"Vương Nguyên!.... Vương Nguyên....!"
Cô cứ bám vào hắn, nắm chặt cái vạt áo của hắn mà gọi, mặt mũi khó coi vô cùng
"Anh đây!"
"Vương Nguyên! Tôi sợ!"
Cô nhắm mắt lại, chân run rẩy cúi đầu
Hắn thấy thế nhìn sát mặt cô thủ thỉ
"Mở mắt ra!"
Cô bán sống bán chết lắc đầu
"Không mở mắt anh hôn đấy!"
Cô giật mình mở mắt ra, hắn ta đúng là biết lợi dụng thời cơ mà
Cô không dám nhìn xuống dưới, chỉ nhìn vào mặt hắn, đôi mắt hắn đẹp đến mê mẫn, đến trụy cả tìm, tâm hồn cô lạc vào mắt hắn rồi
Hắn nói chuyện làm cô giật mình
"Em sợ gì thế?"
"Độ cao.....Độ...cao...."
Hắn hiểu ra liền nhoẻn miệng cười, hắn nhìn cô chăm chọc
"Em mà biết sợ cơ đấy!"
"Sợ té thì ôm anh này!"
Cô cúi đầu vì sỉ diện mà không ôm, cứ chần chừ mãi, rõ là sợ đến tái mặt rồi mà còn gồng, hắn thấy cả, lòng như cơn gió mát lùa qua miệng hắn bất giác mỉm cười
"Không ôm thì thôi!"
Hắn nhích người ra xa cô ra, làm mặt hững hờ, cô hét lên một tiếng rồi tay quờ quạn ôm chặt lấy hắn người run run
Hắn đạt được thành công rồi miệng cười ngoác ra, hay tay vòng qua ôm cô, một tay vuốt ve lưng, một tay lại vuốt tóc, hôn nhẹ lên đầu cô nói
"Lúc em sợ lại đáng yêu vậy sao? Thật là làm người ta yêu mà!"
"Đồ khốn! Ngồi đâu không ngồi lại lên cây ngồi!"
Cô đánh mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-thu-bay/2087245/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.