🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhìn quân đóng ở đây không chút do dự phục tùng mệnh lệnh thủ trưởng,tin tưởng ai cũng biết là chuyện gì xảy ra. Bọn họ cũng đã quyết định,đối mặt với những đồng chí, anh em như vậy, những người mình chỉ có thểdùng tấn công mạnh mẽ nhất để biểu đạt ý kính trọng của mình.

Khi ác ma bị bọn binh lính dùng hết sức lực và hy sinh rất nhiều rốtcuộc tiến vào đáy trận hình chữ U. Sĩ quan chỉ huy chờ đợi đã lâu, không chút do dự, trực tiếp vung tay hạ lệnh:

- Bắn!

Lính liên lạc đứng sau hắn giơ lá cờ lên phất dữ dội.

Theo lá cờ lay động, trên bầu trời xuất hiện hai làn mưa sao băng dày đặc. Một đám đến từ sau quân đóng ở cảng, một đám đến từ bến cảng. Màmục tiêu mưa sao băng này chính là nơi của chỉ huy quân đóng ở cảng –đáy trận hình chữ U.

Đầu tiên là một loạt tiếng vang “láchcách” thùng dầu vỡ vang lên, sau đó tiếng lửa lớn và tiếng kêu thảmthiết cùng với mùi khét xông thẳng trời cao.

Quan chỉ huy lâmthời đảm nhiệm vẻ mặt ngưng trọng nhìn ngọn lửa hừng hực. Khi ngọn lửasắp tàn, trong biển lửa lao ra gần hai ngàn người làn da cháy xém, quanchỉ huy này phun một vòi máu sau đó uể oải ra lệnh:

- Nhanh! Toàn quân lui lại thành Thanh Nguyệt!

Quân đóng ở đây cũng phát hiện mình hy sinh nhiều như vậy không ngờkhông hoàn toàn giải quyết được đám ác ma này, trong lòng không kìm nổitoát ra cảm giác uể oải.

Ngay sau đó mệnh lệnh rút quân đượctruyền ra, các sĩ quan để lại một bộ phận tử thủ, bộ phận khác lập tứclùi về thành Thanh Nguyệt. Hơn nữa dùng cách thức vừa lui vừa đốt cháybến cảng.

Khi đại quân tiến vào thành Thanh Nguyệt, những binh lính tử thủ ở cảng Thanh Nguyệt đều chết sạch. Đám lính ác ma cháy xém ở trong biển lửa cảng Thanh Nguyệt xông phá lung tung. Lôi gia xem nhưvứt bỏ cảng Thanh Nguyệt.

Thành Thanh Nguyệt. Các nhân vật cấp cao bên trong thành đã biến được ác ma xuất hiện tại cảng Thanh Nguyệt, ngay từ đầu căn bản không ai chú ý. Ở chỗ Lôi gia này xử lý ác ma rấtcó nghề, như loại việc nhỏ này phỏng chừng nghiêm trọng lắm thì mới cótrú quân xuất động. Đại đa số là dân địa phương tự động giải quyết ácma.

Liễu Thanh Dương tạm thời trở thành liên lạc chỉ huy ở nơi này. Hắn thấy gia thần Lôi gia đều nghĩ như vậy nhưng cũng không thểnói gì.

Dù sao Lôi gia gặp được sự kiện ác ma nhiều hơn so với Hải quân của hắn, người ta có kinh nghiệm không tới phiên hắn nhiềulời.

Nhưng Cung Tá Đôn, Liễu Thanh Dương vừa mới nói chuyệnphiếm được vài câu, một tin tức truyền tới khiến cho bọn họ phun cả nước đang uống ra. Cung Tá Đông không để ý vết bẩn trên người, lập tức nhảydựng lên kinh ngạc nói:

- Cái gì! Bốn ngàn ác ma da dày xuất hiện ở cảng Thanh Nguyệt?

Lôi gia tuy rằng thực hiểu biết cấp bậc ác ma nhưng cũng phải đánhmới biết được. Tuy nhiên trong tài liệu ghi lại, loại ác ma da dày không sợ đao thương, nước lửa này là khó đối phó nhất. Khó đối phó cũng không phải là rất khó xử lý, mà là số lượng bọn chúng quá nhiều. Bởi vì tưliệu ghi lại ác ma da dày này chỉ là binh lính cơ sở quân ác ma mà thôi.

Hiện tại không ngờ có bốn ngàn ác ma da dày xuất hiện ở cảng ThanhNguyệt, tương đương với một liên đội quân ác ma xâm lấn. Cung Tá Đôn vẻmặt ngưng trọng lập tức hạ lệnh:

- Lập tức truyền lệnh toànthành tiến vào một bậc chuẩn bị chiến đấu, phái người ra tập hợp thanhniên trai tráng toàn thành, thu thập dầu hỏa, đá tảng toàn thành. Kiểmtra lại dụng cụ bắn đá!

Cung Tá Đôn nhìn thuộc hạ nhận lệnh rời đi, nói với Liễu Thanh Dương:

- Liễu đại nhân. Hiện tại cần sự trợ giúp của Hải quân.

- Không nên khách khí. Muốn chúng ta làm thế nào, xin cứ nói.

Liễu Thanh Dương nói. Hiện tại ác ma xâm lấn lãnh địa, chỉ cần làloài người là phải đánh lại ác ma, càng không nói mọi người vẫn nằmtrong một hệ thống.

- Hay lắm! Xin đại nhân phái tàu chién đến cảng Thanh Nguyệt trợ giúp quân đóng ở cảng tác chiến. Kỳ thật chỉ cầncác vị bắn cầu lửa là có thể trợ giúp trú quân rất nhiều, cũng không cần Hải quân đổ bộ tác chiến.

Cung Tá Đôn nói.

- Hải quân chúng tôi cũng không tự phụ như vậy. Nếu cần thiết, Hải quân tự nhiên sẽ đổ bộ tác chiến.

Liễu Thanh Dương cười khoát tay.

Cung Tá Đôn liếc mắt nhìn Liễu Thanh Dương một cái, gật gật đầu:

- Vậy xin cảm ơn trước.

Nói đến đây, Cung Tá Đôn ngừng một chút mới nói tiếp:

- Ngoài ra xin đại nhân phái thuyền vận chuyển Hải quân đến neo đậu ở một bến cảng nhỏ phía trên này cách cảng Thanh Nguyệt mười dặm.

- Ồ? Nơi đó là…

Liễu Thanh Dương nhíu mày hỏi.

- Nơi đó có đường ngầm thông với thành Thanh Nguyệt. Nếu có chuyệnkhác thường, quân dân toàn thành đều có thể dễ dàng rút lui ra khỏithành Thanh Nguyệt.

Cung Tá Đôn nói đến đây, phát hiện Liễu Thanh Dương nhíu mày, không khỏi khoát tay cười nói:

- Đừng quá đa tâm. Chỉ cần có một chút cơ hội, ta cũng sẽ không hạlệnh sử dụng con đường hầm này. Chỉ dự phòng vạn nhất mà thôi.

- Dự phòng vạn nhất? Không chỉ là bốn ngàn ác ma sao? Quân đóng ở cảngThanh Nguyệt có hai, ba vạn người. Hơn nữa có Hải quân của ta trợ giúpchẳng lẽ không thể tiêu diệt bốn ngàn ác ma này sao?

Liễu Thanh Dương rất kỳ quái hỏi.

Xem bộ dáng Cung Tá Đôn, giống như bốn ngàn ác ma kia chẳng những sẽtiêu diệt cảng Thanh Nguyệt mà lại còn có thể tiêu diệt cả thành ThanhNguyệt, cho nên đã sớm chuẩn bị tốt đường rút lui.

Tuy nhiêncó cần thiết phải làm vậy không? Chỉ là bốn ngàn ác ma mà thôi. Trướckia Lôi gia từng thiêu hủy hơn trăm vạn ác ma, khi nào thì nhát gan đếnngay cả bốn ngàn ác ma cũng không dám trêu chọc?

Cung Tá Đôn buồn rầu lắc đầu:

- Đó là bốn ngàn ác ma da dày. Nếu là bốn ngàn ác ma bình thường, tin tức căn bản sẽ không truyền tới trước tiên. Chờ chúng ta biết đến, cưdân bến cảng đã đốt ác ma thành tro.

- Ác ma da dày? Ác ma còn có cấp bậc?

Liễu Thanh Dương có chút kinh ngạc. Tuy rằng ác ma xuất hiện khiếnLiễu Thanh Dương, một nhân vật học giỏi biết nhiều biết rằng thời đạithần thoại sắp tái hiện. Nhưng bởi vì tri thức gia truyền cho hắn biếtđây chính là những tông giáo vì thành lập quốc gia tông giáo mà giở trò, cho nên căn bản không có để ý đến đám ác ma cuối cùng cũng bị chủ nhâncủa bọn chúng hủy diệt.

Hơn nữa Liễu Thanh Dương thường ở trên biển, căn bản không gặp ác ma cho nên chi tiết của ác ma hắn còn khôngbằng một đứa trẻ Lôi gia.

- Chính là đám ác ma không sợ đaothương, không sợ nước lửa, đất chôn. Nếu kể ra tỉ mỉ sẽ mất rất nhiềuthời gian, ngài có rảnh thì đi đọc quyển sách này. Đây chính là sách ghi lại cấp bậc, năng lực, điểm yếu của ác ma do điện hạ Khang Tư sửa sanglại. Đây chính là sách mà ở Lôi gia chúng ta hầu như mỗi người có mộtquyển mang theo.

Cung Tá Đôn nói xong liền lấy từ trong lòng ra một quyển sách mỏng manh đưa qua.

Liễu Thanh Dương kinh ngạc không ngờ đối phương lại mang theo loại sách như vậy, cũng không khách khí tiếp nhận rồi nói:

- Nếu ác ma này cực kỳ khó đối phó, như vậy làm ra đường lui dự phòng thật ra là cử chỉ sáng suốt. Ta sẽ lệnh cho thuyền vận chuyển Hải quânchờ ở bến cảng nhỏ kia. Tuy nhiên các ngươi chuẩn bị rút lui đi đâu?

- Cách cảng Thanh Nguyệt năm hải lý về hướng đông có một đảo nhỏ,thuộc về Lôi gia chúng ta. Diện tích, hoàn cảnh cũng không tồi, nhưngchỉ vì cách cảng Thanh Nguyệt gần quá căn bản không thích hợp tạo thànhbến cảng buôn bán cho nên ở trên đó chúng ta chỉ tạo thành một trangviện cho điện hạ nghỉ hè. Đủ cho mấy vạn người đặt chân.

Cung Tá Đôn lập tức nói khi nghe được Liễu Thanh Dương đồng ý.

Liễu Thanh Dương nghe vậy chỉ biết đối phương sớm đã làm chuẩn bịtốt, rút lui hẳn không có vấn đề. Hắn cũng không lên tiếng, mở quyểnsách kia ra đọc.

Mọi chuyện bàn xong rồi, Cung Tá Đôn cũngkhông làm phiền Liễu Thanh Dương. Hắn phái người chiêu đãi người của Hải quân, sau đó liền dẫn người bắt đầu chuẩn bị công việc thủ thành.

Liễu Thanh Dương chỉ lật vài tờ sắc mặt cũng đã cực kỳ khó coi. Hắnthậm chí hoài nghi có phải là Khang Tư trực tiếp sao chép lại nội dungthần thoại xưa vào đây. Thế giới thật sự có ác ma như vậy? Ác ma khôngphải là bị tôn giáo cho uống thuốc không biết đau đớn, chỉ biết điêncuồng tấn công người thường sao? Như thế nào lại có chuyện nếu bị mộtloại ác ma nào đó cắn phải sẽ biến thành cương thi.

Hơn nữađây còn chỉ là một loại ác ma trong đó mà thôi. Thậm chí có loại ác maám sát có thể trực tiếp nhảy lên tường thành, toàn thân đao thương không vào, động tác nhanh nhẹn làm người sợ hãi. Những cấp bậc, chức nghiệpchủng loại phân bố rộng lớn, phức tạp như vậy. Mà trong đó quan trongnhất là người thường không thể giúp được gì trong việc tiêu diệt ác ma.

Ác ma này vẫn là ác ma trong ấn tượng của mình hay sao? Chẳng lẽ loại ác ma không sợ sống chết trong sách gia tộc mình ghi lại chỉ là loạithấp nhất trong tay các tôn giáo tà ác hay sao?

Nghĩ đếnchuyện thần thoại chỉ có trong truyền thuyết có thể xuất hiện, LiễuThanh Dương không kìm nổi cũng khiến cho bọn người hầu lấy mấy bản chothuộc hạ xem. Tuy nhiên đám quân cung này vừa nhìn vài tờ sau đó đều lơđễnh cười ha ha…

- Khang Tư đại nhân ghi lại giống như là ácma như vậy thật sự tồn tại. Ta xem Khang Tư đại nhân đi viết tiểu thuyết truyền kỳ cũng có thể kiếm tiền.

- Câm miệng! Nhìn xem quyển của ta đi.

Liễu Thanh Dương đem quyển sách trên tay hắn giao cho thuộc hạ. Thuộc hạ mở ra nhìn, phát hiện bên cạnh mấy loại ác ma mấy trang đầu đều đãviết chữ “Đã chứng minh là thật”. Có thể nói bản trong tay Liễu ThanhDương cùng với bản trong tay bọn họ, khác nhau duy nhất chính là mấy chữ này.

Các sĩ quan đều biết quyển sách này chính là quyển màCung Tá Đôn mang theo. Mà dòng chữ này càng không phải là viết ra đểchơi. Nói cách khác những loại ác ma khiến người sợ hãi miêu tả trongsách dĩ nhiên là có thật?

Nhìn thuộc hạ vẻ nửa tin nửa ngờ, Liễu Thanh Dương lắc đầu nói:

- Chân tướng sự thật thế nào, chờ bốn ngàn ác ma da dày kia tấn công thành Thanh Nguyệt chúng ta sẽ biết tức khắc.

Lời này vừa nói ra, đám sĩ quan vốn muốn lên tiếng tranh cãi lập tứcngậm miệng. Mà Liễu Thanh Dương cũng bắt đầu phân công nhiệm vụ cho đámsĩ quan, miễn cho lúc thật sự rút lui lại luống cuống chân tay.

Mệnh lệnh của Cung Tá Đôn gia tộc cao tầng làm cho cả thành ThanhNguyệt náo nhiệt hẳn lên. Mọi người đã biết rõ mục tiêu là bốn ngàn ácma ở cảng Thanh Nguyệt. Tuy rằng bọn họ đều phục tùng mệnh lệnh chuẩn bị chiến đấu nhưng đều cảm thấy được có vẻ quá quan trọng hóa vấn đề.Nhưng khi dân bến cảng tán loạn chạy tới khiến cho dân trong thành lại ý thức được tình huống không bình thường, cho nên công việc trong taycũng không kìm được gấp gáp hơn.

Ngay khi mọi người chờ đợi đáp án, bộ đội bến cảng còn sót lại đã lui về thành Thanh Nguyệt.

Vừa nhìn thấy trang phục đám binh sĩ vào thành, tất cả mọi người nhưngừng thở. Bởi vì tất cả quân đóng ở cảng đều bộ dạng mệt mỏi, thống khổ bất đắc dĩ, tiểu tụy. Chỉ là nhìn trên người đám binh lính này lạikhông có bất kỳ tổn thương gì, làm sao bộ dạng bọn họ lại như vậy?

Mà binh lính cửa thành phát hiện đại quân vừa vào thành một đoạn đãhết, bọn họ không kìm nổi ngăn lại binh lính vào thành cuối cùng hỏi xem bộ đội phía sau ở đâu.

Tuy rằng không được đến đáp án trựctiếp nhưng lại cũng khiến cho đám lính cửa thành trợn mắt há mồm. Tênbinh lính cuối cùng vào thành có vẻ trầm trọng nói:

- Có thể đóng cửa thành rồi. Phía sau không còn có binh lính đến nữa.

- Không còn nữa?

Nghe như thế, lại nhìn dáng vẻ đám lính đóng quân ở cảng rút về đây,lính cửa thành hít sâu một hơi lập tức luống cuống đóng cửa thành. Sauđó hắn liền tránh sang một bên yên lặng thì thào.

Quân đóng ởcảng ít nhất có ba vạn người, mà hiện tại trở lại thành không được haivạn. Vậy chẳng phải nói quân bến cảng bị ác ma tiêu diệt hơn một vạn?

Chẳng lẽ ác ma cao cấp đã xuất hiện?

Chương 5 (240): Diệt sạch Lôi gia (P2)

Chắc là như vậy, bằng không thì quân bến cảng làm sao có bộ dạng nhưthế này. Lại như thế nào mà rời đi nơi đóng quân của bọn họ mà về trongthành!

Lời bàn luận của lính coi cửa thành rất nhanh truyền ra ngoài, hơn nữa bộ dạng của binh lính đóng ở cảng ai cũng nhìn thấyđược. Mọi người trong thành lập tức trở nên không yên ổn.

Ngay khi mọi người bận rộn gia cố tường thành, khuân vác vật tư trong khôngkhí áp lực, đột nhiên ngọn lửa lớn bùng lên từ chân trời xa xa. Vệ binhtrên thành lập tức điên cuồng hét lên:

- Toàn bộ bến cảng đã cháy!

Điều này dẫn tới tất cả mọi người đều dừng chân nhìn về phía bến cảng bốc lên cuồn cuộn khói đặc cùng với ánh lửa nơi chân trời. Tất cả mọingười đều trầm mặc.

Nơi cao nhất trong thành là Thiên Thủ Cáclại càng dễ dàng nhìn thấy mảnh biển lửa kia. Tất cả gia thần Lôi giađều thống khổ vỗ ngực dậm chân. Ai cũng biết dưới ngọn lửa lớn như vậy,toàn bộ bến cảng sẽ không còn sót lại bất kỳ thứ gì. Nói cách khác cảngThanh Nguyệt phồn vinh nhất trên bán đảo Phi Ba đã biến mất, tài phú gia đình mình đầu tư ở bến cảng cũng mất theo.

- Ác ma! Ta và ngươi thề không đội trời chung!

Vô số gia thần cùng đám người đi buôn đều nhìn về phía bến cảng, lệ rơi đầy mặt rống giận.

Lửa này thật sự là thiêu làm bọn họ đau lòng, ngay cả đám hải quânđám hải quân có liên quan tới quân trú ở cảng cũng lạnh lùng, có thể nói là nổi giận.

Nếu quân đóng ở cảng các ngươi tiêu diệt ác ma,hoặc là không sử dụng đạn dầu hỏa, như vậy cũng sẽ không xuất hiện cảnhtượng như vậy.

Quá trình báo cáo kết quả chiến đấu lúc trướccủa quân đóng ở cảng cũng thấy được sự biến hóa của các gia thần, bọn họ cũng không có ý định gánh chịu oan ức cho người khác. Chỉ huy lâm thờiquân đóng ở cảng lập tức kích động hô:

- Gian tế! Đây là giantế gây ra. Bởi vì lúc chúng ta sắp đặt bẫy đã cố ý cách ly nguồn lửa.Hơn nữa lúc chúng ta rút lui ngọn lửa đã sắp tắt, tuyệt đối không có khả năng khiến cho toàn bộ cảng bị cháy!

Sĩ quan quân đóng ở cảng đều thề thốt, biểu thị hết thảy hành động của mình để chứng minh bếncảng bị cháy toàn bộ không phải bởi vì bọn họ bắn các thùng dầu mà pháthỏa.

Nghe nói như thế, đám gia thần sửng sốt một hồi, tuynhiên bọn họ rất nhanh hiểu được. Quân đội đóng ở cảng đương nhiên biếtrõ bến cảng này quan trọng thế nào đối với tất cả các gia thần Lôi giađang ngồi đây, bao gồm cả sĩ quan đóng quân ở cảng. Nói khó nghe mộtchút, quân đóng ở cảng hàng năm đều kiếm được rất nhiều ích lợi từ cảngThanh Nguyệt. Có thể nói Lôi gia từ trên xuống dưới không có bất kỳngười nào nguyện ý hủy diệt cảng Thanh Nguyệt.

Cho nên lúcquân đóng ở cảng bao vây tiêu diệt ác ma khẳng định nghĩ tới bảo vệ tốtbến cảng. Tuy rằng vì tiêu diệt ác ma mà đốt cháy mấy nơi là không thểtránh được nhưng thế nào cũng không điên đến mức không chuẩn bị vành đai cách ly lửa, như thế nào cũng không có khả năng không chú ý dự phòngchuyện toàn bến cảng bị lửa lan ra.

Đây không phải là do quânđóng ở cảng không cẩn thận. Ngược lại quân ở đó đã chuẩn bị tốt mọiviệc, nhưng toàn bộ bến cảng vẫn bị lửa đốt cháy. Có kết quả này chỉ cóthể bởi vì kẻ thù bên ngoài nhân cơ hội giở trò.

Nếu không phải bọn họ, vậy còn có ai nữa? Chẳng lẽ đám ác ma này biết đốt lửa sao?

Chỉ có quân địch mới ghen ghét Lôi gia có được bến càng giàu có nhấtbán đảo Phi Ba. Cũng chỉ có đám quân địch không thể chiếm được bến cảngnày mới có thể hoàn toàn hủy diệt bến cảng.

Lúc này ngay cả Cung Tá Đôn đều nổi giận:

- Tra! Tra cho ta là ai làm! Sau đó trực tiếp hạ lệnh đại quân ở biên giới diệt sạch toàn gia tộc hắn cho ta!

Gia thần đương nhiên đều vùng lên chửi bậy, mà đám Hải quân, quân đóng ở cảng như Liễu Thanh Dương thì đều hơi chau mày.

Lôi gia này không hổ là thế lực rời xa hệ thống, tác phong đều cóchút khuynh hướng giặc cướp. Quan tâm và theo đuổi chỉ là ích lợi củabản thân mà thôi, phục hưng toàn thể cũng phải nhường chỗ cho lợi ích cá nhân. Tuy nhiên mọi người không phải là quan hệ trên dưới trực tiếpcũng không có cách nào an ủi bọn họ.

Mà ngay khi gia thần Lôigia bỏ qua quân ác ma, bắt đầu chuyên tâm bàn luận xem rốt cuộc là aiphóng hỏa đốt cháy bến cảng, Cung Tá Đôn đột nhiên vẻ mặt cứng đờ, liếcmắt nhìn Hải quân một cái. Sau đó hắn ngăn mọi người lên tiếng, vào lúcmọi người mê hoặc nhìn hắn, hắn đột nhiên nói sang bên cạnh:

- Hãy báo cáo tình huống với các vị đại nhân!

Nói chuyện với không khí? Đám người Liễu Thanh Dương vừa mới có câuhỏi này trong đầu, liền nhìn thấy một người mặc đồ đen che mặt trốngrỗng xuất hiện trước mặt mọi người.

Liễu Thanh Dương nhanhchóng liếc nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của đám gia thần Lôi gia, phát hiệntrên mặt những người này đều có vẻ hâm mộ và khinh thường lẫn lộn, không khỏi thở ra một hơi.

Không nghĩ tới Cung Tá Đôn này lại làthân tín của Khang Tư. May mắn mình chưa nói bậy gì về Khang Tư. Chỉ làthân tín này cũng quá thân rồi, không ngờ có cả quyền sử dụng mật vệ.Phải biết rằng hệ thống mật vệ của Khang Tư căn bản không để ý tới người ngoài hệ thống.

Người mặc đồ đen kia quỳ một chân, động tácthật sự rất cung kính. Hơn nữa sự xuất hiện của hắn cũng làm cho ngườita khiếp sợ. Nhưng không biết vì sao tất cả mọi người nhìn thấy ngườimặc đồ đen này toàn thân ướt đẫm, mồ hôi nhỏ giọt chảy xuống. Hơn nữathân thể hắn run rẩy như không thể khống chế, làm cho người ta vừa nhìnchỉ biết là đám người này kinh sợ quá mức.

Cung Tá Đôn bảo mật vệ trực tiếp báo cáo tin tức cho mọi người. Một là khiến cho mọi ngườibiết rõ mình có năng lực nhận được tình báo đầu tiên. Hai là muốn khoekhoang một chút nội tình của mình với đám Hải quân.

Phải biếtrằng ở Lôi gia, trừ bỏ gia chủ Khang Tư ra, cũng chỉ có gia tộc Cung Támới có mật vệ. Tuy rằng bình thường không dám khoe khoang nhưng trongthời khắc khẩn trương này lấy ra để khoe khoang một chút cũng là chuyệnkhông tồi.

Về phần phái mật vệ này đi làm gì, là sau khi CungTá Đôn biết được ác ma xuất hiện ở bến cảng liền phái mật vệ đi theodõi. Cho nên tin tức của hắn nhanh hơn so với những người khác.

Mà đây cũng là nguyên nhân khiến hắn vừa nghe được có bốn ngàn ác mada dày liền chuẩn bị đường lui. Bởi vì mật vệ đã nói trước với hắn vềnăng lực đám ác ma da dày này.

Chiến đấu kết thúc Cung Tá Đôncũng không có kêu mật vệ trở về. Bởi vì ai cũng không biết đám ác ma này là hướng về thành Thanh Nguyệt đông đúc thịnh vượng, hay là tản ra cáchương trấn xung quanh. Cho nên mật vệ vẫn luôn theo dõi đám ác ma.

Chỉ là Cung Tá Đôn tin tức chưa nghe đã khiến cho mật vệ hiện thân,cũng bị tên mật vệ này dọa hoảng sợ. Từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn thấy mật vệ lại bị dọa đến mức này. Cho nên sắc mặt Cung Tá Đôn khẩntrương gắt gao nhìn mật vệ, muốn xem một chút rốt cuộc hắn bị cái gì dọa thành như vậy.

Gia thần Lôi gia cùng Hải quân tuy rằng khôngcó quyền lợi cùng cơ hội sử dụng mật vệ nhưng cũng mơ hồ biết được mậtvệ là loại mật thám lợi hãi cỡ nào. Yêu cầu cơ bản của mật vệ là trờisụp mặt không đổi, nhưng hiện tại mật vệ này bị dọa đến mức như vậy,khiến cho tâm thần mọi người đều khẩn trương cả lên.

Mật vệkia nuốt mạnh một ngụm nước miếng, tất cả mọi người đều có thể nghe được tiếng kêu, sau đó mật vệ này mới thở mạnh một hơi, nói:

- Các vị đại nhân! Cảng Thanh Nguyệt cháy là do bị đám ác ma đốt lửa!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.

Theo lời mật vệ này, trong đầu mọi người xuất hiện hình ảnh sau khiđám ác ma làn da cháy xém này xử lý tất cả người sống, sau đó cầm gậy gỗ bị cháy bắt đầu chạy khắp nơi đốt lửa.

Cảnh tượng này vừahiện ra, tất cả mọi người đều rùng mình. Bởi vì bọn họ biết được loạihành động này biểu thị cho đám ác ma da dày này có ý thức!

Cho dù là không có ý thức, vậy cũng có thể là bị người khống chế!

Loại giả thiết trước đối với mọi người mà nói cũng không phải là tintức tốt. Bởi vì không ngờ ác ma lại có được ý thức, như vậy về sau ác ma sẽ tránh né nguy hiểm, chuyên môn tấn công yếu điểm của loài người. Đây tuyệt đối là chuyện lớn liên quan đến sự sống còn của loài người!

Mà giả thuyết thứ hai cũng không tốt tí nào. Nó nói lên người có thểkhống chế ác ma, có cừu oán hoặc căm thù Lôi gia, đối phương phái ác matới hủy diệt Lôi gia.

- Ngươi nói rõ xem đám ác ma này làm thế nào đốt lửa?

Liễu Thanh Dương đột nhiên lên tiếng hỏi.

Mật vệ kia nhìn Liễu Thanh Dương một cái, sau đó trầm tư một chút, thành thật nói tiếp:

- Bọn họ tự động đi tìm những vật thể như cây đuốc. Nếu những câyđuốc này chưa có lửa, bọn họ có thể châm lửa. Tiếp theo bọn họ hiểu được trước khi đốt lửa phải đốt vật dễ cháy trước. Cho nên bọn họ đốt nhữngthứ này trước.

- Tiếp theo bọn họ như được phân công, phân tán ra xung quanh đốt lửa. Cho nên cảng Thanh Nguyệt mới nhanh chóng bị đốt cháy toàn bộ.

- Không ai chỉ huy bọn họ sao? Trong bọn họ có ác ma nào đặc biệt không?

Liễu Thanh Dương lại hỏi.

Tên mật vệ lắc đầu:

- Không có phát hiện, không biết rõ có hay không. Chỉ là tại hạ theodõi gắt gao đám ác ma, nhưng không phát hiện bất kỳ điểm nào đặc biệt.

Những lời này của mật vệ khiến đám gia thần có chút thở phào. Nếukhông có ai chỉ huy như vậy đám ác ma đó cũng sẽ không chuyên môn nhằmvào bọn họ.

Cung Tá Đôn lại hỏi hướng đi của ác ma, mật vệ chỉ trả lời một câu:

- Bọn họ chính đang di động về phía thành Thanh Nguyệt này.

Những lời này khiến tất cả mọi người toát mồ hôi lạnh.

- Kỳ thật chúng ta việc gì phải lo lắng như vậy. Không phải là bốnngàn ác ma đó bị đạn dầu hỏa diệt chỉ còn không đến hai ngàn thôi sao?Thành Thanh Nguyệt chẳng những tường cao lại rắn chắc, hơn nữa trongthành có nhiều binh lính tinh nhuệ và vật tư, sao chúng ta phải sợ haingàn ác ma này? Nếu bọn họ đến dưới tường thành, chúng ta chẳng phảicàng dễ dàng thu thập bọn họ hay sao?

Một gia thần bộ dạng thô lỗ đột nhiên nói vang lên.

Tuy nhiên lời nói của hắn cũng khiến cho những người ở đây rung độngtâm thần. Đúng vậy. Đối phương chỉ còn không được hai ngàn ác ma, chỉcần bọn họ dám can đảm công thành như vậy trên thành bất kể là ném đáhay là đạn dầu hỏa cũng thoải mái hơn so với đối phó ác ma trên đấthoang rất nhiều.

Điều này nói rõ, chỉ cần thành cao, tườngdày, hơn nữa tiếp viện không dứt thì căn bản không phải sợ ác ma tấncông vào. Cho dù đám ác ma này có thể leo tường đi chăng nữa, cho hắnmột thương có thể làm hắn ngã xuống dưới thành. Như vậy thoải mái hơn so với chém giết trên đất bằng nhiều.

Người là một động vật rấtkỳ quái. Một khi phát hiện mình an toàn, can đảm dũng khí linh tinh gìđó lập tức bốc lên. Điểm này có thể thấy được từ đám gia thần Lôi giahiện tại đều kêu gào muốn tiêu diệt sạch đám ác ma.

Tuy nhiênngay khi bọn họ nói huênh hoang khoác lác, bên dưới thành truyền đếntừng hồi tiếng “ầm ầm” hỗn loạn. Mọi người ở trong góc thò đầu ra nhìn,phát hiện không ngờ trong thành lại hỗn loạn. Một đám người ánh mắt sắcbén thậm chí còn nhìn thấy mấy chục tên ác ma đang đuổi giết dân chúng,mà quân đội xung quanh đang chạy đến bao vây tiêu diệt.

- Đámác ma này cũng thật cổ quái rồi. Bọn chúng làm cách nào tiến vào trongthành? Chẳng lẽ bọn họ đã sớm ẩn núp trong thành, cho đến lúc nhận đượclệnh mới đi ra gây họa?

Đám gia thần đều chửi ầm lên. Tuy phía dưới chỉ có mấy chục ác ma gây hại, nhưng người ở đây cũng không cần để ý. Đám ác ma này có lợi hại thế nào cũng vô dụng, số lượng ít như vậyngoài việc hù dọa dân chúng một chút thì căn bản không thể gây ra nhiềuhỗn loạn và thiệt hại.

Quả nhiên cũng giống như đám gia thầnnghĩ. Dưới sự đuổi giết quên mạng của quân đội, mấy chục tên ác ma nàyrất nhanh bị tách rời ra sau đó thiêu đốt thành tro. Ác ma vừa hết, dưới sự chấn nhiếp và quản lý của quân đội, trong thành rất nhanh khôi phụcbình thường.

Chỉ là mọi người vừa tiếp tục bàn luận một lúc, sắc mặt Cung Tá Đôn lại biến đổi. Chỉ nghe hắn nói:

- Báo cáo cho các vị đại nhân!

Sau khi những lời này lại xuất hiện, sắc mặt mọi người lập tức rấtkhó coi. Tên mật vệ này lại mang đến tin tức gì nữa đây? Ngàn vạn lầnkhông nên là tin tức đang yên ổn lại xuất hiện bóng dáng ác ma, đangkhắp nơi giết hại dân chúng trong lãnh địa.

Tuy nhiên tin tứchiện tại so với mọi người tưởng tượng càng thêm xấu. Đầu tiên trước mặtmọi người bỗng nhiên xuất hiện bốn tên mật vệ. Sau đó bốn tên này phânbiệt nói ra phương hướng bản thân phụ trách, cũng chính là phát hiện ởphương hướng biên giới Đông Bắc, Tây Nam. Mà báo cáo của bốn mật vệ nàykhiến cho tất cả mọi người ở đây kể cả Liễu Thanh Dương đều giống như bị sấm đánh.

Theo tin tức của mật vệ, trên đất liền biên giớivới Lôi gia tất cả đều xảy ra vấn đề. Đây không phải kẻ địch xâm lấnhoặc là gì cả, mà là trên con đường giao thông biên giới đất liền vớibên ngoài đều xuất hiện một đám ác ma làn da cháy xém. Mỗi một phươnghướng đều khoảng năm ngàn tên ác ma loại này. Đám ác ma này căn bảnkhông giống như trước chạy loạn khắp nơi chém giết lung tung. Cho dù làbên cạnh bọn chúng có thôn trang, chúng cũng mặc kệ, thẳng một đường lớn di động về phía thành Thanh Nguyệt.

Những thế lực xung quanhchẳng lẽ mặc kệ đám ác ma này đi thông qua lãnh địa của mình? Đươngnhiên không có khả năng. Ngay từ đầu lúc phát hiện, theo dõi ác ma,những thế lực này lập tức triệu tập quân đội bao vây tấn công đám ác mada cháy xém này. Đáng tiếc những ác ma này mạnh mẽ hơn ác ma bình thường không chỉ một hai phần.

Đám ác ma da cháy xém này phát hiệnquân đội chặn lại không ngờ không phân tán mà tụ tập càng thêm dày đặc,sau đó mãnh liệt tấn công mở đường hướng Lôi gia. Vòng vây quân đội gầnnhư tan nát trong nháy mắt, sau đó đám ác ma da cháy xém này cũng lườiđuổi giết binh lính chạy loạn, tiếp tục lên đường.

Cảnh tượngnhư vậy xảy ra hai lần, sau đó các thế lực xung quanh lập tức buông thabao vây tiêu diệt, bắt đầu di chuyển những thành trấn, thôn trang trênđường đi của ác ma. Tiếp theo bọn họ thử phái binh đứng ở bên đường.Đương nhiên những thế lực này rất nhanh liền phát hiện, nếu không aingăn cản đám ác ma này, bọn chúng căn bản không đánh người, chỉ một mạch chạy đi.

Phát hiện này khiến cho các thế lực xung quanh điềukhiển quân đội thành hình chữ U hộ tống đám ác ma làn da cháy xém này đi khỏi lãnh địa, hơn nữa vui mừng khi người gặp họa nhìn đám ác ma nàytiến vào địa bàn bên cạnh.

Đồng thời những thế lực này còn bắt đầu điều binh khiển tướng chuẩn bị chạy sau đám ác ma này kiếm lợi.Ngay từ đầu bị ác ma tiến vào lãnh địa, toàn bộ đều hỗn loạn, đều chiaquân đội chia làm hai phần. Một phần đi chặn đám ác ma, một bộ phận chặn lại quân địch đi theo ác ma nhân cơ hội cháy nhà hôi của. Tuy nhiênngười ta rất nhanh đều có phát hiện, chỉ cần không chặn đường, ác ma căn bản không để ý gì hết. Cho nên lĩnh chủ này lập tức dùng tám phần lựclượng của mình để chặn quân địch hàng xóm, còn lại thì dùng hai phần lực lượng đi theo ác ma kiếm lợi.

Những lãnh địa trên đường ác ma đi qua đều là như vậy, chân trước chặn hàng xóm, sau lưng theo ác ma đi hỏi thăm một hàng xóm khác. Tuy nhiên bởi vì mọi người có lòng phòng bị hàng xóm rất lớn, tất cả mọi người đều không thể kiếm được chút gì từhàng xóm, ngược lại càng khiến cho đám ác ma da cháy xém càng chạy càngtrót lọt. Bởi vì về sau lĩnh chủ trên con đường ác ma đi đã tự động mởđường cho ác ma. Mà khi đám ác ma đi tới những lãnh địa sát Lôi gia,những người vẫn chú ý tới ác ma đều biết mục tiêu cuối cùng của ác ma là ai.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người một mặt vui sướngkhi người gặp họa, một mặt triệu tập quân đội chuẩn bị lúc ác ma đánhtan Lôi gia thì xuất binh hôi của.

Về phần những người giathần ngày trước thần phục Lôi gia, hiện tại đều đi theo sau quân ác ma.Có thể bị thần dân hiểu lầm mình là người phản phúc vô thường hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.