Giáp Nhất liếc nhìn hai tòa doanh trại còn đang bốc khói đen hỏi.
Giáp Linh liền bước ra trước khoe khoang:
- Ta giết một trăm lẻ ba sĩ quan!
Giáp Nhất thấy bộ mặt đắc ý của hắn không nhịn được trừng mắt nói:
- Trong đó có hai cái là Thiên phu trưởng.
Vừa nghe lời này, Giáp Linh lập tức quay đầu coi như không nghe không thấy.
Nếu như đây là mệnh lệnh của Khang Tư, Giáp Linh sẽ không phạm phảisai lầm như vậy, nhưng mà ai bảo nhiệm vụ lần này là do huynh đệ GiápNhất này đưa ra đây chứ, giết đến phấn khích quên mất cũng không lạ.
Đối với Giáp Linh, Giáp Nhất thật không có cách nào, tuy nói giết hai người Thiên phu trưởng, nhưng Bách phu trưởng bị diệt hết cũng coi nhưkhông tệ.
Kế tiếp nghe xong tư liệu thủ hạ báo cáo, Giáp Nhấtlập tức tính toán ra, Liên minh thương nghiệp có một vạn năm ngàn quân,Thập trưởng tử thương hơn phân nửa, Bách phu trưởng toàn bộ bị diệt,Thiên phu trưởng đã chết hai người, có thể nói sĩ quan trung tầng đềumột lưới bắt hết.
Còn quân Bỉ Khắc, bởi vì sĩ quan trung caocấp đều ra ngoài doanh hưởng thụ, cho nên không chết một người, nhưng mà Thập trưởng Ngũ trưởng lại bị giết sạch là được, tầng cơ sở coi nhưxong rồi.
Đừng tưởng rằng tùy tiện bổ nhiệm một cái binh sĩ là Thập trưởng thì hắn sẽ là Thập trưởng, binh sĩ có phục hay không đó mới là vấn đề, có thể chỉ huy thủ hạ theo ý đồ của thủ trưởng hành sự haykhông cũng là một vấn đề nữa.
Đừng coi khinh mấy loại sĩ quancấp thấp Thập trưởng Ngũ trưởng này, Bách phu trưởng đúng là quan trọng, nhưng mà người ta chỉ là vật nối tiếp giữa thượng tầng và hạ tầng màthôi, Thập trưởng Ngũ trưởng mới là sĩ quan chiến đấu ngoài tiền tuyến,thiếu bọn họ, thì chỉ là một đám ô hợp, chiến tranh không cần phải đánhnữa.
Cho nên nói lại, tuy rằng sĩ quan quân đội Liên minhthương nghiệp tổn thất thảm trọng, nhưng còn có thể miễn cưỡng hànhđộng, thậm chí còn có thể đánh mấy trận ác liệt, còn quân Bỉ Khắc đừngnhìn sĩ quan trung cao cấp không có chuyện gì, nhưng cơ sở đã xong đời,dẫn đi lùi lại còn có thể, muốn tác chiến thì đúng là nằm mơ.
- Binh lính quân địch tổn thất thế nào?
Giáp Nhất hỏi tiếp, hắn không giống với Khang Tư, nếu là Khang Tư thì khẳng định hỏi trước tổn thất bên mình ra sao, nhưng Giáp Nhất lại xácđịnh tổn thất quân địch trước, chỉ cần thắng lợi, tổn thất có nhiều hơncũng có thể chịu được.
- Trải qua vỡ trại đêm qua, một vạnquân Bỉ Khắc hiện tại chỉ có thể thu gom khoảng năm sáu ngàn người, mộtvạn năm ngàn quân thương nghiệp lại thu gom được một vạn hai ngàn người. Quân hai nhà cộng lại cơ hồ bỏ trốn mất sáu ngàn người.
-Tốt, không cần quấy rầy bọn họ nữa, miễn cho bọn chúng trút giận lênngười chúng ta, đồng thời để cho bọn họ lấy hận thù mà khôi phục sĩ khí. Lưu lại nhóm trinh sát, những người khác đi đón đại bộ đội.
Giáp Nhất nói xong liếc sang doanh trại, nói thầm một câu:
- Đáng tiếc, xem bộ dạng các ngươi sẽ không đi, lãng phí ta chuẩn bị mai phục mà.
Nói xong cũng không dừng lại, dẫn người rời đi.
Liên quân Bỉ Khắc hiện giờ có chút tiến thoái lưỡng nan, bọn họ cũngthật không ngờ quân đội mình lại suy yếu như thế, một lần tập kích đêmđã vỡ trại, hơn nữa một lần liền tiêu hao binh lực hết một phần năm, sĩkhí càng không còn.
Bất luận là Bố Lôi Nhĩ hay Lạp Đặc đềukhông muốn tiếp tục dẫn binh tấn công, hai bên đều bắt đầu thu thập binh lính, một lần nữa bổ nhiệm lại sĩ quan tầng dưới.
Chỉ là những sĩ quan này muốn hoàn toàn khống chế được thủ hạ, chỉ sợ không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể làm được.
Hai bên cũng không phái người trở về cầu viện.
Một là trong tay thế lực hai bên chỉ có binh lực thủ thành, cái nàykhông thể điều động; hai là một trận còn chưa đánh đã gặp phải tổn thấtnhư vậy, ai cũng không muốn mất mặt, đặc biệt Bố Lôi Nhĩ, đừng nói đixin viện quân, ngay cả lần tập kích này hắn cũng kiên quyết không chấpnhận báo về; ba là ai cũng tin tưởng, chỉ cần chỉnh lý được bộ đội, binh lực còn trong tay vẫn nhiều hơn Khang Tư, cơ hội thắng lợi còn rất lớn.
Chỉ là bất đồng với quân Bỉ Khắc toàn lực phòng thủ, quân thươngnghiệp lại xoa tay nắn gân chuẩn bị dạy dỗ kẻ đánh lén, mấy lính đánhthuê Lạp Đặc đương nhiên rõ ràng, chỉ có trả thù một lần như thế, mới có thể khôi phục lại sĩ khí.
Nhưng mà không biết mấy tên đánhlén ghê tởm kia đã chạy mất hay biết tình hình không đúng, dù sao cũngkhông có người nhảy ra nữa.
Nhìn thấy quân Bỉ Khắc lại lườibiếng bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, quân thương nghiệp sau khi khẩn trươngmột hồi, cũng đều thả lỏng xuống.
Đặc biệt ngửi được mùi cơm,tối qua trốn chạy một đêm, bao tử đã sớm kêu sồn sột. Lạp Đặc cũng không còn cách nào, chỉ còn phải để mấy ngàn người tiếp tục phòng thủ, nhữngngười khác bắt đầu làm bữa trưa.
Ăn xong bữa trưa, mọi ngườiđều bắt đầu uể oải, một ít binh sĩ đứng gác bắt đầu híp mắt ngủ gục, nên nhớ rằng ngày hôm qua đang ngủ thì bị gọi dậy hoảng loạn một đêm, chotới bây giờ cũng không chợp mắt. Ăn xong bữa trưa, lại thêm mặt trời đổlửa, là người nào cũng muốn đi nghỉ ngơi.
Buồn ngủ, thứ nàycũng sẽ truyền nhiễm, cũng không dễ hạn chế như vậy, cho nên không tớimột lát, trong hai tòa doanh trại liên tiếp vang lên tiếng ngáy.
Bên quân Bỉ Khắc càng không cần phải nói, các sĩ quan đã sớm dẫn đầu ngủ say rồi.
Còn ở bên quân thương nghiệp, tuy rằng Lạp Đặc cố gượng tinh thần,nhưng đám thủ hạ thì không cố được, hơn nữa hai bên đều là lính đánhthuê, cũng không thể làm căng quá đáng, cho nên khi nhìn đến các sĩ quan đi vào giấc ngủ, trong đầu Lạp Đặc không nhịn được hiện ra ý nghĩ lầnchiến tranh này sẽ thất bại.
Thất bại cũng tốt, chính mìnhcũng sẽ không cần phải chờ đợi lo lắng như vậy nữa, nghĩ tới đó Lạp Đặccũng tiến vào mộng đẹp, hiện giờ cứ cầu khẩn quân địch sẽ không tới tậpkích nữa, bằng không thì đừng nói khôi phục sĩ khí, không lập tức tan vỡ cũng coi như là chuyện tốt rồi.
Hai tòa quân doanh im ắng,đám vệ binh nếu không phải gục gà gục gật, thì là uể oải đuối sức kéo lê thân thể đi tuần tra, ai cũng không có tâm tình nói chuyện. Nhưng màcác trang viên quý tộc gần đó mỗi người như gặp đại địch, kéo hết tinhthần đề phòng. Phương hướng bị bọn họ đề phòng cũng không đâu khác,chính là hai chỗ quân doanh kia.
Bọn họ cũng không phải muốnphản bội Bá tước Bỉ Khắc, mà là vỡ trại tối qua khiến bọn họ sợ hãi, may là đám tàn binh kia trong lòng hoảng hốt, không thì e rằng mấy trangviên quý tộc gần đó đã không còn tồn tại nữa. Nhìn mấy ngôi làng xungquanh gặp họa thì biết đã có chuyện gì xảy ra.
Về phần khángnghị? Kháng nghị có tác dụng sao, người ta chính là dựa vào các binhlính này kiếm công lao cho mình, loại chuyện nhỏ này các sĩ quan coi như căn bản không hề xảy ra, nếu như vậy, chỉ có thể tự bảo hộ chính mìnhthôi.
Tới lúc này, có vài quý tộc không nhịn được hoài nghimình đầu nhập vào Bá tước Bỉ Khắc rốt cuộc có tính đúng hay không, hiệngiờ chỗ tốt còn chưa có được, chính mình đã tổn thất một đống lớn vật tư tài phú cùng nữ nhân rồi.
Nếu như mình dẫn binh xuất chiến,tối hôm qua đám tàn binh không biết chạy đi đâu còn chưa trở về doanh,có thể nhân cơ hội phá nát thôn trang của mình vốn không có chút phòngngự nào, điều này rất đáng lo lắng mà.
Ngay lúc các quý tộcnày suy nghĩ miên man, xa xa xuất hiện gần ngàn kỵ binh, ầm ầm rungchuyển chạy vọt tới, đám vệ binh đứng gác bị đánh thức nhìn lá cờ phíasau kỵ binh, lập tức điên cuồng gào thét:
- Địch tập kích, quân địch tới rồi!
Đáng tiếc đám binh sĩ trong cơn mê ngủ không có mấy người phản ứnglại, đợi lúc có mấy người tỉnh ngủ bắt đầu đánh thức đồng bạn bên cạnh,hơn một ngàn kỵ binh đã chạy ào vào doanh trại.
Có người sẽ nghĩ, kỵ binh làm sao dễ dàng chạy thẳng vào doanh trại đại quân trú ngụ đây chứ?
Đầu tiên, lúc đầu quân Bỉ Khắc chỉ là chuẩn bị đóng quân một đêm,ngày hôm sau sẽ tiến quân tới tòa thành Cáp Nhĩ, hơn nữa nghĩ tới bênmình có hai vạn năm ngàn đại quân đóng ở đó, ai dám trêu chọc? Cho nênchỉ có mấy trạm gác cao, không có dựng hàng rào cũng không đào chiếnhào, toàn bộ doanh trại do một đống lều trại dựng lên.
Vốn tối qua sau khi bị đánh lén, ngày hôm nay hẳn phải cố định doanh trại, đáng tiếc, mọi người đều mệt mỏi rã rời, thúc đẩy binh lính làm việc, sợrằng sẽ dẫn tới binh biến ngay.
Hơn nữa mọi người cũng khôngcho rằng ban ngày còn có thể vỡ trại như tối hôm qua, bởi vậy chẳngnhững không có mất bò mới lo làm chuồng, thậm chí bố trí còn không bằngcả ngày hôm qua, mọi người đều đi tìm chỗ ngủ.
Quân Khang Tưđương nhiên cũng là bởi vì nhận được mấy tin tức này, mới dám làm càntrực tiếp thúc ngựa phá doanh trại như thế. Kỵ binh Khang Tư xông lênđảo lộn doanh trướng, giẫm đạp thân thể người bên dưới lều trại, chémgiết địch nhân gặp phải trên đường. Uy phong đánh phá không ai địch nổiđể cho người ta hiểu được, cái gì mới là cảm giác vó ngựa đạp bằngdoanh.
Không tới một hồi, một ngàn kỵ binh này đã xuyên thấuquân doanh, bọn họ không xông thẳng về phía doanh trại quân thươngnghiệp, mà quay đầu chạy trở lại doanh trại quân Bỉ Khắc.
Quân thương nghiệp từ lúc nghe được tiếng kêu la đã thức dậy, tới hiện giờđã có chuẩn bị sẵn, đầu tiên là thở phào một hơi, sau đó là giận dữ.
Quân địch cũng thật là biết kén cá chọn canh mà! Biết bên phía mìnhcó chuẩn bị liền căn bản không tới, vốn đang muốn cho bọn chúng bất ngờ, hiện giờ nguyện vọng này thất bại rồi, thật là quá gian xảo mà.
Sau hai lần công phá, làm cho cả doanh trại quân Bỉ Khắc quá sức hỗnloạn, mấy sĩ quan cơ sở chẳng khác nào có cũng như không, hơn nữa vừangủ say đã bị đánh thức, so với không ngủ được còn đau khổ hơn, hiện tại đang thừa nhận loại cảm giác đầu óc mê muội này. Cho nên quân Bỉ Khắchết sức đau khổ, căn bản lười chống cự, trực tiếp bỏ chạy tứ tán.
Kỵ binh Khang Tư xung phong xong liền quay về nơi xuất phát, dàn hàng ngang, bắt đầu xua đuổi các binh lính quân Bỉ Khắc hoảng loạn ép sangphía doanh trại quân thương nghiệp.
Ai cũng biết rõ quân Khang Tư muốn quân Bỉ Khắc phá tan doanh trại quân thương nghiệp thay cho bọn họ, cũng có vài sĩ quan quân Bỉ Khắc muốn thu gom binh sĩ chống lạiquân Khang Tư, dù sao quân Khang Tư cũng chỉ có ngàn kỵ binh mà thôi,bên mình có năm sáu ngàn người còn không thể đứng vững một chút sao? Chỉ cần đứng vững rồi, quân thương nghiệp là có thể gia nhập vào nuốt ngược lại quân Khang Tư!
Tuy nhiên ngay lúc sĩ quan quân Bỉ Khắc hô hào, xa xa lại truyền đến tiếng động ầm ầm.
Cái này cũng không phải tiếng vó ngựa, mà là tiếng bước chân của rấtnhiều người, người nhanh trí nhìn xa xa một chút, lập tức sắc mặt táimét, xa xa rậm rạp một rừng trường thương không ngừng di dộng tới phíanày, biểu thị đại bộ đội quân địch đã đến rồi. Bên phía mình hỗn loạnnhư vậy, lại còn có kỵ binh nhìn chằm chằm, ai đầu óc choáng váng mớinghe lệnh chuẩn bị đối kháng kỵ binh, cho nên không nói hai lời, lập tức quay đầu chạy trốn.
Vốn quân thương nghiệp có ý xuất doanhnghênh đón quân thương nghiệp đồng thời xuất chiến, đương nhiên cũngthấy đại bộ đội quân địch đã đến, lập tức thủ vững cửa doanh, tuy nóidoanh trại rất đơn sơ, nhưng thế nào cũng phải có một hàng cự mã, làmsao cũng có thể chuẩn bị tụ tập lại một chỗ chống cự.
Nếu như vậy, dứt khoát cứ ở đây đánh với quân địch một trận.
Thắng có thể xoay ngược lại cục diện, thất bại mình cũng sẽ khôngphải chưa chiến mà chạy, coi như không phụ đồng tiền thuê kia.
Binh sĩ quân Bỉ Khắc đều coi như tinh nhuệ, tuy rằng hiện giờ tại thânthể mệt mỏi rã rời sĩ khí không có, nhưng hiểu được không thể đánh vàotrận doanh quân bạn, chính mình còn phải chờ quân bạn đánh thắng cứumình mà. Cho nên không cần quân thương nghiệp hô hào, bọn họ đã tự độngtản ra hai bên doanh trại.
Đương nhiên, còn có chút binh sĩkhông may bị đuổi chạy tới chính diện quân thương nghiệp, đối với cácquân bạn xông phá trận doanh, quân thương nghiệp căn bản không kháchkhí, trực tiếp giết bỏ.
Thấy không có cơ hội, kỵ binh Khang Tư đứng ở ngoài tầm bắn cung tiễn, bắt đầu nghỉ ngơi hồi phục sức ngựa.
Lạp Đặc vốn có ý muốn lập tức xung phong đánh kỵ binh này, tuy rằnglấy bộ binh chống kỵ binh tổn thất rất lớn, nhưng quân bên mình gấp mười lần đối phương, đánh không thắng, đánh đuổi bọn họ cũng được, miễn chobọn họ ở chỗ này cản đầu cản đuôi, dù là chạy trốn cũng không có các kỵbinh kia ở đó nhìn chằm chằm, vậy cũng có thể chạy được nhiều người nữa.
Thế nhưng ngay lúc Lạp Đặc chuẩn bị phát lệnh, bộ binh Khang Tư đãvọt lên tới. Nếu như lúc này còn muốn công kích kỵ binh, vậy quả thật là chịu chết.
Bộ binh Khang Tư dừng lại lập tức liên tục thở hổn hển, thật là chết mất, tuy nói hơn phân nửa lộ trình đều dùng xe ngựa,lúc cần khai chiến thì nửa lộ trình còn lại phải dùng chân chạy tới,thật là có chút đau khổ mà.
Còn kỵ binh đương nhiên là lập tức lên ngựa che chắn cho bộ binh nghỉ ngơi, một lát sau, bộ binh bình ổnđược hơi thở, các sĩ quan quân Khang Tư lập tức bắt đầu chỉ huy thủ hạđánh doanh trại.
Nói là đánh, kỳ thật cũng là hai bên tấn công trên dải đất bằng, bởi vì bên thủ căn bản không có cái gì đáng thủ vững cả, về phần cự mã, thứ này chỉ hữu dụng với kỵ binh, đối với bộ binh mà nói, có cũng như không. Hai bên vừa tiếp xúc, tiếng chém giết lập tứcvang vọng.
Bộ binh đánh giết, kỵ binh cũng không phải ở mộtbên ngồi chơi, chia ra năm trăm kỵ binh đi cản trở mấy quân Bỉ Khắc muốn quay lại kiếm lời, năm trăm kỵ binh lưu lại đợi cơ hội xung phong đánhphá tan quân thương nghiệp.
Kỹ năng chiến đấu hai bên đềukhông kém mấy, nhưng mà một bên tuy rằng chạy tới mệt một chút, nhưngcũng coi như là làm nóng thân thể, người ta tuy rằng vẫn thủ trong doanh trại, nhưng tối qua nửa đêm khẩn trương chạy loạn một đêm, không lâutrước mới vừa chợp mắt lại bị giật mình tỉnh dậy, trạng thái tinh thầncó thể nói hết sức kém cỏi.
Cho nên hai bên va chạm một hồi,quân thương nghiệp ở trạng thái tinh thần gần như bằng không đã bị quânKhang Tư sĩ khí sôi sục đánh cho liên tục lùi về sau, đợi khi xuất hiệnkhe hở, năm trăm kỵ binh vẫn nhìn chằm chằm, lập tức thúc ngựa tiến vào.
Kỵ binh gia nhập có thể nói là cọng cỏ cuối cùng làm suy sụp lạc đà, quân thương nghiệp lập tức tan vỡ.
Lạp Đặc không cam lòng bị đánh bại đơn giản như vậy, dẫn theo thân vệ khàn giọng thu gom lại binh sĩ, nhưng mà bị ánh đao của Giáp Linh chợtlóe lên, sau khi đầu Lạp Đặc rơi xuống, quân thương nghiệp đã khôngtránh khỏi tan vỡ.
Về phần cái Bố Lôi Nhĩ đã sớm bị đập chomột trận, Giáp Linh đương nhiên sẽ không bỏ qua, đã sớm bị hắn đuổi theo một cước đá chết, đối với cái thứ này, Giáp Linh còn không muốn dùngtới đao.
Bộ binh bắt đầu hô to: "Đầu hàng không giết." Còn kỵbinh bắt đầu chặn lại quân địch đang chạy trối chết bốn phía, đến khimàn đêm buông xuống, quân Khang Tư không ngờ bắt được hơn vạn binh línhcường tráng!
Ngoại trừ các tráng đinh này ra, quân Khang Tưcòn đánh phá trang viên quý tộc bốn phía, quý tộc giết ngay tại chỗ,người nhà biếm làm nô lệ, toàn bộ gia sản sung công.
Nhìn thắng lợi to lớn như vậy, Giáp Nhị rất là cảm thán nói:
- Ai có thể ngờ được, hai vạn năm ngàn đại quân áp lực kinh người,lại bị chúng ta xung phong một lượt phá tan tành như vậy, là chúng taquá lợi hại hay bọn họ quá vô năng?
Nghe được Giáp Nhị nói thế Giáp Nhất bất mãn:
- Nè nè, ngươi nói cái gì, mấy người chấp hành nhiệm vụ quấy rốichúng ta quăng đi đâu vậy hả? Nếu như như không có chúng ta ngày đêmliên tục không ngừng quấy rầy tập kích, ngươi cho là chiến sự này dễdàng xong xuôi như vậy sao? Nên nhớ mấy người các ngươi cả một đám tinhlực dồi dào đi đánh người còn chưa tỉnh ngủ, như vậy mà thất bại mới làchuyện kỳ quái đó.
Giáp Nhị cười nói:
- Cái gì cácngươi, ta là Tổng trưởng tình báo, ngươi là Vệ đội trưởng, những ngườinày đều là binh lính của ngươi, loại chuyện tự đố kỵ với mình cũng chỉcó ngươi mới làm ra được.
Giáp Nhất sững ra, phát hiện hình như đúng là như vậy, không khỏi lãng sang chuyện khác:
- Tòa thành Cáp Nhĩ thế nào? Ngươi sẽ không dẫn hết tất cả binh lực đi ra chứ?
- Ta sẽ ngu xuẩn như thế sao? Ta để lại một ngàn tinh nhuệ, hơn nữathêm vào phụ binh, đủ để ngăn cản năm ngàn quân công kích, đám quý tộcnày thấy chúng ta xuất động đại quân, tất cả đều nơm nớp lo sợ, nào códám công kích chúng ta.
Giáp Nhị nói.
- Ừm, ngươidẫn ba ngàn bộ binh áp giải các tù binh này trở về, còn lại hai ngàn bộbinh đi đánh các quý tộc đầu nhập vào Bá tước Bỉ Khắc, lần này nhất định phải thanh trừ sạch sẽ tất cả các thế lực khác.
Giáp Nhất nghiến răng nói.
- Đánh mấy tiểu quý tộc thì được, nhưng tạm thời không nên động tớimấy quý tộc ẩn binh, nhân mã trong tay bọn họ cũng không ít, hơn nữa đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, so ra khó đối phó hơn mấy tiểu quý tộcnày nhiều. Ta cho rằng vẫn nên lưu bọn họ lại giải quyết cuối cùng.
Giáp Nhị đề nghị.
- Ài, chỉ có thể như vậy, ai bảo hiện tại chúng ta không đủ binh lực, đợi sau ta còn phải dẫn kỵ binh công chiếm lãnh địa Bá tước Bỉ Khắcnữa.
Giáp Nhất than thở.
- Ừ, không biết chủ thượng đi thu phục Lâm Tuyết lĩnh thế nào rồi? Ta có chút lo lắng.
Giáp Nhị lo lắng nói.
- Chủ thượng chúng ta đúng là thích đích thân ra tiền tuyến, kỳ thậtchuyện này giao cho thủ hạ chấp hành là được, hà tất phải tự mình xuấtđộng đây chứ? Nếu như có vạn nhất, mấy người chúng ta làm sao bây giờ?Đáng tiếc chủ thượng không chịu nghe khuyên bảo.
Giáp Nhất rất bất đắc dĩ nói.
- Không còn cách nào, thủ hạ chủ thượng ngoại trừ hai người chúng tacòn có thể trợ giúp một tay ra, còn có ai có thể một mình dẫn binh xuấtchiến? Sĩ quan quý tộc xuất thân từ lính đánh thuê? Để bọn họ dẫn độitrăm người ngàn người còn được, để bọn họ xông pha chiến trận cũng được, nhưng bảo bọn họ lĩnh binh tác chiến đơn độc, không nói chúng ta lolắng, dù là bọn họ cũng không tin được bản thân có năng lực đó!
Giáp Nhị than thở.
- Đúng là như vậy, xem ra chúng ta còn cần tìm nhiều nhân tài ưu tútrong quân đội tiến hành bồi dưỡng mới được, không thì dưới trướng chủthượng chỉ có mấy người thủ hạ có thể đảm đương một phía như chúng ta,thế lực chủ thượng đừng nghĩ tới chuyện mở rộng nữa.
Giáp Nhất gật đầu.
Nói chuyện một hồi, Giáp Nhất nói với Giáp Nhị:
- Chỗ chủ công ngươi chiếu cố nhiều một chút, ta đi đây.
Nói xong xoay người lên ngựa, dẫn theo một ngàn kỵ binh đi thẳng lãnh địa trực thuộc của Bá tước Bỉ Khắc.
Thủ hạ Khang Tư đang lo lắng cho hắn, nhưng mà bên Khang Tư rõ ràng đã sớm giải quyết nhanh hơn cả bên Cáp Nhĩ lĩnh.
Nhận được tin tức liên quân Bỉ Khắc còn đang lề mề ở trên đường núiLâm Tuyết lĩnh, Khang Tư lôi ba ngàn lính đánh thuê đã tĩnh dưỡng mộtthời gian ra ngoài, trực tiếp phục kích ba ngàn liên quân Bỉ Khắc ởtrong rừng núi.
Những lính đánh thuê này biểu hiện cho KhangTư thấy năng lực của bọn họ, đó là không lưu lại cho Khang Tư một tùbinh nào, tất cả quân địch bị bọn họ chém lật nhào như cắt rau, từ lúcbắt đầu công kích cho đến lúc giết địch nhân cuối cùng, toàn bộ quátrình dùng không tới một giờ.
Nhưng mà Khang Tư đối với chuyện này rất không hài lòng.
Chính mình còn muốn bắt chút trai tráng bù lại nhân khẩu thiếu thốncủa lãnh địa mình, hiện giờ bị giết hết, bản thân chẳng những phải trảmột đống tiền, lại còn chỗ tốt nào cũng không kiếm được, thật là thiệtlớn mà.
Cho nên khi Giáp Nhất xông vào lãnh địa trực thuộc Bátước Bỉ Khắc, Khang Tư cũng triệu tập vệ đội Lâm Tuyết lúc trước chiêumộ ở bản địa lập nên cho có, khoảng một ngàn người này hoàn toàn thànhtrở thành phu dịch, ngay cả phụ binh cũng không bằng, để cho Khang Tư sử dụng.
Những phu dịch này vốn còn muốn phản kháng, bởi vìkhông ít sĩ quan đều đã quyết định đầu nhập vào Bá tước Bỉ Khắc, chỉ làkhi nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ là đi đắp hố chôn, những người này càng đắp càng sợ, bởi vì không ngờ binh lính Bá tước Bỉ Khắc phái tới toànbộ đều bị giết hết!
Sau khi hố chôn hoàn thành, toàn bộ LâmTuyết lĩnh trở nên hết sức nghe lời, Khang Tư rất dễ dàng tập hợp đủlương thảo, các tiểu quý tộc Lâm Tuyết lĩnh cũng động viên nam đinh toàn tộc, tạo thành đoàn quân quý tộc chuẩn bị giúp Khang Tư đánh trận.
Khang Tư đối với chuyện này đương nhiên hoan nghênh, bởi vì dựa theohiện trạng Tuyết quốc hiện tại, chính mình không có khả năng giết sạchtất cả quý tộc, không nói cái này sẽ đắc tội toàn bộ giai tầng quý tộc,dù là thủ hạ của mình cũng sẽ có nghi ngờ.
Hơn nữa áp đặtchẳng phân biệt được tốt xấu như vậy, dân chúng lãnh địa cũng sẽ trở nên ngập ngừng, bởi vì sao quý tộc ngồi tít trên cao ngươi cũng có thể tùytiện giết chóc, vậy mấy dân đen chúng ta chẳng phải mặc cho ngươi làmthịt cá?
Bởi vậy dù có thế nào, Khang Tư cũng phải tiếp thunhững tiểu quý tộc này góp sức, dù sao nhiều việc nhỏ có thể để bọn họđi làm mà.
Cho nên, lúc Khang Tư đặt mục tiêu nhắm vào KhuêLạp, ba ngàn lính đánh thuê đã không còn cần phải đi bộ nữa, toàn bộngồi trên xe ngựa, hơn nữa mỗi ngày nghỉ ngơi.
Những lính đánh thuê này ngoại trừ rèn luyện võ kỹ ra, mấy chuyện sinh hoạt không cầnlàm, dứt khoát hưởng thụ những ngày quý tộc, cơm nóng có người làm, quần áo có người giặt, cắm trại có người dựng.
Vốn mấy lính đánhthuê mặt mũi luôn căng cứng không thể hiện cảm tình gì, cũng không nhịnđược lộ ra thần sắc thích ý, chiến binh như vậy thật sự là thoải mái mà, nếu như mình ở bên kia cũng được như thế thì tuyệt quá.
Tìnhhình trên đường đi so với Khang Tư nghĩ còn muốn dễ dàng hơn, mà côngthần chủ yếu là mấy tiểu quý tộc mới lật mặt, những quý tộc bản thổ nàycùng các quý tộc xung quanh đều có giao tình lui tới, cho nên bọn họ vừa ra mặt, những quý tộc này đều nể tình.
Tất cả quân lương sức ngựa đều căn bản không cần Khang Tư quan tâm.
Vốn Khang Tư mặc kệ các tiểu quý tộc đầu nhập phe nào, bảo trì trunglập là được. Thế nhưng không biết là do binh lực thủ hạ Khang Tư ngườiđông thế mạnh, hay là bởi nguyên nhân diệt đi liên quân Bỉ Khắc mấy ngàn người dựng lên hố chôn tập thể, hoặc có lẽ là các tiểu quý tộc LâmTuyết lĩnh muốn biểu hiện một chút năng lực của mình, dù sao trên đườngđại quân Khang Tư đi qua, quý tộc trên đường đều đầu nhập vào.
Theo Khang Tư càng đi càng xa, nhân số bộ đội cũng càng ngày càng tăng, đợi đến lúc tới Khuê Lạp lĩnh, dưới trướng đã có gần vạn nhân mã.
Còn ngay lúc này tin tức hai vạn năm ngàn liên quân Bỉ Khắc toàn quân bị diệt, tù binh hơn vạn người, tiêu diệt hơn mười quý tộc địa phươngcũng truyền tới Khuê Lạp lĩnh.
Nhận được tin tức này, hơn nữaquân Khang Tư lập ra hố chôn ở Lâm Tuyết lĩnh, quý tộc ở Khuê Lạp lĩnhnghe được đều toát đầy mồ hôi lạnh.
Còn vệ đội Khuê Lạp ởthành phủ Tử tước Khuê Lạp, sau khi nghe Bá tước Bỉ Khắc phái năm ngànbinh lính đánh Khang Tư, phần lớn đều rời khỏi cương vị trốn về nhà nấpđi. Bọn lính thì như vậy, các sĩ quan bản địa sợ bị trả thù, lập tức trở về chuẩn bị dọn nhà, kẻ mưu cầu công danh lợi lộc thì cấu kết với người Bá tước Bỉ Khắc làm bậy, chờ lúc đại quân Bỉ Khắc tới sẽ phản bội tạichỗ.
Nhưng hiện tại, vệ đội Khuê Lạp không khỏi nhảy dựng lên, kêu la khẩu hiệu mau chóng nghênh đón lĩnh chủ đại nhân, thành viên vệđội bắt đầu tận trung chức vụ khoa tay múa chân. Những thứ gió chiều nào ngã chiều đó thì không nói, sau khi kiểm tra, vệ đội Khuê Lạp so vớitrước đây lại nhiều thêm một ngàn người.
Những vệ đội này biểu hiện rõ lập trường, lập tức để quân Khang Tư khi không tăng thêm một phần ba binh lực.
Năm ngàn quân Bỉ Khắc vừa mới đặt chân vào Khuê Lạp lại đột nhiênquay đầu bỏ chạy, nhanh chóng trở về chỗ Bá tước Bỉ Khắc truyền tin tức, đám tiểu quý tộc Khuê Lạp lĩnh không cần lo nghĩ nữa, lập tức dũng mãnh tràn ra nghênh đón Khang Tư, vừa biểu thị trung thành với cái lĩnh chủKhang Tư này, vừa chửi ầm lên Bá tước Bỉ Khắc gây hại Khuê Lạp lĩnh thếnào.
Khang Tư không để ý đến những tiểu quý tộc hận không thểmóc cả tim gan ra cho Khang Tư xem, càng không để ý tới bọn họ hận không thể đưa nữ quyến nhà họ lên giường mình, trực tiếp bảo bọn họ chuẩn bịlương thảo xe ngựa bộ đội, theo hắn tấn công tòa thành Bỉ Khắc!
Mệnh lệnh này vừa ban ra, mọi người đều sững sờ, trời ạ, đó là nơi của kẻ thống trị chí cao vùng đất này, lẽ nào đại nhân Khang Tư chuẩn bị dĩ hạ phạm thượng?
Chuyện kinh khủng như thế, hình như bản thân mình không có tư cách tham dự mà?
Chỉ là các quý tộc không có chần chờ bao lâu, khi bọn họ phát hiệntòa thành Bỉ Khắc ngay cả một vạn binh lính cũng kiếm không đủ, tất cảquý tộc không nói hai lời triệu tập tất cả binh mã, triệu tập tất cả vật tư mình có, theo Khang Tư lên đường.
Từ khi Bá tước Bỉ Khắcnghị hòa cùng chiếm cứ tòa thành Bỉ Khắc với Liên minh thương nghiệpdựng lên liên quân đánh Khang Tư, tất cả những người có ánh mắt đều tậptrung tầm nhìn vào nơi này.
Những người này đều đã nghiên cứuqua quá trình Khang Tư lập nghiệp, biết Khang Tư cũng không phải dễ đốiphó, nhưng bọn họ cũng không cho rằng năm ngàn quân của Khang Tư là cóthể cứng đối cứng với liên quân Bỉ Khắc đã trải qua máu lửa, cho nêncũng không xem trọng Khang Tư, cùng lắm là khẩn cầu Khang Tư cùng với Bỉ Khắc chém giết tới lưỡng bại câu thương.
Vệ đội bố trí ở bachỗ lãnh địa khác của Khang Tư căn bản không để những người này đặt vàomắt, trong mắt bọn họ, chỉ có năm ngàn vệ đội bên cạnh Khang Tư mới được coi là lực lượng chân chính. Các vệ đội khác, chỉ cần liên quân Bỉ Khắc dùng chút sức, hoặc chỉ cần ra một thông cáo, những vệ đội này sẽ đầuhàng. Hơn nữa tất cả các tiểu quý tộc cũng sẽ đứng ở phía đối lập vớiKhang Tư.
Cái đó và việc Khang Tư có phải là hậu duệ vươngthất Cổ quốc hay không, hoàn toàn không có liên quan gì, nguyên nhânthật sự là căn cơ của Khang Tư quá nông cạn, một người mới một năm trước là hạng lính đánh thuê, căn bản không có khả năng để các quý tộc bảnthổ đã tồn tại ít nhất mười mấy năm, nhiều nhất đã mấy trăm năm ra sứctương trợ.
Sự tình phát triển không khác gì mấy người kianghĩ, ngoại trừ mấy lão quý tộc Thanh Hương lĩnh bình yên vô sự ra, cácquý tộc ở các khối lãnh địa khác nếu không phải phản loạn thì là trunglập, dù sao cũng không có ai đứng bên người Khang Tư.
Khang Tư bị ép bất đắc dĩ, chỉ còn cách điều năm ngàn vệ đội bên người tới CápNhĩ lĩnh bảo vệ cho con đường nối với lục địa, tránh cho liên quân BỉKhắc đánh thẳng một mạch tới Thanh Hương lĩnh.
Nhìn một mànnhư vậy, dù cho ai cũng sẽ không xem trọng Khang Tư, thậm chí có mấy tên ác độc chuẩn bị suy nghĩ có nên dựng lên một đội tàu chờ ở bờ sông, tốc hành tiêu diệt Khang Tư ở Thanh Hương lĩnh không còn binh lính bênngười, cướp sạch lãnh địa của hắn.
Chỉ là kế hoạch này sau khi hải thương xuất hiện tự động thành phế thải, người lăn lộn kiếm ăn dựavào sông tuyệt đối không dám đắc tội hải thương, tìm không được độithuyền đồng ý hỗ trợ, cái kế hoạch này cũng chỉ là nói suông mà thôi.
Tiếp theo, những người để ý biết được Khang Tư thuê vệ đội hảithương, đồng thời do tự mình Khang Tư dẫn đi tới Lâm Tuyết lĩnh.
Nhận được tin tức này, mọi người không khỏi cười khinh thường, vệ đội hải thương người ta đều là thủy thủ, ngươi dùng để phòng ngự còn có thể được, lại mang theo bọn họ trèo đèo lội suối đi đánh Lâm Tuyết lĩnh gần như là vùng địch? Thật sự là bị bức tới đường cùng, cho nên mới nghĩ ra một kế sách đánh cho nở mặt?
Ngay khi ai cũng không xem trọng kế hoạch đánh thọc sườn của Khang Tư, quân trú trong tòa thành Cáp Nhĩlàm cho người ta kinh ngạc, từ khi tiến vào chiếm giữ tòa thành Cáp Nhĩthì an ổn khác thường, quân Khang Tư chưa từng ra khỏi thành, đột nhiênvào một ngày lúc hừng đông gần như xuất động toàn quân, thoáng cái chạytới trước mặt đoàn liên quân Bỉ Khắc đông nhất trong số ba đoàn đượcphái đi.
Mọi người đều cho rằng sẽ có chiến đấu hết sức thêthảm, nhưng kết quả làm cho tròng mắt trừng sắp rớt ra, quân Khang Tưchỉ có mấy ngàn người sạch sẽ lưu loát đánh cho liên quân Bỉ Khắc toànquân bị diệt, dễ dàng bắt tù binh hơn vạn binh lính, đồng thời còn lấythế thắng lợi, thuận tiện tiêu diệt hơn mười cái quý tộc.
Ở đây đã ngoài dự liệu của mọi người, bên Lâm Tuyết lĩnh càng dọa người hơn.
Lính đánh thuê Khang Tư dẫn đầu như cắt rau chém tận giết tuyệt đoànliên quân Bỉ Khắc bên này, sau đó lôi kéo quý tộc địa phương, hùng hùnghổ hổ xông thẳng về phía Khuê Lạp lĩnh.
Khuê Lạp lĩnh gặpchuyện này, liên quân Bỉ Khắc đang trên đường tới liền bị triệu hồi khẩn cấp, Khuê Lạp lĩnh không chút chống cự rơi vào trong tay Khang Tư.
Mà làm cho người ta khiếp sợ, chính là Khang Tư không hề dừng lại,một lần nữa kéo quý tộc Khuê Lạp lĩnh, dẫn gần hai vạn binh lực, gióngtrống khua chiêng nhằm thẳng phía tòa thành Bỉ Khắc, còn quân kỵ binhKhang Tư đi một đường khác, đã sớm chà đạp Bỉ Khắc lĩnh không ra hìnhdáng rồi.
Có những kết quả này, những người để tâm đều sững sờ ra đó, đây là có chuyện gì vậy? Rõ ràng là một trận chiến không thểthắng, làm sao lại thắng được chứ?
Ba ngàn lính đánh thuê củahải thương có sức chiến đấu như vậy mọi người cũng không kỳ quái, ai bảo hải thương có tiền, có quỷ mới biết mấy lính đánh thuê kia xuất thân từ chỗ nào, cho nên Khang Tư có thể bằng vào bọn họ đánh hạ Lâm Tuyết lĩnh thì mọi người cũng không kinh ngạc, chỉ là cảm thấy may mắn thôi.
Thế nhưng hai vạn năm ngàn quân liên hợp tinh nhuệ lại hoàn toàn thất bại dưới năm ngàn vệ đội Khang Tư, khiến cho người ta không thể tinđược, hai vạn năm ngàn người liên quân Bỉ Khắc không phải là nông dânmới bỏ nông cụ, mà là bộ đội trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, tham giaqua nhiều trận huyết chiến, tuyệt đối là tinh nhuệ mà!
Bộ độinhư vậy lại thua trước năm ngàn người của Khang Tư? Cái này không phảiliên quân Bỉ Khắc chỉ có cái mã ngoài, thì là quân Khang Tư thật sự lợihại đến dọa người.
Về phần chân tướng thế nào, vậy thì mỗi người mỗi ý.
Nhưng mà người quen thuộc quân đội Bỉ Khắc, tuyệt đối sẽ không tintưởng liên quân Bỉ Khắc chỉ có cái mã bề ngoài, thế nhưng bởi đều đứng ở bên phía Bá tước Bỉ Khắc mà đối với Khang Tư có oán khí, nhưng ngoàioán khí này ra còn có thêm điều gì, chỉ sợ chỉ có chính bọn họ mới biếtđược.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]