Khi tôi tỉnh lại lần nữa, Lục Ninh Xung đã nằm gục cạnh gường tôi.
Cảm nhận được động tác của tôi, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, hai mắt đỏ ngầu, “Bà xã.”
Anh vẫn mặc bộ vest đen, toát lên một vẻ đẹp suy tàn.
“Anh ta sao rồi?”
Sắc mặt Lục Ninh Xung dần dần xám xịt, tự giễu cười:
“Hắn liệt nửa người, em động lòng rồi sao?”
“Tại sao hắn ta không c.h.ế.t?” Tôi hơi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà của bệnh viện mà rơi nước mắt.
Lục Ninh Xung sững sờ tại chỗ.
Anh đưa cốc nước cho tôi.
Tôi chầm chậm kể cho anh nghe những kí ức mà tôi không muốn nhắc đến. Âm thanh cuối ngừng lại.
Hai tay Lục Ninh Xung nắm chặt thành quyền, sắc mặt âm trầm, nhưng lại đau lòng xoa đầu tôi, “Chu Chi, anh chưa bao giờ dám hỏi, vì anh sợ bị đem ra so sánh.”
“Anh sợ em thích hắn ta nhiều hơn.”
“Anh ghen, anh để ý, anh sợ, người khó quên nhất trong lòng em lại là người khác.”
“Là anh quá ích kỉ, không hỏi em, mới để cho bảo bối của anh bị ức hiếp.”
Đôi môi mỏng nứt nẻ của anh dán lên trán tôi.
Chờ đến ngày tôi hoàn toàn bình phục và xuất viện.
Lục Ninh Xung cho tôi xem bản tin trong nước: Tập đoàn nhà họ Thẩm tuyên bố phá sản! Chủ tịch Thẩm vẫn chưa xuất hiện!
Tôi không kìm được nữa, ôm lấy cổ Lục Ninh Xung, bắt đầu khóc nấc lên.
Anh vỗ nhẹ lưng tôi, an ủi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau/3321937/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.