Phù Dung đứng chết lặng mà nghe tiếp những lời oán trách của Nhạc Thanh Dao. Năm đó người được đưa ra bên ngoài là cô, người bị chọn ở lại Nhạc Gia là Nhạc Thanh Dao.
“Tại sao lúc đó bà ấy lại chọn tao ở lại chịu đựng cái cuộc sống khốn kiếp này chứ? Tại sao?”
Nhạc Thanh Dao nhìn chằm chằm về phía Phù Dung mà chất vấn. Những ngày tháng sống ở Nhạc Gia tăm tối của cô ngập tràn trong sợ hãi. Mẹ ở bên cạnh cô chưa đến một năm thì đã qua đời. Nhạc Thanh Dao từ đó phải tự mình lớn lên trong cái ngôi nhà đầy những thứ đáng sợ đó. Nhạc Thành Liên thường xuyên đem gái về nhà chơi bời. Đám phụ nữ đó luôn kiếm cách hành hạ một đứa trẻ mồ côi mẹ như cô. Nhạc Thanh Dao lớn dần lên với tâm lý vặn vẹo, nuôi dưỡng cho mình một tính cách hống hách, chuyên gây sự. Vẻ gai góc bên ngoài chỉ là thứ để Nhạc Thanh Dao che giấu đi sự sợ hãi và bất lực trong thâm tâm cô.
Ai lại chẳng muốn sống tốt? Nhạc Thanh Dao ngày qua ngày đều cố gắng, nỗ lực mà sống. Nhưng cuối cùng cũng như một con chó trong Nhạc Gia mà thôi. Không ai yêu thương, không ai đối xử thật lòng với cô. Đến cả người con trai ngu ngốc duy nhất chấp nhận cô, cuối cùng chẳng phải cũng lựa chọn rời xa cô rồi sao?
Nhạc Thanh Dao quẹt đi nước mắt trên mặt, ánh mắt u ám:
“Các người đều nói tao có lỗi nhưng tao có còn lựa chọn nào khác hay sao? Vì sao không ai hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-the-than-hoa-phu-dung/1503563/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.