễ dàng bị dẫn dụ vậy à.
Khang Tư rất là bất đắc dĩ lắc đầu, tuy nhiên không có biện pháp, nếu không làm như vậy, tâm tình đám dân chúng đó sẽ không ổn định, sẽ rơivào tình trạng dao động, lúc ấy sẽ bỏ chạy tứ tán.
Sau khi Giáp Nhị báo cáo với Khang Tư, hệ thống mật vệ đã bắt đầu tung ra ngoài hành động.
Vì thế dân chúng liền nghe được những lời này:
“Nghe nói không có quý tộc triệu tập trăm vạn đại quân đến công kích lĩnh chủ đại nhân đâu!”
“Thúi lắm! Trăm vạn đại quân? Binh sĩ nhiều như vậy cần bao nhiêutiền cần bao nhiêu khôi giáp binh khí? Cần bao nhiêu lương thực? Các quý tộc đó sẽ vì chuyện nhỏ này mà hao phí nhân lực vật lực lớn như vậysao?”
“Này không tính là việc nhỏ chứ? Lĩnh chủ đại nhân đúnglà hậu duệ vương thất Cổ quốc đấy, đám phản nghịch dù thế nào cũng quyết tiêu diệt lĩnh chủ đại nhân!”
“Cho xin đi! Phản nghịch tiêudiệt Cổ quốc là ai chứ? Là ba vị Công tước đứng đầu Đại công quốc, nhưng ba vị công tước này đã sớm biến thành tro cốt rồi. Gia tộc họ cũngkhông biết chết toi ở chỗ nào rồi! Có thể nói, quý tộc hiện tại cùng bavị đại công đứng đầu đó hoàn toàn không có chút liên quan nào. Thậm chítổ tiên bọn họ còn có thể là bởi vì ba vị đại công phản nghịch này mớinổi lên. Nói không chừng còn có ơn với hậu duệ vương thất Cổ quốc đấy.Cứ như vậy, các quý tộc đó đâu có lý do gì phải đối nghịch cùng với lĩnh chủ đại nhân chứ? Căn bản là không có lý do gì mà.”
“Ồ! Nghe ngươi nói vậy cũng đúng. Tuy nhiên hay là các quý tộc đó sợ lĩnh chủ đại nhân thống nhất thiên hạ chăng?”
“Hừ! Đều là “khéo lo chuyện trời sập”. Nếu nói không dễ nghe mộtchút, cho dù lĩnh chủ đại nhân là hậu duệ vương thất Cổ quốc thì saonào? Chẳng lẽ hô hào một tiếng là có thể thống nhất ba đại công quốc?Nếu lĩnh chủ đại nhân không mang binh đánh tới, dân chúng các nơi kháccũng không có khả năng bỗng dưng vô duyên vô cớ ủng hộ lĩnh chủ đạinhân! Nếu đơn giản chỉ vì danh nghĩa của hậu duệ vương thất Cổ quốc, màquý tộc liền xuất binh tấn công lĩnh chủ, như vậy các quý tộc đó đều làngười nhát gan. Nếu đối phương là người nhát gan, như vậy với năng lựccủa lĩnh chủ đại nhân hùng mạnh như thế đâu có ngán sợ bọn họ? Phải biết rằng lĩnh chủ đại nhân đã từng bằng vào một chút binh lực liền tiêudiệt bang Tuyết Lang cường hãn đấy!”
“Đúng vậy! Ta vẫn thậtkhông tin quý tộc trời nam đất bắc sẽ kết hợp lại tấn công lĩnh chủ đạinhân đâu! Chỉ riêng phí tổn bọn họ điều động quân đội cũng đủ làm chobọn họ phá sản rồi.”
“Người tung tin tức quý tộc khắp thiên hạ đều sẽ đối địch với lĩnh chủ đại nhân, khẳng định là kẻ có dã tâm, bởivì chuyện này là không có khả năng thực hiện, các quý tộc đó keo kiệtnhư vậy, làm sao có thể vì cái gọi là “tiếng tăm” đó mà xuất người xuấtcủa ra chứ!”
“Đúng vậy! May mà nghe ngươi nói như vậy, bằngkhông ta đã bỏ ruộng đất chạy trốn rồi. Nếu sau này không xảy ra chuyệnnhư vậy, có lẽ ta phải hối hận đến chết mất! Thu nhập từ thuế ít nhưvậy, cũng không đòi hỏi, không ràng buộc cưỡng bức lao động, thật đúnglà khắp thiên hạ đều không có lĩnh chủ nhân từ như vậy đâu!”
“Ngươi nói đúng! Thật hy vọng lĩnh chủ đại nhân có thể thống nhất thiênhạ, như vậy toàn bộ người trong thiên hạ cũng không phải chịu khổ nữarồi.”
Nghe được những câu chuyện phiếm này, dân chúng khôngkhỏi cân nhắc cẩn thận, hiện tại mới vừa bắt đầu canh tác, nếu cứ nhưvậy vứt bỏ, tới vụ mùa thì đừng nghĩ tới chuyện thu hoạch. Với lại cóthể vì chuyện mình bỏ đi mà đắc tội với lĩnh chủ, khẳng định có quay lại cũng không được. Hơn nữa chuyện chinh chiến giữa các quý tộc cũng đãgặp nhiều, cùng đám dân chúng mình hoàn toàn không có quan hệ gì, chínhmình hà cớ gì phải kích động chạy trốn chứ? Cứ đợi đại quân tới gần mình hẳn chạy cũng không muộn mà.
Một khi có ý tưởng đó, dân chúng theo thói quen lập tức suy nghĩ tìm phương hướng tốt mà đi: càng nghĩ,thì càng luyến tiếc rời bỏ ruộng đất rời bỏ quê hương. Chờ đến khi bọnhọ rỉ tai nhau nói ý nghĩ của mình cho người khác nghe, ý tưởng này lậptức lan truyền đi khắp nơi. Cho nên không bao lâu liền có người tò mòquay về phủ lãnh chúa để xem phản ứng thế nào.
Chờ nhìn thấyphủ lãnh chúa ngay cả vệ binh cũng không có gia tăng, quân đội cũngkhông có điều động, thế là tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu người ta là mục tiêu của tất cả quý tộc mà cũng không hề quan tâm, vậy thì đám dânnho nhỏ mình lại để ý cái gì chứ? Hãy cứ an tâm xem người ta náo nhiệt,chờ khi nào chấm dứt xem thử có quý tộc nào mới xuất hiện nổi bật lênmới phải.
Cũng vì phản ứng của phủ lãnh chúa mà dân chúng càng ngày càng tụ tập nhiều ở trước cửa phủ lãnh chúa, làm gương cho đám dân chúng còn do dự bên ngoài. Cũng vì vậy càng ngày càng nhiều người cảmthấy an tâm trở lại chờ xem náo nhiệt.
Một khi phát sinh phảnứng dây chuyền thế này, với tốc độ nhanh như tia chớp lan ra khắp trấnThanh Hương, tâm trạng dân chúng liền như vậy bình tĩnh lại.
Mà dân chúng bình tĩnh, đối với quân đội vốn đã như không có chuyện gìxảy ra, càng mang lại hiệu quả, làm cho quân đội hiểu lầm cho rằng dânchúng đã biết chiến lực của quân nhân dũng mãnh, dứt khoát sẽ không thua liên quân quý tộc, cho nên sĩ khí vô tình tăng cao ngất trời, bộ dạngcùng tinh thần của quân đội cũng ngạo nghễ hơn nhiều.
KhiKhang Tư ra ngoài, tất cả dân chúng hiện diện đều cẩn thận quan sát thần thái của Khang Tư. Không có biện pháp, Khang Tư chính là người chủ đáng tin cậy của họ, nếu Khang Tư lộ vẻ mặt không ổn định, tâm trạng của bọn họ cũng sẽ bất ổn, bởi vì người chủ đáng tin cậy mà không có niềm tin,bọn họ làm thủ hạ còn có thể tin tưởng vào cái gì nữa? Tuy nhiên, nhìnnét mặt Khang Tư vẫn bình thản, bộ dáng dường như hoàn toàn không thèmquan tâm tới cái gì quý tộc khắp thiên hạ là địch thủ của mình, khiếntrong lòng bọn họ thật thư thái nhẹ nhõm.
Đúng vậy! Mọi ngườiđều nhận ra đó là vẻ mặt không thèm để ý, mà không phải là vẻ mặt mơ hồ, khẳng định đó đúng là không thèm quan tâm, mà không phải giả bộ, hoặcphải nói là xem thường, căn bản không xem các quý tộc đó vào trong mắt!
Vừa nhận được điều này, tất cả dân chúng tại đây đều phấn chấn tinhthần, xem ra người chủ đáng tin cậy này khẳng định là có biện pháp đốiphó với các quý tộc rồi, cho nên mới có vẻ mặt không thèm để ý như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]