Anh bật dậy tỏ vẻ gay gắt, không khuất phục mẹ mình, nhưng bà không quan tâm chỉ một bước đi thẳng không thèm nhìn lại dù một lần
Anh đứng đấy rồi cười một cái nhạt nhẽo
Mẹ anh bệnh tim, nếu cố ý cãi lời bà sợ rằng bà sẽ phát bệnh, anh không nỡ
Anh không dám nói gì với Lam Lam, chỉ vờ như không có chuyện gì
Vẫn quan tâm đến cô, nhưng cô dần dần đã thay đổi, cô hay cáu gắt, cô không lắng nghe anh như trước nữa, cô cũng không quan tâm anh vui hay buồn, không quan tâm anh đã chịu rất nhiều áp lực để khuyên ngăn ba mẹ, muốn lấy cô làm vợ
"Lam Lam! Đã ăn cơm chưa em?"
"Rồi!"
"Vậy...chúng ta gặp nhau nhé! Anh rất...nhớ em!"
"Em bận!"
"Anh ngủ đi!"
Mỗi ngày cô đều như vậy, lúc nào cô cũng cộc lốc, không quan tâm anh, anh chán nản nên bỏ ra ngoài, đi một lát thì đến nhà cô lúc nào không hay
Anh đứng trước cửa nhưng không dám gõ, chỉ dám nhìn vào trong, đèn đã tắt, anh nghĩ cô mệt nên đã ngủ rồi chăng?
Anh quay người ra về, đi được một lúc thì nghe thấy tiếng động phía sau, anh vô tình quay lại, anh thấy rõ ràng cô đang ôm một người đàn ông khác, hai người ôm nhau thắm thiết, anh thật sự không tin vào mắt mình, anh đã đau đớn đến không thở được
Anh chạy đến và cho tên kia một cú đấm, hắn ngã xổng xuống đất, cô hốt hoảng hét to
"Vương Tuấn! Anh dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-thu-bay/2087304/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.