Chương trước
Chương sau
Tiếng kêu thảm thiết kéo dài không bao lâu, đột nhiên biến mất.

Dân chúng xung quanh cố vãnh tai nghe, nhưng không còn nghe chút thanh âm nào.

Đang lúc bọn họ cảm thấy kỳ quái, đột nhiên một tràng tiếng động nhưtiếng sấm rền từ xa truyền tới. Đa số mọi người đã thường nghe qua tiếng vó ngựa, lập tức liền biết đây là có rất nhiều kỵ binh chạy gần tới.

Cũng không biết đám kỵ binh đó có phải kẻ xâm nhập phủ Đại Đô đốc hay không, tuy nhiên mọi người thầm nghĩ cứ nghe tiếp một hồi có tiếng chém giết hay không thì biết ngay.

Đàng xa truyền tới tiếng hoan hô ầm ĩ, khiến dân chúng đều cảm thán trong lòng.

Xem ra, chế độ Thủ Các đã hỏng mất rồi.

Rất nhiều dân chúng có cấp bậc thân phận thượng dân, nghe thấy thếđều nắm chặt tay lắc lắc đầu, tháo huy chương thân phận trên ngực xuống, tiện tay vứt qua một bên.

Trước kia thời điểm Khang Tư đạinhân còn tại vị, khẳng định bản thân mình sẽ vì để nâng cao cấp bậc thân phận mà liều mạng với địch nhân xâm phạm phủ Đại Đô đốc này.

Đáng tiếc lúc này Khang Tư đại nhân đã mất tích không biết sống chết,mình có lựa chọn lẫn tránh qua một bên, nguyên nhân cũng đúng thôi. Hiện nay mình có hy sinh căn bản cũng không thể đổi lấy được chỗ tốt gì, chế độ cấp bậc của năm tỉnh Đông Nam đã trở thành cơ cấu tham quan ô lại vơ vét bổng lộc.

Áo Kha Nhĩ bước vào chủ phủ Đại Đô đốc dưới ánh mắt coi thường của dân chúng.

Sau đó hắn mượn danh nghĩa, lấy lý do đang tiến hành chiến sự, khôngnên phân tán quyền lực, nắm lấy tất cả quyền lực của Thủ Các vào trongtay mình.

Áo Kha Nhĩ ra một mệnh lệnh đầu tiên chính là trấnan các cựu thần của Khang Tư: Tỏ ý bản thân mình là kế thừa ý nguyện của đại ca, sẽ không phủ nhận công huân của cựu thần trước đây, yêu cầu cựu thần nguyện trung thành với đại ca thế nào thì nguyện trung thành vớihắn như vậy.

Sau đó, chính là một loạt ngợi khen và thăng chức cho quan chức. Trên danh sách số cựu thần gần như chiếm một phần ba.

Hành động này vừa thực hiện, đám hành chính đã mất đi đầu lĩnh, đangmơ hồ phân vân, lập tức ngoan ngoãn tiếp nhận mối lợi lấy lòng của ÁoKha Nhĩ.

Về phần quân đội, chẳng những người cầm đầu biến mất, hơn nữa bọn họ còn phải đối mặt với công kích điên cuồng của thổ phỉ,hậu cần tiếp tế tiếp viện vân vân đều dựa vào hậu phương duy trì. Hiệntại Áo Kha Nhĩ đã khống chế hậu cần, lại được đám tân binh hoan nghênh,hơn nữa các quan lớn quân đội cũng không có dã tâm. Tuy rằng các sĩ quan xuất thân cựu thần có chút bất mãn, nhưng đa số vẫn là nhắm con mắt bịt cái mũi tiếp nhận Áo Kha Nhĩ hợp nhất.

Tuy nhiên, cũng có một số người vẫn bất mãn không chấp nhận.

Đầu tiên có vài sĩ quan cấp bậc Lữ đoàn trưởng tỏ vẻ không chấp nhậnÁo Kha Nhĩ, nhưng mấy nhân vật đó bị Áo Kha Nhĩ thỉnh mời thần binh chém giết một trận, đã biến thành vật hy sinh bị giết gà dọa khỉ.

Như vậy hiệu quả thực rõ ràng, không còn người nào dám xầm xì bàn tán nữa.

Một Liên đội trưởng tên là Cát Cát, không biết vì nguyên nhân gì độtnhiên mang theo binh sĩ bỏ trốn, dứt khoát không muốn nhận Áo Kha Nhĩthu nạp vào dưới trướng của hắn.

Vốn Áo Kha Nhĩ cũng khôngthèm để ý một tên sĩ quan Liên đội trưởng, nhưng không biết tên Liên đội trưởng Cát Cát này thanh danh hiển hách hay là thế nào, binh đội vốn đã ổn định được, không ngờ lại xuất hiện một số đông binh sĩ trốn chạy như sóng triều. Sĩ quan Liên đội trưởng, Đại đội trưởng linh tinh chạy hơnmấy chục người, lão binh tinh nhuệ bỏ trốn hơn bảy tám ngàn người!

Con số này khiến Áo Kha Nhĩ hết sức kinh hãi, hắn cho người điều tra, mới phát hiện Cát Cát cùng đám người chạy trốn, đều là quan binh doKhang Tư đề bạt từ nô lệ lên.

Nhưng, mình cũng đã ngỏ lời chuyện cũ sẽ bỏ qua, bọn họ còn lo sợ cái gì chứ?

Áo Kha Nhĩ không sao hiểu được lại không dám hạ lệnh đuổi giết đám sĩ quan không trọng yếu như vậy. Nhưng hắn khôn ngoan đưa ra một mệnh lệnh tuyên cáo giải phóng nô lệ, nên thu được sự ủng hộ của rất đông nô lệ ở năm tỉnh Đông Nam.

Mà việc này đủ để có ảnh hưởng ngăn chặn người trốn chạy.

Nhìn đoàn người đông đúc bên ngoài hướng về phía chính mình hoan hô, Áo Kha Nhĩ rất đắc ý hài lòng.

Không nghĩ tới toàn bộ năm tỉnh Đông Nam lại dễ dàng như thế liền rơi vào trong tay mình, trước đây không lâu mình còn phải chịu đám chó máThủ Các kia xem thường, phải xem sắc mặt bọn chúng mà làm việc!

Lúc này đâu có bao lâu, các đại nhân vật đó vốn nhìn mình với vẻ mặtkhinh thường, giờ cũng y như bùn đất hòa hợp cùng một thể. Mà bản thânmình ở nơi này nhận được thế nhân hoan hô, thật đúng là thế sự vô thường mà!

Nhìn thấy Áo Kha Nhĩ dường như quá mức hưng phấn... LiệtVăn đã thay Bỉ Khố Đức giữ địa vị Tể tướng, thực cảm thấy bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Tuy rằng thành viên của Thủ Các nếu không phải bịgiết thì đầu hàng, nhưng Bỉ Khố Đức nhân vật trọng yếu nhất của Thủ Cáclại sớm đã mất tích, nhìn hắn mang theo quản gia, giải tán sạch đámngười hầu, liền biết người này không phải vội vàng rời đi, mà đã sớm cóchuẩn bị trước.

Loại nhân vật có thể đoán trước đại sự nguy hiểm chạy trốn như vậy, không ngờ chủ công lại không thèm để ý tới chút nào?

Hơn nữa, toàn bộ vụ việc cũng không phải tuyệt vời như trong tưởngtượng như vậy, mà vẫn mù mờ không biết, thật sự khiến người ta khôngbiết làm sao đây.

Áo Kha Nhĩ phát hiện tâm tình của thủ hạ dưới tay, hắn rất nhạy cảm, không khỏi có phần không vui hỏi:

- Làm sao vậy?

“Tên này xảy ra chuyện gì vậy? Đang thời điểm hưởng thụ thắng lợi,hẳn là phải buông lỏng tinh thần cao hứng mới đúng chứ! Không ngờ ngươingu ngốc đến đưa ra một bộ dáng như mẹ già mới chết. Nếu ngươi khôngphải phụ tá đắc lực của ta, với lại biết ngươi hết dạ trung thành, lãotử đã sớm dùng tội danh đó bắt nhốt ngươi rồi! ”

Một gã cận thần dòm ngó địa vị của Liệt Văn, lập tức nhảy dựng lên hô:

- Liệt Văn đại nhân! Ngài sao bộ dáng mặt mày ủ rũ như thế? Chẳng lẽngài không cảm thấy cao hứng vì thắng lợi của điện hạ sao?

Gã cận thần này vừa nói ra, An Đạt ngay lập tức không kiềm được, trực tiếp thoi gã cận thần một cái, trừng mắt quát lên:

- Ngươi nói cái gì vậy!

Đối với An Đạt loại người thô lỗ dám cả gan ra tay đánh người, gã cận thần cũng không dám trêu chọc, chỉ có thể trề trề môi tránh qua mộtbên.

Liệt Văn đối với kẻ tiểu nhân như vậy hoàn toàn không thèm để ý, mà nói thẳng ra:

- Chủ công! Thần hạ nhận công tác chính vụ, mới phát hiện hiện tại nô lệ của năm tỉnh Đông Nam có tới một trăm tám mươi vạn người, chủ côngban ra đạo mệnh lệnh giải phóng nô lệ, khiến cho một trăm tám mươi vạnngười này thần phục chủ công, đối với việc này, thần hạ cảm giác sâu sắc chủ công rất sáng suốt.

Áo Kha Nhĩ được gãi trúng chỗ ngứa, lập tức cười ha ha khoát tay nói:

- Đây cũng không tính là công lao của ta, cũng nhờ được Tái Môn nhắc nhở rất nhiều.

Tái Môn cũng chính là gã cận thần kia, vẻ mặt tươi cười xu nịnh nói:

- Nguyên nhân vẫn là điện hạ thương tiếc đám dân đen đó. Nếu là hạngngười như Khang Tư, khẳng định sẽ không chấp nhận đề nghị của tiểu thần.

Nhìn đến Áo Kha Nhĩ bởi vậy rất đắc ý cười ha hả, trong lòng Liệt Văn không khỏi cười khổ không thôi.

Cho xin đi chủ công! Đối với một quân chủ mà nói, không biết rõ tìnhhình đã phát thiện tâm lung tung, đây chính là sẽ mang đến tai họa màthôi.

Chờ Áo Kha Nhĩ đắc ý, sau một lúc, Liệt Văn tiếp tục nói:

- Chủ công! Sau khi kiểm kê tồn kho, phát hiện năm tỉnh Đông Nam cộng tất cả có ba trăm kho lúa, cộng tất cả lương thực còn lại hơn ba trămvạn thạch, tuy nhiên con số này chỉ là trên mặt sổ sách, số lượng thựctế cần phải kiểm kê từng kho lúa mới có có con số chính xác được.

Vốn Áo Kha Nhĩ vừa nghe nói có ba trăm vạn thạch sắc mặt đỏ bừng híhửng, lại nghe nói tiếp chỉ là con số trên giấy tờ, sắc mặt hắn khôngkhỏi sa sầm xuống.

Hắn đương nhiên biết rõ sự chênh lệch giữa sổ sách và tình trạng thực tế, không khỏi vội vàng nói:

- Lập tức phái người kiểm kê kho lúa, nhất định phải cho ra con sốchuẩn xác! Đúng rồi, không chỉ là kho lúa, các kho hàng khác cũng đồngthời cho kiểm kê đi!

- Dạ!

Liệt Văn không nói gì thêm nữa, tốt hơn là chờ có con số chính xác mới càng có sức thuyết phục.

Vài ngày sau, Áo Kha Nhĩ và toàn bộ trọng thần đều chỉ ngây ngốc sững sờ nhìn bảng ghi chép khoản tồn kho sau khi kiểm kê, đến nỗi gã Tái Môn thích xu nịnh Áo Kha Nhĩ, cũng không còn tâm tình vuốt mông ngựa nữa.

Bởi vì lúc này mà vuốt mông ngựa hoàn toàn chính là hành động đi tìm chết.

Áo Kha Nhĩ lắc lắc tờ giấy trong tay, dùng giọng điệu có điểm hoảng hốt hỏi:

- Là ta nhìn lầm hay là các ngươi tính toán sai lầm vậy?

Liệt Văn vội thấp giọng như ở trong thư viện:

- Thần hạ dẫn người kiểm kê ba lần, số liệu là đúng thật.

- Là thật? Con bà nó! Đây chính là vùng quản hạt của Đông Nam Đại Đôđốc mà khắp cả đế quốc trừ đế đô ra là vùng giàu có nhất à! Lương thựctồn kho lại chỉ có không tới năm mươi vạn thạch! Tiền bạc không đến trăm vạn kim tệ! Trang bị vũ khí chỉ đủ để võ trang ba vạn quân!

- Chỉ riêng số tồn kho một cái địa phương nhỏ của Lôi gia cũng không kémhơn con số này, như thế nào đường đường là năm tỉnh Đông Nam cũng chỉ có chút xíu như vậy chứ?

Áo Kha Nhĩ gần như là sắp bùng lên cơnphẫn nộ, chút đồ vật này ngay đến mười vạn quân Đông Nam hợp nhất cũngkhông đủ dùng! Càng không nói tới mấy trăm vạn dân chúng của năm tỉnhĐông Nam!

“Dân chúng không cần mình cấp dưỡng cũng còn đỡ một chút, bằng không... Ai chà! ”

Áo Kha Nhĩ đột nhiên nhớ tới, dưới trướng mình còn có một trăm tám mươi vạn nô lệ vừa giải phóng cần cấp dưỡng!

Vừa nghĩ đến con số một trăm tám mươi vạn khủng khiếp này, Áo Kha Nhĩ toát ra mồ hôi lạnh đầy mình.

Sớm biết như thế lúc trước sẽ không giải phóng bọn họ, thì dù có giảm phần ăn của bọn họ, cũng không ai dám hé răng, nhưng hiện tại nếu giảmthức ăn của họ, khẳng định sẽ lập tức tạo phản ngay!

Đó cũng không phải là một vạn tám ngàn người, mà là một trăm tám mươi vạn người tạo phản đấy!

Một trăm tám mươi vạn người, so với tất cả thổ phỉ hiện đang tạo phản bên ngoài còn nhiều hơn. Hơn nữa điều đáng sợ là bọn chúng đang ở ngaybên trong lãnh địa, xem ra, toàn bộ lãnh địa sắp bị hủy diệt đến nơirồi!

Áo Kha Nhĩ khổ sở vạn phần suy nghĩ tìm biện pháp, độtnhiên ánh mắt hắn chú ý tới một khoản ghi trên sổ sách, vội vàng lậtxem, phát hiện tất cả sổ sách kho hàng đều có một khoảng chi xuất kếchxù.

Hắn không khỏi lập tức giận dữ hét to:

- Chết tiệt! Là ai điều phái các thứ này đi! Không ngờ lại có người tham lam như thế!

Liệt Văn chần chờ một chút, có hơi ngập ngừng dè dặt nói:

- Chủ công! Trước khi Tương Văn rời bến, đã điều xuất ra hơn một trăm vạn thạch lương thực, đồng thời xuất đi hơn hai trăm vạn kim tệ; mà còn lấy đi toàn bộ binh khí cường nỏ lợi hại nhất của năm tỉnh Đông Nam. Có thể nói, Tương Văn chẳng những mang đi một lượng lớn quan binh tinhnhuệ nhất của năm tỉnh Đông Nam, cũng mang theo một lượng lớn vật tưquân khí và tiền lương. Nói cách khác, Tương Văn lần này lấy đi làm chothực lực của năm tỉnh Đông Nam bị giảm mất hơn bảy thành so với lúctrước!

- Mẹ nó! Tương Văn chết tiệt! Tên đê tiện này mang đinhiều thứ như vậy để làm gì chứ? Hắn đi tìm người chứ có phải đi đánhgiặc đâu?! Thật là tức chết ta mất!

Áo Kha Nhĩ cực kỳ tức giận gầm thét lên.

Gã Tái Môn vội khuyên giải an ủi nói:

- Điện hạ không cần tức giận như thế! Không phải nói năm tỉnh ĐôngNam mỗi tháng đều có nhận được một khoản viện trợ sao? Nghe nói phầnviện trợ này mỗi tháng một lần, dường như tính theo số tồn kho của chúng ta hiện tại không còn lâu lắm, cho nên điện hạ không cần lo lắng vật tư không đủ.

Chương 8 (227): Trộm gà không được (P2)

Nghe nói thế, Áo Kha Nhĩ lập tức hạ hỏa, sau khi bớt giận, hắn mỉm cười không tự nhiên lắm nói:

- À! Nói tới khoản viện trợ này, thật ta mới nhớ tới đã rất lâu rồikhông có gặp mặt Tam đệ. Lúc trước vì để cho hắn lập nghiệp, thời điểmđó chúng ta ở Lôi gia cũng không ít người xuất lực, không nghĩ tới thờigian mới vài năm ngắn ngủn, chẳng những hắn không cần chúng ta bổ sung,ngược lại có thể viện trợ cho chúng ta. Năng lực buôn bán của Tam đệ này thật đúng là số một số hai trong thiên hạ nha!

- Đúng vậy, đã sớm nghe nói tam gia vộ cùng tài giỏi, đáng tiếc không có cơ hội gặpmặt lần nào. Thật sự khiến tiểu thần có chút tiếc nuối! Cũng chỉ có nhân vật như điện hạ mới có huynh đệ như vậy! Tiểu thần thật sự bội phục.

Áo Kha Nhĩ được gã Tái Môn vỗ mông ngựa phi thường hài lòng, nhìn hắn có điểm khoa trương diễn tả tình cảm huynh đệ giữa mình và An Tái Kháng thì biết.

Nhìn thấy Áo Kha Nhĩ đang trổ tài diễn kịch ở đó, Liệt Văn nuốt nuốt nước miếng, chần chừ một chút mới nói:

- Chủ công! Dựa theo lệ thường, ba ngày trước lượt viện trợ này hẳnphải tới nơi rồi, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

- Ồ!

Áo Kha Nhĩ biến sắc, nhưng rất nhanh hờ hững khoát tay:

- Có lẽ đã xảy ra trắc trở gì nên chậm trễ, ngươi phái người đi thúc giục thử xem!

- Dạ!

Nhìn đến bộ dáng làm như không thèm để ý của Áo Kha Nhĩ, Liệt Văn chỉ có thể lĩnh mệnh.

Hắn vốn còn định nhắc nhở khuyên cáo Áo Kha Nhĩ một chút, An TáiKháng thật ra không có nghĩa vụ viện trợ cho Áo Kha Nhĩ, nhưng lúc nàyđương nhiên hắn không dám nói ra miệng nữa.

Thời gian lại trôi qua mấy ngày, số lúa tồn kho giảm xuống kịch liệt, Áo Kha Nhĩ lo lắngđi qua đi lại: “Chết tiệt! Lần viện trợ này như thế nào còn chưa chuyểntới? Thật muốn để ta bên này xuất hiện tình trạng thiếu lương thực sao?An Tái Kháng làm cái trò quỷ gì thế! ”

Đột nhiên nhìn thấy Liệt Văn đang vội vàng chạy vào, Áo Kha Nhĩ lập tức hất đầu hỏi:

- Viện trợ đến đây chưa?!

Liệt Văn rất kích động nói:

- Chủ thượng! Bên kia truyền đến tin tức, An Tái Kháng dẫn người rờibến đi buôn bán, bởi vì An Tái Kháng không có mặt, không có giao quyềnnên bọn họ không thể phân phối vật tư. Vì thế bắt đầu từ bây giờ việntrợ vật tư tạm thời tạm dừng, phải đợi sau khi An Tái Kháng trở về mớicó thể cung ứng trở lại!

- Cái gì?

Tin tức này thật đúng là như sét đánh lên đỉnh đầu Áo Kha Nhĩ, khiến cả người hắn chấn động tới mơ mơ hồ hồ.

Tuy nhiên ngay lập tức Áo Kha Nhĩ giận nổi gân xanh chửi ầm lên:

- Cái gì đi buôn bán? Nhiều năm như vậy hắn đâu có rời khỏi Duy NhĩĐặc, không ngờ đúng lúc then chốt này lại chạy đi làm ăn buôn bán? AnTái Kháng chết tiệt này không phải là giống như Tương Văn nhận tin tứcđi tìm tên Khang Tư chết gió kia chứ!

- An Tái Kháng chết tiệt này! Lại vì một tên Khang Tư không biết sống chết mà cắt đứt viện trợ cho ta? Con bà nó!

Nhìn Áo Kha Nhĩ nổi cơn phẫn nộ, ngay cả gã Tái Môn chuyên vuốt môngngựa cũng không dám hé răng, càng đừng nói tới đám người Liệt Văn.

Thật ra mọi người tại đây đều biết Áo Kha Nhĩ phẫn nộ như vậy: Một là thiếu lương thực khiến hắn nổi giận; hai là hắn phát hiện bất kể nhưthế nào bản thân hắn cũng không thể sánh bằng Khang Tư, trong lòng bị áp lực của cảm xúc đố kỵ bao lâu nay rốt cục bùng phát lên, bởi vậy lầnnày hắn mới phát tác lên như thế.

Một hồi lâu sau, Áo Kha Nhĩ rốt cục không còn sức để tức giận ngồi phịch lên ghế, Liệt Văn thừa cơ hội đề nghị nói:

- Chủ công! Nếu hiện tại lương thực khan hiếm, chúng ta cũng khôngnên phí công nuôi không nhiều tráng đinh thế này, nên biên chế tổ chứcbọn họ thành quân đội, bắt đầu tung ra ngoài công kích xâm lược, như vậy chẳng những có thể tránh khỏi một lượng lớn tráng đinh gây rối, mà còncó thể giảm bớt gánh nặng dân cư, càng có thể mở rộng thêm lãnh địa giatăng tài phú.

Từ đầu đến cuối Tái Môn luôn chủ trương ngược lại Liệt Văn rốt cục phụ họa theo:

- Đúng vậy điện hạ! Đề nghị của Liệt Văn đại nhân thật đúng là một kế hoạch nhiều tiện lợi: Nếu chúng ta cấp dưỡng không được bọn họ, như vậy cứ để cho bọn họ ra ngoài cướp đoạt vật chất nuôi sống bản thân mìnhđi. Có một trăm tám mươi vạn tráng đinh này, nói không chừng điện hạ cóthể thống nhất toàn bộ đế quốc đấy!

Vừa nghe nói mình sắp thống nhất đế quốc, Áo Kha Nhĩ lập tức kích động cả toàn thân.

Chỉ thấy “rẹt” một tiếng hắn nhảy dựng lên, đầy mặt đỏ bừng hăng hái phất tay ra lệnh nói:

- Tốt! Lập tức hạ lệnh thành lập quân đoàn, phái tộc nhân chúng ta ra làm sĩ quan hạ tầng cơ sở, phân tán quan binh quân Đông Nam vào trongquân đoàn này cùng đám tráng đinh đó chung với nhau thành lập biên chếmới! Phát tất cả binh khí cho họ, không đủ thì dùng tre làm thương!Thông báo cho toàn quân, chiến lợi phẩm lão tử không cần tới, toàn bộthưởng hết cho quan binh tham chiến!

Liệt Văn cũng rất hưngphấn, chủ công của mình bình thường tính cách mặc dù có chút cổ quái, về nhân cách cũng hơi có chút khuyết điểm, nhưng một khi thật sự vùng lênthật đúng là một quân chủ anh minh đây.

Nghĩ đến vạn nhất chóngáp phải ruồi thống nhất được đế quốc, vậy lúc đó mình ít nhất cũng làmột khai quốc công thần vị trí công tước thừa kế là không chạy khỏi đâuđược!

Nghĩ vậy, cả người hắn chấn động, lập tức tinh lực tràn đầy lĩnh mệnh chạy đi thi hành công việc.

Vốn lúc trước khi Khang Tư cai quản năm tỉnh Đông Nam thì lấy hạ tầng cơ sở là chính; mà tới thời kì Thủ Các thống trị, thì lấy việc cướplương thực bên ngoài là chính. Có thể nói chẳng những thỏa mãn nhu cầuvật tư của bản quân, mà còn làm suy yếu các thế lực xung quanh.

Bởi vậy, tình hình bên trong năm tỉnh Đông Nam rất phong phú, cho dùkho lúa của Áo Kha Nhĩ hết sạch, cũng sẽ không dẫn tới nạn đói khát. Chỉ cần duy trì giữ nguyên tình trạng cũ, thì tới thời điểm vụ mùa thuhoạch có thể thu được một lượng lớn lương thực, từ đó về sau tự cấp tựtúc cũng không phải việc khó.

Thế nhưng đám người Áo Kha Nhĩnày nhìn thấy kho lương càng ngày càng ít, bị dọa cho hoảng sợ, lập tứcquyết định tổ chức đại quân khởi động đối ngoại công kích, cướp đoạt vật tư để thỏa mãn nhu cầu của mình.

Sở dĩ có lựa chọn như vậy,chuyện này cũng có liên quan phần nào tới phần hành chính vụ: Là do bọnhọ không đủ năng lực làm việc.

Thử nghĩ xem, trước kia Áo KhaNhĩ chỉ là tộc trưởng của một bộ lạc, về sau cũng chỉ là lĩnh chủ củavài cái thôn trang, tiếp sau lại cũng chỉ là lên làm địa chủ, căn bảnkhông có kinh nghiệm cai quản lãnh địa năm tỉnh khổng lồ như vậy, dânchúng hơn mấy trăm vạn người như vậy.

Hơn nữa quan trọng nhấtlà vốn Thủ Các đang vận hành tốt đẹp, phần đông các quan lại đã có đượcmấy năm kinh nghiệm, nếu như tiếp thu như cũ, toàn bộ năm tỉnh Đông Namkhẳng định sẽ không có vấn đề gì.

Tiếc thay! Vấn đề là Thủ Các trước đây bị Tương Văn lôi đi một số tinh anh, tiếp theo bị Bỉ Khố Đứcdọa hoảng sợ bỏ đi một số, cuối cùng lại bị Áo Kha Nhĩ giết một số, cònlại đều là hạng quan văn gió chiều nào che chiều ấy, chẳng qua cũng chỉthuộc loại quan lại biết ghi chép chút tư liệu, truyền đạt chút văn kiện mà thôi.

Để cho bọn họ hỗ trợ thống trị năm tỉnh Đông Nam,không đem lại cho Áo Kha Nhĩ thêm phiền phức cũng coi như là tốt lắmrồi, còn muốn làm cho quốc thái dân an ư?

Thủ hạ Áo Kha Nhĩvốn cho rằng phải học tập một chút thuật cầm quyền, thế nhưng công việcbận bịu lu bù phát giác sự tình không dễ ăn như mong muốn, thậm chí cònlàm cho mình sứt đầu mẻ trán. Chờ nghe được thành lập quân đoàn đốingoại khai chiến, lập tức vứt bỏ chính vụ chạy tới làm sĩ quan.

Đối với bọn họ mà nói, xem ra một đao một thương tung hoành trên chiến trường lập công huân vẫn là thống khoái hơn.

Hạ tầng cơ sở thiếu nhiều người trợ giúp, đám quan viên Liệt Văn quay tới quay lui bận rộn lu bù, kết quả lại làm nhiều công ít. Mất thờigian rất lâu mới biên chế thành lập xong năm quân đoàn.

Nhìntừ trên đầu người thật hiển hách: Đại quân năm quân đoàn kia ước chừngtới hai trăm vạn quân đấy! Toàn bộ đế quốc rất nhiều thế lực, cũng không có thế lực nào có quân lực khổng lồ như vậy.

Tuy nhiên bởi vì mật thám của các thế lực bên ngoài nghe phong phanh đều khẩn trương đến dò thám, sau khi điều tra nắm được tình hình đều bật cười, trực tiếptrở về báo cáo.

Thủ lãnh các thế lực nhận được tin báo, đềuchỉ vào văn kiện cười to: Quân đoàn như vậy chính mình cũng có thể lậpra hai ba cái để khoa trương chơi! Thật đúng là quân đoàn khất cái!

Không phải quân đoàn khất cái có năng lực gì? Binh lính hơn chín phần sử dụng thương trúc, chín thành binh sĩ không có quân phục giày quânđội, chín phần không có khôi giáp, tám phần binh sĩ không có trải quahuấn luyện, cung tên các loại vũ khí công kích từ xa lại cực độ thiếuhụt.

Chẳng những quan binh quân Đông Nam có sức chiến đấu bịphân tán trong năm quân đoàn, làm cho bọn họ không thể kết hợp thànhtinh binh, hơn nữa duy nhất một chi sư đoàn kỵ binh vì thành kiến chếđộ, vì vấn đề trung thành, bị tước mất thân phận kỵ binh, toàn bộ bịđiều đi làm bộ binh, còn kỵ binh mới có được chiến mã lại chưa từng cưỡi qua ngựa, đều phải ở hậu phương huấn luyện.

Người sáng suốtđều biết, vốn quân Đông Nam hùng mạnh, bị gã Áo Kha Nhĩ này quản lý nhưvậy, đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Hiện tại quân Đông Nam cũng chỉ là một con heo nhà béo phì dọa người mà thôi, vốn răng nanhnhọn hoắc khủng khiếp trước đây đã biến mất.

- Giết con heo thịt!

Trong nháy mắt, các thế lực xung quanh năm tỉnh Đông Nam cùng một lúc dâng lên ý niệm này trong đầu.

Từ lâu đã thèm nhỏ dãi năm tỉnh Đông Nam, hiện tại thật may mắn lợnrừng biến thành lợn nhà, đương nhiên phải nắm lấy cơ hội tốt này.

Vì thế, các thế lực đó bắt đầu thường xuyên điều động binh lực nổi dậy.

Mà cả trăm vạn quân thổ phỉ vây khốn năm tỉnh Đông Nam, vốn đã bịđánh cho sắp tán loạn, nhưng không nghĩ tới địch nhân trước mắt lại tựphế võ công. Nếu đã như vậy, thì còn chờ gì nữa chứ, vội chạy nhanh tớichia phần thịt heo thịt dê!

Áo Kha Nhĩ đương nhiên biết rõchuyển biến xung quanh, nhưng hắn không thèm để ý tới, dù sao chiến đấulần này cũng chỉ để giải trừ uy hiếp của đám nô lệ giải phóng này, nêntrận chiến càng đánh kịch liệt càng tốt.

Áo Kha Nhĩ thật không tin, trong năm quân đoàn ẩn giấu gần ba trăm thần binh chuyên môn tậpkích thủ lãnh quân địch, mà mình lại bại trận.

Hơn nữa bảnthân mình còn cố ý làm ra một vài đại sát chiêu, khẳng định sẽ làm cholão nhân tám mươi tuổi và thanh niên mười tám tuổi đều hung mãnh chémgiết, nếu như vậy mà còn bị đánh bại thì mặt trời hẳn mọc ở hướng Tâyrồi!

Đa Nhĩ Mã sở dĩ nguyện ý cấp cho Áo Kha Nhĩ ba trăm thầnbinh, đó là sau khi Áo Kha Nhĩ vừa ngồi lên chủ vị, lập tức thừa nhậnmật giáo của Đa Nhĩ Mã là tôn giáo duy nhất ở năm tỉnh Đông Nam, hơn nữa còn xuất người xuất của trong khoảng thời gian rất ngắn, đã giúp Đa Nhĩ Mã xây dựng xong giáo đường.

Đa Nhĩ Mã đối với chuyện này bánh ít đi, bánh quy lại, liền trích ra ba trăm thần binh giao cho Áo Kha Nhĩ sử dụng.

Áo Kha Nhĩ nắm được quyền chỉ huy đúng là hứng thú mười phần lập tứcthử nghiệm một chút năng lực của thần binh, kết quả khiến Áo Kha Nhĩtrợn mắt há hốc mồm, nhiều hơn lại là vui mừng dị thường.

ÁoKha Nhĩ cho tới bây giờ thật không ngờ, thần binh cùng ác ma quả nhiênlà hai thái cực hoàn toàn đối lập, tuy rằng đều không sợ đao chém thương đâm, nhưng ác ma sau khi rơi vào các đợt công kích, thân thể sẽ bị rách nát tả tơi, còn thần binh thì lại có thể tự động hồi phục, thân thể đều không có một chút vết thương nào.

Chương 8 (227): Trộm gà không được (P3)

Đương nhiên, nếu dùng đá tảng lớn đánh đè bọn họ thành thịt vụn, khẳng định bọn họ cũng không thể khôi phục được.

Hơn nữa thần binh còn không sợ lửa đốt nước sôi hay chôn vùi xuốngđất, tuy nhiên lửa này chỉ là củi lửa bình thường, Đa Nhĩ Mã đã cho biết nếu dùng dầu hỏa tưới đốt, thần binh cũng sẽ biến thành tro.

Nhược điểm duy nhất của các thần binh này chính là đầu, chém rơi đầu là các thần binh liền hoàn toàn tử vong.

Đã biết nhược điểm, hơn nữa dùng dao nhỏ cắt thử, tuy rằng lớp da của thần binh thực cứng rắn, nhưng cũng không phải không thể chém chết. ÁoKha Nhĩ hiểu được thần binh cũng không phải là vô địch, mới thầm thởphào nhẹ nhõm.

Đối mặt với mật giáo nhiều vô số kể thủ đoạnthần bí, Áo Kha Nhĩ tuy rằng là một giáo hữu trong đó, nhưng cũng khiếpsợ. Hiện tại phát hiện mình đối mặt với bọn họ cũng không phải không cósức trả đòn, trong lòng hắn dù sao cũng dễ chịu đi rất nhiều.

Vì thế Áo Kha Nhĩ lưu lại mười thần binh làm hộ vệ, còn lại đều phái vào trong quân đội để làm chiêu sát thủ ám sát thủ lãnh địch quân.

Áo Kha Nhĩ căn bản không có chú ý tới, công tác bí mật thí nghiệm thần binh hắn cho là rất bí ẩn, lại đều lọt vào trong mắt Đa Nhĩ Mã.

Nhìn thấy Áo Kha Nhĩ phát hiện chặt bỏ đầu thần binh sau đó vẻ mặtnhẹ nhàng thở ra, Đa Nhĩ Mã mỉm cười lẩm bẩm: “Nếu Áo Kha Nhĩ biết đámthần binh đó chẳng qua chỉ là cấp thấp nhất mà thôi, không biết trên mặt hắn sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào? Thật là rất chờ mong xem thử. ”

Cảm thấy quân đội chỉnh đốn biên chế gần như hoàn chỉnh, Áo Kha Nhĩkhông muốn để bọn họ lãng phí lương thực thêm nữa, sau khi mời tất cảbinh sĩ uống một ngụm rượu nhạt thêm vào bạch thủy, liền phất tay mộtcái, năm quân đoàn cứ như vậy chạy ra khỏi năm tỉnh Đông Nam.

Vốn đại quân thổ phỉ hưng phấn bừng bừng, bị đội quân này quân số ướcchừng hơn gấp đôi quân mình, hơn nữa còn được ăn no đủ vừa xông vào, lập tức hỏng mất.

Chỉ một hiệp liền đánh tan tành trăm vạn thổphỉ đã bao vây năm tỉnh Đông Nam lâu nay. Áo Kha Nhĩ bên này đương nhiên là đầy đắc ý tự mãn, dã tâm cũng bùng phát lên.

Cùng thờigian, các thế lực vốn khinh thị quân đoàn khất cái đó ngược lại đều hítmột hơi khí lạnh. “Trời ạ! Không phải nói quân đoàn khất cái sao? Nhưthế nào sức chiến đấu hung mãnh như thế? Xem ra phải cẩn thận hành độngmới được. ”

Quân đội vốn đã chuẩn bị xuất phát bị bọn họ hạ lệnh đề phòng cẩn thận, sĩ khí không thể tránh khỏi giảm xuống rất nhiều.

Mà đại quân đoàn năm tỉnh Đông Nam giống như được ăn xuân dược, nhưcơn gió lốc quét ngang qua mặt đất, sau đó hưng phấn dị thường lao thẳng tới các thế lực đó.

Sau khi giao chiến cùng quân đoàn thấythế nào cũng đều là những tên khất cái, nhưng lúc này các thế lực mới rõ ràng vì cái gì trăm vạn thổ phỉ lại bị bại trận nhanh như vậy, bởi vìtất cả đám quan binh Đông Nam này đều điên rồi!

Bọn họ hoàntoàn không để ý tới sống chết lao thẳng tới đối phương. Chiến đấu khủngkhiếp như vậy, tâm thần không đủ kiên nghị căn bản là dễ dàng sụp đổ,căn bản là đừng nghĩ ngăn cản được các đợt xung phong như vậy!

Áo Kha Nhĩ nắm trong tay quân Đông Nam có sức chiến đấu kinh khủng chấn nhiếp thiên hạ. Thời gian không đến một tháng, địa bàn năm tỉnh ĐôngNam được quân đoàn khất cái này mở rộng gần như gấp đôi. Nói cách khácchỉ trong thời gian một tháng, Áo Kha Nhĩ nắm trong tay trăm vạn đạiquân, chiếm cứ mười hành tỉnh!

Tuy rằng thoạt nhìn lãnh địacủa Áo Kha Nhĩ chiếm đóng gần như một phần ba lãnh thổ đế quốc, nhưngmọi người cũng không xem trọng Áo Kha Nhĩ.

Bởi vì không biếttên Áo Kha Nhĩ này phát bệnh thần kinh gì đó, phàm là địa phương bị quân đoàn khất cái của hắn chiếm cứ, đều giống như bị dịch châu chấu cànquét, tất cả vật chất nếu không bị quân đoàn khất cái tiêu hóa tại chỗ,thì bị cuồn cuộn chuyển vận không ngừng về năm tỉnh Đông Nam.

Cứ nhìn theo hành động này là biết Áo Kha Nhĩ muốn lấy năm tỉnh Đông Nam làm căn cứ địa, các tỉnh xung quanh trở thành vùng đất cướp bóc, hoàntoàn không có ý đồ định chiếm giữ cai quản làm lãnh địa.

Kỳ thật Áo Kha Nhĩ bị oan uổng.

Áo Kha Nhĩ mơ ước thống nhất đế quốc như thế nào có thể không muốnchiếm giữ thống trị lãnh địa chứ? Chỉ có điều hắn cũng không có cách nào khác, bởi vì thủ hạ dưới tay hắn không có nhiều quan viên chức văn nhưvậy. Tuy rằng cũng dán bố cáo chiêu mộ, nhưng phần lớn người tới tiêuchuẩn cũng giống như tộc nhân của Áo Kha Nhĩ mà thôi.

Hơn nữa củng cố năm tỉnh Đông Nam còn không đủ, lấy đâu ra để phái đi?

Tuy nhiên mấy vấn đề đau đầu này ngay sau đó bị Áo Kha Nhĩ vứt quamột bên, trong lòng hắn tràn đầy vui mừng thưởng thức phía dưới tiếncống tới trân bảo và mỹ nữ.

Hiện tại tiền tài của hắn đã nhiều đến mức có thể lấy kim tệ để lót đường.

Đương nhiên, trái ngược với thu hoạch tiền tài dồi dào, tổn thất củanăm quân đoàn cũng thực rất thảm trọng. Binh sĩ của năm quân đoàn ítnhất đã chết trận hết bảy thành. Đúng vậy, không có thương binh, toàn bộ chết trận, hơn nữa sĩ quan không có mấy người chết trận, toàn bộ đều là binh sĩ.

Khi Áo Kha Nhĩ nhận được báo cáo tổn thất này, hắnhoàn toàn không thèm quan tâm tới, chỉ cần quơ một cái trên dưới: Hơnmấy chục vạn thổ phỉ bị bắt làm tù binh, còn có những tên thanh tráng vì người nhà bị giết, sắp biến thành lưu dân gia nhập thổ phỉ, lập tức lôi ra hết cũng đủ để bổ sung quân số còn thiếu cho năm quân đoàn rồi.

Tuy nhiên đám binh sĩ bổ sung này còn chưa kịp lên sân khấu, thì nămquân đoàn đang nghĩ ngơi và hồi phục ở năm tỉnh mới chiếm, lập tức bịđối phương triệu tập bà con bằng hữu tập trung nhân mã ào tới đánh vỡtan.

Đợi đến lúc năm đại quân đoàn chạy về tới địa giới nămtỉnh Đông Nam, thì chỉ còn lại có các cấp sĩ quan, binh sĩ không còn một người nào.

Vốn, thương vong thật lớn như thế đủ để cho Áo Kha Nhĩ đau lòng muốn chết, dù không làm cho hắn đau lòng chết đi, thì trợcấp tiền tử tuất cũng đủ để hắn bị phá sản,.

Đáng tiếc Áo KhaNhĩ lại ra ngoài dự kiến của người đời, hắn không hề mảy may quan tâmkhoát tay một cái, lại điều động tiếp một lượng lớn thanh tráng, hơn nữa Áo Kha Nhĩ ngoại trừ ngợi khen sĩ quan ra, thì hoàn toàn không có xuấtra một kim tệ nào trả tiền tử tuất cho gia đình binh sĩ tử trận.

Đến lúc này, còn nhìn không ra Áo Kha Nhĩ dùng tiêu hao chiến căn bản không xem tính mạng con người là gì. Vậy thật đúng là kẻ ngu ngốc.

Dân chúng ở năm tỉnh Đông Nam lập tức khủng hoảng cả lên, tráng đinhbị lôi vào quân ngũ cũng đều chuẩn bị chạy trốn, nhưng bị Áo Kha Nhĩ đưa ra tộc nhân võ trang bên người toàn lực áp chế cũng không phải dễ đốiphó. Sau một trận chém giết điên cuồng, liền áp chế được đám đông gâyrối bên dưới.

Áo Kha Nhĩ vì để tránh cho đám tráng đinh đó lại gây phiền toái cho mình, lại tiếp tục cho mỗi người uống một ngụm rượulạt. Ngay sau đó đám tráng đinh đột nhiên trở nên điên cuồng được dẫn đi đánh cướp.

Nhìn vô số tiền tài trước mặt thuộc về mình, lạinhìn tộc nhân võ trang tinh nhuệ dị thường, Áo Kha Nhĩ nở nụ cười hàilòng. Chỉ có điều lúc này tên không thức thời Liệt Văn lại giội lênngười hắn một thùng nước lạnh.

- Chủ công! Hạ thần muốn xin ngài không nên lôi tráng đinh đi làm tiêu hao bọn họ!

Liệt Văn thần sắc kích động nói.

Áo Kha Nhĩ nhướng mày lên, định quát lớn, nhưng lại nghĩ đến Liệt Văn xưa nay luôn là tay thủ hạ trung thành nhất của mình, hắn không khỏithở dài nói:

- Vì sao nói như vậy? Bọn chúng đúng là cướp về cho chúng ta rất nhiều tiền tài và lương thảo đấy!

Hiện tại số vật tư này đủ cho năm tỉnh Đông Nam chúng ta không cầndựa vào bất cứ người nào để vượt qua mấy năm mùa màng thất bát này. Nếucó thể tăng mạnh lực lượng của mình làm suy yếu năng lực của địch nhân,chuyện tốt như vậy vì sao không làm? Ta nhớ rằng lúc trước ngươi cũngđồng ý mà!

- Chủ công! Lúc trước thần hạ đồng ý là căn bảnthật không ngờ hao tổn quá lớn như thế. Tuy rằng chúng ta đánh cướpnhiều tài sản lương thảo, nhưng cũng tổn thất gần như hai trăm vạn người đấy!

Liệt Văn nói đến đây, thanh âm đã có phần run rẩy.

Áo Kha Nhĩ lơ đểnh khoát tay:

- Này! Ta tưởng là vì nguyên nhân gì chứ! Hai trăm vạn người thôi mà, có gì đâu! Chỉ cần chúng ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể biên chếthành lập một đại quân đoàn hai trăm vạn người.

Liệt Văn vừa nghe xong lời này, toàn thân hắn phát lạnh rùng mình.

Không ngờ nói nhẹ nhàng như thế, tâm thần cũng không mảy may dao động chút nào? Chủ công mình khi nào thì trở nên máu lạnh như thế?

Đó chính là hai trăm vạn cái mạng người, chứ có phải hai trăm vạn đầu heo đâu!

Liệt Văn biết rằng chủ công mình từ khi gia nhập vào mật giáo kia,tâm tính so với trước kia mạnh hơn nhiều, cũng lạnh lùng rất nhiều, làmviệc càng có khuynh hướng không từ bất cứ thủ đoạn nào, đến mức chỉ mộtlòng thu lợi. Nếu mình thẳng thắn can gián, chẳng những sẽ không nghe,ngược lại không có kết cục tốt đây!

Vì thế Liệt Văn gắng sức kiềm nén tâm tư của mình, khẩn trương nói:

- Nhưng chủ công! Đây chính là hai trăm vạn thanh niên cường tráng!Hai trăm vạn thanh niên cường tráng đã không còn sót lại một người. Bâygiờ lại tiếp tục hai trăm vạn trai tráng, lần này không thể để tiếp tụctiêu hao vô vị như vậy được!

Áo Kha Nhĩ lộ vẻ khinh thường:

- Không phải chỉ hai trăm vạn tráng đinh thôi mà... Làm gì... Ái chà...

Áo Kha Nhĩ chính là vì thắng lợi dễ dàng cùng thu hoạch thật lớn nêntạm thời bị mê hoặc thần trí mà thôi, cũng không phải thật sự là hạngngười không hiểu chuyện, giờ phút này hắn chợt hiểu rõ, sắc mặt xanhmét, có phần run rẩy hỏi:

- Năm tỉnh Đông Nam chúng ta còn lại bao nhiêu tráng đinh?

Liệt Văn biết Áo Kha Nhĩ tỉnh ngộ lại, lập tức nói:

- Chỉ còn có hai mươi vạn thanh niên trai tráng!

- A! Hai mươi vạn? Sao lại ít như vậy?

Áo Kha Nhĩ lập tức cả kinh biến sắc:

- Năm tỉnh Đông Nam không phải có mấy trăm vạn người sao? Cho dù bịdiệt mất hai trăm vạn, nhưng trong đó một trăm tám mươi vạn là nô lệ,sau này còn thêm hơn mười vạn tù binh, căn bản không có điều động trángđinh địa phương của năm tỉnh Đông Nam, vì sao chỉ có ít như vậy!

Chỉ cần người hơi có chút đầu óc liền biết rằng: Tráng đinh nhiều hay ít đối với một tổ chức lớn mạnh hoặc là suy kiệt có quan hệ trọng yếuđến mức nào.

Liệt Văn nghe nói như thế lập tức trợn tròn mắt, một hồi lâu mới dùng ánh mắt cổ quái nhìn Áo Kha Nhĩ.

Áo Kha Nhĩ bị nhìn trong lòng bực bội vỗ mạnh bàn quát lớn:

- Ngươi phát ngốc cái gì? Mau trả lời ta vì sao năm tỉnh Đông Nam chỉ có hai mươi vạn tráng đinh!

Liệt Văn nuốt nuốt nước miếng, sau đó có hơi rụt rè dè dặt nói:

- Chủ công! Mấy trăm vạn dân cư của năm tỉnh Đông Nam là bao gồm cảmột trăm tám mươi vạn nô lệ kia trong đó. Hơn nữa thời kỳ Khang Tư vàthời kỳ Thủ Các, đều thích đày tù binh xuống thành nô lệ. Mà thời điểmKhang Tư lập nghiệp, lãnh địa chỉ có một khu vực nhỏ, lãnh địa sau nàyđều là đánh chiếm được, bởi vậy tráng đinh địa phương chân chính có thểcó tới hai mươi vạn người, đã là chuyện phi thường tài giỏi rồi.

Áo Kha Nhĩ chớp mắt mấy cái:

- Ý ngươi là nói mấy trăm vạn dân cư của năm tỉnh Đông Nam đại đa sốđều là sau khi phủ Đại Đô đốc thắng lợi, thu nhận bại binh mà thành?

Liệt Văn gật đầu, đầu gục xuống.

Áo Kha Nhĩ hỏi lại:

- Vậy một trăm tám mươi vạn nô lệ, kỳ thật chính là tráng đinh trong số mấy trăm vạn người à?

Liệt Văn lại gật đầu, đầu càng ngày càng thấp.

Áo Kha Nhĩ hỏi:

- Nói cách khác, ta đã lôi ra hết tráng đinh trong hộ tịch, hơn nữangại bọn họ làm gánh nặng cấp dưỡng, còn đuổi bọn họ đi ra ngoài chịuchết hết sạch?

Liệt Văn gật đầu.

Sắc mặt trắng bệch hai mắt thất thần Áo Kha Nhĩ nói:

- Ha ha... Không ngờ ta lại phái đi chịu chết hơn hai trăm vạn trángđinh trong sổ sách, chỉ còn lại có hai mươi vạn tráng đinh, mà còn đắcchí rung đùi tưởng rằng mình kiếm được nhiều chỗ tốt! Ngươi nói xem cóphải ta thực quá ngu ngốc hay không?

Liệt Văn gật đầu theo bản năng, tuy nhiên lập tức hiểu ra cuống quít ngẩng đầu xua tay giải thích:

- Chủ công! Không phải...

Thế nhưng vừa nhìn thấy một màn trước mắt khiến hắn la hoảng lên:

- A! Chủ công ngài đừng làm ta sợ mà! Người đâu! Chủ công hộc máu! Mau gọi thầy thuốc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.