Thái độ công kích của Phù Dung hoàn toàn khiến Từ Ngưng Viên sững sờ. Cô ấy là đang bảo vệ cho Mạc Tử Thâm ư? “Tôi…” 
“Không cần nói thêm gì nữa”, Phù Dung nhanh chóng cắt ngang lời của Từ Ngưng Viên mà khẳng định: 
“Tôi với anh, chắc chắn không thể ở bên nhau được đâu. Anh từ bỏ đi. Tôi mệt rồi, đi ngủ đây.” 
Phù Dung nói xong thì gần như là chạy trốn ra khỏi căn phòng đó, quay về căn phòng ngủ cho khách. Cô không muốn tiếp tục đối mặt với Từ Ngưng Viên. Phù Dung không biết vì sao Từ Ngưng Viên lại nói với cô như vậy. Nhưng chuyện này cô không thể nào chấp nhận được. 
Phù Dung biết rõ bản thân năm xưa có phát sinh tình cảm với Từ Ngưng Viên, điều đó không phải là giả. Nhưng giữa hai người có quá nhiều thứ chen ngang, có mạng của mẹ cô, có Nhạc Thanh Dao và Mạc Tử Thâm, còn có sự hận thù đầy ắp trong lòng cô. Phù Dung không thể nào trở lại về làm cô của năm hai mươi hai tuổi mà vô tư đón nhận tình yêu của Từ Ngưng Viên. Tình yêu của năm đó bây giờ chẳng thế nào duy trì được nữa rồi. 
“Reng… Reng… Reng…” 
Phù Dung đứng dậy khỏi sàn nhà, tiến đến cầm lấy điện thoại. Là cuộc gọi của Mạc Tử Thâm. 
“Tôi nghe.” 
“Phù Dung, tiểu Niệm sao rồi? Em cho con bé uống thuốc gì rồi? Ổn không?” 
Giọng nói gấp gáp của Mạc Tử Thâm lại khiến cho tâm trạng xáo động của Phù Dung dần trở nên ổn định. Đúng như vậy, cô nên ở bên cạnh Mạc Tử Thâm. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-the-than-hoa-phu-dung/1503528/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.