Cô giơ tay ra nắm lấy tay hắn nước mắt lưng tròng nức nở
"Sau này đừng làm bản thân đau nữa nhé! Nhé!"
"Sau này sẽ không! Không để em phải khóc! Đừng khóc! Anh sẽ đau lòng!"
Đôi tay thon dài của hắn giơ ra lau đi những giọt nước mắt trên má cô nhẹ nhàng, tay ôm lấy đầu cô nhẹ nhàng hôn lên trán cô, đôi môi hắn cong lên, đôi mi dài khẽ rung động
"Bà xã này! Sau này anh sẽ ít khi về nhà! Em ở nhà nhớ cẩn thận! Tháng bảy là tháng cô hồn, không nên đi khuya, đi học xong thì nên về thẳng nhà! Đừng ở trường sau 6 giờ chiều, mặt trời xuống bóng âm khí sẽ vượng, em lại hợp với người âm, họ sẽ đeo bám lấy em đấy! Anh không thể ở đây lâu! Anh phải đi! Bà xã ngoan ngủ đi, mai còn đi học, với lại trong máu em có pha chút máu của anh! Tạo nên mùi hương thu hút quỷ ma theo, nên đừng để bản thân bị thương chảy máu đấy! Sẽ nguy hiểm."
Cô nắm chặt hai tà áo sơ mi của hắn bấu víu vào không buông, đôi môi rung rung
"Đừng đi mà Vương Nguyên! Đừng bỏ em ở lại mà!"
"Suỵt...."
"Sau này không được gọi là Vương Nguyên nữa! Nếu không mẹ anh sẽ giận!"
"Thôi anh đi đây! Em ngoan đi!"
Hắn biến mất trong không trung, tay cô chơi vơi, nước mắt lưng tròng, ngồi thộp xuống thở hắc ra
Tiểu Hoan lăn lại chỗ cô khẽ hỏi
"Này! Tìm được cốt chưa?"
"Chưa! Sắp gặp thì gặp quỷ, suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-thu-bay/2087267/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.