Ở chơi với vợ chồng Vương Tịnh Văn thêm một chút thì trời cũng đã gần tối, đương nhiên vợ chồng mới cưới như Cố Quý Dực và Đàm Châu cũng được mời ở lại ăn cơm.
Đến bây giờ thì hai ông chồng là Cố Quý Dực và Lý Hạc Niên mới nhìn rõ được sự thân thiết của hai người phụ nữ, nói sao nhỉ? Trông dáng vẻ của hai người họ nhiều khi còn bị lầm tưởng là chị em ruột nữa kìa.
Ăn cơm xong thì cũng chỉ ngồi nói chuyện thêm một chút rồi cô và anh cũng chào tạm biệt và rời đi.
Nhìn thấy xe của họ đã đi xa thì Lý Hạc Niên mới choàng tay ôm lấy vợ mình, nói:
- Vợ à, em thân thiết với Đàm Châu còn hơn cả Phí Tịnh Liên đó. Anh nhớ từ trước đến nay em chưa từng để Tịnh Liên lên phòng của mình.
- Vậy sao? Em cũng không biết nữa… Nhưng Tiểu Châu khác hẳn với Tịnh Liên, cô ấy rất đơn thuần mà không hề ngốc nghếch, rất hồn nhiên nhưng lại cực kỳ tỉ mỉ… So với một người tâm cơ non nớt như Phí Tịnh Liên, thì Đàm Châu sắc sảo hơn rất nhiều.
Lý Hạc Niên nhìn vợ mình nhận xét Đàm Châu mà chỉ biết cười, thật ra chuyện tình cảm trước kia của Vương Tịnh Văn và Cố Quý Dực thì người Thành Đô dường như ai cũng biết cả, với một người chủ động theo đuổi như Lý Hạc Niên lại càng hiểu rõ hơn lý do mà hai người họ chia tay.
Một phần là vì hết yêu, phần khác là vì Phí Tịnh Liên đã đâm thọt vào bên trong. Nhưng vì nể tình bạn nhiều năm nên Vương Tịnh Văn mới tha thứ Phí Tịnh Liên, cơ mà quan sát Đàm Châu một lúc… Lý Hạc Niên nhận định vợ mình nói rất đúng, Phí Tịnh Liên so với Đàm Châu vẫn còn kém rất xa.
- Về phòng thôi, anh còn chưa nhìn được mấy món đồ mà em đã mua đó vợ.
- Đúng rồi ha, để em lấy cho anh xem, mắt thẩm mỹ của Tiểu Châu thật sự rất tốt, tụi em vừa mua được giá hời lại chất lượng cao nữa.
- Vợ à, làm riết anh không biết anh là chồng em hay Đàm Châu là chồng em nữa.
Vương Tịnh Văn và Lý Hạc Niên cùng nhau bật cười, không khí gia đình của vợ chồng họ thật sự rất tốt, ai nói rằng bị ép hôn chứ? Rõ ràng ngọt ngào chảy cả mật đây này!
[…]
Vì hôm nay là ngày đầu tiên đăng ký kết hôn, hay nói đúng hơn là ngày đầu tiên Cố Quý Dực có danh phận rõ ràng nên anh đã đưa Đàm Châu đến nhà riêng của mình.
Chỉ vừa mới vào nhà thôi mà anh đã không nhịn được mà ôm lấy cô rồi hôn lên môi của cô, nhưng vì ở đây vẫn còn có người nên Đàm Châu có hơi ngại một chút, đưa tay ôm qua cổ anh, sau đó nói:
- Chồng ngoan, lên phòng đã.
Cố Quý Dực đưa tay ôm eo nhỏ của cô, lại hôn lên cổ của cô, bất chợt anh dừng lại động tác, sau đó lại hôn lên môi cô, thấp giọng nói:
- Nếu không phải ngày mai em có hẹn với Tịnh Văn thì anh đã cắn em rồi.
- Cố Quý Dực, anh là chó sao?
- Đúng, anh là chó… Gâu gâu gâu.
Hành động không biết xấu hổ của Cố Quý Dực không chỉ làm cho Đàm Châu ngại ngùng mà những người hầu chưa chạy ra kịp cũng ngại giúp ông chủ. Lúc này Đàm Châu đã cười đến mức sắp rơi luôn nước mắt rồi, nhưng sau đó Cố Quý Dực lại trực tiếp bế cô lên, hôn lấy cánh môi của cô.
Với tư thế này thì Đàm Châu cũng ôm lấy đầu của anh, đưa tay luồn lách vào những sợi tóc của anh, từ từ đáp lại nụ hôn đó.
Mặc dù chị Tịnh Văn đã nói rất có khả năng cô đang mang thai, cơ mà đêm nay cũng là đêm quan trọng đối với Cố Quý Dực, cô càng không muốn làm anh thấy mất hứng.
Không biết bằng cách nào mà Cố Quý Dực vẫn giữ được tinh thần mà đưa Đàm Châu lên phòng, đóng cửa lại rồi liền đặt cô xuống giường, điên cuồng hôn lấy môi cô.
Nhìn cách anh gấp gáp như vậy thì Đàm Châu cũng xác nhận đêm nay khó mà ngủ sớm được rồi, nên lúc này cô lại đẩy anh ra một chút, đưa tay mân mê gương mặt đang gấp đến đỏ lên của anh, nhỏ giọng nói:
- Ngày mai em còn có hẹn, anh làm ít thôi.
- Vợ à, em ngon như thế này thì làm sao mà ít đây?
- Em không biết, nếu anh không tiết chế được… Thì đừng làm nữa!
Cố Quý Dực ngơ ngác, nếu bây giờ không làm nữa thì khác gì mỡ treo miệng mèo mà không ăn chứ? Anh đẹp, anh giỏi chứ anh đâu có ngu.
Thôi kệ, ăn ít cũng được, dù sao thì cuộc đời còn dài, chẳng lẽ anh không được ăn nữa sao?
Nghĩ là làm, Cố Quý Dực cũng đáp ứng yêu cầu của Đàm Châu và hôm nay ăn ít lại.
Cả đêm hôm đó quả thật Cố Quý Dực làm rất biết chừng mực, nếu như là trước kia thì có khi anh phải hì hục đến lúc cô xin tha mạng, nhưng đêm hôm đó thì khi Đàm Châu nói buồn ngủ là anh cũng nhanh chóng kết thúc rồi ôm vợ đi ngủ.
Trước kia anh luôn nghĩ rằng vợ là vợ mình, có gì phải sợ chứ?
Nhưng bây giờ kết hôn rồi anh mới biết… Vợ không chỉ nắm giữ tình cảm của mình, mà còn nắm giữ luôn thằng đệ của mình. Hôm nào vợ vui thì vợ mân mê, hôm nào vợ buồn là thằng đệ cũng phải lủi thủi một mình thôi.
Rút ra kinh nghiệm xương máu từ người đi trước, Cố Quý Dực bây giờ đội vợ lên đầu, miễn vợ cho anh ăn là được, còn ăn bao nhiêu thì không quan trọng… Bất quá lâm trận mình xin thêm là được chứ gì!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]