Chương trước
Chương sau

Không cần nói cũng biết sắc mặt của Vi Yến Uyển bây giờ cực kỳ khó coi, toàn thân có hơi run rẩy một chút, nhưng cô ta vẫn phải nặn ra một nụ cười nhìn cô, còn đáp:

- Cảm ơn thím út đã chúc phúc.

Tiếp theo đó thì hôn lễ cũng được bắt đầu, bao nhiêu nghi thức rồi tung hoa đều đã xong hết, cứ như thế mà mọi người bắt đầu nhập tiệc.

Ban đầu Đàm Châu và Cố Quý Dực chỉ định ở đây xem hết nghi lễ là rời đi, nhưng Cố Sơ Dụ lại hi vọng mọi người sẽ ở lại cho đến cuối tiệc, thế nên họ cũng đành ở lại.

Đột nhiên lúc này Đàm Châu lại muốn đi vệ sinh, nghe vậy Cố Quý Dực còn định sẽ đi cùng cô, nhưng Cố Sơ Mẫn lại đứng dậy, nhìn anh rồi nhìn cô, nói:

- Thím út, cháu đi với thím nha?

Đàm Châu cũng gật đầu, không chỉ vậy mà cô còn phải an ủi anh chồng bị bỏ lại nữa kìa.

[…]

Ở trong nhà vệ sinh, Cố Sơ Mẫn xin phép vào buồng vệ sinh trước, còn Đàm Châu chỉ là muốn chỉnh trang lại một chút thôi.

Nhưng đúng lúc này Vi Yến Uyển cũng đi vào, vừa nhìn thấy cô đã móc xỉa, nói:

- Đàm Châu, không ngờ cậu cũng trèo lên được vị trí này. Thế nào? Bám víu lấy một người khó tính như Cố Quý Dực, chắc cậu cũng tốn kha khá mỹ nhân kế nhỉ?

Cô cũng chỉ cười nhạt, lại nhẹ nhàng đưa tay dặm lại phấn trang điểm, nhàn nhạt nói:

- Chẳng ai tâm cơ xấu xa dơ bẩn như cô đâu.

- Cậu nói ai dơ bẩn?

Dáng vẻ của Vi Yến Uyển bây giờ ý như mèo vị giẫm phải đuôi, xù lông lên rất đáng sợ. Nhưng Đàm Châu không sợ nhất… Chính là mèo đó, cô còn cười khẩy một cái, nói:

- Tôi nói ai… Thì người đó nhột.

Dứt lời thì Đàm Châu còn nở một nụ cười nhìn cô ta, cơ mà Vi Yến Uyển giống như sắp phát điên rồi. Cô ta nắm chặt lấy tay của cô, còn hung hăng, trừng mắt nói:

- Đàm Châu, cô có biết vì cô mà tôi khổ sở thế nào khi đối diện với Cố gia không? Cô có biết Cố Quý Phàm đã rất kiên quyết muốn chọc ối để xét nghiệm ADN của đứa bé không? Nếu như không phải Cao Thiên Trang ngu ngốc… Thì bây giờ cô nghĩ tôi có thể đường hoàng trở thành cô dâu của Cố gia sao?

Càng nghe Đàm Châu càng cảm thấy buồn cười, chuyện này là do cô sao? Cái gì cũng tại cô sao? Chẳng lẽ cô kề dao lên cổ bắt ép Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển phải ngoại tình rồi cắm sừng cô? Chẳng lẽ cô cầm súng chĩa vào đầu của Vi Yến Uyển bắt cô ta phải đi tìm đàn ông để mang thai sao?

Tất cả đều là lỗi của cô à?

Ngu ngốc, nói ra câu nào là ngu ngốc câu đó.

- Vi Yến Uyển, tất cả những gì cô nhận được… Đều là quả báo mà cô phải nhận thôi.

- Đàm Châu… Đứa bé này có sinh ra được hay không… Vẫn phải trông cậy vào cậu rồi.

Mặc dù là một lời đe dọa, nhưng chỉ là trừ khi ở trong nhà vệ sinh chỉ có cô và Vi Yến Uyển, vì nếu như Vi Yến Uyển xảy ra mệnh hệ gì ở đây, cũng chỉ có thể là do cô gây ra thôi.

Nhưng tiếc thật đấy… Ở đây… Không phải chỉ riêng cô.

Cố Sơ Mẫn lúc này mới mở cửa phòng vệ sinh bước ra, ánh mắt cô ấy nhìn Vi Yến Uyển có chút không dám tin, đồng thời còn rất tức giận, nói:

- Vi Yến Uyển, tôi không ngờ cô lại là hạng người như vậy. Rốt cuộc thì Cố gia của tôi đã làm gì cô, tại sao cô lại bắt ép Sơ Dụ làm ra những chuyện táng tận lương tâm như vậy chứ!

Vốn dĩ Vi Yến Uyển còn đàn rất hùng hồn, nhưng khi nhìn thấy chị chồng thì cô ta cũng sợ hãi mà buồn tay của Đàm Châu ra. Không chỉ thế mà còn run rẩy nói:

- Chị… Em không có… Em… Em thật sự…

- Chẳng lẽ tôi bị điếc sao? Những gì cô nói tôi đều nghe rõ không sót chữ nào!

- Chị…

- Đủ rồi, hôn lễ vẫn sẽ diễn ra, nhưng sau đó… Chúng ta sẽ hợp gia đình!

Nói xong Cố Sơ Mẫn còn cầm tay của Đàm Châu lên xem, cô ấy liền nhẹ giọng nói:

- Thím không sao chứ?

- Không sao, chúng ta đi thôi.

Và rồi sau đó Đàm Châu và Cố Sơ Mẫn cũng rời khỏi nhà vệ sinh, nhưng trước khi rời đi cô còn nhìn Vi Yến Uyển, mấp máy khẩu hình miệng nói:

- Ngu dốt!

Vi Yến Uyển toàn thân run rẩy không ngừng, cô ta chỉ muốn hét lên thật lớn thôi, nhưng vẫn là không dám… Rốt cuộc… Mọi chuyện cô ta làm là vì cái gì vậy chứ! Cô ta không cam tâm! Không cam tâm!

Quay về bàn tiệc thì Thái Chiết Tân cũng nhìn thấy gương mặt của vợ mình không được tốt lắm, cậu ta còn nhìn Cố Sơ Mẫn, nói:

- Sơ Mẫn, có chuyện gì vậy em?

Nhưng Cố Sơ Mẫn chỉ lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói:

- Chút nữa anh sẽ biết.

Thái Chiết Tân cũng chỉ gật đầu, nhưng rồi sau đó Cố Sơ Mẫn lại nhìn sang ông nội của mình. Cô ấy mới nói:

- Ông nội, sau khi bữa tiệc kết thúc thì cháu có thể mở một cuộc họp gia đình được không ạ?

Cố Trực Dinh nhìn cháu gái, sau đó vẫn gật đầu, nói:

- Được, sau khi kết thúc tiệc thì tất cả đều quay về Cố phủ!

Tuy rằng Cố Quý Phàm và Cao Thiên Trang không hiểu tại sao phải họp gia đình, nhưng cha đã nói vậy thì họ đều nghe vậy. Riêng Cố Quý Dực đã được Đàm Châu nói trước rồi, anh nắm lấy tay cô, nói:

- Anh sẽ xin phép mẹ, tối nay em sẽ ở lại Cố phủ, được không?

- Được.

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.