Cô cứ chờ mãi, khi các nghi thức trong buổi lễ đã hoàn thành, chú rể đã được phép hôn cô dâu, hắn mới thấy nóng ran cả người, hắn nghiêng người từ từ đưa môi về phía cô, càng lúc lại càng gần, cô kích động mà vội đẩy hắn ra trước bao sự bỡ ngỡ của mọi người chứng kiến tại đó, cô vội hốt hoảng mà chạy ra khỏi lễ đường, bao nhiêu người ngồi bật dậy, ánh mắt ngạc nhiên nhìn theo cô, hắn đứng đó rồi nở một nụ cười đau khổ
"Chẳng lẽ suốt cuộc đời này anh mãi mãi cũng không có được em?"
Cô chạy ra đường, một âm thanh chói tay vang lên, một chiếc xe tải lao đến, rồi lại một âm thanh kinh hoàng vang lên, cô nằm dưới vũng máu đỏ, bộ váy cưới đỏ của cô ướt đẫm, cô lim dim đôi mắt, từ từ cô chìm vào trong giấc mộng ảo, một giọng nói quen thuộc vang lên
"Như Hoa à! Anh yêu em! Suốt đời này anh chỉ yêu em! Xin em đừng quên nhé!"
"Nếu một ngày nào đó không anh bên cạnh em phải mạnh mẽ nhé! Vợ anh chẳng phải là rất dũng cảm hay sao?"
"Như Hoa à...Như Hoa!"
Cô ứa nước mắt, cô nhìn lên trời xanh, cô đã nhớ ra rồi, người cô yêu là Vũ Hạo, cô run run đôi môi
"Anh...em xin lỗi anh, em xin lỗi vì đã quên anh! Em xin lỗi!"
Cô nhắm mắt lại, giọt nước mắt từ khóe mi tràn ra, cô trút bỏ hơi thở cuối cùng
Khải Minh từ từ tiến lại gần cô, quỳ xuống bên cô, đôi mắt hắn hoang mang, đôi tay đã run lên, cô đã chết trước mặt hắn. Trái tim hắn nhói đau, hắn ôm cô gào thét trong tuyệt vọng
"Như Hoa à..."
Như Hoa mở mắt ra, tay cô được một bà lão nắm chặt dẫn đi, cô gọi bà
"Bà ơi! Bà ơi!"
Bà quay lại nhìn cô
"Cháu gái à!"
Cô ngạc nhiên rồi nhận ra bà là người đã đeo cái vòng cho cô, cô hỏi
"Cháu đã chết phải không bà? Bà đã cháu đi vậy?"
"Cháu đi theo bà! Cháu có muốn tìm một chiếc vòng còn lại không? Chiếc của người cháu yêu ấy!"
Cô nghe thì mới bất ngờ hỏi dồn dập
"Thật không bà, bà dẫn cháu đi tìm thật sao ạ?"
"Thật! Nhưng cháu có dám đi không? Nơi ấy rất là đáng sợ!"
"Cháu đi cháu đi! Bà làm ơn dẫn cháu đi tìm anh ấy đi mà cháu nhớ anh ấy lắm!"
Nói vừa dứt câu bà đã dẫn cô đến nơi, bà chỉ vào con đường đầy lửa rồi nói
"Con dám đi không?"
Cô không trả lời chỉ buông tay bà ra rồi bước lên con đường đầy lửa than đang cháy bùng bùng, chân cô chạm vào đau rát vô cùng, bà nhíu mày rồi nhìn theo từng bước chân của cô, bà thầm cảm thán
"Thằng bé đúng là có mắt chọn người!"
Cô cứ lê la tấm thân đầy run rẩy rồi đau đớn mà bước đi từng bước, hết con đường lửa là con đường bằng gai, gai nhọn đâm vào chân cô, máu bật ra, cô không kêu rên dù là một tiếng, xong lại qua một con đường đầy rắn rết bọ cạp, chúng nó vồ lấy người cô, cô giờ tơi bời như một chiếc lá bị nhàu nát, cô ôm lấy bụng mình rồi thầm rơi nước mắt
"Cố lên! Chúng ta sắp gặp được ba con rồi! Đừng bỏ mẹ một mình mà!" Cô cố bò lếch đến một lúc sau rồi thấy một bóng người đứng trước mặt cô, người ấy bị trói trong một cái cột lớn lửa cháy phừng phừng, mặt mũi đầy những vết thương, cô thấy đó là hắn, hắn nhìn cô chạy lại phía hắn, bất ngờ rồi hét lên
"Đừng qua đây!"
"Không! Em nhớ anh!"
"Chạy lại đây em sẽ bị hồn xiêu phách lạc mất! Anh xin em đừng qua đây mà!"
Cô không màng mà cứ vừa khóc vừa chạy, cô chạy đến ôm lấy hắn, nước mắt cô rơi ra rơi cái tõm xuống dưới ngọn lửa đang cháy kia, chúng vội tắt lịm dây trói hắn bỗng tuột ra, hắn ôm cô run rẩy rồi hỏi gấp
"Em có sao không? Làm anh lo chết! Sao em ngốc như vậy hả?"
"Em xin lỗi! Em xin lỗi đã quên anh! Em nhớ anh rồi! Nhất định em sẽ không bao giờ quên anh nữa đâu! Hạo à!"
Hắn mỉm cười xoa đầu cô hôn lên tóc cô
"Đồ ngốc này! Liều mạng như vậy à?"
"Em không buông anh đâu! Nhất định!"
"Anh cũng không cho em buông đâu! Ôm cho chặt đấy!"
"Gật gật"
Bà lão liếc sang mẹ hắn rồi nói
"Tao chọn nó làm cháu dâu! Cấm mày cãi!"
Mẹ hắn bất lực rồi nhún vai chịu thua
"Con dâu nào dám cãi mẹ chứ, vả lại..."
Mẹ hắn quay lại nhìn ba hắn rồi nói
"Ông phạt thằng nhỏ xong chưa vậy?"
"E hèm...tôi không vì thằng con bà đâu! Tôi vì đứa cháu nội nên mới tha cho nó thôi đấy!"
Hắn kéo cô lại, nghiêng về phía cô, trao cô nụ hôn ngọt ngào, cả hai ngồi trên cánh đồng hoa mặt trời đẹp như một bức tranh mà ông trời đã vẽ lên
Khải Minh vừa chạy vừa lèm bèm
"Như Ngọc à đừng bám theo tôi nữa mà!"
"Tôi vừa đẹp vừa thông minh sao anh lại không thích tôi!"
"Là vì cô mắc bệnh ảo tưởng đó, vừa đẹp vừa thông minh đâu không thấy toàn thấy vừa nhây vừa lầy thôi!"
Như Ngọc lại cứ mỉm cười mà chạy theo Khải Minh mà không biết ngại là là gì
"Tôi lại rất cá tính nữa đấy!"
"Đúng rồi đúng rồi cô rất mặt dày nữa!"
Cô đứng lại rồi bỗng hét lên
"Lâm Khải Minh! Tôi không cưới được anh tôi sẽ mang họ của anh!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]