Anh đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh, họ là những người rất hiền lành. 
Chúng tôi sống chung. 
Hạnh phúc là một thứ phi thực tế. 
Có lẽ những đau đớn trong quá khứ đều là rèn luyện, chỉ để gặp anh ngày hôm nay. 
“Chi Chi, anh phải đi Mỹ công tác.” Lục Ninh Xung vội vàng ôm lấy tôi, giọng điệu oán trách, rõ ràng là anh không hề muốn đi, anh không nỡ rời xa tôi. 
“Dạo này em có một đối tác quan trọng, không thể rời đi, không cùng anh đi được, chờ em tới tìm anh được không?” Tôi hôn vào một bên mặt anh an ủi. 
Lục Ninh Xung nghịch ngón tay của tôi, “Được rồi, ngoan ngoãn chờ em.” 
Tôi tiễn anh ra sân bay. 
Ngay khi máy bay cất cánh, tôi bắt đầu nhớ anh. 
Dự án tiến triển được một nửa, vào giai đoạn quan trọng, tôi từ công ty trở về đã quá một giờ đêm. 
Đến cửa, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. 
Tôi toát mồ hôi lạnh. 
“Chu Chi, anh tìm em lâu lắm đấy.” Thẩm Nghiệp dập điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn, có vẻ rất mệt mỏi. 
Tôi nhìn qua, giả vờ bình tĩnh, cười nói: “Anh và Triệu Thi Vãn sao rồi?” 
Thẩm Nghiệp bất đắc dĩ bĩu môi, “Em ghen sao, anh thật sự không thích cô ta.” 
Cảm giác buồn nôn từ đáy lòng chậm rãi dâng lên, tôi cố gắng kìm lại, “Tôi không ghen, tôi thật sự hy vọng anh và cô ấy có cuộc sống tốt đẹp, chúng ta đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau/3321935/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.