Vân Phi Tuyết cười lạnh nhìn bọn họ, muốn làm nhục nàng sao, cũng phải nhìn xem bọn hắn có đủ bản lĩnh hay không.
Ngồi ở bên giường, Tiêu Nam Hiên vẻ mặt sửng sốt, mày kiếm nhíu chặt, nàng biết công phu, lập tức sắc mặt biến xanh mét, Vân Hạc cái lão già kia, cư nhiên dám tìm người mạo danh thế thân, đột nhiên tay hắn bắt lấy cổ tay nàng, “Ngươi là ai?”
“Ta là ai? Ngươi không phải rất rõ ràng sao?” Vân Phi Tuyết ngẩng mặt không chút nào sợ hãi nhìn hắn, hắn thú tân nương chẳng nhẽ lại không biết nàng là ai chăng? Huống chi nàng căn bản cũng không rõ chính mình là ai? Vậy như thế nào trả lời hắn?
“Vân Phi Tuyết, mười sáu tuổi, là tam tiểu thư của Vân gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa không gì không biết, nhưng là cũng không biết công phu.” Tiêu Nam Hiên lạnh lùng phun ra từng chữ, sau đó ánh mắt đột nhiên căng thẳng, dung sức bóp chặt tay nàng: “Nói, ngươi rốt cuộc ai?”
“Buông tay, ngươi đã biết rồi cần gì phải hỏi lại.” Trên tay một trận đau đớn truyền tới, làm cho Vân Phi Tuyết không khỏi nhíu mày một chút, nguyên lai tên của nàng cũng không có thay đổi, chỉ là thay đổi bộ dạng thành một nữ tử tài mạo song toàn lại còn là thiên kim đại tiểu thư nữa, chẳng lẽ nàng xuyên qua chính kiếp trước của mình? Nếu là kiếp trước của nàng, vì cái gì đên động phòng với hắn, nàng lại phải chịu nhục nhã như thế?
“Ngươi không phải Vân Phi Tuyết, ta cho ngươi một cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-thu-muoi-cua-quy-vuong/1410996/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.