🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đêm khuya, bởi Thanh Hương lĩnh đã tiến vào trạng thái chiến tranh, hệthống Khang Tư mặc dù có chút non nớt dù phương diện chuẩn bị chi tiếtcho chiến tranh thì có chút miễn cưỡng, nhưng các sự vụ vẫn còn có hìnhcó dáng.

Như vào ban đêm thì cấm đi lại buổi khuya, không cần Khang Tư phân phó cứ theo quy củ tiến hành.

Trên đường đội tuần tra giơ đèn lồng, đều lấy đơn vị đội mười người,hơn nữa ngoại trừ thập trưởng ra, những người khác cũng không phải vệđội lĩnh chủ trước kia, mà là tráng đinh mới chiêu mộ, trang bị binh khí vệ đội thay ra lưu lại.

Những người này tuy rằng vừa mới gianhập quân đội, nhưng trang phục cùng trang bị thống nhất, hơn nữa kỷluật nghiêm ngặt, cũng để cho bọn họ có hình có dáng, một khi đi tuầntra thật không có chuyện náo loạn.

Nhưng mà cũng có người căn bản không để những đội tuần tra này vào mắt.

Chỉ thấy phía sau đội tuần tra có một bóng người theo sau lặng yênkhông tiếng động, bóng người này mượn hoàn cảnh cùng tác dụng bóng tối,vẫn lẻn tới trước cửa phủ lĩnh chủ cũng không có ai phát hiện ra cóngười thần bí tới gần.

Đến khi thấy vệ binh trước cửa phủ lĩnh chủ vô thức đảo mắt chú ý lên đội tuần tra, một bóng đen mau lẹ trèoqua tường viện phủ lĩnh chủ. Mà vệ binh gác cửa phủ lĩnh chủ cùng độituần tra căn bản không có phát hiện, vẫn chấp hành nhiệm vụ như trước.

Toàn thân bóng đen kia bọc trong một bộ quần áo đen, động tác nhanhnhẹn như truy tìm thứ gì trong phủ lĩnh chủ, nhưng mà nhìn bộ dáng hắnthường thường lại dừng một chút, liền biết hắn cũng không quen thuộctình huống bên trong phủ lĩnh chủ này. Chỉ là dù như thế, người thần bínày không phí quá nhiều thời gian liền tìm được mục tiêu của mình.

Thấy một căn phòng ở phía trước có đội hộ vệ liên tục qua lại tuầntra sâm nghiêm, bất kỳ ai cũng xác định chắn chắc trong căn phòng đó cónhân vật quan trọng.

Chỉ là có chút quái dị, căn phòng này lại quá nhỏ, chỉ có thể bố trí một chủ phòng, căn bản không đặt thêm phòngcho người hầu được.

Bóng đen kia phát hiện điều này có chútchần chờ, nhưng mà nghĩ tới toàn phủ lĩnh chủ trong nhiều phòng ốc nhưvậy cũng chỉ có nơi này hộ vệ nhiều nhất, hẳn đúng là chỗ này.

Bóng đen hạ quyết tâm, một kế dương đông kích tây, chuyển sự chú ý vệbinh trong chốc lát, liền nháy mắt tiến vào trong căn phòng.

Mới vừa vào trong gian phòng, trước mắt một mảnh đen kịt, cái gì cũngkhông thấy, nhưng bóng đen vừa tiến vào gian phòng lập tức như con ếchbị rắn độc nhìn trúng, cả người cứng ngắc bảo trì động tác tiến vàophòng.

Sở dĩ bóng đen không dám cử động, là bởi hắn cảm giácđược phía trước có một hơi thở cực độ nguy hiểm, đây là một loại cảmgiác biết rằng đầu mình sẽ tùy thời thoát ly thân thể, đối với cảm giáccủa mình, cho tới giờ bóng đen luôn cực kỳ tin tưởng, cho nên hắn mớicăn bản không dám cử động.

Yên tĩnh một hồi, lúc này ánh mắtđã thích ứng bóng tối, có thể mông lung nhìn được hoàn cảnh bên tronggian phòng, vừa nhìn thử, bóng đen lập tức toát hết mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy ở trong căn phòng âm u, một bóng người đường hoàng nghiêmnghị ngồi ở đầu giường gần lò sưởi, một đôi mắt sáng ngời gắt gao nhìnchằm chằm vào hắn.

Đúng lúc này, bóng đen phát hiện người kiarất có thể là mục tiêu của mình, lại mỉm cười một chút, sau đó dùnggiọng rất bình tĩnh nói:

- Ngươi không có sát khí, tìm ta có chuyện gì sao?

Không biết có chuyện gì xảy ra, bóng đen phát giác sau khi người nàynói ra, cái loại cảm giác nguy hiểm liền biến mất, hắn chậm rãi thở phào một hơi, tùy ý để mồ hôi lạnh rơi xuống cũng không dám lau, chậm chạpnói:

- Là lĩnh chủ đại nhân phải không?

- Là ta.

Khang Tư nói đến đây, phất tay, gian phòng lập tức hiện ra hai ngọnnến, bóng đen lập tức bại lộ tướng mạo, đây là một người thanh niên coinhư tuấn tú.

Mà lúc này người thanh niên mới thình lình pháthiện, không ngờ trong phòng này còn có bốn tráng hán toàn thân bịt kínáo đen che cả mặt, tay còn ấn trên chuôi đao.

Mồ hôi lạnh lạitoát ra lần nữa, người thanh niên căn bản không nhận ra được trong phòng này lại tồn tại nhiều người như vậy, hơn nữa vệ sĩ giỏi ẩn giấu này còn có tới bốn người, tất cả đều cực kỳ cung kính thủ hộ bên cạnh lĩnh chủ!

Cái lĩnh chủ này không giống người thường mà, nên biết rằng vệ sĩ như thế không phải ai cũng có thể bồi dưỡng ra được.

Người thanh niên cẩn thận khom lưng hành lễ nói:

- Bái kiến lĩnh chủ đại nhân, tại hạ lần này mạo muội tới đây là muốn nhìn qua một chút ấn chương của lĩnh chủ đại nhân.

- Ấn chương?

Khang Tư sững sờ, làm sao lại nhảy ra một người có quan hệ tới Cổquốc nữa chứ? Nhưng mà cũng không ngẫm nghĩ, tiện tay ném chiếc nhẫn ấnchương sang.

Từ khi biết nguồn gốc dòng họ mình, Khang Tư tăng nhiều hứng thú với Cổ quốc, bỏ rất nhiều công sức lục tìm tư liệu Cổquốc, đáng tiếc bởi vì quý tộc hiện hữu đều coi như phản bội Cổ quốc,cho nên tư liệu tìm được ít đến đáng thương.

Chỉ là biết Cổquốc là một quốc gia rất giàu có rất hòa bình, chỉ là bởi vương giả Cổquốc tính cách mềm yếu, hơn nữa tinh thần buông lỏng thời gian dài, lạiđể lĩnh chủ tướng quân biên cảnh thành đại họa, Cổ quốc cứ thế bị cácnhà dã tâm nơi biên cảnh chia cắt.

Về phần chuyện gì phát sinh về sau, tuy rằng không có tư liệu ghi chép lại, nhưng có thể từ ngườiđời đồn đãi biết được, về sau là người bên trên thiếu lực khống chế,người bên dưới liền học theo có lòng tạo phản, sau Cổ quốc diệt vong làmấy trăm năm Tuyết quốc cứ chìm trong lịch sử chinh chiến phản loạn.

Nhận rõ tình huống như vậy, Khang Tư cho rằng nhiệm vụ tìm kiếm dònghọ của mình có thể hoàn thành, hắn căn bản không muốn mượn thân phận hậu duệ vương thất Cổ quốc đi thống nhất thiên hạ, nếu thật muốn thốngnhất, cũng là khi thực lực của mình đạt tới tình trạng đó.

Đặc biệt quý tộc ẩn binh Cáp Nhĩ lĩnh biểu hiện lần này, để cho hắn minhbạch, hậu duệ Cổ quốc chỉ là một cái bảng hiệu mấy nhà có dã tâm tô điểm ra mà thôi, càng không có hứng thú này, cho nên cái người thần bí nàyyêu cầu xem ấn chương, Khang Tư liền tiện tay quăng qua.

Người thanh niên kia hiển nhiên không ngờ tới Khang Tư lại đưa ra dễ dàng như vậy, có chút luống cuống tay chân tiếp lấy chiếc nhẫn, đầu tiên là sững sờ, tiếp theo là tỉ mỉ quan sát vuốt ve ấn chương trên chiếc nhẫn, đồng thời còn vô thức đưa gần ánh đèn cho sáng.

Vốn mấy mật vệ cấp chín vừa huấn luyện ra không bao lâu đang muốn tiến lên ngăn cản, nhưng mà bị Khang Tư ngăn lại.

Một hồi lâu sau, người thanh niên này đột nhiên quỳ xuống dập đầu với Khang Tư hô:

- Thần Trác Văn Lạp - Tạp Đặc, tộc trưởng gia tộc Tạp Đặc bái kiến Điện hạ.

Vốn tâm tình Khang Tư đang bất đắc dĩ cảm thán hậu duệ Cổ quốc lạixuất hiện, nhưng mà thấy người thanh niên lệ rơi đầy mặt, bộ dạng kíchđộng đến mức không kiềm chế, không khỏi trong lòng khẽ động.

Thần tình người thanh niên này chân thành hơn so với đám quý tộc ẩn binh kia, hình dạng như trung thần chân chính, nhưng mà có thể trung thànhsuốt mấy trăm năm như một ngày sao, Khang Tư cảm thấy có chút hoài nghi.

Tuy nhiên Khang Tư vẫn ôn hòa khoát tay nói:

- Đứng lên đi, gia tộc Tạp Đặc của ngươi là?

- Điện hạ, gia tộc Tạp Đặc là Tổng quản cung đình nhiều đời ở vươngthất Cổ quốc, từ khi Cổ quốc thành lập thì gia tộc Tạp Đặc chúng ta đãlà Tổng quản cung đình rồi, sau khi Cổ quốc bị nghịch tặc chia cắt,chúng ta vẫn cứ ẩn giấu âm thầm chờ đợi cơ hội, không nghĩ tới đợi chờlần này là đợi hơn mười thế hệ, thần cũng đã cho rằng mình sẽ giống nhưtổ tiên, không tưởng được lại để thần biết được tin tức của Điện hạ,thật sự là trời cao phù hộ chủ ta tộc ta mà!

Người thanh niên tên Trác Văn Lạp này vừa kích động nói, vừa rút từ trong lòng ra một cái bọc nhỏ hai tay dâng lên:

- Đây là gia phả gia tộc thần cùng văn kiện sắc phong lịch đại quốc vương bệ hạ.

Tuy rằng Khang Tư tiếp nhận chiếc bọc xem thử văn kiện bên trong,biết các văn kiện này rất có thể là thật. Nhưng không biết thế nào,Khang Tư luôn cảm thấy có điểm quái dị, xem chừng là bởi vì nếu như đổilà một lão già đến nói thì còn dễ nghe, nhưng một thanh niên mới haimươi tuổi đi nói những lời này không phải có chút già dặn quá chứ?

Khó trách trong lòng Khang Tư có chút mâu thuẫn với người thanh niênnày, đầu tiên là người trẻ tuổi này lén lút đêm hôm trộm vào phủ lĩnhchủ, có cảm giác bụng dạ khó lường. Hai là người thanh niên này vừa tớiliền biểu thị mình là Tổng quản cung đình đời đời vương thất Cổ quốc,đồng thời nói gia tộc của hắn từ mấy trăm năm qua vẫn duy trì trungthành với vương thất. Chỉ riêng lời này Khang Tư đã không tin rồi, giachủ đã mất, tổng quản dựa vào gia chủ tuy rằng đã không còn giám sát,nhưng cũng không có quyền thế địa vị cùng tài nguyên, dù là một hai đờivẫn còn có thể duy trì trung thành với gia chủ, có lẽ nói là họ hoàiniệm quyền thế địa vị gia chủ dành cho bọn họ, qua ba đời, loại hoàiniệm này sẽ giảm đi nhiều, hơn mười đời trôi qua, không khác gì haingười xa lạ cả.

Cứ thế mà vẫn còn trung thành, ngu ngốc cũng sẽ không tin!

Khang Tư hết sức rõ ràng người thanh niên này phải có tài có nănglực, về mặt văn thì không biết, chỉ cần có thể lẫn vào phòng ngủ củamình, mặt võ coi như cũng được. Mà người thanh niên này thuần phục mình, có lẽ là bởi có thế lực nào đó ra lệnh hoặc ủy thác, muốn đánh nhập vào bên người mình, có thể là bởi phát hiện mình rất có tiềm lực, cho nênmuốn đầu nhập vào mình kiếm lấy vinh hoa phú quý.

Chỉ là hiện tại xem ra, cách nghĩ phía sau mới có khả năng lớn nhất.

Bởi nếu có mục đích khác, sẽ không liều lĩnh lẫn vào phủ lĩnh chủ như vậy, hai là sẽ không đưa văn kiện thân phận đại tổng quản nhiều đời ra, bởi chức vị trọng yếu này không có khả năng đưa cho một thanh niênkhông có liên hệ với nhiều thế hệ tổng quản đảm nhiệm được.

Có thể nói người thanh niên làm những chuyện như vậy đều khiến người tahoài nghi, tuy rằng không bài trừ khả năng cố ý như vậy, nhưng nói làgian tế cũng không cần chướng mắt như thế chứ.

Kỳ thật ngườithanh niên này nói nhiều như vậy, tổng cộng lại là: ta rất xem trọngphát triển của ngươi, hơn nữa tổ tiên chúng ta cũng rất có sâu xa, tổtiên nhà ta cũng là đời đời tổng quản của tổ thượng nhà ngươi, cho nênhiện giờ ta tới đầu nhập ngươi, vị trí tổng quản không dám nghĩ, nhưngthế nào cũng phải cho ta vị trí tốt chứ?

Người sáng suốt từchỗ này có thể thấy người thanh niên này ở gia tộc lăn lộn không tốt,thậm chí có thể nói rất khốn cùng, đã hết đường, không thì sẽ khôngtuyển chọn đầu nhập vào Khang Tư đang bị Bá tước Bỉ Khắc tiến đánh, thậm chí có thể trở thành địch nhân chung của tất cả các quý tộc.

- Ngươi am hiểu cái gì?

Khang Tư đột nhiên hỏi. Cái này khiến cho Trác Văn Lạp còn đang liềumạng biểu thị gia tộc của mình kiên trì nhiều năm gian khổ như thế khókhăn cỡ nào, chính mình lại có thể gặp được hậu duệ vương thất là maymắn thế nào, dù là hiện giờ chết đi cũng có thể mỉm cười đối mặt với tổtiên, không khỏi ngẩn người, nhưng lại lập tức vui mừng, đây là khảohạch năng lực của mình, xem phải đưa chức vị nào mới hợp.

-Điện hạ, thần quen thuộc nhất đương nhiên là quản lý ngoại đình chongài, nhưng mà thần đối với hành quân chiến tranh, thăm dò tình báo, xây dựng lãnh địa cũng có chút tâm đắc.

Trác Văn Lạp vội vàng nói.

Nghe nói như thế, Khang Tư không khỏi có chút bất đắc dĩ, người thanh niên này thật có chút tự đại, quản lý ngoại đình, cái này không phải vị trí Thừa tướng sao?

Không nói ngươi có năng lực hay không, dù là có, không trải nghiệm đầy đủ trong ngoài hệ thống, cũng không có khả năng lên làm được.

Về phần hành quân chiến tranh, thăm dòtình báo, xây dựng lãnh địa cũng không phải một người có thể làm tốtđược, một người ngoài chen chân giữa chừng như ngươi, thật đúng là khókhăn mà.

Thấy Khang Tư không nói gì, Trác Văn Lạp lập tức nói tiếp:

- Điện hạ, Tạp Đặc gia tộc ta còn có năm trăm tráng đinh, đều làtráng hán võ lực mạnh mẽ, thần nguyện đưa những tráng đinh này dâng choĐiện hạ, chỉ cần thời gian mười ngày, thần có thể triệu tập bọn họ phụcvụ Điện hạ.

Đây là đề cao giá trị của mình sao? Khang Tư cười:

- Tốt lắm, đã như vậy trước tiên bổ nhiệm ngươi làm Bách phu trưởng,tạm thời thống lĩnh tráng đinh gia tộc nhà ngươi, cũng cho ngươi nửatháng nghỉ phép xử lý sự vụ cá nhân trước. Nhưng mà ngươi cũng phải hiểu rõ, phàm là tráng đinh mới gia nhập đều phải đánh tan huấn luyện chỉnhbiên một lần nữa, mới có thể đi vào quân đội, đây là vì duy trì sứcchiến đấu cùng tính trong sạch của quân đội, cũng không phải đặc biệtnhắm vào ngươi.

- Rõ, thần hiểu được, thần tạ ơn long ân Điện hạ.

Trác Văn Lạp rất kích động quỳ xuống hành lễ.

Sau khi Trác Văn Lạp bị dẫn xuống, một mật vệ trong phòng đột nhiên nói:

- Chủ thượng, thuộc hạ cảm giác cái Trác Văn Lạp có chút bụng dạ khólường, nếu như hắn cần nhận rõ ấn chương của ngài, hà tất phải đêm hômkhuya khoắt lẻn vào, trực tiếp đến nhà chào hỏi không được sao?

- Chủ thượng, để thủ hạ đi giám thị hắn, thuộc hạ tin tưởng hắn trở về nhất định sẽ lộ ra sơ hở!

Một cái mật vệ khác nói theo sau.

Khang Tư lắc đầu cười:

- Kỳ thật hắn giống như Áo Kỳ, đều là một thương nhân đầu tư chínhtrị, chỉ là Áo Kỳ dùng tiền tài binh lính vật tư đưa tới đầu tư, còn hắn lại đem chính mình làm vốn đầu tư vào.

- Về phần mạo hiểm lẻn vào, thứ nhất có thể là muốn thử xem năng lực vệ binh phủ lĩnh chủchúng ta, hai là muốn nhìn thử ta là dạng người nào, ta tin tưởng, nếunhư bên chúng ta phòng ngự sơ sót, nói không chừng hắn sẽ buông bỏ chúng ta quay sang đầu tư Bá tước Bỉ Khắc.

- Không nghĩ tới cái tên gia hỏa này là người như vậy, thế vì sao tên gia hỏa này còn có đượcnhững công văn này? Thoạt nhìn không giống giả được.

Mật vệ có chút kỳ quái hỏi.

- Một là những thứ này là thật, hai là mấy thứ này là tổ tiên hắn đãsớm chuẩn bị thỏa đáng, nếu như là loại sau, xem ra đủ loại tài liệungạc nhiên kỳ quái đều có, chính là vì để cho mục tiêu chấp nhận ngaylập tức. Như vậy xem ra, hắn, gia tộc của hắn, có lẽ chỗ thế lực hắn,nếu không phải thuộc nhà có dã tâm, thì là nhân sĩ đầu tư chuyên nghiệprồi.

Khang Tư có chút cảm thán nói.

- Nhân sĩ đầu tư chuyên nghiệp?

Mật vệ càng thêm hiếu kỳ, vốn bọn họ không thích ứng nói chuyện vớichủ thượng như vậy, nhưng Giáp Nhị huấn luyện bọn họ, Giáp Nhất thườngthường hỗ trợ cũng cảnh cáo bọn họ, bản thân mấy người mình là mật vệ,là người thân cận nhất với chủ thượng, cho nên trong sinh hoạt thườngngày phải bảo trì trung thành, cung kính với chủ thượng ra, còn phải hợp thời khuyên can một ít hành vi không hay của chủ thượng, đồng thời cònphải tự hỏi nhiều hơn chủ thượng.

Người có thể vào được mật vệ cũng không phải ngu ngốc, vừa nghe lời này liền rõ ràng, đừng nhìn hiện giờ mình ngang cấp với thể kết hợp giữa bảo vệ và mật thám, nhưng nhìntri thức mà mình học tập cùng thái độ chủ thượng đối đãi, hầu như ngangvới quan viên dự bị, lập được công lớn, hoặc có đủ năng lực, nói khôngchừng sẽ được an bài đi chỉ huy quân đội hoặc thống trị lãnh địa.

Cho nên sau khi bọn họ tiếp xúc với Khang Tư, phát hiện xác thựcgiống như Tổng trưởng nói, lập tức sĩ khí ngẩng cao cực độ, hơn nữa tấtcả đều động đầu chuyển não suy nghĩ tự hỏi các vấn đề.

- Trênđời này có rất nhiều thế lực đầu tư truyền lưu rất lâu, bọn họ đặt mụctiêu chuyên môn bồi dưỡng ra nhân vật ưu tú cho mục tiêu đầu tư bọn họnhìn trúng, mục tiêu này cũng không giới hạn một hai người, hầu như thấy thích hợp liền đầu tư.

Khang Tư nói.

- Như vậy không phải quá lãng phí nhân tài sao? Hơn nữa phân tâm như thế, bọn họ không sợ làm nhiều người tức giận?

Mật vệ hỏi tiếp.

- Sẽ không lãng phí, chỉ cần có một cái đầu tư thành công, bọn họ sẽthu về thành phẩm mấy chục mấy trăm lần. Cũng sẽ không khiến cho nhiềungười tức giận, bởi vì bọn họ không có khả năng bại lộ thân phận, ngườibị đầu tư căn bản không biết rõ về bọn họ, bởi vì bản thân người thếchấp cũng không rõ sau lưng mình đứng người nào, thậm chí còn có thể lấy tư liệu hư cấu trở thành tư liệu thật sự.

- Tỷ như cái TrácVăn Lạp này, nói không chừng hắn chỉ là một cô nhi, mới mấy tháng thì bị loại thế lực này thu dưỡng, ngay từ đầu bị quán thâu tư tưởng hậu duệtổng quản đời đời vương thất Cổ quốc, ngươi nói hắn là gián điệp, dù làđặt chứng cớ trước mặt, hắn cũng sẽ không tin là thật.

Khang Tư nói.

- Chủ thượng thật là kiến thức uyên bác, cho tới bây giờ thuộc hạ chưa từng nghe qua thiên hạ lại có tồn tại thế lực như vậy.

Mật vệ cảm thán nói.

- Chỉ cần xem nhiều nghe nhiều, rất nhiều chuyện tình cổ quái đều sẽbiết, hơn nữa cũng không cần phải quản các thế lực này, nói lại bọn họcũng sẽ không nguy hại tới đối tượng đầu tư, hơn nữa không có địch ý gìvới đối tượng đầu tư, chỉ là thả ra con cờ thay bọn họ kiếm lấy tài phú. Cho nên chỉ cần tiền đồ càng tốt, càng chịu các thế lực đầu tư này chúý, cũng càng có thể nhận thêm nhiều nhân tài. Đương nhiên, cần khống chế vẫn nên khống chế.

Khang Tư nói đến đây, không nhịn được nhớtới trong hai thế lực mình thành lập không biết tồn tại bao nhiêu nhânvật như vậy, cảm thán một tiếng, khoát tay, xoay người lại nằm xuống.

Mấy mật vệ biết chủ thượng mình muốn nghỉ ngơi, lập tức thổi tắt đèn.

Trác Văn Lạp nằm trong phòng khách hưng phấn không ngủ yên, khôngnghĩ tới mình vừa mới rời núi liền tìm được đối tượng gia tộc mình đờiđời thuần phục, hơn nữa đối tượng này trải qua mình khảo sát thử nghiệm, phát hiện thật đúng là có tiền đồ, tuy rằng hiện giờ nơi này bị Bá tước công kích, nhưng chính mình vẫn có tin tưởng đối tượng thuần phục khẳng định có thể thu được thắng lợi cuối cùng, vì sao khẳng định như vậy?Bởi vì có mình gia nhập mà!

[….]

[Nơi này thiếu một đoạn, đại ý là tình cảnh Áo Kỳ dẫn binh lính của mình giao cho Khang Tư]

[….]

Áo Kỳ cười cười nói:

- Xin yên tâm, những thủ hạ của ta đều trải qua khảo nghiệm, hạ mệnhlệnh xuống, coi như bảo bọn họ lên núi đao xuống chảo dầu cũng sẽ khôngcó một chút chần chờ.

Khang Tư đối với chuyện này không nói gì, chỉ là gật đầu thể hiện đã biết.

Nhìn Khang Tư mang theo ba ngàn binh sĩ võ trang rời đi, Áo Kỳ nói với thủ hạ:

- Trước đây cho rằng Tuyết quốc cũng xuất hiện chuyện thiếu lươngthực, không ngờ tới trời phạt gây thiệt hại với Tuyết quốc kém cỏi nhưthế, xem ra chúng ta phải tăng lực vào Tuyết quốc mới được, xem chừngtrong một thời gian dài, Tuyết quốc sẽ là nơi nạn dân ít nhất toàn đạilục.

- Đại nhân, chúng ta còn đi nơi đó không? Đại nhân Khang Tư có thể nuốt hết số binh khí chúng ta mang đến chứ?

Một thủ hạ hỏi.

- Đương nhiên phải đi, đầu tiên là vấn đề danh dự, nếu đáp ứng ngườita rồi, phải làm cho được, hơn nữa các thương nhân chính trị chúng takhông có khả năng chỉ dựa vào một bên. Ừm, hiện giờ Khang Tư cũng đirồi, ta cũng không cần phải ở lại chỗ này, lưu lại mấy chiếc thuyền thumua lương thực, các thuyền khác theo ta xuất phát.

Áo Kỳ nói xong liền đi ra bến tàu.

Vốn một đám thủ lĩnh thế lực dựa vào hải thương muốn tiễn đưa Áo Kỳ,nhưng mà chờ khi bọn họ phản ứng lại, Áo Kỳ đã sớm mang theo đội tàu rời bến, Thanh Hương lĩnh thiếu thốn thủy binh căn bản không có cách biếtđược đội tàu Áo Kỳ đi nơi nào. Vốn đám thủ lĩnh thế lực còn có chút lolắng, thấy còn mấy chiếc thuyền ở lại chỗ này mua lương thực da thú cỏkhô, cũng sẽ không lưu ý, dù sao một thủ lĩnh thương đoàn không có khảnăng dừng lại ở một nơi thời gian dài.

Hành quân theo ba ngànbinh lính một khoảng thời gian, Khang Tư không nhịn được gật đầu khenngợi, những lính đánh thuê này thật đúng như Áo Kỳ nói, đều là hùng sưtinh nhuệ kinh nghiệm chiến trận, nhưng còn tiếp thu huấn luyện kỷ luậtrất nghiêm khắc, tuyệt đối nghe lệnh làm việc.

Xem ra Áo Kỳcũng đã hao tốn công sức không nhỏ mới rèn đúc ra được, cũng khó tráchchi phí cho bọn họ xuất phát, khen thưởng, trợ cấp lại cao đến thế.

Khang Tư vốn là người không nói nhiều, còn những lính đánh thuê tinhnhuệ này càng chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, ngoại trừ hai thủ hạ Áo Kỳphụ trách kết nối còn có thể thường thường nói với Khang Tư hai ba câu,toàn đội ngũ một trận tĩnh lặng.

Tới sau, xem chừng hai ngườiphụ trách kết nối kia cũng bước đi mệt mỏi, cũng mất đi hứng thú. Thếnhưng trong lòng bất mãn càng thêm sâu.

Vì sao bất mãn, rấtđơn giản, Khang Tư thấy các binh lính này đều là bộ binh, hắn cũng phảibỏ ngựa đi bộ theo, đường đường đại lĩnh chủ cũng đi bộ, hai ngườichuyển lệnh bọn họ dám cưỡi ngựa sao?

Không nói đắc tội kháchlớn, ngay cả đắc tội các binh lính này ghi hận cũng không phải chuyệntốt, cho nên chi có thể tự oán mệnh khổ ngoan ngoãn đi đường.

Vốn là đi đường bộ hai người còn không sợ, dù sao cũng đã khổ luyện qua, nhưng Khang Tư vốn không đi đường lớn chuyên đi đường nhỏ và sườn núi,đi mấy con đường tồi tệ này còn chưa tính, nhưng Khang Tư này thật đúnglà xuất thân khổ cực, một đường đi thẳng chưa từng dừng lại, dù là binhlính tinh nhuệ cũng có chút uể oải, Khang Tư này vẫn vẻ mặt dễ dàng,thật là thể chất đặc thù sẽ không phải cũng coi người khác như mình chứ.

Cho nên lúc Khang Tư hạ lệnh nghỉ ngơi, hai người này lập tức khôngthèm để ý chuyện gì ngồi xuống đất thở sống thở chết, đồng thời xoa bópcái chân mệt mỏi của mình.

Một hồi lâu sau, hai người này mới đứng dậy nói với Khang Tư:

- Khang Tư đại nhân, tiếp tục hành quân dạng này, các binh sĩ sẽ không chịu nổi nữa.

Nhìn lại đám binh lính chỉ hơi thở dốc, Khang Tư vừa gật đầu thoả mãn vừa thuận miệng nói:

- Yên tâm, ta xuất thân từ bộ binh, biết làm thế nào, khẳng định sẽ để bọn họ tiến vào chiến đấu ở trạng thái tốt nhất.

Hai người kia nháy mắt lẫn nhau, một người còn muốn mở miệng nói gì, lại bị người kia ngăn cản, len lén thì thầm:

- Hắn là đang kiểm tra năng lực binh lính, loại người xuất thân lãotướng như hắn sẽ không mang binh lính chưa rõ năng lực lên chiến trường.

- Thế nhưng ta chỉ sợ áp chế các binh lính này quá đáng sẽ khiến bọn họ phản kháng, vậy thì không hay rồi.

Người kia cũng thì thầm trả lời.

- Nhìn ánh mắt bọn lính kìa, nếu như cùng một hệ thống, những binh sĩ này đã sớm một lòng theo hắn! Ngươi cho là có mấy nhân vật cấp thủ lĩnh chịu đi cùng với bọn họ, đồng thời còn có thể đuổi kịp tốc độ hành quân của các binh lính này? Nhưng so với bọn hắn còn dễ dàng tự tại hơn?

Nhìn lại trong ánh mắt bọn lính nhìn Khang Tư đầy thần sắc bội phục,thậm chí ngay cả các sĩ quan cũng như vậy, hai người đều thở dài, tớimức này rồi, dù là không có mình trao đổi, Khang Tư cũng có thể dễ dàngsai khiến chỉ huy bọn họ.

Ài, thảo nào đại nhân thường nói,những lính đánh thuê này tuy rằng trung tâm, nhưng cũng không tin phục,bởi vì không có quan chỉ huy có thể để bọn họ tin phục.

Chỉ là nếu quan chỉ huy như vậy không phải là thủ lĩnh mình, vậy còn khôngbằng không có quan chỉ huy như thế. Dẫu sao cứ như vậy dù không xuấthiện nguy hại, nhưng không cách nào để các võ lực mũi nhọn cùng thốngsoái cấp cao thực tâm cống hiến, đó cũng là khổ não lớn nhất của thươngnhân, bởi người như vậy đều rất tự ngạo hoặc thanh cao, tuy rằng tiền có thể đổi lấy rất nhiều, nhưng không cách nào đổi lấy những cái này.

Hai người đều lau mồ hôi, may là các binh lính này đều là lính đánhthuê đắt đỏ, hơn nữa người nhà đều được an trí thỏa đáng, đưa chính mạng của mình ra đổi lấy đồng tiền.

Nếu như là quân đội phổ thông, chỉ sợ đã đầu nhập vào dưới trướng Khang Tư rồi.

Cái Khang Tư này thật là cao tay mà, chỉ theo binh sĩ này đi một conđường, cũng không nói ra lời nào thu mua lòng người, lòng quân lại tựnhiên chuyển sang người hắn như thế, có được mị lực như vậy, cũng khótrách người ta có thể dựng nghiệp dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.