Tiêu Nam Hiên đồng dạng nghi hoặc, chính là nàng cho hắn một loại cảm giác, là loại cảm giác không hiểu quen thuộc.
Nhìn sư huynh mâu quang thâm trầm, Long Phi biết hắn lại nghĩ tới nàng, khóe môi giơ lên một cái chua sót tươi cười nói:“Sư huynh, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút.”
Lên trời thực muốn tra tấn người, một nữ nhân làm cho sư huynh hận năm năm, một nữ nhân lại làm cho sư huynh yêu năm năm, mà chính mình mười năm nay, cùng hắn trải qua hỉ nộ ái ố, nhưng mặc dù như vậy, hắn cũng cảm thấy mỹ mãn, ít nhất chính mình còn có thể cùng hắn hỉ nộ ái ố.(* hỉ nộ ái ố : vui giận yêu ghét *)
Đêm đã rất sâu rồi.
Tiêu Nam Hiên nằm ở trên giường, không hề buồn ngủ, đột nhiên đứng dậy, mở ra cửa phòng, bước đi ra ngoài, đứng ở trước của phòng của nàng, vươn tay ra.
Cộp cộp, tiếng đập cửa vang lên.
“Ai?” Vân Phi Tuyết căn bản không ngủ liền lên tiếng hỏi, ai lại khuya khoắt đến gõ cửa, chẳng lẽ là bọn Hồng nhi?
“Ta.” Một tiếng trầm thấp mang theo từ tính, nhưng là nàng lại dị thường quen thuộc thanh âm vang lên.
Tâm Vân Phi Tuyết run lên, trong lòng tràn ngập vui sướng, chẳng lẽ hắn biết là nàng rồi? Lập tức phủ định, không, sẽ không, bằng không hắn sẽ không khách khí như vậy, hắn hẳn là trực tiếp xông tới……… Đứng dậy đi qua đi mở ra cửa phòng, ngữ khí tận lực lạnh như băng đến:“Ngươi có việc sao?”
“Ta là đến thay đệ đệ giải thích, thuận tiện cám ơn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-thu-muoi-cua-quy-vuong/1411161/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.