Tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư.
(Tốt nhất đừng quen biết, không quen chẳng tương tư.)
_ Trích: Tương Tư Thập Giới - Ost Bộ Bộ Kinh Tâm _
Hoa Nguyệt mở bừng hai mắt, khung cảnh xung quanh vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm khiến nàng không khỏi sửng người. Thảm cỏ xanh mềm mại, rừng trúc bạt ngàn không thấy lối ra, quanh co, rậm rạp, tiếng gió đùa lá xào xạc không ngừng vang lên bên tai, ánh nắng cố gắng len lỏi qua tầng tầng lá trúc mà phủ một lớp vàng nhạt lên cỏ xanh. Hoa Nguyệt vươn tay, ánh nắng bao bọc lấy từng ngón tay thon dài khiến nàng càng thêm mê muội.
Nàng... trờ về sao?
Bốn chữ này lập tức khiến trái tim vốn dĩ đang bình lặng của Hoa Nguyệt nổi lên xao động. Nàng, trở về, như vậy có phải nàng sẽ được gặp lại y?
Cảm giác mệt mỏi mê mang lập tức rút đi. Hoa Nguyệt vươn tay chống trên mặt đất, bật người ngồi dậy, mặc cho chiếc váy dài vẫn còn dính vụn cỏ và bụi bẩn, nàng cố gắng chạy thật nhanh về phía trước. Nơi đó, có người đang đợi nàng trở về.
Hoa Nguyệt nhìn hàng rào vây quanh căn nhà gỗ trước mặt, trái tim bỗng trở nên run rẩy, thật sự, nàng thật sự đã trở về.
Bước qua cổng rào, chậm rãi tiến về phía nhà gỗ, mỗi bước chân đều rất chậm, rất nặng nề, tựa như mang theo hàng trăm cân đá. Tay khẽ chạm vào cửa gỗ, vẫn rất sạch sẽ, tựa như chủ nhân căn nhà vẫn luôn cẩn thận lau chùi mỗi ngày. Hoa Nguyệt cười khẽ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-doan-truong/93931/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.