Tại bệnh viện trung tâm thành phố. Đêm khuya, cả hành lang bệnh viện vắng lặng. Một người mặc đồ bác sĩ, mặt mũi thâm trầm, bàn tay lăm lăm chiếc kim tiêm nhọn hoắt. Bà Nghiêm khi nãy dỗ Niệm Thâm ngủ xong đã rời đi, bà ghé về biệt thự Từ Gia lấy thêm ít đồ để mai Niệm Thâm thay. 
Trong phòng bệnh, người phụ nữ vẫn nằm nhắm mắt, cả người buông thõng không một sức sống. Bên giường bên cạnh là một cô bé bốn tuổi, đêm đã khuya nhưng cô nhóc vẫn không ngủ được, cứ ngồi nhìn chằm chằm vào mẹ của cô. Bé chỉ giả ngủ để bà Nghiêm không nghi ngờ mà thôi. 
Bàn chân của bé nhỏ xíu, leo xuống giường, rồi lại trèo lên giường của Phù Dung. Cả người con bé run rẩy vào rút vào lòng Phù Dung, hai cánh tay non nớt ôm không hết cả người mẹ cô. 
“Mami…”, Niệm Thâm khẽ nói, mặt mếu máo, “Mami tỉnh lại với tiểu Niệm đi được không. Bố tử thâm không có ở đây, con sợ lắm…” 
Phù Dung đã hôn mê được ba ngày rồi, nỗi sợ trong lòng Niệm Thâm ngày một lớn hơn. Niệm Thâm sợ rằng mẹ sẽ ngủ mãi mãi, không tỉnh dậy nữa. 
“Mami… Đừng bỏ rơi tiểu Niệm mà…” 
Giọng nói thút thít vang vọng khắp căn phòng bệnh. Niệm Thâm nằm ngoài chăn, ôm lấy Phù Dung, cả người cô bé đều nóng ran. Miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm gọi mẹ mình. 
Phù Dung lúc này đang ngồi giữa một khoảng không gian bao la tối mịt mù. Cả người đờ đẫn, không muốn làm gì, cũng không muốn phải nghĩ điều gì nữa. Cô cứ ngồi đó, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-the-than-hoa-phu-dung/1503536/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.