Vương phu nhân tỉnh dậy, hôm nay trời nắng trong, hôm qua bà mơ thấy con trai bà, nó hôn lên trán bà còn kêu
"Mẹ ơi!"
Bà mỉm cười, mọi chuyện diễn ra chân thực y như thật, bà thấy nhớ nó, lại thấy đau lòng không nguôi, bà bước xuống giường, bà định bước qua phòng Như Hoa gọi nó xuống ăn sáng cùng bà, sẵn lát cùng bà đi mua sắm ít đồ cho Vương Nguyên, bà muốn nấu một bữa cơm đàng hoàng cho nó, chuẩn bị ít thức ăn nó thích rồi kêu nó về, bà không biết nó có hiện hữu quanh bà không nữa, nhưng bà cảm thấy giống như con trai bà đang ở cạnh bà vậy
Bà gõ cửa, miệng kêu nhỏ
"Như Hoa à! Con thức chưa, lát con đi siêu thị với mẹ nhé!"
Bà không nghe thấy tiếng trả lời, bèn mở cửa đi vào, bà thấy Như Hoa nằm ngủ trên giường, chăn che nửa người lộ khoảng lưng trắng muốt, bà lắc đầu ngán ngẫm nghĩ sao con dâu bà lại không mặc đồ mà lại ngủ thế kia, bà gọi nhỏ cô
"Con dâu à! Sao ngủ mà không mặc gì vậy con?"
Cô nghe gọi thì hoảng hốt choàng thức dậy, tay nắm cái chăn che cơ thể lại vội vò vò đầu lấp bấp
"Dạ...tại con nóng ạ! Con nóng mẹ ạ!"
Bà chi tay lên trên
"Điều hòa vẫn bật mà con?"
"À...à con quen rồi mẹ ạ, vướng víu con không ngủ được mẹ ạ!"
Bà vạch cái chăn ra nhìn săm soi rồi hỏi
"Cổ con sao có mấy vết đỏ thế kia? Giống...dấu hôn nhỉ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-thu-bay/2087313/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.