Chương trước
Chương sau
Đế quốc - hành tỉnh Thiểm Đông, kế cận rừng rậm Mạn Đặc Tư, một tòathành thị biên cảnh huyện Lâm Sâm, hai vệ binh thu phí vào thành, đangôm trường thương gật gù dựa vào cửa thành.

Cũng khó trách haingười này lại có bộ dạng như vậy, ở cái thị trấn xa xôi không có đặc sản hấp dẫn người ta này, lại không có cái phường thợ gì, ngoại trừ có mộtmảng lớn đồng ruộng ra, thì cái gì cũng không có nữa.

Bất quádù là địa phương hẻo lánh lạc hậu như thế, vốn toàn huyện cũng chỉ cóbảy tám vạn người, sau khi chiến tranh bộc phát, bởi nơi này cách xathành trấn quan trọng, có thể nói ngọn lửa chiến tranh căn bản khôngthiêu đốt được đến nơi này, cho nên vô số người dẫn theo người nhà, đềudũng mãnh tràn vào trong huyện, nghe đâu nhân khẩu bành trướng gấp balần, đạt tới con số hai mươi vạn người.

Chỉ là không phải ai cũng có thể đi vào trú ngụ ở huyện thành.

Nhìn xem người nhà quyền quý không ngừng từ xa tới đây, nhìn lại vốnlà những bình dân trong thành không ngừng bị đuổi chạy tới hương trấnthì biết, có thể nói hiện giờ người ở trong thị trấn, tùy tiện một người cũng có quan hệ với một vị quyền quý hoàng triều nào đó.

Hiện giờ cư dân ở trong thành dù bất cứ một người nào cũng không phải binhgác cổng thành có thể đắc tội được, cho nên vị trí thu phí vào thànhchẳng khác nào có cũng như không.

Người trong hương trấn cũngkhông phải kẻ ngu si, mọi người bên trong thành đều là quyền quý, ai sẽchạy đi vào đó tìm tự ngược? Muốn bày hàng quán cũng có thể bày ở ngoàicửa thành mà.

Còn thu thuế thương nghiệp là một hệ thống khác, cứ như vậy, binh gác cửa thành mới không chút tức giận nào như thế, cho nên cũng không cần kỳ quái.

Binh gác cửa thành bên trái lau mồ hôi, bất mãn thì thầm:

- Khí trời chết tiệt này, đã tháng mười một, tháng mười hai, sắp tớimùa đông rồi, sao mà còn nóng như thế chứ? Thật sắp hấp chín người tarồi!

Binh gác cửa thành bên cạnh vẫn nhắm mắt lại cười khẽ nói:

- Đừng quên, thời kì trời phạt mưa to rơi dầm dề suốt ba tháng, theocổ học giả nói, mây ở trên trời đều hóa thành mưa rơi xuống, bầu trờikhông còn mây che lại ánh mặt trời, cho nên đương nhiên khí trời sẽ phải nóng lên!

- Nhưng mà thời tiết nóng hay không chúng ta khôngcần xen vào, kỳ thật chỉ cần chúng ta giữ lòng bình lặng, tự nhiên sẽmát mẻ thôi, đây là lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh, xem ta đây có tự tạikhông này.

- Thôi, đừng có giảng đạo với ta, ta vừa nghe liền đau đầu, vậy càng nóng thêm nữa!

Binh gác cửa thành kia lắc đầu:

- Sớm biết rằng cái địa phương này mỗi ngày buồn chán như thế, lão tử đã sớm bỏ chạy đi tiền tuyến giết địch lập công rồi, nếu mà vận số tốt, nói không chừng hiện giờ lão tử cũng là sĩ quan rồi.

- Ra trận giết địch? Hắc hắc, vận số tốt thì là sĩ quan, vậy vận số không tốt thì sao đây?

Binh gác cửa thành nhắm mắt khinh thường nói:

- Lão đệ, ta nói ngươi cũng đừng ảo tưởng việc này nữa, ở cái loạnthế này, có thể sống sót là lý tưởng tốt nhất, ta cũng không muốn theođuổi cầu mong vinh hoa phú quý gì, có thể cùng người nhà vượt qua đượcloạn thế một cách bình an, đã là kỳ vọng tốt nhất rồi.

- Ài,khó quá, tuy rằng chúng ta ở phía sau hậu phương, hơn nữa thu hoạch đồng ruộng cũng coi như tạm được, thế nhưng, đồng ruộng thu hoạch tám phầnmười đều bị chuyển lên chống đỡ tuyền tiến tác chiến, chúng ta cũng chỉcó thể ở chỗ này giữ kho lúa mà đói bụng!

- Cái này không nóiđi, dù sao đói không chết người cũng tốt rồi, nhưng mà đừng tưởng rằng ở hậu phương thì liền an toàn, nói không chừng hoàng đế mở rộng bên ngoài không được, ngược lại đặt mục tiêu nhắm vào rừng rậm Mạn Đặc Tư, ngươicũng biết kết quả chinh phạt rừng rậm Mạn Đặc Tư lần trước thế nào mà,tất cả người tiến vào rừng rậm đều chết không minh bạch! Cho nên, tatình nguyện ra tiền tuyến chống lại đao thật thương thật, cũng khôngmuốn biệt tăm biệt tích ở trong cái rừng rậm kia.

Binh gác cửa thành toàn thân đầy mồ hôi đột nhiên cảm thán.

- Ấy, không ngờ là ngươi còn có kiến thức như vậy chứ.

Binh gác cửa thành vẫn nhắm mắt, giật mình mở mắt nói.

Binh gác cửa thành lau mồ hôi cười khổ nói:

- Ta nói ta từng là Liên đội trưởng quân chính quy Đế quốc, ngươi tin không?

Binh gác cửa thành kia nghe vậy cười nói:

- Làm sao mà lại không tin? Ngay cả cấp trưởng hậu cần Lữ đoàn như ta đây còn phải đi gác cửa thành, cái Liên đội trưởng như ngươi theo tagác cửa thành thì có gì kỳ quái?

Hai lão binh nhìn nhau, không khỏi cười ra tiếng.

Tuy rằng bọn họ chỉ mới trung niên, đang ở tuổi kinh nghiệm phongphú, ở loạn thế này làm thế nào cũng sẽ có một nghiệp vụ tốt, nhưng màbọn họ đối với Đế quốc có tình cảm rất sâu, căn bản không muốn tham dựvào nội chiến như thế.

Quân đội bị đánh tan, tư liệu bị vứtbỏ, bọn họ không muốn biểu lộ thân phận, tự nhiên liền trở thành bìnhdân. Nếu như không phải tất cả tráng đinh bị rút đi hết, mấy người cóchút tuổi như bọn họ, cũng sẽ không bị kéo vào quân đội.

Chỉlà, nói đi cũng phải nói lại, kỳ thật hai người cũng không tin chuyệnđối phương nói, loạn thế chính là thời cơ tốt để quân nhân phát triểnmạnh mẽ, người ở địa vị cao làm thế nào buông bỏ được quân chức củamình?

Khẳng định là ở trong quân đội đắc tội quan lớn, bìnhthường đối phương còn không làm gì được, nhưng vừa đến loạn thế thì tùylúc có thể bị người ta hại chết, không trốn chẳng lẽ chờ chết? Nhưng màtuy biết đối phương nói dối, nhưng xuất thân tương đồng liền cảm thấythân cận hơn nhiều, đều có qua có lại mấy câu bắt đầu nói chuyện phiếm.

Đột nhiên, bọn họ nghe được tiếng vó ngựa gấp gáp, ngẩng đầu nhìn raxa, thấy bốn năm con ngựa đang nhanh chóng phóng về phía cửa thành.

Cái binh gác của thành trưởng hậu cần Lữ đoàn kia híp mắt quan sát một chút, nói:

- Là tiểu tử con huyện chủ cùng mấy tiểu tử quyền quý, làm sao chạy vội vàng như về nhà chịu tang vậy?

- Hừ, nếu bọn họ vội về chịu tang, khẳng định chậm quá rồi, hiện giờngựa còn không sợ mệt chết sao, xem chừng là đi nông thôn săn bắt quáđáng khiến nhiều người tức giận, cho nên mới chạy về như chó nhà cótang, chuẩn bị triệu tập cứu binh mà thôi.

Binh gác cửa thành Liên đội trưởng khinh thường nói.

Hai người nhìn nhau, đều cười hắc hắc, sau đó giả bộ dáng hoảng hốt, khẩn trương nhìn mấy thằng nhóc con vọt tới cửa thành.

Hai người này sở dĩ dám chửi mắng con huyện chủ như vậy, chủ yếu làbởi hiện giờ người nhà quyền quý ở trong thành cũng không phải thứ gìtốt, đặc biệt cái đám tiểu thiếu gia đang tuổi thanh niên này không phục vụ cho quốc gia, ngược lại trốn ở phía sau hậu phương.

Nhữngtiểu thiếu gia này không dám gây sự trong thành, nhưng lại không có chỗchơi đùa, cũng không biết tên nào ra chủ ý bậy bạ, khiến đám tiểu tử này thích ra ngoài săn bắt.

Ngẫm lại thân phận mấy tiểu tử này,liền biết bọn họ không có khả năng đi săn bắt dã thú, bởi vậy con mồicủa bọn họ chính là các nữ quyến trẻ tuổi cư dân hương trấn che giấungoài thành.

Bọn người kia lượn qua lượn lại tra xét mấy lần,hương trấn xung quanh hầu như không còn tồn tại nữ quyến trẻ tuổi nữa,càng không cần nói là mỹ nhân, cái này khiến mấy tên đó càng kéo phạm vi hoạt động săn bắn ra càng xa hơn.

Tuy rằng hành vi của bọn họ khiến dân chúng náo loạn, nhưng ai bảo cơ cấu bạo lực đứng về phíaquyền quý đây chứ? Hơn nữa người ở thượng tầng vốn không coi tiện dân là người, cho nên những bạo động này đều bị áp chế xuống, sau vài lần ápchế, dân chúng bên dưới đã hiểu rõ thân phận của mình, cũng không dám hé răng nữa.

Hiện giờ đột nhiên xuất hiện dân chúng bạo loạn,xem chừng đám nhóc này lại náo loạn đến thiên nộ dân oán rồi, không thìdân tâm đã rơi xuống đáy sẽ không lại sôi trào lên nữa.

Đã lâu không thấy dân loạn, xem ra lần này lại có mấy thôn trang bị diệt nữa?Sĩ quan dân đội cùng binh lính lại có thể kiếm được một mẻ.

Hai binh gác cửa thành xuất thân từ sĩ quan Đế quốc, có chút mất tríchuẩn bị tham gia chiến tranh hủy diệt, theo cách nhìn của bọn họ, nhàmình lại không có nữ quyến trẻ tuổi xinh đẹp, bọn người kia làm thế nàocũng không gây họa lên trên người mình, đương nhiên là có lợi thì phảibám theo.

Nên biết rằng, đây chính là bí quyết sinh tồn nơi loạn thế.

Nhưng mà theo mấy người kia càng ngày càng gần, hai người gác cửa thành sắc mặt cũng thay đổi.

Hai người bọn họ làm thế nào cũng lăn lộn được đến cấp Liên độitrưởng, là sĩ quan ở trong thời Đế quốc cường thịnh, nhìn người xem sắchầu như đã trở thành bản năng, cho nên liếc mắt liền thấy được thần sắckhủng hoảng của mấy người này.

Có phát hiện này lập tức khiếnhai người cả kinh, trước đây mấy tên này cũng không phải chưa gặp qualoạn dân, nhưng mỗi lần chạy về tới đây đều là thần sắc tức giận che lấp nỗi sợ hãi, nào giống như bây giờ toàn một thần sắc khủng hoảng chứ.

Lẽ nào dân chúng liên hợp lại vứt bỏ rừng rậm Mạn Đặc Tư, chạy ra khỏi rừng rậm?

Vừa nghĩ vậy, hai binh gác cửa thành cũng bắt đầu hoảng loạn, thịtrấn hậu phương này, chỉ có hai ba ngàn quân phòng thành già yếu tànbệnh, tùy tiện lên một ngàn tráng đinh cũng không đỡ được!

Mấy tên thanh niên kia vừa điên cuồng quất roi ngựa, vừa điên cuồng hô to:Nhanh nhanh! Nhanh đóng cửa thành! " Rồi trực tiếp nhảy qua cửa thành.

Hai binh gác cửa thành không nói hai lời, cũng không chờ thủ trưởnghạ lệnh lập tức đóng cửa thành lại, còn dân chúng bày quán ngoài cửathành, từ lúc thấy đám thanh niên kia chạy phá lung tung, cũng đã trốnra rất xa, chờ thấy cửa thành đóng lại, bọn họ như chim sợ cành congđương nhiên là ầm một tiếng bỏ chạy tứ tán.

Hai binh gác cửathành này cũng không cần tính toán có tư cách hay không, dù sao bọn họđóng cửa thành rồi cũng không phát tín hiệu cảnh báo, trực tiếp chạy đibáo chuyện cho thủ trưởng mình.

Chờ khi thủ trưởng gác cửathành nhận được tin, vừa sai phái người, vừa chuẩn bị đi chỗ huyện chủlấy tin tình báo, thì trong nhà mấy tên lúc nãy, kể cả nhà huyện chủ đãbắt đầu hỗn loạn.

Huyện chủ bình thường nghênh ngang, sắc mặthoảng hốt sai phái gia đinh kéo xe dẫn ngựa, đồng thời chỉ huy ngườihầu, liều mạng chất vàng bạc tài bảo lên đầy xe ngựa.

Càng kỳquái hơn, tài vật mới chất không đầy phân nửa, huyện chủ bình thường keo kiệt đến mức một cái tiền đồng cũng phải bẻ làm hai, lại không cần tớitài vật tràn đầy trong tay các người hầu phía sau, trực tiếp ra lệnh thủ hạ lập tức thúc ngựa chạy thẳng ra cửa, lao thẳng về phía cửa đônghướng về đô thành hoàng đế.

Binh gác cửa thành còn chưa kịpnói gì, chỉ có thể nhìn mấy chiếc xe ngựa chạy như bay ra tới trước cửathành, hơn nữa căn bản không thèm giải thích, trực tiếp đánh bay haibinh gác cửa thành đang ngẩn người, lao ra biến mất ngoài cửa thành.

Bọn người hầu ôm đầy một bụng vàng bạc chỉ có thể ngây ngốc, ngươinhìn ta ta xem ngươi, tên quan gác thành kia tham lam nhìn vàng bạctrong tay người hầu, cũng có chút kiêng kỵ thêm mê hoặc nhìn về cửa đông mở rộng.

Ngay lúc hắn chần chờ, mấy nhà thiếu gia theo cùngcon huyện chủ trở về, cũng giống như huyện chủ bỏ lại phân nửa tài sảncùng người hầu, theo mấy chiếc xe ngựa chạy như bay.

Nhữngngười khác còn đang nghi hoặc xảy ra chuyện gì đây, quan gác thành nhưbiết chút gì đó nhìn đám người hoảng sợ chạy tới cửa thành, lập tức dậmchân hô một câu:

- Chết tiệt! Không ngờ...

Cứ thế, câu sau còn không nói xong, quan gác thành lập tức quay đầu lại chạy trở về nhà.

Không bao lâu, mọi người cũng phát hiện quan gác thành cũng vội vã mang theo người nhà, vội vàng kéo xe ngựa chạy mất.

Đến lúc này, người ta còn không phát hiện ra chuyện không đúng, vậy thật sự đúng là ngu ngốc rồi.

Đầu tiên là người hầu mấy phủ đệ bất đầu hoảng loạn cướp giật tàivật, tuy nhiên ngoại trừ mấy tên lòng tham quá đáng, những người khácchỉ nắm một đống kim tệ xoay người bỏ chạy.

Tin tức mấy phủ đệ rối loạn cùng mấy chiếc xe ngựa lần lượt lao ra ngoài thành, lập tức bị đám quyền quý trong thành biết được.

Ngoại trừ một ít ngườicó kiến thức có quyết đoán chạy theo bọn người huyện chủ ra, những người khác chỉ vừa phái người ra ngoài điều tra, vừa hơi hoảng loạn thu dọnđồ đạt.

Mà người nhà quý tộc ở hậu phương, người chủ sự phầnlớn đều là nữ quyến, tài vật nào cũng không muốn bỏ xuống, càng khiếncông tác thu dọn chậm mấy chục lần.

Chờ khi bọn họ quyết định thứ tự thu dọn, đã không còn kịp rồi.

Trên tường thành thị trấn, bởi vì chủ mình còn đó, vệ binh thành trìcùng các người hầu do các nhà quyền quý phái tới không thể bỏ chạy, tâmtình đều hết sức bất an, nhìn về phía rừng rậm Mạn Đặc Tư ở xa xa chântrời.

Mọi người trên thành lâu, đầu tiên đột nhiên cảm giáctường thành run lên, sau đó là nghe được tiếng động ầm ầm nặng nề, mọingười đều ngây ngốc há miệng, mắt nhìn chằm chằm vào đường chân trời.

Chương 6 (233): Đi tới Đế quốc (P2)

Khi tiếng sấm rền càng lúc càng lớn, bỗng nhiên, một loạt kỵ binh nhưtừ dưới lòng đất vọt lên, đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.

Loại tình huống quá sức đột ngột này, lập tức dọa mọi người trênthành lâu ngã ngồi xuống đất, còn đám người hầu quyền quý, không hổ làăn uống tốt hơn các binh lính, trong lúc các binh lính khiếp sợ còn chưa kịp phản ứng lại, bọn họ đã ù té chạy khỏi tường thành, chạy về nhà chủ mình khóc tang.

Cái quan chỉ huy thành vệ quân có lẽ thấy qua trường hợp này, vừa vung tay đánh đập, dạy dỗ binh lính, vừa hô lớn:

- Hoảng sợ cái gì? Chỉ tới có một ngàn kỵ binh, chúng ta chẳng nhữngcó ba ngàn người còn đứng trên tường thành, căn bản không cần lo lắng!Đều tỉnh táo lại đứng lên chuẩn bị tác chiến cho ta!

Đám binh lính chẳng những không gượng nổi sĩ khí, ngược lại mặt không chút máu toàn thân run run không nói ra lời.

Quan chỉ huy nghiêm mặt hổ định hạ độc thủ giết vài còn gà, đột nhiên phát hiện tình huống không đúng, bọn người kia sao lại khiếp sợ nhìnngoài thành như vậy?

Quan chỉ huy quay đầu nhìn lại, bội đao đã lôi ra phân nửa, đinh đang một tiếng lăn lóc trên mặt đất.

Xung quanh toàn là kỵ binh nhìn không tới cuối, chẳng những gây rakích thích thị giác cực đại, càng khiến người ta mất đi ham muốn chốngcự.

Không cần phải đếm, không có ba bốn vạn người, đừng nghĩ tới chuyện gây ra tràng diện chấn động như vậy.

Lúc này một người hầu quyền quý vội vã chạy lên thành lâu, vừa ổnđịnh hơi thở liền bày ra một thần thái kiêu ngạo, cố làm ra thế hô:

- Phu nhân nhà ta ra lệnh các ngươi tử thủ thành trì, một khi có sơsẩy, lão gia nhà ta tuyệt đối lấy mạng già trẻ cả nhà các ngươi!

Quan binh ở đây nghe vậy toàn bộ biến sắc.

Người hầu này là nhà nào bọn họ đều rất rõ ràng, lão gia nhà hắn xácthật có khả năng diệt tộc mấy người bọn họ, ngay lúc quan binh cắn răngchuẩn bị vào vị trí phòng thủ, cái sĩ quan chỉ huy thủ vệ kia đột nhiênnhặt lên bội đao, không nói hai lời chém thẳng vào người hầu tới truyềnlời.

Quan chỉ huy miệng phun bọt, hùng hùng hổ hổ:

- Cũng không nhìn coi người ta bao nhiêu người, chút người bên phe ta,còn thủ cái tường thành cao tới mông người thế quái nào được! Các vịhuynh đệ, những kỵ binh này có thể là người thảo nguyên, bọn họ ghétnhất là thấy ngươi giữ thành chống cự, một khi thành trì bị công phá,sau khi phá thành đều sẽ tàn sát sạch sẽ, cho nên không vì bản thânchúng ta, cũng phải ngẫm lại vì người nhà thân nhân chúng ta, treo cờđầu hàng đi!

Binh lính im lặng một trận, sau đó lập tức lớn tiếng hùa theo quan chỉ huy.

Đối với các tráng đinh trung niên bị ép buộc kéo vào quân đội, giữ lại mạng mình cùng gia đình mới là chuyện quan trọng nhất.

Hơn nữa bọn họ đều nghe qua người thảo nguyên điên cuồng hiếu sát,đối mặt với người thảo nguyên như vậy, chỉ cần không nắm chắc thắng lợi, vậy thì nhanh chóng đầu hàng là tốt nhất.

Tuy nhiên ngay khi thành vệ quân trên tường thành chuẩn bị đầu hàng, bọn họ phát hiện một tình huống quỷ dị.

Kỵ binh dưới thành dựng cờ xí lên, lại là một hoa văn Bạch Mạn MânCôi, cái hoa văn này nhìn sao cũng là một ấn chương quý tộc, hoàn toànkhông có chút liên quan nào với đồ đằng của người thảo nguyên.

Hơn nữa làm cho bọn họ do dự nhất, là các kỵ binh này trang bị hết sứctinh nhuệ, thậm chí vượt qua cả trang bị tư binh quyền quý.

Tuy rằng không nhìn rõ bộ dáng, thế nhưng mọi người đều rõ người thảonguyên không thể có trang bị đắt giá như vậy, không thì người thảonguyên cũng sẽ không liều mạng cướp đất nữa!

- Ấy, trưởng quan, những người này nhìn thế nào cũng không giống như người thảo nguyên, chúng ta còn cần đầu hàng hay không?

Một tiểu sĩ quan thân tín len lén hỏi quan chỉ huy.

Quan chỉ huy lúc này có chút hối hận, sao mình lại xung động như thế, một đao giết mất người hầu quyền quý, lại còn tuyên bố muốn đầu hàngtrước mặt đông người.

Nếu như tới đây không phải địch nhân màlà quân bạn, vậy mình tự xui xẻo rồi, chỉ là dù sao hắn đã không cònđường lui, dứt khoát đi lên con đường bóng tối.

Hắn lại hô tiếp lần nữa:

- Các vị, mặc kệ đối phương có phải là người thảo nguyên hay không,ít nhất đối phương thế lớn, nếu chúng ta còn muốn phản kháng, quả thựclà đường lang bộ...

Nói còn chưa xong, binh lính đột nhiên hô:

- Bọn họ dừng lại rồi!

Đảo mắt nhìn lại, thấy đa phần kỵ binh liền tĩnh lặng.

Tiếp đó, khoảng một trăm kỵ binh tiếp tục đi tới, đi tới gần tầm bắncung tiễn trên thành lâu, những kỵ binh này mới dừng lại.

Kế tiếp, liền nghe trăm người đồng thời hô to:

- Bên trong thành nghe đây, lệnh cho các ngươi lập tức đầu hàng! Nếukhông sau khi phá thành, phàm là kẻ chống cự tru giết cả nhà, mọi ngườibên trong thành cũng sẽ rút ra một phần mười hộ giết cả nhà!

Không làm thì thôi, làm một cái thì giết cả nhà, tất cả mọi người nghe thấy đều hoảng sợ.

Cái quan chỉ huy kia phát hiện đây là thời cơ tốt, lập tức phất tay hô:

- Mọi người đừng chần chờ nữa, lập tức dựng cờ đầu hàng ngay!

Quan chỉ huy vừa hô như vậy, đám binh sĩ đã sớm hoang mang lo sợ không chút nghĩ ngợi liền dựng cờ đầu hàng.

Kỵ binh bên dưới vốn đang theo lệ thường hô đủ ba lần mới đấu võ, còn chưa kịp mở miệng lần thứ hai, liền phát hiện trên đầu tường đã dựng cờ hàng, hơn nữa cửa thành cũng chầm chậm mở ra, không khỏi hết sức phiềnmuộn nhìn nhau, rất bất đắc dĩ thở dài, tiến lên tiếp quản cửa thành.

Cửa thành mở rộng, mấy ngàn kỵ binh như nhận được lệnh, lập tức chạyào vào cửa thành, tiếng vó ngựa vang lên trong thành trì, vốn có ngườinhận được tin, người nhà quyền quý hoảng loạn muốn theo xe ngựa thoátđi, lập tức lùi về trong nhà, triệu tập hộ vệ kinh hồn bạt vía thủ trong chỗ ở.

Nghe được tiếng vó ngựa, mọi người trong thành đều biết quân địch đã vào thành.

Cái thành trì này căn bản không có loại binh chủng cao cấp kỵ binhnày tồn tại, còn kỵ binh trong nước đều tụ tập ở tiền tuyến, hiện giờnhảy ra kỵ binh thì trừ địch nhân ra, sẽ không có cách giải thích khácnữa.

Mọi người đều vừa chửi mắng thành vệ quân vô dụng, ngaycả một chút thời gian cũng không chống đỡ được, để cho quân địch vàothành. Vừa cuống quít chôn giấu trân bảo trong nhà, sau đó mới bôi bẩnmặt các nữ quyến xinh đẹp, cuối cùng mới triệu tập gia đinh, mặc áo giáp vác đao vào vị trí chờ đợi.

Thấy thị trấn Lâm Sâm này lại không hề chống lại liền đầu hàng, Khang Tư cùng thủ hạ của hắn đều có chút sững sờ.

Mặc dù có tiền lệ tàn sát mấy lần trước, sau đó không ít nơi khônggiao chiến liền nhu thuận đầu hàng, nhưng, cho tới bây giờ chưa thấy qua ngay cả thân phận quân địch còn chưa rõ đã đầu hàng, một mũi tên cũngkhông bắn đã đầu hàng! Cái thành thị biên giới Đế quốc này cũng quá nhunhược đi chứ?

Nghĩ đến đó, các sĩ quan sinh ra ở Bắc quốc, lập tức dùng ánh mắt cực nóng nhìn Khang Tư.

Nếu như thành trì Đế quốc đã suy yếu đến trình độ như thế, vậy thì để người Bắc quốc mình thống nhất Đế quốc, cũng không phải là chuyện không có khả năng!

Ha ha, nguyên bản Bắc quốc không lọt vào mắt thiên hạ, rốt cuộc sắp thành một vai chính trên sân khấu thiên hạ rồi?

Vừa nghĩ đến có thể lưu danh sử sách, rất có thể mình sẽ được trảiqua thời khắc độc nhất vô nhị kia, các sĩ quan cảm giác máu trong ngườimình đã sôi trào.

Bởi vì dòng họ Khang Tư đại biểu cho vươngthất Cổ quốc, cho nên Khang Tư bị quan binh Bắc quốc cho rằng là ngườiBắc quốc chính thống.

Những người rời xa Bắc quốc này căn bảnkhông biết, hiện giờ trong lãnh địa Khang Tư ở Bắc quốc, đã xuất hiệnrất nhiều người mang dòng họ Lôi Luân Đặc, đang chờ bái kiến Khang Tư.

Những người này đều biểu thị cho người ngoài mình là một thành viêncủa vương thất, yêu cầu Khang Tư lập tức đăng cơ trùng kiến vương thấtCổ quốc, cũng phân phong cho các thân nhân huyết mạch vương thất này.

Trong thị trấn Lâm Sâm, kỵ binh nội vệ tinh nhuệ ngay lập tức đãkhống chế toàn bộ phòng thủ thành trì, sau đó là mật vệ đồng thời tiếnvào bắt đầu bố trí, cuối cùng mới là năm vạn vệ đội lĩnh chủ vào thànhtrú ngụ.

Một nhà Khang Tư cùng với thị nữ đều ở lại trong đạiquân, Tương Văn mang theo một nhóm nội vệ, tiến vào thành trì trước bắtđầu tìm kiếm phủ đệ phù hợp với Khang Tư cư ngụ.

Nhà huyện chủ tuy rằng là phủ đệ, nhưng hắn chỉ là quan văn của một thị trấn hẻolánh, phủ đệ có hào nhoáng cũng không tốt chỗ nào được, không thì khicác quyền quý khác đến đây, khẳng định sẽ mạnh mẽ trưng thu phòng ốc của hắn.

Đảo quanh một vòng thị trấn nho nhỏ này, Tương Văn nângroi ngựa chỉ về phía một khu phủ đệ lớn nhất hào nhoáng nhất toàn thịtrấn, các nội vệ lập tức xoay người xuống ngựa, đi tới trước cửa lớn.

Cửa lớn tự động mở ra, hơn mười tráng hán mặc áo đen che mặt đã đứng ở cạnh cửa, hành lễ với Tương Văn.

Nội vệ nhanh chóng tràn vào trong khu phủ đệ này, bắt đầu lục soát người bố trí phòng thủ.

Đương nhiên, không tránh khỏi hộ vệ phủ đệ phản kháng, chỉ là loạiphản kháng này dưới nội vệ cùng mật vệ liên thủ áp chế, căn bản khôngphát huy ra tác dụng gì.

Tương Văn lại tùy ý đi dạo trong khu phủ đệ, đánh giá các nơi cần bố trí trạm gác.

Mà đúng lúc này, một giọng nói mềm mại khí thế dọa người đột nhiên truyền ra:

- Các ngươi biết đây là nội quyến nhà ai hay không? Lại dám vô lễ như thế?

Tương Văn mỉm cười, đi tới nơi phát ra tiếng nói.

Chỉ thấy một người thị nữ xinh đẹp như hoa, đang dùng thân hình gầygò che ở phía trước cửa phòng, căn bản không cố kỵ đám nội vệ hung hãngắt gao nhìn chằm chằm.

Thấy cái tiểu mỹ nhân này, trong lòng Tương Văn không khỏi run run một trận.

Đương nhiên không phải bởi vì vẻ đẹp của mỹ nhân này.

Nếu như muốn so dung mạo, Tương Văn so với nàng còn xinh đẹp hơnnhiều, để cho Tương Văn lưu ý, chính là cái thị nữ này đối mặt với cường địch, luôn giữ trung thành với gia chủ.

Xem kết cấu bố cục căn phòng này, liền biết ngay căn phòng này chính là chủ phòng khu phủ đệ.

Tương Văn bởi vì tính cách của hắn, có hảo cảm với người nhất mựctrung thành, đây cũng là lý do vì sao Tương Văn đã không lui tới với bốn người giống như mình trong ngũ đại thân tín, vốn theo dưới trướng Khang Tư sớm nhất.

Bởi vì Tương Văn phát hiện, bốn người này baogồm cả hai huynh đệ sinh đôi vốn rất bộc trực, đều có tâm tư lợi, trungthành với Khang Tư, bọn họ không đặt ở vị trí hàng đầu.

Nếunhư không phải bọn họ còn biết thu liễm, hiểu được không phạm phải đạisự, hơn nữa cũng không thật sự phản bội Khang Tư, tin rằng Tương Văn đãhạ thủ xử lý bọn họ, cũng không phải như bây giờ chỉ xa cách không quantâm mà thôi.

Thị nữ mỹ mạo kia, lúc này cũng phát hiện ra Tương Văn hiện diện.

Một cái mỹ nhân xinh đẹp có chút tà khí như vậy, mang theo một đámngười vạm vỡ xuất hiện, ánh mắt người ta đều sẽ dừng lại trước hết trênngười mỹ nhân này.

Tương Văn mỉm cười một chút.

Bình thường Tương Văn không cười, giống như một khối băng, nhưng cười lênlại đột nhiên như một đóa hoa tươi nở rộ, làm cho người ta hoa mắt, vốncác nội vệ chuẩn bị dùng sức mạnh thấy Tương Văn lại mỉm cười với thị nữ xinh đẹp kia, lập tức lui ra đứng trang nghiêm một bên.

- Chủ tử nhà ngươi là nội quyến nhà ai?

Tương Văn cười hì hì hỏi.

Thị nữ xinh đẹp kia thấy mỹ nhân trước mắt hẳn là một quan lớn, lập tức cản lên.

- Vị soái ca hảo tâm này, phu nhân nhà ta là phu nhân Thừa tướng Đếquốc, thân phận rất cao quý, không chịu được sợ hãi, ngài để các hán tửthô lỗ này đi ra ngoài được không? Ta sẽ khuyên phu nhân rời khỏi phủđệ.

Các nội vệ ở đây đều trợn trắng mắt, nha đầu kia làm saocoi đại mỹ nhân Tương Văn này thành ca ca chứ? Lẽ nào đây là thiên tínhmỹ nữ đố kị lẫn nhau?

Trong hệ thống Khang Tư ngoại trừ một số rất ít người ra, những người khác đều coi Tương Văn trở thành mỹ nữ.

Khóe mắt Tương Văn giật giật một chút, đây vẫn là lần đầu tiên cóngười liếc mắt liền nhìn ra giới tính của hắn. Bất quá hắn lập tức némchuyện này sang một bên, dáng cười cũng thu lại.

Nữ tử này tuy rằng chân thành, nhưng không có ánh mắt, có lẽ nói là bị tẩy não rồi,một cái phu nhân Thừa tướng phản bội vương triều, có cái gì cao quý chứ? Lại dám ở trước mặt địch nhân nói ra những lời như vậy?

Hơnnữa phu nhân này cũng quá hung ác đi chứ? Tự mình trốn ở trong phòng,lại đẩy một mỹ nữ như vậy ngăn cản ở ngoài cửa, quả thật là đặt một condê nhỏ trước mặt một bầy sói hoang mà!

Tương Văn không có trảlời thị nữ kia, trực tiếp khoát tay ra hiệu, nội vệ lập tức đá văng cửaphòng, nhảy vào căn phòng trong tiếng kêu sợ hãi của thị nữ kia.

Trong phòng không có bóng người, hiển nhiên là bỏ trốn từ mật đạo.

Còn thị nữ vốn cố sống cố chết vừa cắn vừa đánh nội vệ giữ chặt nàng, lập tức choáng váng, có lẽ nàng cũng không ngờ tới, căn phòng mình liều chết bảo vệ lại không có một bóng người.

Tương Văn nhìn thoáng qua thị nữ đã choáng váng, trong lòng một trận không đành lòng.

Con bé ngu ngốc này lại gặp phải một người chủ tùy lúc đẩy nàng đi ra chết thay, thật sự là quá không may mắn. Bất quá thời đại này hình nhưkhông có chủ nhân chấp nhận đồng sinh cộng tử với người hầu?

À, chủ thượng nhà mình là một ngoại lệ.

Tương Văn đi ra ngoài thuận miệng nói:

- Để cô nàng này làm thị nữ của ta đi.

Lời vừa nói ra, Tương Văn liền phát hiện không đúng.

Chính mình cả ngày đi theo bên người chủ thượng, cần thị nữ thì làmsao hầu hạ mình? Ừm, giúp mình quét dọn một chút cũng được. Tương Vănrất nhanh xóa bỏ ý nghĩ này, hắn căn bản không có đi suy nghĩ, cho tớibây giờ hắn đối với nữ nhân không có cảm giác gì, vì sao lại muốn mộtthị nữ như thế.

Chuyện đã xảy ra với Tương Văn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vẫn rơi vào trong tai Khang Tư.

Đối với chuyện như vậy, Khang Tư chỉ là cười cười, tuy rằng chính hắn thích thú nhìn chuyện xảy ra, nhưng đây là chuyện thuộc về cá nhân,ngoại trừ phải điều tra xem thân phận thị nữ này có thật hay không, thìhắn căn bản không cần phải để ý tới.

Thuận theo tự nhiên chính là tốt nhất, lúc đó chẳng phải tự mình thuận theo tự nhiên mới có đượchai người vợ yêu? Cho nên nói số phận thật là một thứ kỳ quái.

Hành động tùy ý đánh trấn Lâm Sâm, để cho Khang Tư thu hoạch hết sức lớn.

Đầu tiên là thu nhập tài phú.

Cửu hoàng tử từ lúc đăng cơ tới nay, có thể nói tỉnh Thiểm Đông chính là một quốc gia, mà huyện Lâm Sâm là hậu phương lớn của quốc gia này,cũng là địa phương an toàn nhất.

Hầu như quan viên cao cấptoàn quốc gia, đều đưa gia tài và người nhà tống tới nơi này, nói cáchkhác, lần này Khang Tư quét sạch chín phần gia tài các chư thần dướitrướng Cửu hoàng tử.

Thứ hai, chính là bắt giữ toàn bộ giaquyến các chư thần vương triều này, bao gồm cả mấy nhà huyện chủ sớm bỏchạy, cùng với cái phu nhân Thừa tướng đã trốn kia, toàn bộ không thoátkhỏi mật vệ đuổi bắt.

Khang Tư cũng không có phong tỏa tintức, mà chỉ giam giữ các người nhà quyền quý này, về phần các người hầuthị nữ, Khang Tư thả ra để mặc cho bọn họ hoạt động tự do.

Hoặc bởi vì trung thành, hoặc bởi vì tiền đồ cùng phần thưởng, xác thậtcó một nhóm người hầu len lén trốn đi, bọn họ căn bản không biết, mật vệ đã theo sát bên người bọn họ.

Theo những người hầu này khuếch tán, tin tức quân Khang Tư xuất hiện ở hậu phương Cửu hoàng tử, lập tức truyền khắp thiên hạ.

Bọn người hầu có thể không biết, đồ án Bạch Mạn Mân Côi đại biểu chocái gì, thế nhưng đám quyền quý này, đặc biệt quyền quý cao tầng, lạihết sức rõ ràng đây là lá cờ đã từng tung bay lâu dài trên bầu trời nămtỉnh đông nam.

Cửu hoàng tử chỉ là một cái đứa trẻ con mớimười tuổi, nghe nói như thế, có chút không biết làm sao nhìn về phía cậu mình, cũng là Thừa tướng Đế quốc.

Cái Thừa tướng này còn chưa nói gì, một Thiếu tướng bên dưới đã nhảy ra.

- Bệ hạ xin yên tâm, đây là một tên lang thang không biết từ chỗ nàora, giả mạo danh hào Khang Tư, nhìn bọn chúng chỉ chiếm một cái thị trấn thì ngừng việc mở rộng, có thể giải thích ra đây chỉ là một đám ô hợpchỉ biết phô trương thanh thế, chỉ cần cho vi thần một vạn binh lực, vithần lập tức tiêu diệt đám đạo tặc này cho bệ hạ, vì bệ hạ thu phục lãnh thổ!

Hoàng đế Cửu hoàng tử còn chưa tỏ rõ thái độ, Thừa tướng đã âm trầm nói:

- Ngài Thiếu tướng, ngài làm vậy là chuẩn bị để cho người nhà các chư thần đều bị đám đạo tặc kia giết hết sao?

Lời vừa nói ra, quá nửa các đại thần trong triều, đều chuyển ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm vào người Thiếu tướng này.

Cái Thiếu tướng kia căn bản không thèm để ý tới những ánh mắt này, chỉ là nhún nhún vai nói:

- Đám đạo tặc kia còn không có can đảm này, chỉ cần chúng ta đánhthật uy mãnh, nói không chừng bọn họ sẽ thả con tin ra, biểu thị đầuhàng ngay?

Thừa tướng hừ lạnh nói:

- Hừ! Đây chỉ làcách nghĩ của một mình ngài! Nếu như đám đạo tặc kia phát hiện quân tatiến công, liền không kiêng nể giết hại con tin thì sao đây?

- Cái này chỉ có thể trách bọn họ không may mắn, nhưng mà quân Đế quốc chúng ta tuyệt đối sẽ báo thù cho bọn họ!

Thiếu tướng kia cố ý nghiến răng nghiến lợi nói.

Quân đội cùng quan văn đều có phân nửa người ủng hộ cách nói của Thiếu tướng này.

Thừa tướng mặc kệ đám người phản đối ủng hộ này, trực tiếp nói với hoàng đế:

- Bệ hạ, từ chuyện đám đạo tặc kia để mặc cho các người hầu rời đi tự do, hơn nữa cũng không lập tức sát hại con tin, cái này nói rõ đốiphương hy vọng trao đổi chút chuyện với chúng ta, xin bệ hạ cho phép vithần phái người, đi vào liên lạc với bọn họ.

- Bệ hạ, thầnphản đối! Đế quốc chúng ta tuyệt đối không thể khuất phục đám tôm tépkia! Cái này sẽ dẫn tới ảnh hưởng rất xấu!

Cái Thiếu tướng kia liền nhảy ra hô.

Thừa tướng trán nổi gân xanh, nếu như không phải nhà mẹ phu nhân mình là đại gia tộc, chính mình cũng mặc kệ nàng sống chết, nhưng mà biểuhiện ra ngoài, hắn vẫn phải mắng to một chút.

- Ngài Thiếutướng! Hiện giờ chúng ta đang giao chiến với ngụy đế chiếm cứ hành tỉnhThiểm Nam! Hơn nữa đang lúc khẩn yếu quan đầu, chúng ta hà tất vì mộtcái thế lực có thể lôi kéo, mà điều động binh lực trọng yếu đây chứ? Bệhạ, xin chấp thuận vi thần đề nghị!

Thừa tướng vừa nói vậy,tiểu hoàng đế như con rối biết mình phải biểu hiện, lập tức ra vẻ uynghiêm đồng ý Thừa tướng đề nghị.

Các quan viên văn võ ở đâycũng không có ý kiến gì, dù cái Thiếu tướng kia muốn nhảy ra, cẩn thậnliếc nhìn Thừa tướng, bỏ qua dự định để cho hoàng đế sửa đổi quyết định.

Thị trấn Lâm Sâm, Ngả Lệ Ti nhẫn nại hồi lâu, rất nghi hoặc hỏi Khang Tư đang đọc sách:

- Phu quân, anh làm sao lại chiếm thành Lâm Sâm thì ngừng lại khôngtiến nữa? Lại còn để cho các người hầu đại thần này rời đi, có phải anhdự định đàm phán với bọn họ không?

- Không sai, anh muốn thông qua bọn họ, liên hệ các thế lực đã xưng hoàng khác.

Khang Tư nói.

- Liên hệ tất cả các thế lực? Anh muốn làm gì? Giữa bọn họ có mâuthuẫn, đã tới mức người sống ta chết, căn bản không có khả năng để bọnhọ liên hợp lại.

Ngả Lệ Ti chuyển ánh mắt sang Y Ti Na, thấy Y Ti Na cũng rất không hiểu lắc đầu, nàng càng một đầu đầy sương mù.

Hơn nữa vì sao Khang Tư phải liên hệ với bọn họ chứ? Trực tiếp dẫnbinh tiêu diệt bọn họ không tốt sao? Thật là làm người ta khó hiểu. Chỉlà nàng cũng không hỏi tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn Khang Tư.

Nàng biết, Khang Tư sẽ trả lời nghi hoặc của nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.