Chương trước
Chương sau
Sau lưng áo Giáo chủ đã bị mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra đẫm ướt, hắnđương nhiên biết rõ nếu như bị đám tín đồ tiều tụy ngoan đạo này chạytrốn thì sẽ mang đến cái hậu quả gì.

Không cần nói đâu xa, chỉ nói toàn bộ lãnh địa Lôi gia trước mắt này, đều là trống không không có dân chúng.

Chính bên mình này ác ma rất nhiều, nhưng không có dân chúng thì đâucó tác dụng gì! Nếu như phát sinh chuyện như vậy chẳng những Nam tôngkhông biết giấu mặt mũi đi đâu, mà tính ra còn lỗ vốn lớn!

Tuy nhiên nghĩ đến dân cư hơn một trăm vạn của Lôi gia đang ở bờ biển kia,cho dù là cho chúng dùng một số thuyền lớn vận chuyển suốt một ngày mộtđêm, cũng không có khả năng chỉ trong khoảng thời gian ngắn vận chuyểnhết sạch được.

Nghĩ vậy, Giáo chủ lập tức dẹp nỗi lo lắng trong lòng, vội cung kính đáp:

- Tuân mệnh đại nhân! Thuộc hạ lập tức phái người đi điều tra tin tức.

Nói xong không đợi Đại giáo chủ gật đầu, hắn lập tức chạy vội đi.

Thấy thuộc hạ sốt sắng với mệnh lệnh của mình như thế, Đại giáo chủrất là thích chí gật gật đầu, tâm tình tốt hơn lên lão bắt đầu nhấm trànghỉ ngơi.

Thế nhưng tâm tình thoải mái của lão cũng không cókéo dài bao lâu, khi lão nhìn đến sắc mặt tái nhợt thất hồn lạc pháchcủa Giáo chủ đang bơ phờ tiến vào, trong lòng lão thoáng một cái căngthẳng trở lại, lão có dự cảm không lành.

- Đại... Đại nhân! Tất cả dân chúng ở bờ biển đều không còn một bóng người rồi! Tất cả bọn họ đều đáp thuyền đi rồi!

Nói đến câu sau, giọng của Giáo chủ đã như tiếng kêu rên.

Đại giáo chủ trợn trừng mắt càng ngày càng lớn, có thể thấy rõ tơ máu phủ tròng mắt rất nhanh hiện ra càng ngày càng nhiều, đồng thời nhanhchóng gom lại một chỗ, khiến con mắt đục ngầu của lão trở nên đỏ rực.

Tiếng hô hấp của Đại giáo chủ càng ngày càng dồn dập, tiếng thở dốcdồn dập đó thậm chí vang lớn hơn tiếng Giáo chủ kêu rên, khiến Giáo chủlập tức ngừng tiếng rên khẩn trương nhìn Đại giáo chủ.

Khi hơi thở dồn dập lên tới đỉnh điểm, Đại giáo chủ phun ra một ngụm máu tươi,cả người giống như quả bong bóng xì hơi khô quắt lại.

Ánh mắt Giáo chủ chợt lóe sáng, trong lòng thầm mừng rỡ.

Chỉ cần người đầu óc không phải ngu ngốc liền biết lần này Nam tônglỗ vốn lớn rồi. Đáng tiếc ngoại trừ hủy diệt cảng Thanh Nguyệt, toàn bộchiến dịch phát động chiến đấu với Lôi gia không thu lại một chút lợilộc gì.

Tuy rằng hiện tại lãnh địa Lôi gia rơi vào trong tayNam tông, nhưng không có dân cư, toàn bộ lãnh địa chẳng khác nào vùngđất chết. Đặc biệt thành tích duy nhất là thiêu hủy cảng Thanh Nguyệt,hiện tại lại biến thành thất bại lớn nhất, nếu như bến cảng không bịthiêu hủy, giờ có thể mang đến cho Nam tông biết bao lợi ích chứ!

Có thể nói trận chiến công phạt Lôi gia, trừ tổn thất hơn hai ngàn ác ma cấp năm, đồng thời thiếu bốn tông kia một phần ân tình, Nam tônghoàn toàn không có thu được chút chỗ tốt nào.

Đương nhiên,những thứ lãnh địa trống trải cùng vàng bạc tài bảo tuyệt đối Nam tôngsẽ không thèm nhìn vào mắt, mà trái lại những tín đồ thành kính trongtương lai chạy thoát kia khẳng định mới là những thứ đáng giá gấp trămlần.

“Mà hậu quả của hết thảy những chuyện này đều do lão giàtrước mắt này mang đến. Nếu ngươi không vội bẩm báo lên trên chuyện tínđồ thành kính, phỏng chừng các tổn thất đó cũng không tính là gì. Đángtiếc ai bảo ngươi muốn khoe khoang chứ? Chưa có gì đã truyền tin tức vềtổng bộ. Hơn nữa cũng do ngươi không nghe lời khuyên ngăn của ta, ralệnh cho ta phái người đi. Hắc hắc! Ngươi cũng có ngày hôm nay! ”

Tuy rằng trong đầu Giáo chủ chửi bới Đại giáo chủ, nhưng ở ngoài mặthắn cũng trước tiên liền phóng tới đỡ Đại giáo chủ, hơn nữa vừa làm nhưlo lắng khủng hoảng kêu gọi Đại giáo chủ, vừa lớn tiếng gọi người tớigiúp.

Không nói tới Nam tông đang rối loạn, lúc này bốn tôngĐông Tây Bắc Trung, lại vì Nam tông đoạt được lãnh địa Lôi gia mà kíchđộng, bắt đầu vận dụng đầu óc suy nghĩ tìm một vùng đất làm giáo khutrực thuộc của mình.

Hạng người như bọn họ vì để đạt được mụcđích không từ bất cứ thủ đoạn nào, hơn nữa tổ chức nghiêm mật, lực lượng mạnh mẽ. Đầu tiên nghĩ đến chính là nắm lấy đất đai của thủ lĩnh cácđịa phương đang bị khống chế.

Tuy nhiên biện pháp này ở thờiđiểm hiện nay cũng không thích hợp, bởi vì người ta hiện tại đều cònđang hoài nghi thủ lĩnh nhà mình có phải bị bốn tông thôi miên mê hoặchay không. Thế nhưng bốn tông làm thật sự rất khôn ngoan, căn bản khôngcó vận dụng quyền vị hỗ trợ của thủ lĩnh, làm cho người ta có điểm bántín bán nghi.

Tại thời điểm củng cố mức độ tín nhiệm này nếulàm ra chuyện một thủ lĩnh vô duyên vô cớ cắt nhường đất đai, khẳng định sẽ khiến cho những người khác hoài nghi.

Trước mắt bốn tôngkhông muốn bỏ đi thân phận quang minh hiện tại, lại không có cách nàovào lúc này kiếm được một vùng đất cắm dùi, nên bốn tông đành phảichuyển mục tiêu tới các vùng biên cương chung quanh.

Đối vớinhững vùng đất trước nay vẫn coi thường hoặc nhìn bốn tông với ánh mắtcăm thù, bốn tông thật đúng là có rất nhiều biện pháp để thu được vùngđất đó.

Đầu tiên là phái ra ác ma tàn sát bừa bãi một phen,giết sạch lĩnh chủ địa phương cùng toàn bộ đại tài chủ, đuổi dân chúngchạy loạn khắp nơi, sau đó chính là cho tín đồ chạy tới giảng đạo chàomời.

Tuy rằng những người này không ở cùng một khu vực, nhưng tín đồ là không có phân chia lãnh thổ quốc gia kia mà.

Cho nên thời điểm đoàn kỵ sĩ hộ giáo hết lòng hết sức vì việc nghĩara đời, bày ra một bộ thần thái thánh khiết quang minh xuất động. Vọtvào lãnh địa chủ nhân đã tử vong, cho ác ma phối hợp với kỵ sĩ đoàn tiến hành hành động diễn kịch đùa giỡn khốc liệt một phen, sau đó sau mộttrận huyết chiến cuối cùng tiêu diệt sạch ác ma.

Chờ tới lúcdân chúng vây lại cảm kích, đúng lúc này đám giả dạng dân chúng đã sớmxếp đặt liền lập tức đi ra, ngỏ lời yêu cầu đoàn kỵ sĩ hộ giáo ở lại nơi đây để bảo vệ an toàn cho dân chúng, đồng thời dẫn đường một số dânchúng khác bị dọa cho hoảng sợ phụ họa theo.

Đến đây thì đoànkỵ sĩ hộ giáo đương nhiên là không vội đáp ứng, đầu tiên là biểu diễncung cách hiền lành thánh thiện, bày tỏ chính mình nguyện ý sẽ xuất hiện phục vụ tín đồ bất cứ lúc nào, sau đó mập mờ cho biết, còn có rất nhiều tín đồ cần mình thủ hộ, không thể vì một hai tín đồ nơi này mà lưu lại.

Đám giả dạng dân chúng đương nhiên liền lập tức tỏ ý muốn nhập giáo,đến đây tự nhiên tất cả dân chúng nơi này đều ào ào gia nhập tông giáo.

Thế là tất cả mọi người trở thành tín đồ, chuyện kế tiếp thì tốt hơnrồi! Đoàn kỵ sĩ có thể thuận lý thành chương tiếp nhận những người này.Kỵ sĩ đoàn đúng là có nghĩa vụ bảo vệ tín đồ mà!

Kỵ sĩ lưu lại địa phương, phát hiện nơi này không có chủ nhân, hơn nữa rất nhiều nhàcửa sân vườn của dân chúng đều bị ác ma phá hủy, vì thế kỵ sĩ liền căncứ vào thân phận thánh khiết vội tới phân chia tài sản của chủ nhân cũcho các tín đồ.

Đương nhiên, phần chính yếu thuộc về giáo hội, số lẻ mới về tín đồ. Chỉ có điều các thứ không có giá trị gì đó, một ít cũng có thể cho dân chúng không biết về giáo hội mà reo hò hoan hô.

Đến lúc này, trong tay bốn tông cơ bản có được địa bàn rồi.

Về phần về sau phải làm thế nào củng cố tín ngưỡng tín đồ, làm thếnào nắm chặt khu vực trong tay, điều đó tự nhiên sẽ có nhân sĩ chuyênnghiệp tới làm.

Mà những thế lực khác nhìn thấy chủ nhân củakhu lãnh địa đã tử vong, chuẩn bị đến kiếm chút tiện nghi, đương nhiênbốn tông sẽ làm cho bọn họ hiểu thế nào là cái chết vì sự phẫn nộ của ác ma.

Cứ như vậy một tay cho ác ma tập kích một tay diễn kịchthu hút lòng người, địa bàn trực thuộc của bốn tông càng ngày càng mởrộng. Đến thời điểm nhiều đến mức độ nhất định nào đó, các thế lực xungquanh tự nhiên sẽ chiếu ánh mắt soi mói vào các tôn giáo bành trướng thế lực quá nhanh này.

Trên đời này không có bất cứ chuyện gì cóthể giấu được dưới con mắt quan sát tỉ mỉ, cho nên các thế lực xungquanh rất nhanh liền phát hiện, mấy tôn giáo hoặc là lấy cứu thế làm tôn chỉ hoặc là lấy sáng thế làm cơ sở, dường như có điều gì đó không đúng.

Có người trực tiếp bàn đến luận chứng dùng âm mưu thu lợi, lập tứcliền nhận định mấy tôn giáo này cấu kết cùng ác ma dốc sức mở rộng địabàn.

Bởi vì bất cứ ai cũng biết trong khoảng thời gian này,phàm là địa phương bị ác ma hủy diệt đều rơi hết vào tay mấy tôn giáo.Quả thật khiến người ta cảm thấy tôn giáo rất xảo quyệt.

Tuynhiên lời bàn luận như vậy cũng không có cơ hội công bố ra, bởi vì bốntông đã sớm nghiêm mật giám thị khắp nơi, vừa phát hiện người quá tinhmắt như vậy, thật sự là toát mồ hôi lạnh nghiến răng nghiến lợi, đươngnhiên trước tiên cần phải trong thời gian ngắn nhất cho thủ tiêu ngườiđó.

Kế tiếp chính là có thế lực nhìn trúng vũ lực cường hãncủa đoàn kỵ sĩ hộ giáo bốn tông kia, thậm chí có thế lực chuẩn bị hậu lễ hướng tới bốn tông thỉnh giáo.

Sự việc chẳng khác nào kháchhàng tự nhiên đưa tới cửa, bốn tông đương nhiên là nhiệt tình đối đãi,phái ra người của đoàn kỵ sĩ hộ giáo hỗ trợ huấn luyện quân đội đốiphương, ngoài ra còn có thể nhân cơ hội truyền bá danh tiếng của bảntông càng vang xa.

Đương nhiên cũng tránh không được có thế lực thích trực tiếp dùng võ lực nghĩ muốn thu đoàn kỵ sĩ hộ giáo.

Đối với loại thế lực này, bốn tông căn bản không xuất động ác ma,trực tiếp dùng kỵ sĩ đoàn đánh cho đối phương tan tành, sau đó vừa cưỡng ép vừa dùng lợi dụ hoặc gồm thâu lãnh địa của đối phương, sau đó khôngkiêng nể gì vơ vét tài sản cướp bóc một lượng lớn tài vật, mới để chomấy tên không có mắt này khôi phục tự do.

Tuy nhiên những chuyện này rất ít xảy ra. Đại đa số các thế lực ở gần đều căm thù bốn tông.

Đây không phải vấn đề liên quan đến tín ngưỡng hay không tín ngưỡng,mà bởi vì hành vi bành trướng của bốn tông uy hiếp tới bọn họ.

Điều các thế lực cảm thấy bị uy hiếp trực tiếp nhất cũng hoàn toànkhông liên quan gì tới vấn đề tôn giáo, mà chính là sự bành trướng thếlực của bốn tông vừa mới quật khởi đó, vì thế đều cảnh giác cao độ.

Tuy rằng mục tiêu cuối cùng của bốn tông chính là địa bàn hoạt động,nhưng ở thời kì tích trữ lực lượng bị người ta đối đãi như vậy, điều đóthật đúng là trường hợp dở khóc dở cười.

Nhưng mà muốn giảithích, người ta không nghe, muốn biểu hiện nhà mình không có dã tâm,nhưng lại luyến tiếc lĩnh địa chiếm được, hơn nữa người ta đã đánh lêntới cửa, muốn không phản kháng cũng không được.

Không có cáchnào khác bốn tông đành phải khai chiến. Đương nhiên, trừ phi trưởng lãocủa bốn tông đầu óc có vấn đề, bằng không dù là bị đánh cho toàn bộ diệt vong cũng sẽ không ngu dại điều động ác ma.

Bởi vì một khitrắng trợn sử dụng ác ma, vậy đừng nghĩ tới thu được một tín đồ nào nữa, cũng đừng nghĩ thành lập cái gì Quang minh Thần quốc, cứ trực tiếpchuyển thế thành ác thần là được rồi, nói không chừng còn có thể hấp dẫn một số nhân vật tà ác tán thành nữa đấy.

Tuy nhiên bốn tôngđối với đoàn kỵ sĩ hộ giáo nhà mình lại rất có lòng tin, tuy rằng nhânsố hơi ít, nhưng tuyệt đối là cao thủ có thể lấy một địch trăm, một ngàn có thể chống một vạn!

Đương nhiên cũng không thể chỉ có chútngười kỵ sĩ đoàn như vậy đối kháng với các nhà có dã tâm đó, chiêu bàisở trường của bốn tông chính là Ác ma cùng Thiên sứ, Ác ma không thểdùng, vậy chỉ có thể sử dụng Thiên sứ thôi.

Chủng loại Thiênsứ cùng Ác ma giống nhau. Kỳ thật phải nói là, đoàn kỵ sĩ hộ giáo chínhlà thể diện của giáo hội, nói theo danh từ vĩ đại chính là kỵ sĩ đoànquang minh chính nghĩa, chuyên môn dùng để câu dẫn tín đồ. Nói nhiều như vậy cũng chính là để mọi người hiểu rằng, đoàn kỵ sĩ hộ giáo cũng không phải là binh chủng Thiên sứ chiến đấu.

Chương 8 (243): Ngũ tông hiện thế (P2)

Vốn đạo binh Thiên sứ này phải đợi tới thời điểm ác ma cấp bậc rấtcao, tối thiểu cũng phải ác ma cấp năm hoành hành dữ dội lúc đó mới đemra sử dụng.

Nhưng sui khiến làm chi những nhà có dã tâm đó dốc toàn bộ lực lượng, mang mấy vạn đại quân nghĩ muốn tiêu diệt sạch căncứ cơ sở của bốn tông? Vì thế bốn tông lập tức đưa ra binh chủng Thiênsứ còn chưa đúng thời cơ xuất hiện ra chiến đấu.

Hàng loạt bộ binh trọng trang toàn thân bọc kín trong chiến giáp hạng nặng, chính là chủ lực bốn tông đưa ra chiến đấu.

Nhìn các chiến sĩ sắt thép đó chấn nhiếp toàn trường, liền biết bọnhọ vì sao không thể trở thành đoàn kỵ sĩ hộ giáo quang minh chính đạinhư vậy.

Toàn bộ đạo binh Thiên sứ như người sắt lạnh nhưbăng, ngay cả mặt mày cũng không để người ta nhìn thấy, nghĩ nếu dựa vào bọn họ thu hút tín đồ, thì còn không bằng tin tưởng thần linh chínhmình thờ phụng có thể triệu kiến mình tới gặp.

Nếu người biếtrõ tường tận về mật giáo khẳng định sẽ nói toàn bộ thủ lĩnh mật giáo đều là kẻ ngu ngốc: Chỉ bằng vào thế lực tài lực vật lực mật giáo nắm trong tay cùng với tiến trình phát triển kỹ thuật sinh hóa vượt khỏi tầm hiểu biết của thiên hạ, thì dù là người trần như nhộng lên sân khấu trựctiếp tranh bá thiên hạ, tin rằng cũng có khả năng thành công.

Đáng tiếc bọn họ lại vẫn cứ thích trốn một chỗ ngấm ngầm hành động. Vìđể thành lập cái Thần quốc gì đó mà giở trò âm mưu bạt mạng, dốc hết thủ đoạn dốc hết năng lực để thực hiện mưu đồ.

Cứ nhìn đội binhcủa Đông tông hiện đang dàn trận là có thể biết tài lực của Đông tôngtới mức nào, không nói tới gần cả ngàn tên kỵ sĩ đoàn hộ giáo, trang bịhoa lệ nhất chói mắt nhất tinh xảo nhất đều ở trên người bọn họ, tùytiện lấy ra một người đều đủ để những tên chủ nhân võ gia thèm thuồngchết đi được.

Tiếp theo chính là đạo binh Thiên sứ một vạn tên bộ binh giáp trọng trang, loại áo giáp này thì khác với khôi giáp củahai đại cường quốc Áo Đặc Mạn và Duy Nhĩ Đặc.

Đông tông bênnày chính là một thân thiết giáp tinh luyện, trừ chỗ hai mắt có lỗ hổngche lưới sắt để nhìn, toàn bộ trên người bộ binh giáp trọng trang khôngcó một khe hở nào; hơn nữa chỗ các đốt ngón tay toàn bộ được ghép nối,có thể nói hoàn toàn coi thường đao thương công kích, điểm duy nhất cầnchú ý chính là dầu hỏa.

Về phần chìm xuống nước và giết bằng thuốc độc?

Cho xin đi! Đội binh Thiên sứ lại sợ hai thứ tầm thường đó sao?

Một vạn bộ binh giáp trọng trang này ngoại trừ năng lực phòng ngựsiêu cường, binh khí chỉ có một loại là Lang Nha bổng dài hơn hai thước.

Tin rằng bất cứ người nào nhìn đến đội binh Thiên sứ toàn bộ một vạnngười chiến sĩ sắt thép này đều thân cao hai thước, hơn nữa tay cầm Lang Nha bổng to lớn dài hơn hai thước, trong lòng đều ớn lạnh, hoàn toànmất nhuệ khí không còn muốn đối chiến.

Chỉ cần hai thứ trangbị này, cho dù trang bị trên người bình thường cũng đủ để dấy lên sóngto gió lớn, càng đừng nói trang bị trên người những vật thể không biếtmệt mỏi đó.

Nhìn đám chiến sĩ sắt thép của mình, trưởng lão Đông tông đắc ý cười ha hả:

- Nhìn xem đội binh Thiên sứ chúng ta hùng tráng biết bao! Lần này khẳng định bọn khốn có dã tâm kia có đến mà không có về!

Các giáo sĩ tại đây đều phụ họa theo.

Mà một giáo sĩ tuổi còn trẻ nhìn vào các chiến sĩ sắt thép đó, mặt lại biến sắc trông rất khó coi.

Gã đồng bạn bên cạnh huých hắn một cái:

- Ngươi làm sao vậy? Thời điểm trưởng lão vui mừng ngươi lại bày ra bộ mặt nhăn nhó thế kia, bộ ngươi muốn tìm chết à!

Gã giáo sĩ tuổi trẻ lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười, vừa cười vừa thấp giọng nói:

- Vì cái gì thời điểm lần trước viện trợ Nam tông không phái ra độibinh này, tin rằng chỉ cần bộ binh giáp trọng trang này thì chỉ côngkích một đợt là có thể phá hủy thành Thanh Nguyệt! Như vậy chúng ta đâucó bị nhục nhã như bây giờ chứ!

- Nhục nhã? Ngươi nói chúng ta đứng ở cuối cùng à? Cho xin đi! Chúng ta là cấp bậc gì, người ta phíatrước là cấp bậc gì chứ? Ngươi lại muốn kẻ dưới phạm thượng?

Gã giáo sĩ kia trừng to mắt khó tin nhắc nhở nói.

Gã giáo sĩ tuổi trẻ cải lại:

- Nhưng trước đây chúng ta đều là người theo sát phía sau trưởng lãomà! Bây giờ thoáng cái đuổi chúng ta tới cuối cùng, đây không tính lànhục nhã thì cái gì mới nhục nhã?

Gã giáo sĩ đồng bạn chớp mắt mấy cái, nhìn đến bộ dáng “dĩ nhiên là thế” của đối phương, trong lònghắn thở dài, huynh đệ của mình này từ sau lần trước bị đả kích trở vềđầu óc dường như có hơi không ổn rồi.

Chẳng lẽ hắn đã quên làlần trước chọn người kiệt xuất nhằm giới thiệu nhà mình với các tôngkhác, khi đó đương nhiên đứng trong lực lượng phía sau trưởng lão.

Biết khuyên giải không được, gã giáo sĩ lập tức nói sang chuyện khác:

- Vừa rồi không phải ngươi nói điều động đám chiến sĩ sắt thép đókhẳng định một lần có thể đánh vào thành Thanh Nguyệt sao? Điều nàykhông sai, bởi vì trừ lửa thiêu đốt ra, chiến sĩ sắt thép căn bản khôngsợ bất cứ thứ gì gây thương tổn. Nhưng mà, xin lão Đại ngươi suy nghĩ kỹ lại đi! Chúng ta chỉ là người chỉ huy ác ma, làm thế nào có thể đi chỉhuy đội binh Thiên sứ này!

Người trẻ tuổi kia dường như lúc này mới tỉnh ngộ lại, lộ thần sắc ngượng ngùng nói:

- Nguyên lai là như thế! Ta cứ tưởng rằng trưởng lão không công bình, không chịu phân phối cho chúng ta lực lượng mạnh nhất đó. Ta quên mấtác ma là ác ma, thiên sứ chính là thiên sứ, không thể dồn chung lạiđược. Tuy nhiên ta thật có điểm hơi lấy làm lạ, phương pháp khống chếcũng không khác gì mấy, vì sao người chỉ huy ác ma không thể đảm nhiệmlàm quan chỉ huy thiên sứ vậy?

Nói đến đây, người trẻ tuổi lộ thần tình nghi hoặc. Mà người kia chỉ thở dài trong lòng.

Mặc dù ở trong nội tông người chỉ huy ác ma cùng quan chỉ huy thiênsứ địa vị ngang nhau, nhưng người sáng suốt đều hiểu rằng hai ngườituyệt đối không giống nhau. Điểm khác biệt này không phải là nói một kẻchỉ huy ác ma, một người chỉ huy thiên sứ, mà là nếu so sánh giữa haingười quả thực chính là thiên đường so với địa ngục!

Vì saonói như vậy? So sánh một điều liền rõ ràng: Ác ma gần như không có trang bị gì, vũ khí đều là bộ phận trên thân thể ác ma, mà thiên sứ thì trang bị vũ khí tinh xảo nhất của thiên hạ hiện thời, chẳng những hoa lệ chói mắt hơn nữa thực dụng lâu bền.

Chỉ cần so sánh trên phương diện trang bị, ai tốt ai xấu vừa thấy liền biết rõ ngay.

Còn điều nữa là người chỉ huy ác ma chỉ có thể ngấm ngầm lén lút hành động, tuyệt đối không để bị người phát hiện, mà quan chỉ huy thiên sứthì có thể công khai trước mắt công chúng được thế nhân hoan hô. Mọivinh quang đều thuộc về hắn, mà ngược lại tất cả tiếng xấu cùng nguyềnrủa đều quy về ác ma.

Chỉ sợ thời điểm gọi cái danh xưng cũngquy định từ đây mà ra. Cứ nhìn một người là người chỉ huy, một người làquan chỉ huy thì biết, quả thật là cách biệt nhau như trời và đất.

Và điểm khác nhau trọng yếu nhất giữa hai người là xuất thân của quan chỉ huy thiên sứ này cấp bậc đều là trưởng lão Đại giáo chủ, còn ngườichỉ huy ác ma chức vụ cao nhất cũng chỉ là Giáo chủ.

Loại hạnchế của mật giáo này làm cho người chỉ huy ác ma vất vả nhất, bôn banhất, chịu đựng tiếng xấu nhất, giao tiếp với thi thể ghê tởm nhiều nhất trong cơ sở mật giáo, trọn đời không thể trở thành thượng tầng của mậtgiáo.

Chuyện như vậy rất nhiều người đều biết rõ ràng trong lòng, nhưng lại không có bất cứ người nào nói ra.

Người biết tất cả nội tình trong mật giáo đều âm thầm cảm thán, nhìnđám người chỉ huy ác ma đầy nhiệt huyết đó dần dần biến thành người lạnh lùng nản lòng thờ ơ với mọi sự trên đời.

Ở thời điểm gã giáosĩ miên man suy nghĩ, vị trưởng lão Đông tông kia đang hăng hái, thầnthái phấn khích phát biểu hô cao khẩu hiệu phải nghiêm trị kẻ có dã tâm, đánh tới tận ổ quân địch.

Ai nấy đều biết đây là trưởng lãonhìn trúng đến phạm vi địa bàn của địch nhân muốn xâm chiếm lại dùng cái cớ thô triển như vậy.

Mọi người đều tin rằng, nếu thế lực tới xâm phạm nhìn đến những tên Thiên sứ bộ binh giáp trọng trang toàn thân không có một tia khí tức trước mắt này, lại quỷ dị nếm được mùi vị củacái chết, khẳng định sẽ lập tức đầu hàng.

Tuy nhiên mọi người ở đây cũng tin tưởng, trưởng lão khẳng định sẽ trước tiên tiêu diệt sạchbọn đó, tiếp theo sẽ điều binh đánh vào lãnh địa của đối phương.

Kết quả trận chiến giống như ý tưởng của mọi người, quan chỉ huy củaquân địch xâm lấn ngay cả đầu hàng cũng không kịp kêu lên, đã bị đoàn kỵ sĩ hộ giáo chém rơi đầu.

Sau đó đội binh Thiên sứ một vạn bộbinh giáp trọng trang, tốc độ rất nhanh trực tiếp đạp bước xông thẳngvào trận tuyến quân địch, sau một hồi huyết nhục bay tứ tung, liền thoải mái bắt đám quân xâm lấn đang táng đảm kinh hồn đó làm tù binh.

Thế là Đông tông liền quang minh chính đại dẫn binh tiến vào lãnh địa của kẻ xâm lấn kia, tự động biến thành kẻ xâm lược, tận lực bồi tiếpchiếm lấy không rời.

Quá trình sự tình tuy rằng đạt được nhưmong muốn của đám người Đông tông từ trên xuống dưới. Nhưng kết quả cũng ra ngoài dự đoán của bọn họ, các thế lực xung quanh, bao gồm thế lựccác quan viên trung tầng hạ tầng nơi Đông tông vừa chiếm, đều không hữuhảo với Đông tông.

Không hữu hảo chính là bọn họ khuyên cáoĐông tông chỉ cần trả thù kẻ xâm lấn một chút là được rồi, không cầnchiếm cứ ngược lại địa bàn của đối phương.

Kỳ thật nói đếncùng cũng vì một vạn bộ binh giáp trọng trang của Đông tông dọa bọn họsợ hãi, hơn nữa Đông tông vốn đã mạnh rồi, nay lại trắng trợn chiếm thêm một khối địa bàn, nếu cứ tiếp tục như vậy, cả khu vực phía Đông này sớm hay muộn sẽ biến thành địa bàn của Đông tông.

Tất cả các thếlực xung quanh, bao gồm các thế lực khu vực phía Đông xa xa, đều phái sứ giả đến yêu cầu Đông tông rời khỏi địa bàn xâm chiếm.

Nói đến tổ chức có thể chế tạo nhân loại biến thành ác ma cùng thiên sứ đều làbệnh tâm thần phát rồ coi thường sinh mạng con người, thế mà hiện tạiĐông tông còn cho rằng chính mình đứng ở phía đạo nghĩa, bởi vì chínhmình là người bị hại phản kích kẻ xâm lược, vậy dựa vào cái gì chiếm cứlãnh địa của xâm lấn giả lại phải bỏ đi chứ? Chẳng lẽ các ngươi khôngphải đỏ mắt ganh tị với chúng ta sao?

Đông tông cảm thấy mình bị ủy khuất, người người trên dưới đều lập tức phẫn nộ.

Sở dĩ Đông tông dễ dàng phát cuồng như vậy cũng không cần kỳ quái:Một là bởi vì bọn họ rõ ràng có năng lực cường đại mà chỉ có thể hàngnăm ẩn trốn ở một nơi bí mật gần đó, trong lòng trở nên có chút vặn vẹo.

Hai là hiện tại căn bản không có người nào, bao gồm chính tín đồ bọnhọ ở trong đó xem bọn họ như một tổ chức tôn giáo, mà tất cả đều xem bọn họ như là một thế lực võ trang đội lốt tôn giáo, mang dã tâm bừng bừngmuốn tranh đoạt thiên hạ.

Không trách chính tín đồ của bọn họcũng không tin, vì mục tiêu cuối cùng là thành lập Thần quốc thì toàn bộ người trên dưới tông vẫn nhớ mãi không quên. Điều này luôn được cácgiáo sĩ khi truyền giáo truyền đạt tín niệm này cho tín đồ.

Mà đám tín đồ này dù là thành kính cách mấy cũng là tín đồ thành kính xuất thân từ bán đảo Phi Ba, bán đảo Phi Ba thừa thải cái gì chứ?

Bán đảo Phi Ba không thiếu nhất chính là kẻ có dã tâm.

Cho nên tín đồ vừa nghe phải thành lập Thần quốc, tự nhiên liền nghĩ đến giáo hội chỗ của mình sẽ thống nhất thiên hạ.

Đối với loại ý tưởng dã tâm bừng bừng này, không có một tín đồ nào cảm thấy kỳ lạ.

Chương 8 (243): Ngũ tông hiện thế (P3)

Cứ nhìn xem đầu mục cường đạo chỉ có mấy trăm người còn dám kêu gàothống nhất thiên hạ, Đông tông lại có được vùng đất đai rộng lớn và quân đội tinh nhuệ hùng mạnh như vậy làm sao không dám trực tiếp kêu gào lên chứ?

Mà loại nhận thức này của đám tín đồ ngược lại chịu ảnhhưởng của giáo sĩ, tôn giáo cuồng tín nhất vẫn luôn cho rằng chính mìnhlà đệ nhất thiên hạ. Vì thế Đông tông vừa trao đổi cùng tín đồ, hoàntoàn là ăn nhịp với nhau. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Đông tông lại dễ dàng thay đổi chính sách xưa nay như vậy, trắng trợn xuất trậntranh bá thiên hạ.

Đương nhiên, chuyện trọng đại như thế không thông qua Giáo hoàng đồng ý đã tự hành quyết định, khẳng định có liênquan tới người phụ trách cao nhất thân ở bán đảo Phi Ba này vốn đại bảndoanh có quyền lực quá lớn.

Đám người bọn họ là phụ trách caonhất ở nơi này, bản thân họ đã đảm nhiệm quyền lực chức vụ trưởng lão,hơn nữa từ trước đến nay còn phải tự mình quyết định làm thế nào để kiểm soát tài liệu chế tạo sinh học ở bản địa.

Trực tiếp thống trị chính là biện pháp các trưởng lão đó cho là tốt nhất, tin rằng Giáohoàng ở cách xa cũng chỉ có thể ngầm thừa nhận, dù sao cũng cần bên nàycung cấp tài liệu mà.

Đông tông một khi đã quyết định liềnkhông thèm ngụy trang che dấu nguyện vọng của mình, người người trêndưới lập tức bộc phát ra năng lực không thể tưởng tượng.

Cứnhìn Đông tông không tốn bao nhiêu thời gian liền thống nhất khu phíaĐông bán đảo Phi Ba, thì có thể hiểu được loại lực lượng bị dồn nén cảngàn năm một khi bùng nổ sẽ khủng khiếp đến cỡ nào.

Tuy nhiênmay mắn là Đông tông vẫn còn nghiêm khắc tuân thủ quy định ác ma là ácma, thiên sứ là thiên sứ, chiến tranh tranh đoạt lãnh thổ đều do thiênsứ tiến đánh.

Thiên sứ cùng ác ma khác biệt lớn nhất chính là: Dưới tình huống ở cùng một mệnh lệnh không có chi tiết kỹ càng, thiênsứ sẽ tiếp nhận đối phương đầu hàng, mà ác ma thì sẽ giết chết sạch đốiphương.

Cũng vì thế, chiến tranh thống nhất phía Đông bán đảo Phi Ba cũng không chết bao nhiêu người.

Ở thời điểm Đông tông thống nhất khu phía Đông bán đảo Phi Ba, Tâytông, Bắc tông, Trung tông, Nam tông lần lượt hoàn thành thống nhất khuvực của mình.

Sở dĩ bốn tông còn lại theo nhau thay đổi chủ ý, cũng vì Đông tông làm đầu tàu.

Không có biện pháp, một khi Đông tông thống nhất khu phía Đông, màcác khu vực khác nếu vẫn không thống nhất, khẳng định Đông tông sẽ rấtvui lòng giơ cao bảng hiệu “Trợ giúp huynh đệ”, thò tay vào địa bàn nhàmình kiếm chác, mà nếu chưa thống nhất thì chính mình ngay cả muốn ngănchặn cũng không có khả năng làm được.

Dưới mối nguy cơ như vậy, không lập tức thống nhất địa bàn vốn đã chia năm xẻ bảy kia, vậy thật đúng là kẻ ngu ngốc!

Mà bên trong ngũ tông, Đông tông không cần phải nói, làm người khởixướng phong trào, nên kiếm được lợi ích nhiều nhất, mà Tây, Bắc, Trungba tông bởi vì phát động theo ngay sau đó, chỗ tốt cũng vơ vét đượckhông ít, về phần Nam tông phát triển trở thành có lãnh địa trực thuộctrước hơn ai hết, tuy rằng cũng thống nhất khu Nam bộ, nhưng có thể nóilà một tông suy yếu nhất trong ngũ tông.

Không nói tới địagiới Lôi gia giàu có nhất Nam bộ đã biến thành vùng đất trống, không nói thiếu mất hơn trăm vạn dân cư, quan trọng nhất là làm cho thực lực củaNam tông không còn mạnh như trước kia nữa.

Đừng coi thường chỉ có hơn hai ngàn ác ma cấp năm bị hủy diệt, nhưng số lượng ác ma cao cấp của mọi người hiện tại không sai biệt nhiều lắm, mà Nam tông mất đinhiều như vậy, thực lực tự nhiên giảm sút hơn nhiều so với Đông tông chỉ bị hủy diệt có mấy trăm tên.

Hơn nữa càng khiến Nam tông cămtức lồng lộn là họ không có tác chiến với Lôi gia, không thể từ trênchiến trường thu lấy thi thể để bổ sung.

Chiến dịch trước đó,thời điểm Lôi gia rút lui đã thiêu đốt toàn bộ thi thể chết trận thànhtro cốt mang đi, hơn nữa toàn bộ địa giới Lôi gia không còn lại mấyngười.

Cho nên Nam tông khi biết được Đông tông thay đổi phong cách, muốn dồn sức chế tạo thiên sứ để thống nhất khu phía nam, khôngngờ trong lúc nhất thời không có nhiều tài liệu như vậy! Cuối cùng phảilén lút phái ác ma ra bên ngoài cướp một nhóm người về, sau đó mới chếtạo thiên sứ, cuối cùng mới có thể xuất binh.

Lúc này đã chậmtrễ một thời gian, khiến cho địa bàn của Nam tông là ít nhất trong ngũtông, bởi vì gần như một nửa lãnh thổ trừ Bắc tông ra còn lại bị ba tông tiếp giáp chiếm đi.

Tới thời điểm mấu chốt không nói tới hiệp ước chỉ nhìn thực lực, Nam tông vẫn luôn nhằm vào Lôi gia ngược lạichính là xui xẻo nhất. Tuy nhiên may mà nơi sản sinh tài liệu ở phía nam chỉ bị chiếm vài chỗ không trọng yếu. Các điểm trọng yếu đều còn trongtay, bằng không lão Đại giáo chủ Nam tông kia khẳng định sẽ tức giận hộc máu mà chết tại chỗ rồi.

Tuy nhiên hiện tại Đại giáo chủ cũng không khỏe chút nào, nghe nói là bị Lôi gia làm phẫn nộ phá hư thânmình đến nay còn chưa có hồi phục sức khỏe. Cho nên hiện tại chân chínhnắm trong tay Nam tông là kẻ thân tín trực thuộc Đại giáo chủ, cũngchính là Giáo chủ đại nhân kia.

Không biết có phải vì nguyênnhân thay đổi người lãnh đạo hay không, Nam tông không còn có ý địnhkiên quyết không buông tha thành viên Lôi gia, nhất định phải đuổi giếtnhư trước nữa. Đối với chuyện Giáo chủ vừa lên đài liền giải trừ mệnhlệnh của Đại giáo chủ, người Nam tông trên dưới đều tỏ ra rất hoannghênh, hiện tại chính là thời điểm hưởng thụ, đâu có ai rảnh rỗi ngồithuyền đuổi theo giết đám tôm tép đó làm gì?

Theo bán đảo PhiBa đột nhiên nổi lên năm thế lực lớn, hơn nữa nhanh chóng chia cắt bánđảo Phi Ba làm năm phần, người bên ngoài thật sự là trợn mắt há hốc mồmkhông biết nói sao mới tốt.

Biết thế giới biến hóa mau, nhưngcũng không có khả năng trở nên nhanh như vậy chứ! Gần như chỉ nháy mắtmấy ngày đã thay đổi rồi!

Người bình thường thấy biến hóa củabán đảo Phi Ba đều là nói thoáng qua chẳng khác nào nói chuyện phiếm,nhưng vẫn còn có người cảnh giác với biến hóa của bán đảo Phi Ba, màtrong số này phẫn nộ nhất chính là các thương nhân Duy Nhĩ Đặc chuyênmôn làm ăn buôn bán với bán đảo Phi Ba xưa nay.

Các thươngnhân đó tức giận nhưng không dám đi bán đảo Phi Ba kháng nghị, chỉ cóthể ở cửa nhà mình hô to khẩu hiệu vô nghĩa cái gì: “Tôn giáo chính làtôn giáo! Tôn giáo không thể tham gia chính quyền thế tục, yêu cầu nămđại tôn giáo ở bán đảo Phi Ba lập tức trả chính quyền về giới thế tục! ” linh tinh đủ loại.

Không trách bọn họ phẫn nộ như thế, bởi vì bọn họ thật vất vả thành lập ra đối tượng mậu dịch nay toàn bộ tiêutùng, một số khoản tiền nợ đều tìm không được mục tiêu để lấy lại.

Một khi có liên quan tới tiền bạc, như vậy cừu hận khẳng định là còn hơn cả mối thù giết cha.

Tuy rằng những lời vô nghĩa của những người này không có gì ai nghe,nhưng cũng cho mọi người ở Duy Nhĩ Đặc biết, hiện tại năm thế lực lớnkhống chế bán đảo Phi Ba đều là các thế lực tôn giáo.

Mà trong số những người đó, An Tái Kháng tuyệt đối là người quan tâm nhất.

An Tái Kháng vừa nghe bán đảo Phi Ba không ngờ bị năm thế lực tôngiáo lớn chia cắt, trong khoảnh khắc đó thật sự hắn cảm thấy trái timmình đập thình thịch, tay chân lạnh như băng.

Tuy rằng mộtthời gian đã lâu An Tái Kháng không ở bán đảo Phi Ba, nhưng phần lớnbằng hữu hắn quen biết đều ở bán đảo Phi Ba, bây giờ bọn họ sẽ trở nênthế nào đây?

Mối tình cảm dạt dào của An Tái Kháng chính làTiểu Cầm cũng khiến hắn không cách nào yên tâm được, quá lo lắng hắn lập tức phái ra mật vệ đi đến bán đảo Phi Ba thăm dò tin tức, đồng thờicũng lập tức phái người đi thông báo cho Khang Tư.

Ở trong mắt An Tái Kháng xem ra, tin tức của Duy Nhĩ Đặc là linh thông nhất thiênhạ, hắn tin rằng Khang Tư còn cần một đoạn thời gian rất dài mới có thểbiết được tin ở bán đảo Phi Ba.

Tuy nhiên rõ ràng An Tái Kháng tính sai.

Khang Tư biết tin tức bán đảo Phi Ba tuyệt đối còn sớm hơn so với AnTái Kháng, có lẽ hiện tại tin tức năm tông chia cắt bán đảo Phi Ba cònchưa nhận được, nhưng hắn so với bất kỳ người nào đều đã sớm biết rằngcái ngày này trước sau gì cũng phải tới.

Khi mấy trăm chiếcchiến hạm hải quân Khang Tư kéo theo vô số chiếc thuyền tam bản đơn sơto lớn tạo thành cái đuôi thật dài phía sau, tiến vào bến cảng lâm thờibên bờ biển Mạn Đặc Tư Sâm Lâm, lập tức trên bờ cùng trên thuyền truyềnra tiếng hoan hô vang vọng khắp trời.

Người trên bờ là hoannghênh người một nhà vượt chặng đường xa mà đến, mà người trên thuyềnthì hoan hô chính mình rốt cục thoát khỏi nguy hiểm, rốt cục không cầnphải chịu đựng cuộc sống khủng khiếp ở bên kia nữa.

Người trên bờ đã sớm chờ đợi lâu ngày, lập tức lăng xăng giúp thuyền cập bến neođậu, mang theo đám người kiểm dịch, hỗ trợ khuân vác vật tư. Hết thảymọi chuyện đều vội mà không loạn, nguyên nhân không là gì khác, thật raKhang Tư đã phái một chi đội quân cùng rất nhiều quan viên cơ sở đến làm công tác tiếp đón.

Cung Tá Đôn đã đứng ở trên bờ nhìn đámngười bận rộn trước mặt, còn có tiểu thương trên bến cảng lớn tiếng raobán hàng, hắn không khỏi cảm thấy rất kỳ quái.

Không phải nóiMạn Đặc Tư Sâm Lâm là nơi rừng rậm hoang vu sao? Nhưng hiện tại nhìnxem, tuy rằng bến cảng này còn rất đơn sơ, nhưng đúng là phồn hoa thậtsự đây.

Vấn đề này, Liễu Thanh Dương không thể trả lời, bởi vì thời điểm hắn rời đi, căn bản là không có nghe đến tin tức có liên quan tới Mạn Đặc Tư Sâm Lâm có bến cảng.

Khi hỏi vấn đề này với một quan viên được phái tới, viên quan này cười nói:

- Chuyện này rất đơn giản mà! Bởi vì nơi này là bến cảng của Liênminh thống nhất gần bán đảo Phi Ba nhất, cho nên nơi này đương nhiênphải náo nhiệt rồi.

Cung Tá Đôn cùng Liễu Thanh Dương đươngnhiên biết sự tồn tại của Liên minh thống nhất, nhưng Cung Tá Đôn vẫn có điểm nghi hoặc:

- Tuy là như thế, nhưng Mạn Đặc Tư Sâm Lâmnày cũng quá hẻo lánh đi, chỉ riêng về vị trí địa lý hẳn là không thểhấp dẫn nhiều người ào tới như vậy.

Đám gia thần cao cấp Lôi gia đều tụ quanh bên người Cung Tá Đôn, tất cả đều dựng lổ tai lên lắng nghe.

Tuy rằng những người này là lão thần tử, nhưng sự nghiệp của chủ công thật đúng là biến chuyển từng ngày, bản thân mình không tìm hiểu tìnhhuống cho rõ ràng thì khẳng định không thể hiệu lực tốt cho chủ côngđược.

- Ha ha! Vốn nơi này quả thật mời chào người thì hiềm xa xôi hẻo lánh, hơn nữa cho dù đường tốt cũng không có thương nhân nàonguyện ý đến, căn bản là bỏ phí đi một địa phương tốt như vậy, tuynhiên...

Nói đến đây, viên quan này chuẩn bị khoe khoang mộtchút miệng lưỡi, nhưng đột nhiên nhớ tới những người lắng nghe này đềulà lão thần tử của Khang Tư, mình muốn khoe khoang thật đúng là tự tìmxui xẻo đây.

Cho nên viên quan này lập tức không ngừng nghỉ nói:

- Nhưng từ khi Liên minh thống nhất liên tiếp chiến thắng, chiếm lĩnh một cái hành tỉnh, đánh lùi hai cái hành tỉnh, cũng từ thời điểm liênminh bắt đầu chiếu theo hiệp ước buôn bán đất đai, nơi này thương nhânliền càng ngày càng nhiều!

- A! Điện hạ thắng?

Đámngười Cung Tá Đôn không nghĩ tới vừa đến lục địa liền nghe được một tintức tốt, lập tức cảm thấy dấu hiệu đầu tiên thực quá tốt đẹp, khẳng định tiêu biểu cho tương lai tươi sáng đây.

Gã quan viên làm như không thấy đám người Cung Tá Đôn đang cao hứng, hắn thở dài nói:

- Chiến tranh là thắng rồi, nhưng Khang Tư đại nhân lại bị ám sát.

Gã quan viên nhẹ nhàng nói một câu lại khiến mọi người trợn tròn mắt, thất thanh kinh hô:

- Cái gì?!?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.