🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khang Tư đi vào phòng ngồi trên ghế, yên lặng nhìn Y Ti Na tự tay rótnước trà cho mình, hắn lẳng lặng chờ Y Ti Na chuẩn bị báo cho mình biếtbí mật.

Hai người im lặng uống trà một hồi sau, Y Ti Na thở dài nói:

- Tin rằng huynh cũng biết muội là Thánh nữ Chân Thần giáo, mà ChânThần giáo này chính là Nam tông ngụy trang, nói cách khác muội là Thánhnữ Nam tông.

Nghe thế, Khang Tư nói:

- Nam tông, ngũ đại mật giáo, hẳn là dựa theo Đông Tây Nam Bắc Trung để gọi tên thì phải.

- Đúng vậy! Mà mật giáo này cũng chính là kẻ chủ mưu đứng phía sau màn chế tạo ác ma.

Khang Tư nghe nói thế cũng không có kinh ngạc, bởi vì chuyện này đã quá rõ ràng, hắn trầm ngâm một chút hỏi:

- Theo Đa Nhĩ Mã có thể mang theo nhiều người thảo nguyên và ngườiphía nam một cách “thần không hay quỷ không biết” như vậy tới mảnh đấtnày, hẳn là thế lực mật giáo cực kỳ hùng mạnh và rộng lớn phải không?

Y Ti Na gật gật đầu:

- Đương nhiên rồi! Dù sao ngũ đại mật giáo là tổ chức nghiêm mật tồntại đã lâu năm, chính là mỗi một tông chỉ cần gây chấn động một năm làthu xếp xong một cái thành thị. Hàng ngàn năm qua đã có hơn năm ngànthành thị rơi vào phạm vi hoạt động của mật giáo.

Khang Tư không khỏi cười khổ một hồi.

Năm ngàn thành thị, địa phương có thể được xưng là thành thị, khắpthiên hạ nhiều quốc gia như vậy cộng hết lại chỉ sợ cũng không có tớimột ngàn thành thị. Một thế lực tồn tại ngàn năm quả thật là hùng mạnhđến mức cơ hồ khiến người ta tuyệt vọng đây.

Vì thế Khang Tư cau mày rất khó hiểu hỏi:

- Theo muội nói như vậy, thế lực mật giáo tuyệt đối là đệ nhất thiênhạ, nhưng vì sao thế lực cường hãn như thế vẫn luôn luôn phải sử dụngthủ đoạn ác ma xấu xa vậy chứ? Ta nghĩ chỉ bằng thực lực nếu muốn tranhbá thiên hạ, chiếm lấy một nửa thiên hạ, đối với mật giáo mà nói hẳn làchuyện dễ dàng mà.

Y Ti Na liếc đôi mắt quyến rũ nhìn Khang Tư, cười nói:

- Phu quân này! Tuy rằng thế lực mật giáo trải rộng khắp thiên hạ,nhưng nhiều lắm chỉ là khống chế một vài bộ ngành trọng yếu mà thôi, bởi vì không đủ nhân viên, mật giáo chọn lựa nhân viên rất nghiêm khắc,cũng không chấp nhận tùy tiện nhận người. Nếu học một số chính quyềntrắng trợn bành trướng như vậy, đừng nói tồn tại ngàn năm, chỉ sợ trămnăm cũng không thể duy trì được. Huynh cũng không phải không biết ngànnăm trước thành lập Thần quốc chỉ mới mười năm sau đã sụp đổ. Đó chínhlà bài học kinh nghiệm.

Khang Tư dường như có chút suy nghĩtrong đầu, xem ra mình đã đánh giá cao thực lực của mật giáo quá mức, cỡ như tổ chức kế thừa ngàn năm như vậy đối với yêu cầu lòng trung thànhcủa tổ viên khẳng định tới mức biến thái cực độ, thậm chí rất ít tiếpnhận người ngoài, đều là tự mình bồi dưỡng đào tạo ra thành viên tươnglai.

Dưới tình huống như vậy, nhân viên mật giáo có bao nhiêu thì có thể biết.

Cũng khó trách mật giáo thích sử dụng ác ma toàn bộ giống như con rối gỗ, bởi vì chỉ cần vài người đã có thể chỉ huy mấy vạn ác ma, chỉ biếtnghe lệnh hành động mà không cò kè mặc cả gì cả, loại lực lượng vũ trang này, đối với mật giáo nhân viên rất thiếu hụt ít ỏi mà nói tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.

- Hơn nữa tôn chỉ của mật giáo cũng khôngphải tranh bá Thiên hạ. Nếu đã có loại ác ma này làm công cụ có thể đedọa dân chúng, có năng lực quét sạch chuyện phiền toái, mật giáo vì saolại không dùng.

Y Ti Na thốt ra lời này ra khiến Khang Tư sửng sốt:

- Không phải tranh bá thiên hạ sao? Vậy mật giáo tuyên truyền về tậnthế, về Thần quốc, hơn nữa làm mưa làm gió khắp nơi là vì cái gì?

Y Ti Na suy nghĩ một hồi có vẻ buồn rầu nói:

- Muội cũng không biết mật giáo làm như vậy là vì cái gì! Theo muộinhìn thấy và nghe được xem ra giới cao tầng mật giáo làm ra việc này,một là để mua chuộc tín đồ thành kính; hai là để chiếm cứ nơi sản sinhdược liệu.

Hơn nữa kỳ lạ là, tầm quan trọng của mục đích thứhai rõ ràng lớn hơn cái thứ nhất, nhưng giới cao tầng mật giáo lại thậtsự xem trọng mục đích thứ nhất hơn mục đích thứ hai.

Khiến cho muội cảm thấy khó tin nhất là, đám tín đồ thành kính đó cũng không cóđược mời chào vào trong nội tông trở thành lực lượng dự khuyết, mà là tụ tập ở một khu vực để bọn họ cầu nguyện một ngày một đêm, trông giốngnhư thật sự có Thần tồn tại vậy.

Nghe được những điều cơ mậtchỉ có chức vụ rất cao trong mật giáo mới biết được, chẳng những KhangTư không có tăng thêm nhận thức về mật giáo, ngược lại càng thêm mơ hồ.

- Phu quân! Huynh nói xem mật giáo này rốt cuộc muốn làm cái gì? Cótiền, có người, có tổ chức, có kỷ luật, còn có hai loại binh đoàn đạisát khí tín ngưỡng tôn giáo và ác ma này, quả thực muốn làm cái gì cũngcó thể làm được.

Nhưng người ta cố tình không làm như vậy,ngược lại ẩn núp ở một nơi bí mật cả ngàn năm. Mãi đến hiện tại mới bắtđầu thỉnh thoảng hiện ra một cái bóng khiến người ta kinh sợ.

Có thể nói ở bề ngoài mật giáo là theo đuổi thành lập Thần quốc, muốncho nhân loại khắp thiên hạ đều tín ngưỡng theo tôn giáo của bọn họ.Nhưng chỉ cần người của mật giáo có địa vị nhất định thì biết, đây chỉlà cái cớ che đậy ở bên ngoài, bằng không Nam tông dựa vào lực lượngtích tụ ngàn năm, ba quốc gia nho nhỏ của đại lục Hi Nhĩ Đạt làm sao cóthể đánh đuổi được Nam tông chứ!

Y Ti Na nói thật bình thản.

- Muội thân là Thánh nữ cũng không biết mật giáo chân chính theo đuổi là cái gì sao?

Khang Tư rất nghi hoặc hỏi.

Y Ti Na thở dài có vẻ cảm khái nói:

- Vốn muội tưởng là biết, nhưng hiện tại lại phát hiện không phải chuyện xảy ra như vậy.

- Chuyện gì xảy ra?

Khang Tư vội hỏi.

Khang Tư thật rất hiếu kỳ đối với mục đích cuối cùng của mật giáo,bởi vì mật giáo nếu đã thò vòi khắp thế giới, với lại còn có cơ cấu tổchức nghiêm mật, mà lại không có dã tâm tranh bá thiên hạ, bất cứ ngườinào biết đều sẽ cảm thấy tò mò về mục đích của mật giáo.

- Lúc muội còn nhỏ từng phát minh một loại dược phẩm cùng phương pháp chế tạo binh thiên sứ hoàn mỹ. Cho nên muội được giới cao tầng nội tông coi làthiên tài, từ đó có thể tìm đọc bao gồm tất cả tư liệu mà chỉ có Giáohoàng mới có thể xem, đồng thời có thể tùy ý sử dụng tất cả nhân lực vật lực trong nội tông.

Thời điểm đó muội còn tưởng rằng mục đích theo đuổi của mật giáo chính là thần dược, loại vật phẩm chỉ tồn tạitrong truyền thuyết này.

Y Ti Na vừa nói vừa nơm nớp lo sợ lén nhìn Khang Tư, trong lòng e sợ Khang Tư sẽ tức giận khi biết chính mình cũng là một trong những kẻ chế tạo ác ma, thậm chí là kẻ đầu sỏ chế tạo ác ma. Tuy nhiên nàng phát hiện thần thái của Khang Tư vừa lo lắng vừachuyên chú lắng nghe, hoàn toàn không có để ý tới chuyện này, nàng thởphào gánh nặng trong lòng liền được giải khai.

Kỳ thật KhangTư nghe Y Ti Na nói thời còn nhỏ đã phát minh dược vật có thể chế tạothiên sứ, quả thực rất chấn động. Không phải giật mình vì Y Ti Na cũnglà một thành viên chế tạo ác ma, mà là giật mình vì năng lực của Y Ti Na không ngờ lại tài giỏi như thế.

Tuy rằng đã diệt trăm vạn ácma, nhưng Khang Tư thủy chung không làm sao hiểu được ác ma này là nhưthế nào chế tạo ra. Bởi vậy có thể nghĩ mà biết phát minh ra một loạidược vật có thể làm cho người bình thường biến thành ác ma, đó là mộtcông việc phức tạp và khó khăn cỡ nào. Thế mà chuyện như vậy Y Ti Na khi còn nhỏ đã làm được, quả thực khiến người ta kính nể.

Tuynhiên Khang Tư nghĩ lại Y Ti Na tuổi trẻ đã đảm nhiệm chức Đại Thần Quan trí thức cao nhất trong một quốc gia, điều đó tuyệt không kỳ lạ chútnào.

Khang Tư không có suy nghĩ lâu, bởi vì hắn bị Y Ti Na nói Thần dược hấp dẫn.

- Thần dược? Thuốc thành thần? Không có khả năng có vật như vậy chứ?

Khang Tư có điểm nghi hoặc nói. Tuy rằng biết mật giáo có dược vậtchế tạo ác ma và thiên sứ, nhưng không nghĩ tới ngay cả dược vật chế tạo thần cũng làm ra được. Thần cũng có thể chế tạo được sao? Thật là quáhoang đường.

- Dựa theo tư liệu ghi lại loại Thần dược này,nhiều năm về trước quả thật có xuất hiện. Lúc ấy muội tuổi còn nhỏ nhưng rất tự phụ. Vừa nhìn thấy những tư liệu thú vị đó, muội lập tức bắt đầu tiến hành thí nghiệm, bào chế ra rất nhiều loại phế phẩm nhưng chínhnhững thứ phế phẩm đó đều có đủ loại năng lực mạnh mẽ.

Khi Y Ti Na giải thích về năng lực kỳ diệu của các phế phẩm, nàng cẩn thận quan sát nét mặt Khang Tư.

Khi Y Ti Na phát hiện Khang Tư trừ ngạc nhiên thán phục chỉ là lộ vẻtán thưởng Y Ti Na lợi hại, ngoài ra cũng không biểu hiện gì khác, Y TiNa cố lấy can đảm, dùng giọng điệu thực ngưng trọng nói gằn từng tiếng:

- Tuy rằng thất bại vô số lần, làm ra phế phẩm có được đủ loại năng lực, nhưng cuối cùng muội cũng thành công!

Y Ti Na hiểu rõ, lời nói này của mình nếu như bị người mật giáo biếtđược, cũng có khả năng toàn bộ đế quốc bởi vậy mà bị mật giáo hủy diệt.

Khang Tư hiển nhiên cũng bị tin tức này khiến hắn giật mình kinh sợ.

Hơn nữa ở thời điểm hắn đang sửng sốt, Y Ti Na từ trong lòng lấy ramột viên đan dược kiểu dáng bình thường bằng cỡ con mắt, đồng thời nàngđặt lên bàn trông như hạt trân châu đen nhánh, đến lúc này, dù là kẻ ngu ngốc cũng biết đây là vật gì.

Khang Tư cầm viên trân châu đen nhánh lên tay nghịch một hồi, bất kể là thị giác hay xúc cảm, thứ nàyđều y hệt như một viên ngọc đen nhánh, Khang Tư tràn đầy nghi hoặc thảlại hạt châu lên bàn, sau đó hỏi:

- Đây là Thần dược à? Sao thấy thế nào cũng giống như là viên ngọc đen vậy?

Y Ti Na rất đắc ý cười cười:

- Khi muội luyện chế ra nó chính là hình dáng này, nếu không phảitoàn bộ quá trình đều tự tay muội thao tác, muội cũng không tin thứ nàychính là Thần dược của mật giáo trong truyền thuyết.

Y Ti Narất hài lòng, chính vì tài năng xuất chúng của mình mà kiêu ngạo, cànglà vì Khang Tư đối mặt với vật phẩm cực kỳ quý báu như thế, không ngờthần thái của hắn cứ làm như thật sự nhìn thấy một viên ngọc bìnhthường. Y Ti Na tinh ranh đương nhiên sẽ không nhìn lầm tâm tính củaKhang Tư hiện tại.

Nếu đổi lại là người khác, tin rằng đã sớmhai mắt đỏ bừng chụp lấy không chịu buông tay, nói ác một chút khôngchừng còn có thể trực tiếp độc chiếm Thần dược nữa đấy.

Bởi vì nghe xong vừa rồi chính mình miêu tả công hiệu của phế phẩm, hẳn là rõràng Thần dược vì cái gì có thể được xưng là Thần dược. Mà loại dược vật có thể thành Thần này, thò tay ra liền có thể nuốt vào trong bụng, tinrằng không có mấy người có thể buông tha loại hấp dẫn như vậy.

Nhưng Khang Tư lại chỉ xem thứ này làm như món hàng hiếm lạ, thưởngthức một chút liền đặt ở một bên không hề để ý tới, không uổng công mình vứt bỏ hết thảy đều phải đi theo phu quân.

Tâm tình tốt, tất cả điều cố kỵ đều ở thời điểm Khang Tư buông Thần dược xuống đã hoàn toàn biến mất, Y Ti Na trêu ghẹo nói:

- Phu quân! Huynh không muốn nếm thử mùi vị trở thành Thần sao? Phảibiết rằng đây chính là Thần ngay cả Hoàng đế cũng không thể so sánh được đó.

Khang Tư cười cười:

- Thành Thần có hứng thú gì?

- Sinh mệnh kéo dài vô tận, uy lực hùng mạnh, những thứ này huynh cũng không thèm để ý sao?

Y Ti Na trong lòng đột nhiên có điều bất mãn, bởi vì Khang Tư hoàntoàn xem thường không để vào mắt Thần dược mà chính nàng trăm cay nghìnđắng mới luyện chế ra được.

- Chúng sinh chúng ta sở dĩ trênđời vì để thỏa mãn dục vọng mà liều mạng đấu tranh, chính là vì đờingười chỉ có mấy chục năm, trong thời gian ngắn ngủn mà khát vọng cầnđạt được thì vô số, cho nên chúng ta mới có thể cố gắng leo lên, sángtạo ra thế giới phù hợp khát vọng của mình. Biết vì cái gì phu quân củamuội đối với bất kỳ tôn giáo nào đều không cho là đúng không? Bởi vì tathủy chung cho rằng tôn giáo chỉ là chỗ ký thác tâm linh, bởi vì Thần là không thể sáng thế. Có thể sáng thế chỉ có thể là chính bản thân chúngta.

Khang Tư nói một đoạn nhẹ nhàng, lập tức làm cho Y Ti Nachấn động đến choáng váng. Y Ti Na không nghĩ tới Khang Tư lại có thểnói ra câu nói chấn động lòng người như vậy.

Chương 5 (248): Kết minh với Tây Nam (P2)

Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng! Trừ chuyện thần thoại ra, Thần sáng thếnhư thế nào không ai thấy rõ, mà thế giới hiện tại là do các bậc tiềnbối trải qua vô số năm tháng, phải vất vả kiến tạo tích tụ từng chúttừng chút một mà thành.

Tin rằng chỉ cần nhân loại không cóhoàn toàn bị diệt vong, thế giới của mấy ngàn năm sau cũng là do nhữngngười mình hôm nay tích tụ từng chút từng chút một ngưng tụ mà thành.

Tín ngưỡng có thể mang đến an bình cho tâm linh, nhưng tôn giáo cũngkhông cách nào sáng tạo thế giới, tin tưởng đây là quan niệm của phuquân nhà mình về tôn giáo đây.

Y Ti Na tâm tình khoan khoái cười nói:

- Phu quân đại nhân! Sau này tìm được tài liệu, bản phu nhân luyệnchế cho nhà chúng ta dược vật kéo dài sinh mệnh và hồi phục tuổi thanhxuân được không?

- Ha ha! Đương nhiên quá tốt! Tuy nhiên thậtra ta hy vọng có thể cùng các muội cùng nhau vượt trở ngại sống đến giàđấy. Sau giờ ngọ dưới ánh mặt trời ấm áp, ba lão già rụng răng chúng ta, ngồi ôn lại chuyện cũ thời trai trẻ, tin rằng là cảm giác rất không tệnha!

Khang Tư cười nói, còn Y Ti Na lập tức hai mắt mơ màng nhích lại gần Khang Tư thì thào nói nhỏ:

- Đúng vậy! Đó nhất định là cảm giác tuyệt vời phi thường!

Viên ngọc đen khẳng định sẽ khiến cho thế giới hỗn loạn kia, giốngnhư hòn đá bị quên đi nhiều năm, lẳng lặng, ảm đạm nằm trên bàn.

Sự kiện năm sáu ngàn binh địch thừa dịp thời điểm dân chúng chúc mừng trà trộn tiến đại doanh, muốn tập kích ám sát Khang Tư. Khang Tư bênnày hy sinh hơn mười mật vệ, gần một trăm nội vệ, hơn nữa binh sĩ tinhnhuệ hai tỉnh tổn hại bảy bát trăm người, nhưng bù lại đã chém tận giếttuyệt năm sáu ngàn binh địch đạt thắng lợi mà kết thúc.

Chỉ có về chuyện địch binh tập kích lần này, chẳng những che dấu thân phận của thích khách là ác ma, mà còn giấu nhẹm tin tức Đa Nhĩ Mã và mười mấytinh anh tương lai của Nam tông bị giết sạch ở bên trong nội doanh.

Trừ nội vệ mật vệ lúc ấy tham gia đánh giết, vốn không có người nàobiết chuyện phát sinh chiến đấu trong nội doanh của Khang Tư. Hơn nữachính những người tham gia cũng không biết lai lịch đám người Đa Nhĩ Mã, trực tiếp coi như bọn chúng là địch binh từ bên ngoài xông vào.

Tuy nhiên mặc dù như thế, nhưng tin tức Khang Tư rơi vào tập kích ámsát, lại rất nhanh truyền lan khắp toàn bộ địa giới Liên minh thốngnhất. Đó cũng là nguyên nhân vì sao đám người Cung Tá Đôn vừa đổ bộ lênbến cảng, liền có thể nhanh chóng biết được tin tức ở ngoài ngàn dặm như vậy.

Cung Tá Đôn bên này sau khi lên bờ chuyện vụn vặt rõ ràng không cần nói đến!

Lúc này toàn bộ dân chúng địa giới Liên minh thống nhất đều bắt đầuxếp hàng ở nha môn các nơi chờ hưởng thụ lợi nhuận chiến tranh.

Khi dân chúng thật sự dùng một chút tiền còm lấy được công văn xácnhận đất đai cùng vị trí đất đai của mình, các tỉnh chung quanh ào àonổi lên rầm rộ phong trào di dời nhà ở.

Các gia đình cùng khổ ở gần biên cảnh, lập tức vứt bỏ nhà tranh rách nát, chuẩn bị bọc hành lýmang theo người nhà trước tiên tiến vào địa giới Liên minh thống nhất.

Ai nấy đều biết nhân khẩu bỏ đi sẽ mang đến hậu quả thế nào, các tỉnh xung quanh lập tức phái binh canh giữ biên giới. Liên minh thống nhấtbên này ngược lại không thèm để ý, cũng không có cố ý hô hào dân các địa phương khác đi đến định cư ở Liên minh thống nhất. Dù sao cũng phảithừa nhận đây là hoàn toàn tự nguyện.

Chỉ có điều loại chuyệnchỉ cần lĩnh được chứng minh liền có thể dùng một kim tệ đổi lấy một mẫu ruộng tốt, đúng là chuyện tốt đã phá hư đầu óc người ta. Người nhà hắnkhông muốn thì bắt buộc hắn phải đi lĩnh chứng minh, cho nên hoàn toànkhông cần lo lắng có ai không muốn.

Đến lúc này nha môn cácnơi ở Liên minh thống nhất cùng hai tỉnh Trung Xuyên Trung Nhạc quả thực toàn là người và người tấp nập. Tuy nhiên ngoại trừ đám đông tụ tập ởnha môn là để mua ruộng đất, thì đa số đám đông tụ tập ở hai tỉnh TrungXuyên, Trung Nhạc là thuộc loại dân di cư.

Tuy nói một kim tệmột mẫu ruộng tốt, nhưng phần đông dân chúng đều lựa chọn một ngân tệnăm mẫu đất hoang, một là ít tiền, hai là gia đình bình thường một hộnam nữ già trẻ cũng có bảy tám người, đây là cái giá tiêu tốn bảy támngân tệ không đến một kim tệ đã có thể được đến ba, bốn mươi mẫu đấthoang.

Đất hoang thì có gì đáng sợ, ruộng tốt lúc trước chẳngphải cũng từ đất hoang khai phá thôi sao! Đất vườn nhiều như vậy đủ đểcho cả nhà sống dư dã. Vì thế dân chúng không có đất vườn hoặc là đấtvườn rất ít, đều là trước tiên di chuyển đến hòng mua đất cho nhà mìnhbắt đầu cuộc sống mới.

Hành động di chuyển này, tự nhiên sẽlàm cho hai tỉnh mới chiếm lĩnh Trung Xuyên Trung Nhạc này nhiều thêmmột số dân cư có lòng ổn định hướng về Liên minh thống nhất. Đây chínhlà biện pháp tốt nhất để ổn định lòng dân ở vùng đất mới chiếm.

Hơn nữa Liên minh thống nhất cũng không phải chỉ tập trung vào mộtphương pháp di dời dân chúng để làm yên ổn vùng đất chiếm lĩnh, mà cácthủ đoạn kinh tế, vật tư, quân sự trưng binh cũng đồng thời được sử dụng ở hai tỉnh mới chiếm lĩnh. Dùng đủ loại thủ đoạn cao thâm, để khống chế khu vực chiếm lĩnh.

Sử dụng các thủ đoạn đó một thời giankhông bao lâu, vùng đất chiếm lĩnh đã hoàn toàn yên ổn trở lại. Cứ nhưvậy qua một năm hai năm sau, hoặc là lại đối ngoại chinh chiến lần nữa,để dân chúng hai tỉnh chiếm lĩnh này cũng hưởng thụ phúc lợi chiếntranh, hưởng thụ giá cả đất đai thấp, tin rằng hai tỉnh này rồi sẽ giống như Thiểm Đông Thiểm Nam, trở thành hạ tầng cơ sở của Liên minh thốngnhất.

Khang Tư phân phó xong hết mọi chuyện cần làm cho cấpdưới, sau đó lại không có chuyện gì làm, thường ngày cũng chỉ dùng thờigian rèn luyện võ thuật, bồi tiếp hai vị ái thê ra phố mua sắm... Thoảimái ngày này qua ngày khác.

Y Ti Na từ sau ngày đó cũng khôiphục bộ dáng văn nhã yên tĩnh ngày trước. Tuy nhiên lại có thêm một thói quen, mỗi ngày đều rút ra một chút thời gian núp mình trong một cănphòng chơi đùa cái gì đó.

Vốn Ngả Lệ Ti có điểm hồ nghi KhangTư cùng Y Ti Na giấu diếm nàng điều gì, nên một lần nàng chạy tới tậnphòng gạn hỏi Y Ti Na, sau đó cũng không biết Y Ti Na nói với Ngả Lệ Tiđiều gì, ngược lại bắt đầu từ đó về sau, đến thời điểm nhất định trongngày, hai vị phu nhân đều tiến vào phòng đóng cửa không ra ngoài.

Khang Tư tuy rằng không biết Y Ti Na có nói ra chuyện mật giáo choNgả Lệ Ti biết hay không, nhưng cũng biết rõ hai vị phu nhân của mìnhtrốn trong phòng làm gì.

Chỉ cần nhìn mấy chục chiếc xe ngựalớn chở tới các loại thảo dược hiếm lạ cùng các loại “công cụ hình thùkỳ quái” thì biết Y Ti Na chuẩn bị luyện chế dược vật. Còn Ngả Lệ Tikhẳng định là bị dược vật khôi phục tuổi thanh xuân kia hấp dẫn tới, vìthế mới phí thời gian cả ngày ở lại bên cạnh Y Ti Na.

Đối vớicác ái thê ham thích như vậy, Khang Tư cũng không dám đi quản, liên quan đến chuyện dung mạo thanh xuân, Ngả Lệ Ti bọn họ thật đúng là gặp thầngiết thần gặp ma sát ma đấy.

Ngay tại thời điểm Khang Tư bắtđầu lật xem sách xưa do thủ hạ dưới tay kiếm được từ hai tỉnh TrungXuyên Trung Nhạc đưa tới, thì Tương Văn đột nhiên xuất hiện đưa tin:

- Chủ thượng! Sứ giả của Tứ hoàng tử đã tới họp hội nghị liên minh.

Khang Tư lập tức buông quyển sách, có điểm hưng phấn nói:

- Tứ hoàng tử nguyện ý gia nhập Liên minh chúng ta rồi sao?

Khang Tư hiện tại chính là đang chờ Tứ hoàng tử, bởi vì chỉ có hắngia nhập Liên minh thống nhất, Liên minh thống nhất mới có thể khaichiến với thảo nguyên.

- Tin tức truyền tới đúng là Tứ hoàngtử đã xác định gia nhập Liên minh, chỉ là nội dung điều kiện là cái gìlại không thám thính được.

Tương Văn có hơi tức giận tên mật vệ phái đi dò thám Tứ hoàng tử bên kia.

Không phải nói có thể ẩn thân sao? Không phải ẩn thân ở bên cạnh Tứhoàng tử ghi chép tất cả mọi động tĩnh của hắn là được sao! Đương nhiên, Tương Văn cũng biết mình có điểm ép buộc, dù sao mật vệ không phải vạnnăng.

- Ha ha! Từ người này có thể nhìn ra Tứ hoàng tử là tay tổ cẩn thận đây!

Khang Tư lơ đểnh cười nói, bởi vì hắn biết rõ mật vệ cũng không phảikhông gì không làm được như tưởng tượng của người ngoài, chỉ cần đốiphương làm tốt chuẩn bị, mật vệ muốn lặng yên không tiếng động lẻn vàocũng không có khả năng.

Chỉ có điều phương pháp này Khang Tưsẽ không ngu dại nói cho người khác biết. Dù sao khắp thiên hạ chỉ cónhà mình có mật vệ! Còn gia tộc Cung Tá coi như là nhà mình rồi.

Nghĩ đến Cung Tá Đôn, đã đi ra ngoài cửa Khang Tư không khỏi quay lại hỏi:

- Người Lôi gia còn bao lâu mới đến đây?

- Dựa theo tốc độ hiện tại xem ra còn phải ba ngày nữa mới đến đây.

Tương Văn biết Khang Tư lúc này rất khát vọng nhân viên chính sự,đáng tiếc người trong nhà hiện có ngay cả Tuyết quốc cũng không đủ sửdụng. Dùng người Mạn Đặc Tư sâm lâm cũng có điểm gượng ép, mà bốn tỉnhđế quốc bên này, cũng không có mấy người.

Đám người Lôi gia di dời ngoài ý muốn này, chẳng khác nào như giải cơn khát của chủ thượng.Phải biết rằng năm tỉnh Đông Nam không ít quan viên cơ sở nhưng TươngVăn không coi trọng khi rời đi không có mang theo. Sau khi Áo Kha Nhĩđăng vị, bọn họ tìm tới Lôi gia nương tựa, lần này cũng theo Lôi gia didời lên thuyền chạy tới đây.

Có những nhân viên này, chủthượng nhà mình sẽ không cần sử dụng sĩ quan đến quản lý chia cắt chiếnlợi phẩm và đất đai. Tương Văn vẫn luôn chú ý tới hành trình của đámngười Lôi gia nên mới có thể lập tức trả lời câu Khang Tư hỏi.

Nghe nói như thế, Khang Tư lập tức nghĩ đến khắp địa bàn trải rộng củaLiên minh thống nhất đường đất gập ghềnh, không khỏi nói:

- Quá chậm! Ừ! Xem ra phải đề nghị tu sửa đường giao thông nối liền Liên minh thống nhất mới được.

Nhận được thông báo, đám quyền quý đại biểu bốn tỉnh Thiểm Đông, Thiểm Nam, Trung Xuyên, Trung Nhạc lập tức chạy lại đây.

Không cần hỏi, cứ nhìn xem thần thái mọi người thì biết là đối phương đại biểu tỉnh nào: Đại biểu Thiểm Đông, Thiểm Nam thì chắp tay sau đít, ngửa đầu nghênh ngang đi vào phòng nghị sự đơn sơ của Liên minh thốngnhất, mà đại biểu hai tỉnh Trung Xuyên, Trung Nhạc thì chân tay có phầnco cóng, khom người cúi đầu đi vào phòng nghị sự.

Không tráchbộ dáng của đại biểu hai tỉnh Trung Nhạc, Trung Xuyên như thế, bọn họđại biểu không phải là quyền quý lâm trận phản bội mà chính là quyền quý sớm bị mua chuộc. Tuy rằng hai loại người thấy thế nhưng khác biệt rấtlớn, cũng chỉ bọn hắn xui xẻo làm chi là người của hai tỉnh Trung Xuyên, Trung Nhạc, đối mặt với kẻ thắng lợi quang minh chính đại của hai tỉnhThiểm Đông Thiểm Nam, dù sao họ cũng cảm thấy có điểm lo lắng không yêntâm.

Vốn hai tỉnh Thiểm Nam Thiểm Đông là chuẩn bị gồm thâuhai tỉnh Trung Xuyên Trung Nhạc, nói cách khác Liên minh thống nhấtkhông có ghế nghị sĩ đại biểu của Trung Xuyên Trung Nhạc. Nếu đám quyềnquý hai tỉnh Trung Xuyên Trung Nhạc muốn trở thành đại biểu, chỉ có thểcùng người Thiểm Nam, Thiểm Đông bên này tranh thắng lợi mới có thể đạibiểu tham gia hội nghị Liên minh thống nhất.

Chỉ có điều Khang Tư lại quy định bất kỳ một khu vực chiếm lĩnh nào đều phải có người đại biểu. Dưới sự kiên quyết của Khang Tư, quy định này liền trở thành minh quy của Liên minh thống nhất. Vì thế quyền quý hai tỉnh Trung XuyênTrung Nhạc mới có được quyền đại biểu cho giới quyền quý khu vực địaphương mình tham gia hội nghị Liên minh thống nhất.

Đối vớiđiểm ấy, bởi vì đám quyền quý Thiểm Nam Thiểm Đông đã khua môi múa mépkhắp thiên hạ để biểu đạt bất mãn của mình, cho nên hai tỉnh Trung Xuyên Trung Nhạc cũng biết rõ mình có thể tìm kiếm lợi ích cho địa phươngmình, là nhờ có Khang Tư trợ giúp rất nhiều mới có cơ hội như vậy.

Khang Tư đi vào phòng hội nghị hình tròn kia, liền tới ngồi ở một góc lật sách ra xem. Đám đại biểu Thiểm Nam Thiểm Đông đang lộ dáng vẻ kiêu ngạo sau khi nhìn thấy Khang Tư, lập tức tan biến mất, đổi lại trạngthái bình thường tìm một chỗ ngồi xuống.

Bởi vì những ngườinày đều vì khang tư định ra cái quy định kia: Mỗi vùng đất chiếm lĩnhđều có được đại biểu đã làm suy yếu quyền lực của họ. Cho nên đều dùnghình thức không chào hỏi Khang Tư để biểu đạt lòng bất mãn của mình.Đương nhiên, tuy rằng vì muốn biểu đạt sự bất mãn của mình, nhưng vẫnkhông dám tự để lộ dáng sắc kiêu ngạo của mình lúc nãy.

Mà vìbọn họ không có chào hỏi Khang Tư, nên người của hai tỉnh Trung XuyênTrung Nhạc chưa từng gặp qua Khang Tư hoàn toàn không biết vị trước mắtnày là ai.

Tuy rằng rất ngạc nhiên không biết người kia là ai, nhưng người mới đến vẫn rất nhanh biết rõ lựa chọn làm theo phương pháp của người khác là được. Cho nên cũng không hé răng dựa theo phe pháitạo thành từng nhóm chia ra ngồi xuống.

Còn nhóm đại biểuchính yếu, vệ binh gác cửa lập tức đi truyền báo. Chỉ chốc lát sau, mộtgã nam tử đen đúa thần sắc có hơi tiều tụy, nhưng cố gắng làm cho mìnhtrông thực uy phong, toàn thân hắn mặc bộ lễ phục khéo léo, bày ra vẻtươi cười tiêu chuẩn của quý tộc, chậm rãi xuất hiện tại cửa, mà vệ binh đã sớm được nhắc nhở lập tức hô lớn:

- Đại biểu Tây Nam đến!

Gã nam tử có hơi kinh ngạc liếc nhìn vệ binh gác cửa một cái, sau đógật đầu thầm nghĩ: “Đối phương chuẩn bị rất chu đáo đây! Một câu xưng hô này liền chứng tỏ cho biết mình là người một nhà, đồng thời không độngtới cách xưng hô với thân phận Hoàng đế của Tứ hoàng tử tự xưng kia, quả thật là lợi hại. ”

Đại biểu hai tỉnh Trung Xuyên Trung Nhạcđể ý thấy đại biểu Thiểm Nam Thiểm Đông vụng trộm nhìn thanh niên đangđọc sách trong góc một cái, sau đó một đại biểu Thiểm Đông liền đứng dậy cười ha hả nghênh đón sứ giả của Tứ hoàng tử.

Sứ giả Tứ hoàng tử trước khi đến Thiểm Đông đã tìm hiểu về chế độ Liên minh thống nhất. Bề ngoài, cơ cấu quyền lực cao nhất của Liên minh thống nhất chính làcác thế lực thành viên hội nghị đại biểu này, nhưng ai ai cũng đều biết, kỳ thật khống chế Liên minh thống nhất chính là Khang Tư mà thôi.

Không nói Liên minh thống nhất là do Khang Tư thành lập lên, khôngnói bên trong Liên minh thống nhất binh lực của hắn mạnh nhất lớn nhất,chỉ riêng việc dựa theo quy củ minh quy mỗi khu vực có năm đại biểu,Khang Tư có Tuyết quốc, Mạn Đặc Tư Sâm Lâm như vậy căn cứ theo đơn vịlãnh địa từ trước đến nay một mình hắn có thể bảo đảm có được đại đa sốnhân số đại biểu. Hơn nữa không cần lo lắng theo Liên minh thống nhấtchiếm cứ tỉnh gia tăng mà làm nhân số đại biểu gia tăng.

Vừarồi xưng hô “đại biểu Tây Nam” liền biểu lộ phương pháp về sau giảm bớtnhân số đại biểu, giống như năm tỉnh Đông Nam của Khang Tư trước đâyhoàn toàn có thể trở thành một khu vực thành viên. Nếu Liên minh thốngnhất này phát triển đến khắp thiên hạ, chỉ sợ toàn bộ thủ đô đế quốc chỉ có năm đại biểu thôi.

Sau một phen khách sáo, sứ giả Tứ hoàng tử không nghe nói đến tên Khang Tư, không khỏi chuyển ánh mắt về phíangười thanh niên đang ngồi trong góc.

Tuy rằng sứ giả Tứ hoàng tử đã phỏng đoán được thân phận thanh niên kia, nhưng mọi người nếukhông nói, thì sứ giả Tứ hoàng tử cũng không tiện vạch trần. Phỏng chừng vì tránh cho thời điểm thương thảo một vài điều kiện bị buộc trực tiếptỏ thái độ, cho nên hắn mới không biểu lộ thân phận đây.

Khiđại biểu Thiểm Đông hỏi tới, sứ giả Tứ hoàng tử cũng không khách sáo,trực tiếp tuôn ra điều kiện Tứ hoàng tử gia nhập liên minh:

-Điện hạ nhà ta ngỏ lời, nguyện ý phân phối mười vạn tinh binh trở thànhquân liên minh, tất cả hậu cần tiếp tế tiếp viện của mười vạn tinh binhnày, điện hạ nhà ta đồng ý chấp hành theo quy định. Đồng thời, điện hạnhà ta cũng lấy bốn tỉnh Tây Nam làm đơn vị thống nhất, cũng chính làchỉ phái ra năm đại biểu tham dự hội nghị liên minh.

Sứ giảcủa Tứ hoàng tử vừa nói ra lời này, nhóm đại biểu ở đây, Thiểm ĐôngThiểm Nam bên này là thần sắc tươi cười gật gật đầu.

Vốn quyền quý hai tỉnh là không nghĩ lôi kéo Tứ hoàng tử vào liên minh. Dù saochủ ý đánh bốn tỉnh của Tứ hoàng tử có thể thu nhiều chỗ tốt bằng nhưđánh chủ ý vào thảo nguyên. Tuy rằng diện tích của thảo nguyên đúng làrộng gấp mấp lần bốn tỉnh Tây Nam, nhưng thảo nguyên thì nghèo nàn.

Chỉ vì Khang Tư vừa cưỡng bức vừa dùng lợi dụ, những người này đànhphải miễn cưỡng chấp nhận. Tuy nhiên bây giờ đối phương nguyện ý rút ramười vạn đại quân giao cho quân liên minh cũng làm cho bọn họ cảm thấyTứ hoàng tử thật sự hào phóng rồi.

Mà đại biểu Trung XuyênTrung Nhạc thì cảm thấy may mắn vì mình thức thời, so với Tứ hoàng tử đã sớm một bước đầu nhập vào liên minh, bằng không sau khi Tứ hoàng tử gia nhập liên minh, có hỗ trợ của mười vạn đại quân này, khẳng định khôngcần mượn sức mình trong cuộc chiến sắp tới, càng không cần tiếp nhận đầu hàng trong trận chiến vừa rồi, cứ trực tiếp diệt gọn hai tỉnh. Xem raquả thực là may mắn đây!

Sứ giả tiếp tục nói:

- NếuTây Nam chúng ta đã quyết định gia nhập liên minh, hơn nữa nguyện ý thực hiện nghĩa vụ của thành viên liên minh, như vậy chúng ta tự nhiên cũngđược hưởng thụ đãi ngộ như một thành viên liên minh.

Lời nàyđương nhiên nhận được gật đầu tán thành của mọi người: Dù sao có nghĩavụ thì có quyền lợi, chuyện không có quyền lợi mà chỉ có nghĩa vụ chỉ là cường quyền áp chế mà thôi, bất kể dùng cái cớ gì đều không thể thayđổi sự thật này.

- Cho nên, Tây Nam chúng ta hy vọng có đượcquyền tự do mua sắm! Đương nhiên, hành vi tự do mậu dịch này hoàn toànđầy đủ các mặt hàng, chúng ta sẽ chi trả dựa theo giá thị trường.

Sứ giả nói lời này khiến các đại biểu đều động tâm. Ngành thươngnghiệp của bốn tỉnh phần lớn đều do đám quyền quý này khống chế, khẳngđịnh có thể từ Tứ hoàng tử nơi đó kiếm được khoản lợi lớn, cho nên khinghe đến sứ giả nói tiếp:

- Đương nhiên, giá cả thị trường này là giá bình quân trong cả nước, bằng không thương nhân bên này cố ýtăng giá, vậy thì Tây Nam chúng ta thiệt thòi lớn rồi.

Các đại biểu tại đây đều có điểm ngượng ngùng vội tỏ thái độ sẽ không làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy.

- Sau đó chính là hy vọng chư vị đại biểu không nên hạn chế số lượngvà các loại hàng hóa chúng ta mua sắm. Điều đó chính là yêu cầu của TâyNam chúng ta trên phương diện mua hàng.

Sứ giả nói lời nàykhông khỏi làm cho tất cả đại biểu đều sửng sốt: Không được hạn chế sốlượng và loại hàng hóa mua sắm? Điều này có ý tứ gì? Không hạn chế muasắm?

Đại biểu có thể trở thành đại biểu cho giới quyền quý địa phương mình, đương nhiên không phải kẻ ngu ngốc, ngược lại toàn bộ đềulà nhân vật cáo già thành tinh, bọn họ lập tức từ câu nói này nghĩ tớiTây Nam mua sạch vật tư địa phương mình không còn gì, sau đó thừa dịptăng giá đầu cơ trục lợi bán ngược lại. Chỉ mua bán qua lại một lần liền có thể vét sạch tiền mồ hôi nước mắt của địa phương mình.

Chuyện như vậy làm sao có thể cho phép xảy ra được! Vì thế tất cả các đại biểu đều nhảy dựng lên la lớn:

- Không được! Tuyệt đối không được!

Tới nhé!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.