Tự do? Mâu quang của Tiêu Nam Hiên bắt đầu trở nên chế giễu, đó là thứ gì đó rất xa xỉ, hắn cho tới bây giờ cũng không biết tự do là gì? Bởi vì hắn hoàn toàn không có tự do.
“Ngủ đi, ta mệt rồi.” Vân Phi Tuyết không muốn cùng hắn nói tiếp, sự tình từ nay về sau, ai cũng nói không đúng thì sẽ như thế nào? Huống chi, hắn căn bản sẽ không hiểu được thứ nàng muốn.
Tiêu Nam Hiên choàng tay qua thắt lưng của nàng, nàng tựa như một mê cung, làm cho hắn muốn nén hoài nghi, lại càng nén không được muốn tìm hiểu đến tột cùng nàng là nữ nhân thế nào?
Cảm nhận được độ ấm từ bàn tay hắn, thân mình của Vân Phi Tuyết có chút cứng ngắc, để hai người không yêu nhau ngủ cùng một giường, với người nào mà nói cũng chính là đang bị tra tấn.
Vần thái dương buổi sớm dâng lên, Vân Phi Tuyết he hé mở mắt, ngay lập tức khuôn mặt cao quý hiển hiện trước mặt.
“Ngươi làm gì vậy? Sáng sớm như vậy lại chạy đến phòng của ta.” Nhịn không được lườm hắn một cái, không có việc gì hắn đến sớm như vậy để làm chi?
“Hoàng tẩu, người thiệt là lười, ta chờ người đã nửa ngày rồi.” Triệt nhi ngồi vào trên ghế nói.
“Ta lại không gọi ngươi chờ ta, làm ơn đi, mời đi ra ngoài, ta còn muốn ngủ.” Vân Phi Tuyết nằm ở trên giường tịnh không cử động, tiểu tử này, sáng sớm đã tìm tới nàng phiền toái.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi.” Tiểu Đào bưng chậu rửa mặt đi vào, thấy Triệt nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-thu-muoi-cua-quy-vuong/1411089/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.