Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng chiếu vào tấm rèm cửa, gió khẽ đung đưa, ánh sáng chiếu qua khe màn làm mi cô khẽ giao động, tay chân cô bỗng một phen đau nhức, hạ bộ cũng đau, kí ức bỗng ùa về, thì mới nhớ ra đã làm những việc "xấu xa" gì, miệng cô nhoẻn cười, quơ tay cột vội chùm tóc rồi bước ra cửa sổ, ngắm nhìn bên ngoài, bỗng dưng phía sau ai đó khụ khụ hai tiếng
Quay người lại thì mới nhận ra đấy là Tiểu Hoan, nó nhìn cô tặc lưỡi
"Chậc Chậc...tôi chưa 18 đấy! Anh chị có biết không?"
Cô đỏ mặt rồi lấy tay che mặt lại ấp úng nói
"Ai đã làm gì đâu! Nói gì thế không biết?"
"Ây ây! Đã làm việc xấu còn giả vờ! Hơ hơ bọn người lớn các người đúng là có nhiều trò để chơi thật đó!"
"Này! Trẻ con thì phải biết nghe lời người lớn chứ! Đừng có mà nói bậy bạ!"
Cô chạy nhanh vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi che mặt cười một mình, còn nhớ lại những gì Vương Nguyên nói lúc tối mà lòng rạo rực
Tiểu Hoan ở bên ngoài chép chép miệng thầm cảm thán
"Đã nghiện lại còn ngại! Thích thì nói thích đi! Sỉ diện cái gì chứ? Người lớn lúc nào cũng khó hiểu!"
Rồi nó lặng lẽ chui vào cái đồng hồ cổ, không thèm quan tâm đến cô nữa, nói nhiều quá mắc công cô lại mách hắn thì có phải đời nó tàn không, phải biết thức thời chứ
Lát sau tiếng chuông điện thoại vang lên, cô ríu rít chạy ra, vừa mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-thu-bay/2087272/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.