Dưới sự tuyên truyền của ba tên đầu lĩnh Phất Lan đã khoe ra lựa chọnsáng suốt của mình, toàn bộ người ở Thanh Hương lĩnh đều biết, ngoại trừ ba người bọn họ và hai thành viên Cục quân chính, tất cả các đầu lĩnhthế lực cùng thành viên Cục quân chính khác, đều vì chuyện lời đồn, vìtránh hiềm nghi mà không có tham dự nghi thức. Lúc ấy mọi người đều thầm nghĩ: không biết lĩnh chủ sẽ xử phạt bọn họ thế nào. Cho nên khi dânchúng thấy lĩnh chủ triệu tập vệ đội, lập tức ý niệm trong đầu đều đặtvào mặt này.
Cũng giống như thế tâm tình thủ lãnh các thế lựclập tức rơi vào cảnh rối loạn, đều một mặt triệu tập nhân thủ một mặtcho người hỏi Thị Tòng Trường: năm ngàn tên lính đấy! Đây cũng khôngphải là bọn dế nhũi mình có thể chống lại được!
Vừa nghĩ vậy,số thủ lãnh thế lực định hướng Khang Tư cúi đầu xin lỗi, cuối cùng nhưng không có hành động gì, chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi lão già ThịTòng Trường!” Nói cái gì có Hải Thương làm chỗ dựa vững chắc người takhông dám động tới mình, nhưng hiện tại bóng dáng Hải Thương không thấyđâu, còn đại binh người ta đã sắp đánh tới đây! Thật sự là bị lão giàkia hại chết mà!”
Ngay lúc các thủ lãnh thế lực đó bận rộnchuẩn bị phái người tới cửa tìm Khang Tư xin khoan dung, trên mặt lãoThị Tòng Trường hội Liên Nghị vừa có vẻ khó tin, vừa nghi hoặc, vừa thất vọng biểu tình phức tạp, đến cuối cùng các biểu tình đó ngưng tụ thànhvẻ mất mát.
Bởi vì lão biết, nếu mục tiêu của Khang Tư là đámngười mình, thì năm ngàn vệ đội của hắn đủ để diệt sạch toàn bộ các thếlực mình. Cho dù trong số vệ đội có hơn tám phần là tân binh, kết quảđều như nhau. Không nghĩ tới mình lại chết kiểu này! Thị Tòng Trường cóchút mất mát lắc đầu.
Ngay lúc bọn họ đang ở trong nhà chờchết, có người tự mình đi tới cửa cầu xin tha thứ, có người triệu tậpnhân thủ chuẩn bị phản kháng, mọi người đang bối rối đến cùng cực, Khang Tư tập kết quân đội xong không ngờ xuất quân ra khỏi trấn, tiếp đó phụbinh tư quân đặc biệt của Khang Tư bắt đầu sắp xếp vật tư, chất đầy xengựa sau đó đi theo rời khỏi trấn.
Tất cả thủ lãnh thế lựcđang run sợ trong lòng đều choáng váng, toàn bộ ra khỏi trấn? Kiểu nàykhông giống như là muốn đánh mình đâu? Đây là đi tấn công ai vậy?
Tuy nhiên ý niệm ngu ngốc này vừa lóe ra trong đầu đã bị chính bọn nó hung hăng tát cho mình một bạt tai: ra khỏi trấn Thanh Hương chính làCáp Nhĩ lĩnh, mang theo năm ngàn binh sĩ trừ tấn công Tử tước Cáp Nhĩcòn có thể tấn công ai? Không có khả năng đi đối phó Kỵ sĩ Cáp Nhĩ lĩnhmà hai ngàn quân cũng triệu tập không đủ đó chứ?
Mẹ nó! Nếubản thân mình còn tại Cục quân chính, làm gì phải bị dọa hết hồn nhưvậy! Các thủ lãnh thế lực thở nhẹ xong đều chửi bậy loạn lên, đươngnhiên không dám nói ra miệng đối tượng bị chửi. Lúc này người nào cũngmuốn khoe công với Khang Tư, ai mà biết trong đầu đám thủ hạ phía dướicòn có chút nào thiên về mình hay không? Ôi! Thế yếu bị người ta khi dễmà!
Mà lúc này ba gã Huân tước Phất Lan nghênh ngang dạo quanh trong thành. Bởi vì bọn họ thuộc về hệ thống quan văn, cho nên xuấtbinh cũng không có thông báo cho bọn họ. Nhưng bọn họ sao lại không biết lĩnh chủ đại nhân xuất binh chứ? Vừa thấy lại có cơ hội lập công, lạicó cơ hội công khai bày tỏ lập trường của mình, ba gã Huân tước này lậptức triệu tập nhân mã chuẩn bị trợ giúp lĩnh chủ đại nhân.
Màhành động của bọn họ làm cho đám đầu lĩnh đã sớm như hổ rình mồi kia,lập tức ầm ầm hành động. Không ngờ hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới mặtmũi của ba đại đầu lĩnh, trực tiếp mang theo thủ hạ dưới tay chính mình, cầm mấy món binh khí cũ nát cứ như vậy theo đuôi Khang Tư mà đi. Mà nam đinh còn lại ở trấn Thanh Hương, hiện tại cũng không tìm lấy cớ cái gìthân thể suy yếu, không muốn rời nhà trốn tránh lĩnh chủ mộ binh... đềulập tức hô hào mấy tên thân bằng bạn tốt vội vàng đi theo.
Bangười Phất Lan vừa thấy bên mình ngược lại biến thành đội quân cuối cùng ra khỏi trấn, hắn không khỏi kêu la í ới dẫn người vội chạy đuổi theo.Có thể nói, quân đội Khang Tư rời khỏi cửa trấn không bao lâu, nam đinh ở trấn Thanh Hương gần như là lập tức thiếu mất chín phần!
Cácthủ lãnh thế lực nhìn thấy tình trạng đó, rất là ganh tị trề môi. Đặcbiệt khi biết được thủ hạ dưới tay mình cũng có không ít người lén lútbỏ đi theo, trong lòng càng phẫn nộ thêm nhưng cũng đầy chua xót. Bọn họ phi thường rõ ràng trấn Thanh Hương hiện tại là thuộc về Khang Tư, đámngười mình cũng không thể vơ vét lợi ích ở trấn Thanh Hương nữa rồi.
Nghĩ tới cuộc sống của mình sau này sẽ không dễ chịu nữa, một ít người đầu óc linh hoạt lập tức đề nghị nói:
- Ta nghĩ chúng ta cũng là thành viên Cục quân chính! Lĩnh chủ đạinhân ra ngoài chinh phạt, chúng ta là một phần tử của Cục quân chínhđương nhiên phải dốc một phần sức lực đúng không nào?
Nghe nói như thế, có thủ lãnh khinh thường khinh bỉ nói:
- Tới giờ mới đến vỗ mông ngựa người ta, không sợ bị ngựa đá sao?Ngươi bây giờ dẫn binh đi, nói không chừng người ta lại coi ngươi trởthành địch nhân tiêu diệt đó! Nên nhớ rằng nghi thức phong tước chúng ta không có tham gia chính là tự động hủy ước định với Khang Tư rồi, chúng ta hiện tại không phải là người của Cục quân chính!
Mà có người phi thường đồng ý:
- Không sai! Không sai! Đây là thời cơ tốt biểu lộ lực lượng củachúng ta! Chúng ta hẳn là nên xuất ra một phần sức lực. Còn như chuyệnbội ước linh tinh gì đó, ta cũng không biết nói sao: chỉ là ngày đó vừavặn ta bị đau bụng tiêu chảy mới không đi tham dự nghi thức phong thầnđược, ta đã cảm thấy thật có lỗi! Không thấy lúc này, thân thể vừa khỏemạnh ta liền chuẩn bị phục vụ cho lĩnh chủ đại nhân chúng ta ư.
Dựa vào cái cớ này khiến đám thủ lãnh động tâm đều sôi nởi phụ họatheo. Tiếp đó cũng không quản tới người khác tự trở về điều binh đi hỗtrợ. Còn số người tuyệt vọng, tuyệt đối không tin Khang Tư sẽ bỏ qua cho nhóm thủ lãnh mình, thì trông rất uể oải về nhà chờ chết.
Nhìn đám thủ lãnh chia làm hai nhóm, Thị Tòng Trường ung dung cười cười: “Xem ra mình vẫn là coi thường năng lực của vị hậu duệ vương thất Cổquốc này rồi! Vừa thấy Tử tước Cáp Nhĩ bị đám thủ hạ đuổi đi, lập tứcmượn cớ trừ phản nghịch xuất binh xâm lấn. Còn làm cho đám người mìnhlòng dạ bất an, suy nghĩ lung tung trong lòng run sợ. Hơn nữa lại cònthừa dịp này, để xem ai đứng về phe hắn. Thật đúng là “nhất cử nhiềutiện”, quả thực lợi hại! Lợi hại!
Áo Đặc Hàn hiện tại tâm tình thực phiền muộn, trong dự tính của hắn chia cắt Tử tước lĩnh Cáp Nhĩ,với ý đồ trở thành Nam tước căn bản là không thực hiện được, ngược lạimang tiếng xấu cho thanh danh của mình, mà thành quả chỉ có một số tàiphú, một đám tráng đinh thị nữ, và thêm một số binh sĩ mà thôi!
Ừ? Ngẫm lại, dường như cũng không thiệt thòi gì?
Áo Đặc Hàn suy nghĩ lại một hồi, lần này mình chia được mấy vạn kimtệ, hơn một ngàn bộ binh khí, hơn một ngàn thạch lương thực, hơn mườingười mỹ nữ, hơn một ngàn tráng đinh, hơn một ngàn binh sĩ, lập tứckhiến cho thực lực của chính mình tăng lên gấp năm sáu lần. Chỉ dựa vàođám người này là có thể đánh chiếm được một vùng lãnh thổ lớn rồi.
Nếu không phải bốn người chia nhau, tất cả vật tư nhân lực đều đểmình chiếm lấy, bản thân mình lập tức có thể trở thành lĩnh chủ mới củaTử tước lĩnh Cáp Nhĩ.
Nghĩ đến đây, trên mặt Áo Đặc Hàn xuấthiện vẻ tươi cười đắc ý, tuy nhiên vẻ tươi cười của hắn không có duy trì bao lâu liền trở lại vẻ phiền muộn.
Áo Đặc Hàn biết vì saomình lại buồn bực như thế, toàn bộ chỉ vì Khang Tư tên khốn mà mình xemcực kỳ không vừa mắt kia. Tên đó chiếm giữ một khối lãnh thổ khổng lồ,hơn nữa còn có công lao thật lớn nhờ dẫn một ngàn quân tiêu diệt bangTuyết Lang. Nếu tên đó nhân cơ hội lấy cớ thảo phạt phản nghịch đánh vào Cáp Nhĩ lĩnh, vậy thì thật sự là đi đứt mọi chuyện thuận lợi rồi.
Áo Đặc Hàn đương nhiên sẽ không ngồi chờ Khang Tư tới cửa như thế.Mang theo thu hoạch trở lại lãnh địa, trước tiên hắn liền phái ngườiliên lạc với ba tên huynh đệ thông đồng phản nghịch, để bọn họ gia tăngchuẩn bị chiến đấu. Bọn họ chỉ có một trong hai lựa chọn hoặc là phảinghênh chiến tiêu diệt Khang Tư hoặc là bị Khang Tư tiêu diệt.
Áo Đặc Hàn tin tưởng ba huynh đệ sẽ hiểu rõ sự uy hiếp của Khang Tư. Mà Khang Tư tấn công Cáp Nhĩ lĩnh cũng là chuyện tất nhiên, bởi vì lãnhđịa của hắn chỉ có khống chế Cáp Nhĩ lĩnh mới có thể thông suốt đườnggiao thông, cho dù không có cớ cũng phải tìm lấy cớ, càng đừng nói hiệntại đã có sẵn cái cớ như vậy?
Cũng không biết sao lại thế, ởthời điểm mới vừa gặp mặt Khang Tư, tuy rằng hắn mang tới tin tức đệ đệcủa mình tử vong, Áo Đặc Hàn đã xem không vừa mắt.
Từ sau lầngặp mặt, Áo Đặc Hàn vẫn luôn chú ý tới gã đoàn trưởng lính đánh thuê chỉ có mấy người đó, kết quả đương nhiên giống như cảm giác của Áo Đặc Hàn, đoàn trưởng lính đánh thuê chỉ có mấy tên thủ hạ này, không lâu sauliền trở thành đoàn trưởng trăm người, cũng nhờ lập được quân công lớnlao rồi trở thành Kỵ sĩ.
Tước vị tăng lên liên tiếp khôngngừng, thật khiến cho Áo Đặc Hàn kiêng dè thật lớn, bởi vì bất luậnngười này có hay không có năng lực, chỉ cần vận may đó đủ để dọa chếtngười rồi! Đối với một người có vận may dồn dập như thế, gần như khôngcó cách nào có thể tiêu diệt được hắn.
Vì nguyên nhân này, cho nên ở thời điểm chia phần, Áo Đặc Hàn thà rằng nhận ít tiền tài cùng mỹ nữ một chút, cũng muốn chia được nhiều binh khí, tráng đinh cùng lươngthực, chỉ có thực lực bản thân hùng mạnh mới có thể có năng lực tự bảovệ mình ở thời buổi hỗn loạn này.
- Chủ nhân! Mời dùng cơm!
Một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai Áo Đặc Hàn, hắn quay đầunhìn lại vừa thấy mỹ nữ xinh đẹp đang khép nép dịu dàng thỏ thẻ vớimình, ngón trỏ Áo Đặc Hàn liền run run một hồi.
Các quý tộc đó thực là biết hưởng thụ mà! Ngay cả tùy tiện chia được một người thị nữcũng tuyệt vời như thế, vậy các tiểu thư quý tộc chẳng phải là càng mêngười sao? Quả thực có hơi tiếc là đã nhượng đi rồi.
Áo Đặc Hàn vứt bỏ mọi tâm tình khác, chỉ giữ lại sắc tâm, hắn liền động tay động chân kéo ả thị nữ đi.
Tuy rằng hắn không yên lòng về Khang Tư, nhưng cũng không lo lắngKhang Tư đến tấn công lúc này, hiện tại cũng không phải là mùa tuyếtđọng khắp nơi, mà là mùa tuyết tan. Từ trấn Thanh Hương đến đây cả khuvực đều bùn đất lầy lội, vốn trước đây dùng xe trượt tuyết nửa ngày cóthể tới nơi, thì nay quảng đường đó không mất ba bốn ngày cũng đừng nghĩ tới đây được.
Ngay thời điểm Áo Đặc Hàn đang lạc quan hưởnglạc, gã thân tín của hắn, mặc kệ quấy rầy Kỵ sĩ đại nhân sẽ rơi vào xửphạt ra sao, xông thẳng vào phòng Áo Đặc Hàn. Không đợi Áo Đặc Hàn quởtrách liền vội vàng kêu lên:
- Đại nhân không xong rồi! Khang Tư đã đánh tới cửa rồi!
- Thúi lắm! Trinh sát phái ra ngoài đâu? Như thế nào một chút tin tức cũng không có truyền về, quân địch đã xuất hiện trước cửa chúng tarồi?!
Áo Đặc Hàn trần truồng đứng bật lên, phẫn nộ ngút trờigầm rú, vì dự phòng quân Khang Tư, mỗi ngày hắn đều phái ra một đámtrinh sát cảnh giới. Hiện tại minh hữu của mình còn chưa gửi trả lời về, Khang Tư đã tới trước cửa nhà? Có chuyện vô lý như vậy sao?
- Đúng thực là quân Khang Tư! Tất cả đều nhìn thấy huy hiệu trên cờ!
Gã thân tín cũng vội vội vàng vàng gào lên.
Áo Đặc Hàn không thèm nói lại, nhanh chóng mặc quần áo chạy ra khỏiphòng. Chạy tới trạm gác trên tường thành nhìn ra xa, vừa thấy lập tứctrong lòng hắn dâng lên một luồng hơi lạnh phát rùng mình.
Xaxa lá cờ Bạch Mạn Mân Côi phất phơ theo chiều gió, ngoài ra còn có nhiều lá cờ nhỏ, phía dưới những lá cờ đó chi chít bóng người.
- Mẹ nó! Không ngờ lại xuất động toàn quân. Mau triệu tập mọi người chuẩn bị tác chiến!
Áo Đặc Hàn lập tức hạ lệnh, thủ hạ dưới tay lập tức đi tập hợp binh sĩ.
Nhìn binh sĩ cực kỳ có trật tự mà lại mau lẹ tập hợp xong, đồng thờinhanh chóng đi lên tường thành tham gia phòng thủ, Áo Đặc Hàn tự mãn cho sự sáng suốt của mình, đã lôi kéo binh sĩ tòa thành Cáp Nhĩ quay vềtới, phân tán vào đội quân dày dạn kinh nghiệm của mình, các lão binhđầy kinh nghiệm đó vẫn có thể khống chế được.
Mà nhìn thấytráng đinh phía sau có hơi rối loạn, nhưng sau đó các sĩ quan ra lệnhtập hợp, nhìn bọn chúng tay cầm vũ khí sắp xếp đội ngũ cũng giống nhưkhuông cùng một dạng, Áo Đặc Hàn lại bắt đầu cảm khái quả nhiên mình códự kiến trước, sau khi quay về lại lãnh thổ liền bắt đầu dùng ân uy đồng thời cho huấn luyện tất cả tráng đinh.
Tuy rằng chỉ qua cómười ngày khả năng không lớn làm cho bọn họ dễ sai khiến dễ nghe lệnh,nhưng cũng có thể ra trận thực chiến, cũng có thể ra trận chém giết vậy.
May mà mình biết trước phòng ngừa chu đáo, bằng không chỉ dựa vào một ngàn binh sĩ của mình, căn bản là không đủ để năm ngàn quân của KhangTư xỉa răng.
Tên khốn Khang Tư kia không chỉ có tiền có đất,không ngờ thoáng cái hắn liền có được quân đội gần vạn binh sĩ. May màhai vùng lãnh địa kia của hắn không có tiếp giáp với Thanh Hương lĩnh,bằng không chẳng phải là hắn có thể điều động thêm nhiều quân đến vâycông mình rồi?
Nghĩ đến mười vạn cây số vuông đất đai cùng hơn mười vạn kim tệ, Áo Đặc Hàn liền không khỏi càng thêm ganh tị.
Nếu mình biết được lão Tử tước Cáp Nhĩ giấu binh ở chỗ nào, biết phải dùng mệnh lệnh gì mới có thể kéo bọn họ ra đây, vậy thì quá tốt rồi,mình hoàn toàn không cần phải co đầu rụt cổ như vậy, trực tiếp triệu tập binh mã là có thể tiêu diệt gọn Khang Tư ngay!
Chỉ đáng tiếc, đứa con kế vị của lão Tử tước Cáp Nhĩ, đã từng ra lệnh tập trung toànlĩnh, nhưng trước sau không có một chi quân đội nào hiện ra. Hơn nữađiều tra toàn bộ lãnh địa, cùng với tính toán chi thu tài chính, đềukhông có tìm được dấu hiệu tồn tại của giấu binh, thật sự khiến người ta có điểm hoài nghi rốt cuộc lão Tử tước Cáp Nhĩ có giấu quân đội riênghay không?
Chẳng qua Áo Đặc Hàn là người thân tín trước đâycủa lão Tử tước, nên biết rất rõ ràng, xác thực có giấu binh, chỉ cóđiều mình không biết chỗ nào mà thôi.
Tuy nhiên cũng bởi vìtân đảm nhiệm Tử tước Cáp Nhĩ triệu tập không được giấu binh, mình mớidám làm loạn, bằng không nếu đã biết nội tình ai dám lộn xộn chứ.
Áo Đặc Hàn bên này đã chuẩn bị xong, nhưng quân Khang Tư vẫn chậm rãi lê bước ở đó, nhìn bên ngoài thành ẩm ướt bùn đất lầy lội, Áo Đặc Hànkhông khỏi đắc ý một hồi, mùa tuyết tan mà xuất binh tác chiến ư? Đichết đi!
Mà đám thủ hạ Áo Đặc Hàn cũng thấy được cảnh này, vốn tâm tình đang khẩn trương vạn phần lập tức nhẹ hẳn đi, một số tên thậmchí lập tức dựa vào tường nghỉ ngơi, trên mặt cũng xuất hiện vẻ tươicười.
Nhìn thấy thủ hạ dưới tay của mình kiêng kị Khang Tư như thế, Áo Đặc Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, ai kêu người ta một ngàn tên lính liền tiêu diệt sạch bang Tuyết Lang chứ? Uy danh đó đã sớmtruyền khắp Công quốc rồi.
Người ở địa phương khác có lẽ sẽcho rằng việc này là khoa trương phóng đại, nhưng người địa phương ở Bátước lĩnh Bỉ Khắc này đa số đều tận mắt chứng kiến đầu lâu của thủ lĩnhbang Tuyết Lang, một số người lòng hiếu kỳ mạnh mẽ thậm chí còn tự mìnhtới sào huyệt bang Tuyết Lang quan sát, đương nhiên biết sự tình thiệthay giả.
Có thể nói, thủ hạ của mình lúc này còn có thể đứngđối mặt với quân Khang Tư, cũng xem như đều là chiến sĩ đầy kinh nghiệmchiến đấu.
Biết rằng mình không thể bức bách quá mức với thủhạ dưới tay, Áo Đặc Hàn lập tức bày ra một bộ thần thái hăng hái lớntiếng nói:
- Giết heo mổ dê đi! Khiêng rượu mạch ra đây, bảnKỵ sĩ nghĩ rằng, cho dù chúng ta ăn uống no say, địch nhân cũng chưachắc có thể tới được trước mặt chúng ta!
Đám thân tín của Áo Đặc Hàn đều là người cơ trí, lập tức lớn tiếng hò hét bắt đầu chuẩn bị thức ăn.
Sĩ quan trực thuộc hệ thống Áo Đặc Hàn cũng bắt đầu trấn an bọn binhsĩ: nào là dưới thời tiết này xuất binh đi đánh giặc là đi tìm chết, nào là chờ đối phương tới được dưới chân tường thì đã sớm thành con khỉtrát đầy bùn đất, toàn thân mất hết khí lực, hoàn toàn để mặc cho phemình tàn sát. Nói đến cũng nhờ các sĩ quan này nháo chuyện một hồi, lạithêm rượu thịt no say, sĩ khí của đám binh sĩ tuy rằng không có tăng lên ngút trời, nhưng cũng không có giảm xuống quá thấp.
Tuy nhiên nhận định của Áo Đặc Hàn là vậy lại có chút sai lầm, khi thịt heo dêmới vừa làm xong, còn chưa kịp nấu chín, quân Khang Tư đã đi tới ngoàithành cách chừng năm trăm mét.
Giờ phút này người mắt tốt đềucó thể nhìn thấy toàn bộ quân Khang Tư đều biến thành con khỉ đất, nhưng quái dị là những con khỉ đất đó hoàn toàn không có bộ dáng uể oải mỏimệt, không có giảm sút tinh thần binh sĩ chút nào, ngược lại mỗi ngườisĩ khí dâng cao, bộ dáng như hận không thể lập tức xông lên chém giết.
Áo Đặc Hàn không làm sao hiểu được nguyên nhân vì cái gì, nhưng vẫnrất cẩn thận quan sát trận hình quân Khang Tư, vừa thấy hắn cũng thựcnhìn ra loại này.
Áo Đặc Hàn cố ý lớn tiếng nói:
-Ha ha! Các ngươi xem, Khang Tư này cũng quá tự đại đi? Chẳng những không có mang theo thiết bị công thành, thậm chí ngay cả đồ quân nhu cũngkhông có mang theo, chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ cần tấn công một lần thìvào được trấn chúng ta sao?
Thân tín của hắn cũng cố ý lớn tiếng nói:
- Đúng nha! Điều này chẳng phải là nói, nếu hắn một lần đánh không có vào được thôn trấn chúng ta, vậy Khang Tư bọn chúng sẽ đói bụng rồi!Quân địch đói bụng như vậy lại không có thiết bị công thành, chúng tacòn sợ cái rắm gì chứ!
Nghe mấy mấy lời cố ý lớn tiếng nói rađó, bọn binh sĩ Áo Đặc Hàn thò đầu ra nhìn, quả nhiên là như thế. Nghĩđến bên trấn mình có nhiều người phòng thủ như vậy, dù thế nào cũng cóthể cầm cự được mấy ngày? Chờ mấy ngày sau quân Khang Tư đói khát, bọnchúng còn có sức để đánh nữa sao?
Nghĩ vậy, bọn binh sĩ châu đầu ghé tai nói rõ nhận xét của mình, đồng thời sĩ khí bắt đầu tăng dần lên.
Nhìn thấy vậy, Áo Đặc Hàn không khỏi cực kỳ cao hứng, nhưng ngay lậptức hắn hết sức phẫn nộ: bởi vì dù có ngu ngốc thì khi xuất chinh cũngkhông thể ngay cả điều bố trí cơ bản cũng không mang theo, mà Khang Tưlại làm như thế, thì chỉ có một ý nghĩa: đó là căn bản hắn xem thườngkhông để mình vào mắt!
“Hãy đợi đấy! Ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!” Không có cách nào khác hiện tại Áo Đặc Hàn chỉ có thể hướng về phíaKhang Tư chửi thầm trong lòng.
Sở dĩ quân Khang Tư đã biếnthành hình dạng con khỉ đầy bùn đất mà còn có thể giữ được trận hìnhcùng sĩ khí tiêu chuẩn như hiện giờ, nguyên nhân cũng dễ hiểu, cứ nhìnxem bản thân Khang Tư và tất cả sĩ quan dưới trướng cũng đều bùn sìnhtrông như con khỉ đất thì biết ngay.
Quân Khang Tư vừa ra khỏi Thanh Hương lĩnh ngay sau đó Khang Tư liền nhảy xuống chiến mã, tự mình đi bộ dẫn đầu đội ngũ, lĩnh chủ mà như vậy, sĩ quan phía dưới thì càngkhông cần phải nói.
Còn bọn binh sĩ thì rất dễ dàng thỏa mãn,dưới tác dụng của lương hướng dư dã, công huân công bình, sĩ quan điđầu. Chỉ cần bảo đảm duy trì mấy điểm đó, cho dù có dẫn bọn họ xuống địa ngục, bọn họ cũng sẽ vui vẻ đi theo.
Khang Tư dùng vỏ đao gạt bùn sình trên đùi, hướng tên thủ hạ truyền lệnh:
- Tất cả cung đều máng dây vào, đội đao thuẫn hộ vệ, lên trước trận tập kết.
Thông qua cờ lệnh mệnh lệnh nhanh chóng truyền đi. Đội đao thuẫn thủtrong đội ngũ lập tức đi vào trận hình lên đầu hàng, đứng bốn hàng phíatrước. Các đao thuẫn thủ tay nắm chắc tấm thuẫn, thuẫn bằng ván gỗ đơnsơ cao cỡ nửa thân người, vừa dày vừa hơi nặng, thật khó tưởng tượng các đao thuẫn thủ có thể mang tấm thuẫn đó đi đường xa như vậy.
Tiếp theo sau là đội thuẫn tròn nhỏ bằng cỡ cái mâm. Thuẫn này ngoại trừ hơi nhỏ một chút, nhưng thật ra thao tác rất tiện tay, cũng rất nhẹnhàng.
Nhìn thấy đội đao thuẫn thủ đến đúng vị trí, tất cả mọi người từ trong bao sau lưng lấy ra một cái hộp, mở hộp ra có thể thấylà hộp đựng vôi, sau đó từ trong vôi rút ra một dây cung, máng vào thâncung.
Tuyết quốc bình thường khí hậu nếu không lạnh như băngthì khô ráo, chỉ có khi mùa tuyết tan là ướt át. Dịp này là thời điểmthích hợp để khai khẩn ruộng đồng, nhưng cũng là những ngày thống khổcủa cung tiến thủ, bởi vì ẩm ướt sẽ làm dây cung mất đi tác dụng.
Nhìn thấy nhân số cung tiến thủ hoàn toàn chiếm đa số trong đội quân, Khang Tư không khỏi cười thầm, cung tiến thủ trong các binh chủng bênngoài Tuyết quốc có lẽ cần phải huấn luyện mới có thể sử dụng, nhưng ởđây cung tiến thủ chỉ cần hơi chỉnh đốn một chút đã có thể ra chiếntrường rồi.
Thời điểm khởi đầu Khang Tư cũng thật không ngờbinh sĩ mới chiêu mộ lại có nhiều cung tiến thủ như vậy, nhưng chỉ nghĩtới Tuyết quốc bên này nhiều núi non rừng rậm, hơn nữa thời gian tuyếttan để làm ruộng rất ngắn, phần lớn dân chúng sống dựa vào rừng rậm, mànếu muốn tìm được cái ăn trong rừng thì bắn cung chính xác là điều kiệntất yếu.
Nói cách khác, vệ đội lĩnh chủ của Khang Tư, tuy rằng có đủ các binh chủng riêng biệt, nhưng thuật bắn cung thì ai ai cũngbiết, chỉ khác nhau là có chuyên nghiệp hay không mà thôi.
Vìthế nhìn đến trên lưng đao thuẫn thủ hàng trước nhất đều đeo cung tên.Đám tân binh này chỉ mới nhập ngũ một hai tháng đã rất có quy củ, sĩquan ra lệnh một tiếng tất cả đều hàng ngũ chỉnh tề, bắt đầu chậm rãitiến tới.
Khang Tư gật gật đầu, từ khi chiêu mộ đám tân binhđó, mình cũng chưa có huấn luyện năng lực chiến đấu cho bọn họ như trước đây, chỉ chuyên tâm huấn luyện trận hình đội ngũ. Sự thay đổi nho nhỏnày chỉ vì có như vậy tân binh mới có thể trong khoảng thời gian ngắnđưa ra chiến trường.
Hơn nữa ngoại trừ huấn luyện đội ngũ binh sĩ, cũng chỉ huấn luyện sĩ quan Ngũ Thập trưởng trở lên biết rõ tínhiệu cờ, biết rõ ý nghĩa của điệu kèn; về phần sĩ quan Thập trưởng trởxuống chuyên chú vào hành động chỉ huy binh sĩ, bọn họ là sĩ quan hạtầng cơ sở căn bản không cần để ý tới vấn đề tín hiệu cờ các thứ, chỉcần nghe theo mệnh lệnh của sĩ quan thượng cấp là được.
Tuynhiên Khang Tư đưa ra chiêu này cũng làm cho người ta nghĩ đến: chỉ cóngười hiểu rõ tín hiệu cờ, kèn lệnh các thứ mới có thể thăng chức. Cũngvì thế ngay cả tiểu binh đều có ý thức nhớ kỹ những hiểu biết đó, càngkhông nói tới sĩ quan cấp thấp. Điều này cũng giúp Khang Tư chỉ tùy tiện phát ra một cái mệnh lệnh, chỉ cần binh sĩ nhìn thấy hoặc nghe được đều có thể hiểu có ý nghĩa gì.
Nghĩ đến thời thế hỗn loạn, KhangTư bất đắc dĩ lắc đầu, nếu mình có thời gian huấn luyện nhiều một chút,đám binh sĩ này hẳn là có cơ hội sống sót còn nhiều hơn nữa, thật quả là đáng tiếc!
Theo Khang Tư gật đầu ra hiệu, tiếng kèn vang lên, nhận được mệnh lệnh phía trước đội ngũ đao thuẫn thủ, bay ra một mũitên, cắm trên mặt đất cách tường trấn mấy trăm mét, tiếp theo phía sautrận cũng bắn ra một mũi tên, cắm ở phía sau mũi tên kia một trăm mét.
Sau đó đội đao thuẫn thủ liền chậm rãi tiến tới. Khi đội ngũ đi tớingay chỗ mũi tên thì cả đội ngũ dừng lại, rồi hai mũi tên từ trước vàsau đội ngũ phân biệt bắn ra. Cứ như vậy tiến tới ngừng lại bắn tên dòtầm tên từng đoạn một. Chờ đến khi mũi tên phía sau có thể bắn trúngtường trấn, toàn bộ đội ngũ ngừng lại. Đại bộ phận binh sĩ vẫn ở phíasau, lúc này mới mang theo cung tên bước nhanh chen vào giữa đội ngũ đao thuẫn thủ.
Ở thời điểm đao thuẫn thủ đối phương tiến tới, ÁoĐặc Hàn cũng ra lệnh cho cung tiến thủ của mình cũng bắt đầu tiến hànhthí nghiệm tầm sát thương của cung tên, hắn hoàn toàn không có để ý tớiđội ngũ đao thuẫn thủ này. Cũng một đạo lý như bên Khang Tư, cung thủbên Áo Đặc Hàn cũng rất đông, hơn nữa mới được phân chia từ tòa thànhCáp Nhĩ một số lớn trang bị, cung và tên không sợ thiếu hụt.
“Hừ! Muốn so cung tên với ta sao? Để xem ta có bắn chết ngươi không!” Áo Đặc Hàn nhìn quân địch càng ngày càng gần hung hăng thì thào tự nói.Khi quân đối phương vừa vào tầm bắn của đội cung tiễn, Áo Đặc Hàn lậptức phất tay một cái, lập tức tên bắn dày đặc như mưa về phía đội đaothuẫn thủ quân Khang Tư.
Đội đao thuẫn thủ của Khang Tư khôngcó ngốc lấy lấy thân mình ra đỡ tên, mà hàng đầu dựng thẳng thuẫn gỗtrên mặt đất hợp lại thành một hàng kín mít, hàng thứ hai đặt thuẫn gỗche cho hàng phía trước, hai hàng thuẫn đã cao hơn một thân người, hàngthứ ba giơ cao thuẫn lên che phía trên. Thời gian chỉ trong nháy mắt,một bức tường gỗ vững chắc đã ra hiện trước mắt mọi người. Tên bên ÁoĐặc Hàn bắn ra như mưa ào ào bay tới cắm trên bức tường thuẫn, gần nhưđều vô dụng.
Mà số ít mũi tên hơi mạnh có thể bay qua bức tường thuẫn liền bị thuẫn tròn nhỏ đón đỡ dễ dàng.
Khang Tư cũng không cần quan sát kỹ, hắn phất tay một cái, tiếng“tách tách” vang lên thật lớn, sau đó “vèo... vèo.” tiếng xé gió, so với Áo Đặc Hàn tên bắn càng dày đặc càng mãnh liệt bay về phía tường trấn.
Đám binh sĩ còn đang giương cung bắn tên trên tường trấn, vừa nhìnthấy đối phương phản kích, phản ứng mau lẹ lập tức tránh sát dưới bứctường, phản ứng chậm chỉ có thể kêu thảm một tiếng, thân mình như connhím ngã xuống bỏ mình.
Bởi vì ỷ thế đứng ở trên tường cao, từ trên cao giương cung bắn xuống thật thoải mái, cho dù là thủ hạ của ÁoĐặc Hàn trừ vài tên sĩ quan bên người có hộ vệ cầm tấm chắn, và một sốít tên tinh nhuệ có áo giáp, những người còn lại tất cả đều mặc bì giáp.
Kỳ thật nói tới bì giáp này chỉ là đồ dùng đẹp mắt giữ ấm, hoặc làcòn có thể ngăn cản đao chém, giảm hiệu lực công kích của cung tên phầnnào, nhưng với tên nhọn trong tầm bắn, công kích ám sát v. v... thì hoàn toàn không thể phòng hộ được, cho nên tiếng kêu thảm thiết liên tiếpvang lên.
Áo Đặc Hàn đau lòng đến muốn rơi nước mắt, binh sĩcủa mình không ngờ lập tức liền bị giết hơn một trăm người! Hắn khôngkhỏi phẫn nộ rống to:
- Tấm chắn! Dựng thẳng tấm chắn lên cho ta!
Kỳ thật không cần Áo Đặc Hàn ra lệnh, rơi vào cảnh nguy hiểm, binh sĩ của hắn đã sớm tự động tụ tập cùng một chỗ giơ cao tấm chắn che thânmình, tuy rằng lập tức giảm thương vong xuống, tuy nhiên cũng bởi vì bọn binh sĩ đều cố giữ cái mạng mình, đều núp mình dưới tấm chắn, không aimuốn dùng cung tên bắn trả.
Khang Tư bên này đầu tiên là balượt bắn cấp tốc, bắn xong ba lượt, dựa theo năm trăm người một đội chia cung tiến thủ làm tám đội, phát động theo thứ tự lần lượt bắn tên liêntục dày đặc lên tường trấn của Áo Đặc Hàn.
Vốn một người cungthủ nếu bắn liên tiếp hơn mười mũi tên sẽ bị mỏi tay mất sức, nhưng hiện giờ có tám đội luân phiên qua tám vòng mới bắn một lần, hơn nữa mỗi một vòng sĩ quan đều đã cố ý kéo dài thời gian hô khẩu lệnh.
“Giương cung... nhắm... bắn!” Hô xong khẩu lệnh này cũng mất mười mấygiây, đủ cho từng cung tiến thủ đều có thêm thời gian nghỉ ngơi. Dựatheo phỏng đoán của cung tiến thủ, chính mình dù là dùng hết hai túi tên cũng còn có khí lực đánh nhau một trận kịch liệt đấy! Vì thế tâm tìnhchúng thoải mái, càng khiến cho đợt công kích hiện tại giống như đangtiến hành huấn luyện bắn tên vậy.
Áo Đặc Hàn bên này cũng nhận thấy tên công kích không có dày đặc như trước, hắn liều lĩnh ló đầu raxem, vừa phát hiện trước trận đối phương mỗi lần chỉ bắn ra mấy trămtên. Nhìn thấy thế, mọi người đầu tiên là nghĩ đến đúng là quân địch bởi vì không có mang theo đồ quân nhu, cho nên phải tiết kiệm sử dụng cungtên!
Với ý niệm này trong đầu, quân bên Áo Đặc Hàn lập tứchưng phấn đứng lên, cũng học theo quân Khang Tư, phái ra một bộ phận cầm thuẫn che chắn, còn những người khác thò tay ra giương cung bắn tên.
Tuy nhiên bởi vì binh sĩ Áo Đặc Hàn quá hưng phấn, sĩ quan còn chưakịp ngăn lại, hoặc có thể vì hoàn toàn không có ý thức được, chờ đến khi các sĩ quan bắt đầu có chủ ý thay phiên nhau bắn, cung thủ Áo Đặc Hànđã liên tục giương cung bắn hơn năm sáu lần, toàn bộ đều có vẻ mệt mỏithở hổn hển.
Mà quân Khang Tư bên này, nhìn thấy tên của quânđịch bắn tới như mưa được mấy lần sau đó thưa thớt lại. Khang Tư lạiphất tay lên lần nữa, binh sĩ cầm thuẫn tròn phân ra từng đám tiến lên,mà hàng đao thuẫn thủ phía trước, “ầm” một tiếng dịch bước tiến tới,hàng thuẫn thứ hai hạ tấm chắn xuống, hàng thuẫn thứ ba tiến lên thànhhàng thứ hai, hàng thứ bốn biến thành hàng thứ ba giơ mộc thuẫn che chohàng thứ ba.
Bức tường gỗ không có thay đổi, nhưng nhiều rathêm một hàng người cầm thuẫn lớn chậm rãi tiến lên gần, đồng thời phíasau bọn họ còn có một đám binh sĩ cầm thuẫn tròn theo sát sau đó.
Nhìn thấy quân đối phương tiến lại gần, Áo Đặc Hàn lập tức hô lớn:
- Đá tảng... mỡ nóng... cây lăn chuẩn bị! Chờ bọn chúng tới gần, lập tức ném xuống đập chết thiêu chết chúng cho ta!
Bọn binh sĩ cũng biết địch nhân có che chắn trận hình mai rùa như vậy dùng cung tên là không thể giải quyết được, nên lập tức chuẩn bị cácphương tiện phòng ngự trên tường trấn. Tuy nhiên thần xạ thủ đặc biệtbên Khang Tư đã sớm điều động ra tới đang ngắm chuẩn những tên này, vừathấy bọn chúng ló đầu ra, lập tức một mũi tên bay vọt tới cướp mất cáimạng nhỏ của đối phương.
Sau vài lần như vậy, binh lính của Áo Đặc Hàn đành phải núp ở dưới tấm chắn, thật cẩn mật đề phòng chuẩn bịném các thứ xuống tường trấn.
Lại nói tiếp giống như là côngphòng chiến thành thị phi thường kịch liệt, kỳ thật tường thành trấn của Áo Đặc Hàn cũng chỉ là tường gỗ cao có ba thước, mỗi bên dài hai trămmét mà thôi. Nói cách khác, nếu như có thiết bị công thành, bắn lên mộtđám dầu hỏa, tiếp theo bắn hỏa tiễn lên, thì có thể đốt cháy tiêu tườngtrấn này rồi. Chỉ đáng tiếc là Khang Tư không có thiết bị công thành,cho nên mới phải tấn công thành bằng cách nhích từng bước như vậy.
Tuy nhiên, đừng tưởng rằng như vậy Khang Tư tổn thất sẽ rất nặng.
Khang Tư có năm ngàn quân, hơn nữa chỉ dồn sức tấn công một mặt tường trấn, thêm vào đó trang bị phòng hộ của binh sĩ rất hoàn thiện. Nêntrận mở đầu cung tiễn hai bên bắn nhau này, chỉ thương vong hơn mườingười mà thôi, mà bên Áo Đặc Hàn thì đã bị bắn chết gần hai trăm người.
Sở dĩ bên phòng thủ lại hao tổn lớn như vậy, chủ yếu là bên Áo ĐặcHàn tường gỗ thấp, hơn nữa số lượng cung tiến thủ Khang Tư nhiều hơn gấp đôi Áo Đặc Hàn, thu được tỉ lệ chiến tổn như vậy cũng không kỳ quái.
Tuy nhiên, tỷ lệ này cũng chỉ là tạm thời, bởi vì đăng thành chiếnthường làm cho bên công thành tổn thất thảm trọng còn chưa có bùng phátra.
Đội đao thuẫn thủ sắp tới gần tường thành trấn đột nhiêndừng lại, điều này làm cho binh sĩ Áo Đặc Hàn đã chuẩn bị sẳn sàng, tayôm đá tảng, cây lăn giơ cao, chỉ có thể vừa chửi rủa vừa buông vật trong tay xuống, đồng thời khẩn trương chú ý nhìn chừng.
Mà đội đao thuẫn thủ lúc này cách tường trấn chỉ có mười thước, rồi dường như sợchết tất cả ngừng lại tại chỗ, dùng tấm thuẫn che chắn bảo hộ thân mìnhthật kín đáo.
Nguyên vốn cung thủ Áo Đặc Hàn còn hướng bên này bắn, thông thường bắn cự ly gần, đều là việc làm vô ích, tuy nhiên cũng có cung thủ cường hãn bắn thủng mai rùa khiến bên trong phát ra tiếngkêu thảm thiết.
Cung thủ bắn ra như vậy đương nhiên nhận đượctiếng hoan hô khen ngợi của động bạn. Chỉ có điều là cung thủ như vậycũng là mục tiêu của thần xạ thủ bên Khang Tư, cho nên bọn họ vừa mớiđược khen ngợi lộ ra nụ cười tươi đắc ý, ngay sau đó đã bị một mũi tênnhọn mang đi tánh mạng.
Ở thời điểm Áo Đặc Hàn bên này đanglấy làm lạ trận hình mai rùa ngừng ở chỗ đó làm gì, đại quân Khang Tưphía sau, lại phân ra một đội binh thuẫn bài đạp bước tiến tới, lần nàycùng đi theo tới trước lại đổi thành cung tiến thủ.
Vừa thấyhành động của quân đối phương, sắc mặt quân Áo Đặc Hàn bên này lập tứcsa sầm xuống: thấy một màn như vậy, kẻ ngu ngốc cũng biết quân địch đang chuẩn bị chậm rãi di chuyển đại quân tới tường trấn khoảng cách mườithước.
Tuy nhiên bên Áo Đặc Hàn lại lập tức ổn định lại, bởivì bọn họ vẫn không nghĩ ra làm như vậy sẽ có gì nguy hại tới mình, giỏi lắm là bùng phát lên đăng thành chiến mà thôi.
Tuy rằng tấtcả mọi người không thèm để ý quân địch tiền gần tới, nhưng nếu để quânđịch dễ dàng không có tổn thất gì liền tới chân tường thành như thế,trong lòng cũng không sao vui được. Cho nên không ngừng có người nhắmbắn vào trận hình mai rùa bên ngoài trấn, chỉ có điều mặc dù mang đếncho địch nhân một số người bị thương, nhưng những người này đều bị thầnxạ thủ bên Khang Tư bắn chết.
Không bao lâu sau, quân Khang Tư đã tụ tập gần một ngàn người ở chỗ trận hình mai rùa cách tường thànhmười thước. Nhìn thấy cảnh này khiến quân Áo Đặc Hàn càng tăng thêmnhiều áp lực. Áo Đặc Hàn đã bắt đầu lo lắng có nên hay không mở cửathành phái người ra đánh đuổi cái trận hình mai rùa đi.
Ngaythời điểm mọi người còn đang chần chừ, trận địa mai rùa ngoài tườngthành, đột nhiên mở bung ra bắn tên lên, khoảng cách gần như thế, vậythật đúng là hễ ló đầu ra là chết.
Áo Đặc Hàn bị áp chế đếnmức hoàn toàn không thể ló đầu ra dòm, trong lòng hắn vô cùng hối hận,vì sao thôn trấn mình không có máy bắn đá, vì sao quân đội mình không có nỏ thủ thành, bằng không đâu cần phải nhượng bộ cho đám binh sĩ rùa đen rụt đầu làm càn ngoài thành trấn như thế!
Áo Đặc Hàn chửi rủa căn bản không có nhớ tới, máy bắn đá cùng nỏ thủ thành vốn không thể bố trí ở trên tường thành thấp nhỏ hẹp như thế, và quân binh của hắn mớiđúng là rùa đen rụt cổ.
Nhìn thấy trên tường thành trấn đã bịáp chế, Khang Tư đứng phía sau bản trận lại phái ra tiếp một đội binhthuẫn bài, lần này đi theo đến ngoài cung tiến thủ, còn có một đám binhsĩ khiêng búa công thành.
Nhìn đội binh búa công thành, Áo Đặc Hàn bên này đều không kìm nổi đưa mắt nhìn tường thành rồi lại chuyểnmắt nhìn trên cây búa tản phát ra hàn quang, sắc mặt Áo Đặc Hàn bắt đầutái nhợt. Cho tới bây giờ hắn thật không ngờ, không có thiết bị côngthành, binh sĩ công thành cũng có thể làm cho mình biến thành sứt đầu mẻ trán thế này.
Hắn sờ sờ tường thành bằng gỗ, thở dài, nếu làm bằng đá tảng thì tốt biết bao, bất chợt hắn ngẩng đầu phẫn nộ quát lớn:
- Phá hỏng cửa thành cho ta! Tuyệt đối không được để bọn chúng tiến vào!
Binh sĩ Áo Đặc Hàn cũng biết tình hình nguy cấp, cuống quít đổ cácloại đá tảng đầu gỗ linh tinh các thứ sau cửa trấn, nhìn đồ vật các thứcao như ngọn núi nhỏ ngăn chặn cửa trấn, binh sĩ Áo Đặc Hàn tạm thời thở ra nhẹ nhõm, lại bắt đầu đi lên tường trấn chuẩn bị chém giết.
Quân phía sau tiến vào trận hình mai rùa, cung tiến thủ tiến vào trậnhình liền gia nhập vào hàng ngũ áp chế, còn đội binh thuẫn bài tiếp tụcche chắn yểm hộ đội binh búa đi tới.
Nhìn đội binh búa vượtqua trận hình mai rùa, binh sĩ Áo Đặc Hàn kích động cả lên, các sĩ quanvừa ra lệnh một tiếng, tất cả đều giơ lên đá tảng, dầu mỡ các thứ némmạnh xuống.
Tuy nhiên, trận hình mai rùa ngoài mười thước saocó thể dễ dàng buông tha bọn họ như vậy? Nhất là vừa tăng thêm một đámcung tiến thủ, hai người ngắm bắn một người cũng còn dư, hơn nữa đại đội cung tiến thủ phía sau cũng cùng một lúc bắn ào tới, đám binh sĩ Áo Đặc Hàn liều chết đứng lên chuẩn bị ném vật nặng xuống, đều kêu thảm thiếtngã xuống chết tiêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]