Chương trước
Chương sau

Không biết Silver có nhớ tới Đàm Châu hay không, nhưng khi Silver nhìn thấy cô thì đã bước từng bước đến, tuy nhiên Đàm Châu có lẽ vẫn còn quá bất ngờ với kích thước hiện tại của cậu nhóc nên có hơi sợ hãi mà lùi lại một chút.

Nhìn cảnh tượng đó Silver cũng dừng chân, rồi lại nhìn sang Cố Quý Dực bày ra dáng vẻ hơi ấm ức một chút, còn anh thì chỉ biết cười trừ, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, nói:

- Em đừng sợ, Silver vẫn nhớ em mà.

- Không… Nhưng em… Còn sốc…

Cố Quý Dực sau đó liền ngoắt tay bảo Silver đến gần mình, hiển nhiên cậu nhóc cũng rất nhanh bước đến, cố ý cọ cọ đầu vào chân của cô, khi này Đàm Châu mới thấy rằng Silver cũng không đáng sợ lắm.

Đến đây cô mới an tâm mà xoa đầu của thằng bé, được “mẹ” xoa đầu thì Silver cũng vui vẻ mà kêu lên mấy tiếng, cuối cùng cô cũng gặp được bé mèo năm đó… Nhưng bây giờ gọi bé thì có hơi gượng miệng quá, có nước đây là một anh mèo rất to lớn ấy chứ.

- Silver, không ngờ cưng lại là dòng Maine Coon đấy, chị còn tưởng cưng chỉ là dòng mèo bình thường. Lúc trước cưng chỉ bằng một nắm tay mà bây giờ đã lớn thế này rồi.

Cố Quý Dực cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu của Silver, nói:

- Không chỉ là lớn đâu, Silver còn có vợ có con nữa đấy.

Đàm Châu càng ngạc nhiên hơn, chỉ mới có bốn năm thôi mà chú mèo yếu ớt năm đó đã trở thành cha rồi sao? Chưa đợi Đàm Châu ngạc nhiên xong thì một nhà bốn người cũng đã đoàn tụ, vợ của Silver cũng là giống mèo Maine Coon nhưng nó có màu trắng rất bắt mắt, hai đứa con của Silver cũng là một bạc một trắng, gia đình của Silver bây giờ vô cùng đầm ấm.

Đàm Châu có hơi mỉm cười, khi giao Silver cho Cố Quý Dực thì cô chỉ nghĩ cậu nhóc đó cuối cùng cũng đã có được một ngôi nhà riêng của mình rồi, không ngờ Cố Quý Dực còn thận trọng tìm vợ cho Silver, không chỉ vậy mà còn sinh được hai em bé nữa chứ.

Trong lúc cô đang cảm thán thì đột nhiên Silver lại ngậm lấy một đứa con của mình, sau đó đặt nó dưới chân của Đàm Châu. Đừng nói là Đàm Châu ngạc nhiên, ngay cả Cố Quý Dực hay những người có mặt ở đây cũng rất kinh ngạc khi chứng kiến hình ảnh đó.

Cố Quý Dực còn nói:

- Có vẻ như Silver rất tin tưởng em đấy. Từ trước đến nay Silver chưa bao giờ để ai chạm vào con của nó đâu. Ngay cả anh cũng phải tùy tâm trạng của nó nữa.

Cô có hơi mỉm cười nhẹ, sau đó đưa tay xoa xoa đầu của bé nhỏ, lại hào hứng nhìn anh nói:

- Vậy bé nhỏ này tên gì? Còn vợ của Silver nữa chứ?

- Vợ của Silver tên là White. Còn hai đứa nhỏ thì một đứa là Hope, còn một đứa là Fun.

- Vậy đứa nhỏ này là…?

- Là Hope.

Cô cũng gật gù, sau đó còn định sẽ đứng dậy và chào tạm biệt gia đình nhỏ của Silver, nhưng không ngờ chú mèo lớn lại cắn lấy tay áo của cô, còn đẩy con mình về phía cô, làm cho Đàm Châu có hơi khó hiểu.

Khi này cô còn đưa tay xoa đầu của Silver, nói:

- Cảm ơn em đã giới thiệu con của mình, nhưng bây giờ chị phải về rồi.

Silver vẫn không buông tay áo của cô ra, không chỉ vậy mà còn đẩy đứa nhỏ càng gần đến bên cô hơn, lúc này Cố Quý Dực dường như đã hiểu gì đó rồi, anh còn muốn đưa tay chạm vào Hope, nhưng chú mèo lớn Silver lại nhìn anh gầm gừ, còn nhe nanh ra đầy hung dữ. Nhưng khi Đàm Châu chạm vào Hope thì Silver lại rất vui vẻ, còn cực kỳ ngoan ngoãn nữa kìa.

Nói ra thì Cố Quý Dực tự nhiên muốn đem bỏ con mèo này quá đi, không biết ai nhận nuôi nó không nhỉ? Bao năm cho nó ăn, nó mặc, cho nó ở nhà cao cửa rộng, cưới vợ cho nó, còn trông con giúp nó, bây giờ chỉ muốn đụng con của nó một xíu mà nó nhe răng đòi cắn cho chạy nọc! Tức á.

- Bà xã, hình như Silver muốn em nhận nuôi Hope đó.

Đàm Châu không tin vào tai mình, sau đó cô vẫn hỏi lại Silver cho chắc, khi nhìn thấy ánh mắt tựa như đã đồng ý của chú mèo lớn kia thì cô mới mỉm cười. Còn đưa tay ôm Hope lên, nhỏ giọng nói:

- Chị sẽ chăm sóc cho Hope thật tốt. Cảm ơn em, Silver.

Sau đó Đàm Châu cũng chào tạm biệt gia đình của Silver mà rời đi.

Từ khu vườn đến cổng chính thì ai nấy đều nhìn cô chằm chằm, làm như cô là sinh vật lạ vậy đó. Nhịn không được, cô mới quay sang Cố Quý Dực, nói:

- Sao mọi người lại nhìn em như vậy? Chẳng lẽ mặt em dính cái gì hả?

Cố Quý Dực chỉ hơi mỉm cười, sau đó nói:

- Tính Silver có chút chiếm hữu, từ khi White sinh con cho tới hiện tại, trừ em ra thì chưa ai có thể chạm vào con của nó. Mọi người ngạc nhiên là đúng rồi.

Cô lại nhìn xuống đứa bé ngoan ngoãn ở trên tay, không biết rằng cô có chăm sóc tốt cho đứa nhỏ này hay không nữa.

- Vậy… Em nuôi Hope ở nhà em được không?

- Được chứ, Silver đã giao Hope cho em rồi mà. Bà xã, dù rằng bây giờ Hope được nuôi ở nhà em, nhưng sớm muộn gì thì gia đình Silver cũng sẽ đoàn tụ thôi, em nói đúng không?

- Cố Quý Dực, anh bị ai dạy hư rồi?

Trên đường đưa Đàm Châu trở về nhà thì Cố Quý Dực cũng chỉ biết cười lớn và trêu chọc cô. Nhưng cả hai người đều biết rằng, sắp tới đây còn một ngày quan trọng mà họ cần đối mặt nữa!

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.